Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trương Mạn Vi
Tang Du chẳng ngờ tới, sau khi rời khỏi tòa nhà Lâm Giang, trở lại trung tâm hồi phục thì cũng ngã bệnh luôn.
Bệnh tật đến rồi thì đâu còn tâm trí lo bị trừ tiền lương chứ, cô ở nhà mơ mơ màng màng khoảng ba ngày mới hoàn toàn bình phục.
Mạnh Tây Tây và Giản Nhan luân phiên nhau tới truyền dịch cho cô, Giản Nhan là cô bé dịu dàng mềm mại, khác với Mạnh Tây Tây, bình thường thì cười hớn ha hớn hở, nhưng vừa gặp chuyện liên quan đến vấn để sức khỏe, không quan tâm có phải bạn hay không, thái động vô cùng nghiêm khắc.
"Cậu đừng có bảo là tại mưa, dầm mưa cũng chỉ là một nguyên nhân thôi, cậu là do mệt nhọc quá độ, không nghỉ ngơi lấy đủ sức nên hệ miễn dịch mới kém!"
Tang Du liếc trộm Mạnh Tây Tây, không chút tự tin để lên tiếng.
Nhìn cô tỏ vẻ đáng thương, Mạnh Tây Tây không đành lòng nói nữa, ngồi ở mép giường tức giận chuyển đề tài: "Trước cậu không cho tụi tớ tới nhà, là vì chuyện này?"
Mới nãy cô vừa vào cửa, lại không đúng lúc chạm mặt với bạn cùng phòng của Tang Du không chút ngần ngại cảm xúc dâng trào trong màn dạo đầu, cô kinh sợ thiếu chút nữa lật bàn, bây giờ suy nghĩ lại cũng cảm thấy vô cùng khó chịu: "Cậu sớm chuyển nhà đi."
Tang Du bất động nằm trong chăn: "Tiền thuê nộp trước nửa năm rồi, còn một tháng nữa mới hết, chuyển đi trước thời hạn cũng không hoàn lại tiền đâu," Cô đảo mắt nhìn khắp căn phòng quen thuộc, đôi mắt cong cong: "Mặc dù phòng không lớn, lại còn rất nhỏ nữa, nhưng gần chỗ làm lại còn giá rẻ nữa, tớ ở đây rất tốt, chỉ là gọi các cậu tới đây chơi, tớ không mở miệng nổi."
Giản Nhan và Mạnh Tây Tây đều có điều kiện sống tốt, từ nhỏ đến lớn đã được nuông chiều, nếu phải chen chúc trong căn phòng nhỏ này, cô cũng cảm thấy áy náy.
Mạnh Tây Tây cau mày, kéo lại chăn cho cô: "Nếu cậu quan tâm đến tiền như vậy, cũng sẽ không móc tiền của mình ra để làm cho mọi người ăn."
"Tớ chỉ vội muốn mua nhà mới nên mong tiết kiệm được tiền và kiếm nhiều thì càng tốt, ngày thường vẫn đủ dùng," Tang Du cọ đầu vào gối: "Nói gì thì nói nguyên liệu trong đồ ăn vặt đều rất dễ tìm, cũng không đắt, chỉ cần các cậu thích, tớ cũng thấy vui rồi."
Mặc dù giọng cô khàn đặc, nhưng lại cười vô cùng ngọt ngào, giọng nói dâng lên đến mức phải dùng giọng mũi: "Hơn nữa tớ cũng đâu có mục đích đơn thuần đâu, là muốn thông qua dạ dày để đi vào tim đó nha..."
"Đừng có ỷ mình xinh đẹp mà đi nũng nịu với người khác." Mạnh Tây Tây mềm nhũn cả tim, bất đắc dĩ búng trán cô: "Nếu không có tiền thì phải nói với tớ, tớ cho cậu vay."
(Mạnh tiểu thư xin hãy bao nuôi em đi ạ...)
Tang Du cười lảng tránh: "Không cần đâu, tớ tiêu ít lắm, nguyên liệu nấu ăn còn được giảm giá chỉ còn năm ba đồng một cân, mấy ngày trước tớ đến nhà bệnh nhân để tiêm còn mang ít quà vặt, nguyên liệu chỉ có..."
Cô chưa kịp nói hết câu, Mạnh Tây Tây chợt đập tay, không chờ được chen miệng vào: "Cậu không nhắc tới suýt tớ quen mất! Cậu đến nhà người bệnh kia đã có chuyện gì xảy ra? Quá kỳ lạ rồi đó."
