Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Xuki
Thời điểm Tiểu Mạch đến thôn chữa bệnh, trong thôn đã có bộ đội cứu viện dựng lều vải, người bị nạn đều được bố trí ổn thỏa. Bởi vì gần với tâm động đất, phần lớn phòng ốc trong thôn đều bị sụp đổ, rất nhiều người dân bị thương mức độ khác nhau. Bác sĩ trong thôn chỉ xử lý đơn giản, nên Tiểu Mạch bọn họ vừa đến liền vùi đầu nhanh chóng chữa trị.
Ở nơi này, Tiểu Mạch gặp được một cô gái tên Đan Đan, cùng bạn trai đến đây dạy học cho sinh viên. Lúc Tiểu Mạch đến, vừa trải qua một lần dư chấn kịch liệt, bạn trai cô ấy vì bảo vệ đứa trẻ trong thôn nên bị tường sập trúng ót, hôn mê tại chỗ, tình huống rất nguy cấp. Tiểu Mạch bọn họ liền khẩn trương tham gia cấp cứu, bộ đội địa phương sắp xếp đưa họ đi máy máy trực thăng quân dụng đưa về phía Tây chữa trị. Toàn bộ quá trình Đan Đan vẫn đứng một bên, cắn môi nắm tay bạn trai, ánh mắt chờ mong, khẩn cầu nhìn mọi người. Lúc chuẩn bị lên máy bay, Tiểu Mạch thấy Đan Đan chật vật đi theo bên cạnh, lòng cô rất không đành, nên tới đỡ lấy cô.
“Anh ấy sẽ không có chuyện gì”.
Là một bác sĩ, Tiểu Mạch biết đây là lời nói vô dụng, nhưng cô thực sự không nỡ nhìn thấy bộ dạng như thế của Đan Đan.
“Tôi chỉ muốn anh ấy còn sống, sống là tốt rồi, những cái khác tôi đều không để ý”.
Đan Đan nghẹn ngào nói.
Tiểu Mạch chua xót trong lòng, không ai có thể hiểu tâm trạng này như cô, có đôi khi, nguyện vọng của cô rất tầm thường, chỉ cần anh còn sống thôi. Có lẽ cô rất may mắn… ít nhất… anh còn sống, cho dù hạnh phúc của anh không phải do cô đem đến, nhưng cần anh hạnh phúc, còn cầu xin gì nữa. Tiểu Mạch đột nhiên đối với việc Lập Hành có người con gái khác trở nên bình thường.
Khu vật tư rất thiếu thốn, đường bị phá hủy, mọi thứ đều do trực thăng chuyển đến, Giang Hoán cùng Tiểu Mạch mấy ngày nay căn bản đều là phẫu thuật, ăn vài miếng lương khô. Sáng sớm ngày thứ ba, Giang Hoán thấy Tiểu Mạch đã gầy đến cằm thật nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể mảnh khảnh đến một trận gió cũng có thể thổi đi, khẽ thở dài đi tới, từ trong ngực lấy ra một túi sữa:
“Nhanh uống sữa đi”.
Tiểu Mạch giương mắt liếc nhìn Giang Hoán:
“Ở đâu vậy?”
“Hôm qua phẫu thuật, người nhà bạn nhân đưa, nói là phát sữa, họ không uống, muốn đưa cho anh”.
Giang Hoán nhét sữa vào tay cô.
Sữa hơi ấm, có lẽ mang theo nhiệt độ trên người anh ấy, Tiểu Mạch cúi thấp đầu, lông mi run rẩy:
“Cảm ơn anh, Giang Hoán, em…”
“Đừng nói gì cả, nhanh uống đi. Cho một túi sữa anh cũng không mong em lấy thân báo đáp mà”.
Giọng điệu trêu chọc, người đàn ông xoay người đi.
Tiểu Mạch thấy bóng lưng anh lung lay, mang theo tính cách đặc trưng người Bắc Kinh, mắt cô ươn ướt.
