Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tang Du nói được làm được, bốn giờ chiều ngày hôm đó, cô vừa tan làm đã ngay lập tức đến khu cao cấp Lâm Giang.
"Tôi muốn giải thích trước!" Cô hơi phồng má lên, hai tay nắm chặt thành quyền đặt trên ghế salon, đôi mắt to ngời sáng, nghiêm chỉnh đến mức ngay cả ánh mắt cũng thay đổi: "Tôi... tôi có mục đích! Tôi muốn thành nhà dinh dưỡng lâm sàng của trung tâm hồi phục, cần điều dưỡng lâu dài cho một bệnh nhân, cho nên tôi mới...."
Lam Khâm mặc một bộ áo sơ mi trắng bình thường đang ngồi đối diện cô, gần cổ được cởi bớt hai cúc áo, đường cong trên hầu kết trông hết sức đẹp mắt, ống tay áo được xắn cẩn thận lên, lộ ra gân cốt rõ ràng cùng với chuỗi hạt màu xanh sẫm trên cổ tay.
Anh vô cùng kiên nhẫn nhìn cô chăm chú, khóe môi nhàn nhạt cong lên.
Cả người như sương như tuyết, trong veo lại nghiêm chỉnh, gợi cho người khác hiểu rõ bản thân không thể xâm phạm, nhưng lại như lang huyết sôi trào, hận không thể dồn anh vào góc tường mà hung hăng khi dễ, khiến anh thất thố... Hốc mắt ửng đỏ lại bất lực.
Tang Du đỡ trán, chẳng nói được gì nữa, lén lút nuốt nước miếng nghẹn lại, thật là... Người đàn ông này tự dưng đẹp trai như vậy làm gì chứ! Yêu tinh đấy à? Dáng vẻ của bệnh nhân này thật là!
Cô dời mắt, cố gắng quay lại chuyện chính sự, tỏ vẻ lời thề son sắt, "Dù sao mục đích của tôi cũng không đơn giản, nhưng tuyệt đối không phải vì để chăm sóc anh, rất xấu xa!"
Lam Khâm lại gửi cho cô tin nhắn wechat, "Xấu xa đến thế nào?"
"Xấu xa đến mức..." Tang Du đổi giọng, gương mặt trắng nõn nghiêm túc như nói chuyện lạ: "Xấu xa đến mức không đáng để anh bỏ nhiều tiền ra như vậy để mướn tôi."
Lam Khâm mỉm cười.
Chú Trần đứng sau ghế sau ghế sofa cũng không nhịn được.
Tang tiểu thư thật không dễ dàng, vì không muốn lấy giá cao cho tiên sinh, chuyện tự chửi mình cũng dám nói ra.
Lam Khâm chuyển động tay, đem hai tập hợp đồng chỉnh tề cho cô, thuận theo đẩy bàn trà qua, tiếp theo đó thì cầm lấy giấy bút: "Xấu xa thì cũng không sao hết, cô xem qua hợp đồng đi, có vấn đề gì thì cứ nói."
Tang Du cảm thấy nỗ lực hung dữ của bản thân cả buổi đều bị nụ cười nhẹ nhõm của Lam Khâm phủi đi hết.
Ngón tay nho nhỏ của cô miết lấy mép váy, tầm mắt rơi xuống hợp đồng, trong nháy mắt không rảnh suy nghĩ gì nữa, đập tập giấy vừa lấy được bộp xuống bàn, "Lại còn tăng giá nữa?!" Cô cẩn thận nhìn ba bốn lần, xác định không sai đơn vị, khó tin trừng mắt nhìn Lam Khâm, "Lần trước vẫn còn là sáu trăm vạn, bây giờ đã là tám trăm vạn?!"
(*) 600 vạn ≈ 21 tỉ VND
800 vạn ≈ 28 tỉ VND
(Mình hơi ngu khoản quy đổi tiền tệ nên không biết có đúng không nữa, bạn nào chỉ mình với huhu)
Chuyện gì Lam Khâm cũng đều nghe cô, duy chỉ có chuyện này thì không thể nhượng bộ.
Cô muốn mua căn hộ nhỏ kia, anh đã cho chú Trần phái người kiểm tra, vị trí hoàn cảnh khá kém, mà thời gian cũng khá lâu, anh chỉ vừa ý mấy chỗ, kỳ thật tám trăm vạn cũng chỉ đủ gần nửa, nhưng hiện tại anh không thể nâng giá cao thêm nữa, sẽ hù dọa cô, chờ đến lúc hợp đồng thực thi kết thúc...