Tang Du hồi tưởng, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông mang bịt mắt, yên tĩnh nằm trên giường.
Trừ quá xinh đẹp ra, mọi thứ đều không có vấn đề gì.
Cô hỏi lại: "Sao vậy?"
Mạnh Tây Tây suy nghĩ một chút liền nổi giận: "Buổi trưa hôm qua là buổi thứ ba tiêm chất dinh dưỡng, tớ đi thay cậu, ai ngờ ngay cả bước vào trong cửa đan nguyên cũng không được!"
Tang Du giật mình, suy nghĩ đầu tiên có lẽ là do hiểu nhầm, với tính cách tốt của chú Trần, không thể nào chặn người ta ngoài cửa không cho vào.
"Tốc độ kết nối máy rất nhanh, giống như có người cố ý đứng chờ, nhưng mà vấn đề là thái độ không tốt chút nào," Mạnh Tây Tây buồn rầu, "Chất vấn tớ vì sao lại thay người, hỏi Tang Du đi đâu. Tớ đâu dám nói cậu bị sốt nên xin nghỉ, nếu cậu vẫn bị bệnh mà đi tiêm cho người ta, chẳng may tiêm nhầm chỗ, cậu bị khiếu nại thì phải làm sao."
"Vậy cậu nói gì?"
"Tớ nói cậu bận quá không đi được," Mạnh Tây Tây buông tay: "Kết quả khá tốt, người đó lạnh lùng nói một câu, không đồng ý thay người, sẽ liên lạc lại với trung tâm hồi phục, sau đó dập máy!"
Trực giác mách bạo Tang Du mọi chuyện không đúng lắm, chống người ngồi dậy: "Vậy tiêm dịch thì sao?"
Mạnh Tây Tây nói: "Không tiêm nữa, một chuyến đi tay không, tớ nghe trưởng khoa nói, đợi cậu khỏi bệnh rồi đi làm lại."
Vậy là trưởng khoa đồng ý với yêu cầu của chú Trần... phải cô tiêm thì mới được?
Tang Du khó hiểu, nhớ lại hai lần tiêm trước, đãi ngộ của cô với Mạnh Tây Tây hoàn toàn khác nhau, trong lòng có chút bất an mơ hồ.
Tầm mắt cô rơi vào bịch nước biển đang truyền ở mép giường, rồi nhớ lại bàn tay trắng nõn của người đàn ông lạnh như băng, năm ngón tay nắm lấy chặt lấy bánh đậu phộng như vớ được bảo bối.
Bởi vì động tác này, không hiểu sao trong lòng cô lại mềm nhũn.
Nhưng bây giờ đầu óc thanh tỉnh, cô suy nghĩ xong cảm thấy mọi chuyện không đúng.
Một người đàn ông không quen biết, có một cuộc sống xa hoa giàu sang khác biệt một trời một vực với cô, cho dù hai ngươi có thường xuyên gặp mặt đi chăng nữa, anh cũng tuyệt đối không có chuyện nhìn cô bằng con mắt khác.
Sau khi Mạnh Tây Tây rời đi, Tang Du vẫn nằm trên giường hồi lâu, nghĩ đến nát óc cũng chẳng tìm ra được một lời lý giải phù hợp cho chuyện này.
Cô uể oải trùm chăn, một lúc sau thấy nóng quá, hai chân thon dài thò ra khỏi chăn, miễn cưỡng để trên mép giường.
Kệ đi, dù sao mai cũng đi làm, gặp trực tiêp trưởng khoa hỏi thử xem cũng được.
***
TRUYỆN ĐĂNG Ở WATTPAD TRƯƠNG MẠN VI, MẤY TRANG KHÁC KHÔNG LÀM MÀ ĐÒI ĂN THÌ ĂN ... ĂN CUT :(
***
Rạng sáng.
Trong phòng làm việc khép kín, Lam Khâm rũ mắt, cố gắng cầm bút, anh nhìn bản thảo thiết kế đến thất thần, đôi môi của anh không chút huyết sắc, hầu kết khó khăn dịch chuyển, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Dạ dày trống vắng đói đến co lại, giống như mấy ngày rồi chẳng có một chất nào chui vào bụng anh vậy.
Anh ngồi yên đến khi mặt trời mọc đến đỉnh đầu, chú Trần bưng bát đến, gõ cửa: "Tiên sinh, cháo bột xay nhuyễn rồi, còn thêm đường, ngài thử một chút chứ? Ăn một miếng cũng được."
Hôm nay hẳn là buổi thứ tư Tang Du tới để tiêm.
Biết rõ phần trăm cô đến là rất nhỏ, nhưng trong lòng Lam Khâm vẫn có tia hy vọng mong manh, biết đâu...
Biết đâu Tang Du tới, nếu anh bị đói như vậy, sắc mặt sẽ vô cùng khó coi.
Lam Khâm đưa tay ra, chú Trần vô cùng vui mừng, cẩn thận đưa bát cho anh, "Nhiệt độ rất vừa."
Anh múc nửa thìa, nhắm mắt lại đút vào rồi nuốt thẳng xuống, giống như một cậu bé bị bắt uống thuốc vậy.
Không thể nào thích ứng được với mùi vị đột nhiên xông vào cổ họng như vậy, anh như bị lửa đốt mỗi nơi cháo đi qua xuống bụng, mạnh mẽ đánh thẳng vào thần kinh cực hạn của anh.
Cháo trượt xuống cổ rồi đến thực quản, một đường đi như muốn đốt cháy anh.
Bờ môi Lam Khâm cuối cùng cũng có chút huyết sắc, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, anh không nhịn nổi mà đẩy ghế ra, lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh, thuần thục khóa cửa lại, cúi người nôn xuống bồn cầu.
Sống lưng gầy gò run rẩy, lông mi che mọi cảm xúc trong mắt anh.
Nôn xong, anh chống tay trên bồn rửa mặt không động đậy, cả người chỉ có sát khí đáng sợ.
Chú Trần đứng ngoài cửa sợ hết hồn, nghe thấy bên trong không có tiếng động gì, dò xét gõ cửa: "Tiên sinh, Tống phu nhân gửi cho ngài mấy tin nhắn."
Tống Chỉ Ngọc lười đánh chữ, từ trước đến giờ luôn gửi ghi âm, giọng nói bình thản: "Lam Khâm, đừng chờ đợi gì, đừng hy vọng hôm nay Tang Du sẽ đến, bà nói thật cho cháu biết, không thể nào đâu!"
Lúc này Tống Chỉ Ngọc là chuyên gia hội chẩn đặc biệt ngồi ở trung tâm hồi phục, nếp nhăn trên mặt nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, gương mặt nghiêm túc có chút đáng sợ.
Bà bận rộn hai ba ngày nay vì một buổi thảo luận nghiên cứu y học, không để ý được chuyện của cháu trai, giờ quay lại mới biết Tang Du bị bệnh nặng nên nghỉ, mà trung tâm hồi phục không nói mọi chuyện với Lam Khâm, anh không biết gì cả.
"Sau hôm đó cô ấy không tới nữa, cháu có tò mò về lý do không?"
Tống Chỉ Ngọc vừa gửi, trong đầu tính toán thật nhanh, làm thế nào để mượn cơ hội trời xui đất khiến này, ép Lam Khâm chân chính bước ra.
Từng đoạn ghi âm được tự động phát, trong phòng vệ sinh lại vô cùng vang dội chói tai.
Lam Khâm mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm dáng vẻ tiều tụy chật vật của người trong gương.
Sắc mặt anh tái nhợt quá mức, hốc mắt hơi lõm xuống, đôi mặt đồng dị giống như yêu quái, anh bỗng cong môi, chẳng thốt một lời.
Cả người chật vật, chẳng có chút giá trị nào cả.
Không chỉ là lần trước.
Hôm đó, lúc tới cô không chịu nói gì, tờ giấy cô cũng không đọc được, nhưng lý do cô trầm mặc như vậy... suy nghĩ một chút là đoán được.
Với cô ấy mà, anh chỉ là một người xa lạ, hai lần gặp mặt đều đeo bịt mắt không mở miệng, giống như từ chối giao tiếp với cô, cô không muốn tới nữa cũng là chuyện bình thường.
Còn bánh đậu phộng kia... Là giáo dưỡng của cô và sự khách khí.
Tống Chỉ Ngọc lại gửi ghi âm đến.
"Lam Khâm, trước khi bà nói cho cháu, cháu phải trả lời trước."
"Cháu biết rõ di chứng của vụ hỏa hoạn (?) đó càng ngày càng nghiêm trọng, trong khoảng thời gian gần đây, chỉ có đồ ăn do chính tay Tang Du nấu cháu mới ăn được, vậy cứ mời cô ấy tới chăm sóc cháu với một mức lương cao là được, nhưng cháu cứ chậm chạp không chịu hành động. Ngoài trừ sợ đường đột đến cô bé ấy, có phải có nguyên nhân gì khác không?"