Anh rũ mắt xuống, sự ngoan độc cũng không còn.
Đợi đến lúc hợp đồng thực thi... Kết thúc, anh lại cho cô thêm nữa.
Ước nguyện ban đầu là kiên trì để cô chăm sóc cho anh, thật ra chỉ muốn danh chính ngôn thuận đưa tiền cho cô, để cô không phải vất vả nữa, về sau có thể có cuộc sống sinh hoạt nhẹ nhàng thoải mái.
Lam Khâm ghi, "Vì chậm mất mấy hôm nên đã tăng giá."
Tang Du hít thở không thông, khiếp sợ với cái logic của anh: "Tôi đã chậm trễ, còn hại anh bị nôn ra nhiều làn, chẳng lẽ không phải nên đổi sao, ít nhất cũng phải giảm tiền chứ!"
Lam Khâm vẫn rất ôn hòa hỏi cô: "Giảm bao nhiêu?"
Tang Du không ngờ anh nghe lời như vậy, thoạt nhìn như thật sự sẽ nghe theo ý cô, vội vàng bẻ ngón tay tính cho anh: "Anh xem này, trong hợp đồng có ghi, nói tôi sẽ kiêm ba chức vụ, hộ lý, dinh dưỡng thêm đầu bếp. Hai cái sau thì tôi đồng ý, nhưng hộ lý là sao? Sinh hoạt của anh hoàn toàn là do anh tự làm, đâu cần đến tôi."
"Nói trắng ra thì nhiệm vụ của tôi là chăm sóc anh một ngày ba bữa, "Cô sử dụng bàn tính phát ra tiếng lạch cạch, "Nhà dinh dưỡng kiêm đầu bếp, không chịu trách nhiệm mua nguyên liệu nấu ăn, môi trường khá tốt, cũng không làm trễ nải công việc bình thường của tôi, cái này thì có thể lấy bao nhiêu tiền?" Cô gõ nhịp, "Một tháng tám nghìn, nửa năm bốn vạn tám, không thể nhiều hơn được nữa."
(*) 8000 tệ ≈ 283 triệu VND
4 vạn 8 ≈ 1 tỉ 7 VND
Bàn tính
Lam Khâm viết theo sau: "Một tháng một trăm tám mươi vạn, nửa năm thì là một nghìn lẻ tám mươi vạn."
(*) 180 vạn ≈ 6 tỉ VND
1080 vạn ≈ 38 tỉ VND
Sau đó tiếp tục hỏi cô: "Cô có vẻ thích số tám? Như vậy cũng tốt."
Tang Du thiếu chút nữa sặc chết, nghe lời? Anh mà nghe lời? Lừa đảo?
"Anh, Lam Khâm... Anh cố ý chọc giận tôi!"
Lam Khâm sửng sốt, lần đầu tiên nghe thấy cô chính miệng gọi tên anh, hô hấp cũng như ngưng đọng lại.
Tang Du bị anh nhìn chằm chằm có chút ngượng, lắp bắp lúng túng: "Khụ... Làm gì vậy."
Lam Khâm nhanh chóng rời mắt, dùng sức nắm chặt bút, ủy khuất viết lên vài chữ, "Tôi không có."
"Vậy lại hạ giá! Tám nghìn cũng khá cao!" Tang Du bất vi sở động, nỗ lực ép giá, "Một tháng sáu nghìn, nửa năm ba vạn sáu!"
(Tôi mệt hai ông bà rồi đó tôi không đi quy đổi tiền nữa đâu...)
Lam Khâm mím môi, không chút do dự viết: "Một tháng hai trăm sáu mươi vạn, nửa năm một nghìn năm trăm sáu mươi vạn."
Còn thuận tiện viết thêm, "Thích số sáu hơn sao?"
Tang Du nhanh chóng bị anh làm tức xỉu, nặng nề dựa lưng vào thành ghế.
Cái tên tiểu yêu tinh này, tuyệt đối có bản lính khiến cô á khẩu không trả lời được mà còn cười tủm tỉm!
Chú Trần nhìn hai người họ, nhịn cười đến ứa cả nước mắt, cảm giác mình đang đứng xem hai bạn nhỏ ngây thơ đang nhường nhau món đồ chơi, kết quả sắp đến mức cãi nhau luôn.
Lam Khâm xoa xoa thái dương, phát hiện mình bị Tang Du hoạt bát lanh lợi cuốn theo, vậy mà lại không nhịn được náo loạn với cô một lúc.