(Mình vừa edit vừa đọc luôn nên không biết nguyên nhân khiến anh bị thương, sau này hoàn truyện mình sẽ beta lại)
"Đừng tưởng bà già này hồ đồ, nói thật đi, thật ra cháu thích con gái nhà người ta chứ gì?"
"Cho nên cháu mới do dự, vừa muốn tới gần lại vừa sợ, sợ ở bên cạnh cô ấy rồi, cháu sẽ hoàn toàn rơi xuống vực thẳm trong tim cô nhóc, không ra được phải không?"
Thái dương Lam Khâm mơ hồ nổi lên gân xanh, anh cúi đầu chớp mặt, một hồi lâu sau, khóe miệng vẫn còn động nước nâng lên một nụ cười khổ.
Anh rút giấy ra lau khô tay, nhấn trả lời lại: "Không phải."
Thích?
Từ ngữ mềm mại tốt đẹp như vậy, sao anh lại dùng trên người Tang Du chứ.
Một người câm thân thể yếu đuối, đi thích một cô gái trẻ tuổi đáng yêu?
Làm gì có tư cách.
Anh gõ xuống từng chữ: "Cô ấy cần tiền, nhưng không phải đồ ngốc, cháu muốn từ từ tiến tới, giúp cô ấy tự nhiên hơn mà thôi."
Tống Chỉ Ngọc sớm đoán được anh sẽ không nói thật, cười lạnh, không chút nương nay cho anh một liều thuốc mạnh: "Giúp cô ấy mà thôi? Được, coi như là giúp đỡ đi, vậy cháu nghe cho rõ... Lần đầu Tang Du đến tiêm cho cháu, trên đường dính mưa, cháu biết chứ?"
Lam Khâm nhíu mày.
Anh biết, lúc tiêm anh nghe được giọng mũi của cô, lập tức bảo chú Trần giữ cô lại, nấu trà gừng nóng.
Tống Chỉ Ngọc tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Một trận mưa đã khiến cô nhóc cảm mạo rồi, ngày sau đó còn liên tục bận rộn, vì một chút tiền, cô bé hoàn thành một đống công việc với hiệu suất cao của trung tâm hồi phục, sau đó còn cố gắng từng giờ từng phút đi làm thêm kiếm tiền, bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng, đã ngủ mê man ba ngày rồi!"
Lam Khâm khó khăn chống đỡ bản thân trên bồn rửa tay.
Bà thở phì phò nói: "Buổi thứ hai tiêm thuốc cho cháu, đến buổi thứ ba trực tiếp bất tỉnh nhân sự, cháu còn chờ con bé đến tận cửa nữa ư? Cái này mà gọi là giúp cô ấy sao? Nếu muốn giúp, nhìn cô nhóc vì chút xíu tiền đó mà khổ cực thành ra như vậy, cháu chịu được à?"
Trước mắt Lam Khâm như tối đen, ngón tay lạnh như chạm vào tuyết, chưa kịp nghe xong, anh đã vội vàng gõ chữ: "Bây giờ cô ấy ra sao rồi! Cô ấy đâu?"
Trong mắt bà như sáng bừng lên, mới nói một chút đã vội vàng lo lắng như vậy, lộ nguyên hình rồi kìa, còn không thừa nhận là lo lắng cho người ta.
Bà nói: "Bệnh vừa đỡ, không chịu nghỉ thêm hôm nữa đã đi làm lại, sợ mất đi một trăm tệ."
Nói xong bà cảm khái thở dài: "Nghe nói con bé gầy đi không ít, vốn người đã ốm yếu rồi, bây giờ lại càng thêm đáng thương."
Lam Khâm cũng chẳng còn chút do dự chần chừ nào: "Mấy giờ cô ấy đi làm, cháu qua đó."
"Hử?"
"Cháu đi nói với cô ấy." Đầu ngón tay anh rối loạn gõ, "Hôm nay đi ngay."
Tống Chỉ Ngọc mừng rỡ không kể xiết, cao hứng đập bàn, nhanh chóng kiểm tra lịch làm việc của y tá, Tang Du ca 2, từ bốn giờ chiều đến mười hai giờ khuya.