Anh nghiêm túc ghi: "Thời gian hồi phục là nửa năm, tám trăm vạn, giá vậy là hợp lý."
Chú Trần ở bên cạnh cũng đệm theo, "Tang tiểu thư, nói thật ra, lấy bản thiết kế của tiên sinh làm thước đo giá trị, chỉ cần cháu chăm sóc ngài ấy tốt, số tiền này cũng không tính là nhiều, cháu phải biết rằng, vị trí của mình là không thể thay thế."
"Cháu không thể xem được giá trị con người của bản thân," Chú Trần dùng từ cẩn thận, "Cháu phải nhìn vào giá trị con người của tiên sinh."
Tang Du ngơ ngẩn, cô chỉ cảm thấy con số thiên văn (*) quá áp lực, ngược lại không nghĩ tới thứ này.
(*) Con số thiên văn: Những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km
Lam Khâm đối diện ánh mắt mơ màng của cô, bỗng nhiên không muốn chú Trần nhiều lời nữa, anh đặt bút xuống, đổi qua điện thoại mà gõ chữ cho cô xem: "Nhiều hơn nữa thì vẫn đáng giá."
Lông mi Tang Du run run.
Đến cùng tiên sinh có biết không, những lời này thật sự có ý nghĩa khác...
Theo như chú Trần nói, không phải là cô đáng giá, mà là bản thân tiên sinh.
Lòng kiên trì của Tang Du không khỏi nguôi đi, cô cắn môi, không cam tâm mà trừng anh, mắt to tròn mang theo nước, ánh sáng rực rỡ.
Lam Khâm bị cô trừng có chút hoảng hốt, hơi thở anh nóng bỏng, đè ép lồng ngực, gương mặt vốn có chút huyết sắc nay lại trắng bệch.
Tang Du chú ý tới, thoáng cái đã quên hết mọi chuyện, theo phản xạ mà ngồi thẳng dậy, chân dài tinh tế một bước đã ngồi xuống bên cạnh anh, khẩn trương hỏi: "Anh không sao chứ? Khó chịu ở đâu à?"
Hương thơm ngọt ngào của cô gái đột ngột lan tới, khiến cho người ta váng đầu hoa mắt.
Lam Khâm hết sức ổn định thể trạng, nghiêng đầu nhìn cô.
Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, mi tâm trắng nõn nhíu lại, hiện ra khe rãnh nhỏ nhẹ nhàng, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng không hề che giấu.
Lồng ngực của anh đau đến chấn động, thở gấp mấy hơi, chậm chạp mà thăm dò hé môi ra, im lặng nhẹ nhàng khép mở, lẩm bẩm tên của cô, sau đó dùng khẩu hình miệng để nói, trịnh trọng mà nói bốn chữ...
"Đồng ý với tôi?"
Tang Du chưa từng học về khẩu hình miệng, nhưng rất thần kỳ vì cô nhìn một lần đã hiểu.
Cô nhìn theo môi anh, yên lặng che mắt quay đầu đi, gương mặt bị ngăn lại có chút nóng lên.
Tú sắc khả xan... Sống hai mươi mấy năm, đến thời khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu được từ này có ý gì!
(*) Tú sắc khả xan: xinh đẹp tuyệt trần, đẹp không tì vết
Tang Du bị sắc đẹp mê hoặc, mơ mơ hồ hồ ký tên lên hợp đồng, Lam Khâm sợ cô đổi ý, vội vàng gọi chú Thúc giữ lại một phần, ngược lại còn đưa cho cô một tờ đơn.
"Đây là gì?"
"Ký kết phúc lợi."
Tám trăm vạn rồi mà vẫn còn phúc lợi? Điên rồi sao?
Tang Du đọc nhanh như gió, xem xong rồi thấy giận run người, "Chịu trách nhiệm một ngày ba bữa? Đặc biệt đưa đón hai tư tiếng đồng hồ? Còn cung cấp nhà ở 10m² trở lên? Này... tôi đã có chỗ ở rồi!"
Tuy rằng cũng sắp đến kỳ hạn...
Cô chỉ tới nấu cơm, mấy cái ưu đãi phục vụ này, chẳng khác gì đãi ngộ công chúa cả.
Tên ngốc Lam Khâm này không phải đói đến váng đầu rồi chứ!
"Lam Khâm, tôi biết anh có tiền," Tang Du xoa eo, nói thấm thía, "Nhưng anh không nên tiêu xài như thế."
Cô gọi tên anh rồi...
Lam Khâm chớp chớp mắt, thành thật ghi: "Tôi có thể kiếm."