"Được, quyết định vậy đi!" Bà vui vẻ mặt mày hớn hở, còn không quên cứng rắn đổ thêm bình dầu vào nữa: "Đây là cơ hội cuối cùng bà cho cháu đấy, nếu như hôm nay còn không nói được, bà sẽ đuổi cô ấy khỏi trung tâm hồi phục luôn, trói đưa về Lam gia, đến lúc đó, cháu đừng trách bà già này không khách khí!"
Chú Trần vừa nghe xong Lam Khâm quyết định đi trung tâm hồi phục, vô cùng kích động chuẩn bị xe,
Lam Khâm giao cho ông một danh sách ghi đầy tên thuốc, ông dùng tốc độ nhanh nhất để sai người đưa tới, cuối cùng đúng đến bốn giờ chiều thì đưa tới.
Chú Trần chuẩn bị chỉnh tề xong, mang xuống một cái áo khoác mỏng, chậm rãi xuống lầu đi tới cạnh Lam Khâm, vừa đứng cạch anh xong liền hoảng sợ.
Lam Khâm đeo kính mắt màu đen.
Một cái kính mắt màu đen thuần, chẳng ai có thể nhìn thấy đôi mắt của anh.
Chú Trần nhất thời bùng lửa giận: "Đeo kính đen?! Đôi mắt của ngài sẽ không chịu nổi đâu! Đeo một ngày thì phải đau mất mấy ngày!"
Lam Khâm lắc đầu, đôi mắt anh quá kỳ lạ, sẽ khiến Tang Du sợ.
Anh cầm lấy áo nhìn thử, cảm thấy màu sắc quá mờ nhạt, có thể Tang Du sẽ không thích, anh liền đi vào phòng thay đồ thay đồ khác.
Bây giờ là bốn giờ, cô mới vừa đi làm, chắc chắn sẽ rất bận, anh không thể đi quấy rầy cô, nhìn cô từ xa, biết chắc cô không sao là ổn rồi.
Chờ đến khi bệnh nhân nghỉ ngơi, cô mới có thời gian rảnh, trước tiên anh cứ tìm một chỗ không người nào đó, buổi tối mới thuận lời chính thức gặp cô.
Trái tim đập bịch bịch chấn động, đầu óc choáng váng ê ẩm.
Anh ổn định tinh thần, vuốt vuốt vạt áo, cầm theo rất nhiều thuốc phòng ngừa sốt và đề cao sức miễn dịch, xuống tầng lên xe.
*
Lúc Tang Du đi làm cũng không cảm thấy quá mệt mỏi nữa, vùi đầu vào làm việc với tinh lực dư thừa, chờ hoàn thành xong mọi việc, trưởng khoa tiêu hóa gọi cô, "Trước khi trời tối em dành thời gian gọi điện cho bệnh nhân ở tòa Lâm Giang đi, qua đó tiêm dịch."
Trước kia mấy chuyện này, cùng lắm là y tá trưởng thông báo, bây giờ trưởng khoa lại tự mình nói với cô.
Tang Du không nhịn được hỏi: "Trưởng khoa, tại sao lại là em phải đi ạ?"
Trưởng khoa hừ lạnh, "Không nhớ quy định à? Chuyện này em nên hỏi sao? Đi đến đó thì đừng nói linh tinh, cứ nói bận quá nên lần trước không đến được, đừng để người ta trách mắng em thiếu trách nhiệm."
Tang Du thầm nghĩ, đại mỹ nam và chú Trần đều rất tốt, sẽ không có chuyện trách mắng cô.
Nhưng không biết rõ nguyên nhân nên trong lòng vẫn có chút hoảng hốt.
Cô nhìn trưởng khoa tạm thời chưa nổi giận, lại muốn thử dò xét, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy một người phụ nữ trung niên đoan trang bươc ra từ trong thang máy, mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng rất khí chất, cười dịu dàng gọi cô: "Tang Du à, tới giúp bà một chuyện."
Nếu không nhìn nhầm, hình như là Tống lão sư giá trị con người cao nhất trung tâm hồi phục?
Tang Du đáp lại một tiếng, khó xử nhìn trưởng khoa.
Trưởng khoa quay người lại, vị Tống lão sư này thật không đơn giản, y thuật cao thì không nói, theo tin đồn bối cảnh của bà rất thâm hậu, là đại cổ đông của trung tâm hồi phục. Ông ta không chọc nổi, nở nụ cười phẩy tay: "Đi đi đi đi, cứ giúp Tống lão sư trước."