Cô muốn tiêu bao nhiêu, anh đều có thể kiếm.
Hoàn thành thủ tục hợp đồng cũng là năm giờ, Tang Du thấy sắc mặt Lam Khâm không tốt lắm, tranh luận cùng anh cũng vô dụng, rất tự giác mà chính thức bắt đầu vào làm việc, tóc dài được buộc lên, đeo tạp dề vào, nhanh chóng bận rộn trong phòng bếp.
Cô phát hiện ra, đối xử với Lam Khâm, không thể sử dụng những thủ đoạn bình thường.
Chưa đến nửa tiếng, cửa phòng bếp đã mở ra, mùi thơm khiến ruột gan cồn cào, Lam Khâm nhịn không được nuốt nước miếng, vô cùng chờ đợi mà ngồi thẳng lưng, cái muỗng trong tay anh cũng được nắm chặt.
Nào nghĩ đến, Tang Du nở nụ cười như thiên sứ, lại đưa cho anh cháo bột.
Còn bản thân thì lập tức vui vẻ mang ra đĩa rau xào màu sắc mê người, có mặn có ngọt, mùi thơm ngọt vẫn còn nóng, còn nhiệt tình chào mời người thứ ba ở trong phòng, "Chú Trần, mau tới ăn thôi!"
Chú Trần hoàn toàn không có nguyên tắc, không nói hai lời, kéo ống tay áo ngồi xuống.
Bàn ăn to như vậy bị chia ra thành hai nửa, một bên là Lam Khâm lẻ loi hiu quạnh với bát cháo, một bên là Tang Du và chú Trần, thức ăn phong phú cùng với cơm trắng, hấp dẫn đến mức khiến nguời ta khóc.
Lam Khâm vốn đang trông mong, nay chậm rãi gục đầu xuống, nhè nhẹ hít mũi, miệng nhỏ liếm cháo gạo dưới thìa.
Tang Du nhìn có vẻ như đang ăn rất ngon, thực tế lại luôn lén nhìn anh, thấy thế nhướn mày hỏi: "Anh xem có phải tôi rất xấu xa không, cố ý hấp dẫn anh, nếu anh muốn mời tôi về, mỗi ngày tôi đều nấu như vậy, anh hoàn toàn nguyện ý sao?"
Cô thật sự lấy quá nhiều tiền, nhưng nhiều thêm chút tiện nghi cũng không đành lòng chiếm lấy.
Khuyên bảo nhẹ nhàng thì Lam Khâm cũng sẽ không nghe, chỉ đành cố ý trêu chọc.
Lam Khâm mím môi, dứt khoát múc một thìa lớn mà nuốt, không cẩn thận bị phỏng, anh che miệng lại lặng lẽ nhả khí nóng, gương mặt trắng bệch hơi phồng lên, chắc như đinh đóng cột mà gật đầu với cô.
Nguyện ý.
Vô cùng... vô cùng nguyện ý!
Tang Du giật giật khóe mắt.
... Cái này mà cũng đồng ý được sao?
Cô không trêu nữa, cầm bát lên quay lưng về phía anh, miễn cho anh lại thèm, tâm trạng phức tạp lại có chút kích động, không cẩn thận đã ăn hai bát cơm rồi.
Sau khi thu dọn xong, Tang Du định rời đi.
Nhưng Lam Khâm lập tức đứng lên theo cô, ý bảo chú trần cầm chìa khóa xe.
Tang Du liền lùi lại ba bước, "Anh muốn làm gì?"
Cả người anh đều ôn hòa thanh khiết, gửi tin nhắn cho cô, "Tiễn cô về."
Không đúng, dáng vẻ của anh giống như cũng muốn ra ngoài, Tang Du dừng một chút, cũng không rảnh cự tuyệt, "... Anh cũng đi?"
Lam Khâm đứng lại bất động, anh chỉ lấy chính mình ra làm cái cớ, để Tang Du có thể tiếp nhận cung cấp của anh dễ dàng hơn, ăn cơm đã thành công rồi, tiếp theo là đưa đón, sau này xa hơn, sẽ khuyên cô chuyển qua đây luôn.
Anh nắm chặt điện thoại, có chút khẩn trương, cẩn thận từng li từng tí, "Mấy hôm rồi tôi chưa ra cửa, muốn nhìn phố xá một chút..."
Anh nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, thấy cô không có biểu hiện gì là chán ghét, cúi đầu đánh chữ, lo lắng không yên hỏi: "Có thể đi cùng với cô được không?"
30 tim up chap mới nhaaa <3