Tang Du nhanh nhẹn chạy tới: "Tống lão sư cần cháu giúp gì sao ạ?"
Tống Chỉ Ngọc cũng chẳng làm chuyện đứng đắn gì, bà vừa nói chuyện điện thoại với lão Trần, biết Lam Khâm đã tới nhưng giờ này lại chẳng biết lặng lẽ ngồi ở đâu, mà việc tiêm truyền dịch là nhiệm vụ nằm trong công tác của Tang Du, bà trực tiếp tìm tới cửa, cũng không phải lấy việc tư xen vào việc công mà UwU
Bà cười hì hì kiếm cớ: "Tôi có một bệnh nhân mắc bệnh ưu tư không yên, mọi người đều nói cháu biết bình ổn tâm trạng của bệnh nhân, muốn cháu đến phòng bệnh xem thử."
Tang Du tốt bụng đồng ý.
Tống Chỉ Ngọc nghiêng đầu âm thầm quan sát, cô gái nhỏ eo thon chân dài, da trắng bóc, tóc dài màu đen gọn gàng, đôi mắt to tròn ngọt ngào, lông mi cong dài giống như con chim nhỏ mềm mại.
Đúng là người gặp người thích.
Tang Du nghĩ bệnh nhân cần được trấn an của Tống lão sư chắc sẽ rất khó, nhưng không nghĩ rằng chệch đường ray.
Cô vốn chỉ muốn tùy tiện kể hai câu chuyện, nào ngờ hấp dẫn đến nỗi mấy bệnh nhân phòng khác cũng rối rít tham gia, bỗng trở thành một cuộc hội nghị kỳ dị.
Cái vị ưu tư cần được trấn an kia, lúc nghe kể chuyện thì hưng phấn bừng bừng, mắt sáng hơn cả đèn pha.
"Aiya chuyện ân oán nhà giàu thì quá nhiều rồi, chuyện này so với chuyện kia càng ly kỳ hơn." Một người phụ nữ trung niên nói luôn miệng, được bảo dưỡng rất tốt, nghe nói chồng thường xuyên qua lại với xã hội thượng lưu, rất thích bái quái: "Lam gia, Lam gia thiết kế đá quý, mấy người có từng nghe chưa?"
"Ai mà không biết Lam gia chứ."
"Đúng vậy, Lam gia thật giàu có."
"Lam gia cũng có chuyện lạ à?"
Người phụ nữ trung niên càng thêm hưng phấn, vỗ đùi cái đét, thấp giọng nói: "Chuyện này chắc mấy người không biết, nhà bọn họ có một đứa cháu, bị gọi là quái vật không cho gia nhập vào gia tộc."
Mọi người ngây ra, cười rộ lên, câu chuyện ma quỷ gì ư?
Người phụ nữ ra vẻ thần bí, nói vô cùng sinh động, nào là quái vật này tướng mạo kỳ dị thế nào, ra đời đã mang đến tai họa, gì mà năm đó Lam lão gia tử đứng ngoài phòng sinh vừa nhìn thấy hắn đã muốn bóp chết.
Tang Da cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Người phụ nữ kia đúng là văn vở thật, tình tiết như trong tiểu thuyết ảo tưởng được bà ta miêu tả giống như sự thật đã xảy ra vậy, yêu quái của Lam gia mặt xanh răng trắng như quỷ, quả thực có thể tưởng tượng ra được.
Tay Du ôm tay, quyết định không nghe nữa, tránh dọa người.
Cô nhắc nhở mọi người chú ý nghỉ ngơi, đi ra khỏi phòng bệnh, lúc đến bàn y tá, kinh ngạc nhìn thấy một bóng dáng cao gầy bước vào trong phòng nghỉ tạm thời, đôi mắt cô trợn trừng lên, vội vàng muốn đuổi theo nhưng lại mất dấu.
Chắc là... hoa mắt nhìn nhầm nhỉ?
Cô cố bịa ra lý do để bình ổn tâm trạng, định đi kiểm tra lại các phòng, vừa muốn đẩy cửa thì bác sĩ trực ban cuống cuồng gọi cô: "Tang Du, lại đây chút!"
"Vâng!"
Tang Du bất đắc dĩ, lập tức chuyên tâm vào công việc của mình.
Cánh cửa đằng sau lưng cô có người, Lam Khâm đứng nghiêm, hô hấp dồn dập, khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay chỉ toàn là mồ hôi lạnh.
Chap này chưa được beta nha, mong mọi người thông cảm :(