Chiều ngày thứ ba, lại xảy ra một trận dư chấn lớn. Tất cả người dân đã chuyển đến trong lều, chỉ có mình Tiểu Mạch đang chăm sóc một chị lớn kéo theo cái chân đau đang ở trong đống hoang tàn bới tìm đồ trang sức do mẹ chồng chị để lại. Lúc Tiểu Mạch cùng cô ấy tìm thì dư chấn phát sinh, phản ứng không kịp, Tiểu Mạch một tay đẩy chị ấy ra, mình lại bị dư chấn đánh rơi chồng gạch, đập trúng đầu. Trong chớp mắt rơi vào bóng đen tối tăm, xẹt qua đầu là khuôn mặt của Lập Hành, ánh mắt thâm tình, dịu dàng.
Xuất viện về nhà, Lập Hành một đêm không ngủ, trong tivi phát tin tức về khu viện trợ. Không biết cô đang ở đâu, có lẽ ở trong bệnh viện nơi đó hỗ trợ, như vậy cũng chưa chắc không nguy hiểm?
Sáng thứ hai cùng Lập Ngôn ăn xong điểm tâm, điện thoại đột nhiên đổ chuông lớn. Lập Hành nhận điện thoại, chưa kịp nói, bên kia đã truyền đến tiếng gào thét đau thương:
“Phương Lập Hành, tên khốn này, anh hại chết Tiểu Mạch rồi, nếu cô ấy có việc gì, tôi sẽ không để yên cho anh!”.
Trong lòng run lên, đứng không vững, Lập Hành vội vàng hỏi:
“Tiểu Mạch, cô ấy sao vậy?”
Bên kia vẫn còn kêu la, mang theo tiếng khóc nức nở:
“Tất cả đều tại anh, nếu không phải do anh thì sao cô ấy lại chạy đến chỗ đó, anh là cái tên…”
Không chờ cô mắng xong, người đàn ông đã lớn tiếng cắt đứt:
“Nói cho tôi biết, Tiểu Mạch rốt cục là bị sao thế?”
Nghẹn ngào một chút, trong điện thoại giọng cô khàn khàn:
“Hôm qua cô ở vùng dư chấn bị đập trúng đầu, bên kia không có thiết bị chữa bệnh đầy đủ, sáng nay vừa mới chuyển về bệnh viện chúng tôi…”
Thân thể Lập Hành lắc mạnh, trong nháy mắt mắt đỏ lên, điện thoại trượt rơi xuống đất, mờ mịt không nhìn thấy Lập Ngôn. Từ sau khi mẹ qua đời, Lập Ngôn trước giờ chưa từng thấy Lập Hành như vậy, bất kể là lúc cha vì hít ma túy quá liều qua đời hay là chủ nợ đến đòi chém giết, Lập Hành đều ung dung lạnh nhạt, chưa bao giờ mờ mịt bất lực như bây giờ.
“Anh trai, chị Tiểu Mạch làm sao vậy?”
Lập Hành lại như bất ngờ tỉnh lại, hoảng sợ lúng túng nắm lấy gậy.
“Lập Ngôn, nhanh, chúng ta đi bệnh viện, chúng ta nhanh đi bệnh viện”.
Giọng nói càng về sau hầu như khó nghe rõ. Bởi vì run chân, Lập Hành chống gậy mấy lần cũng không cách nào đứng lên, Lập Ngôn không thể làm gì khác hơn là đem xe đẩy tới đỡ hắn ngồi lên.
Thời điểm hai người tới bệnh viện, cô ấy đã vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi. Lại là phòng chăm sóc đặc biệt, lúc này đây, đổi lại cô nằm bên trong, anh ở bên ngoài. Thấy người cô cắm đầy ống, anh cảm thấy toàn bộ sức lực như mất đi, tự mình đẩy xe lăn đều không làm được. Ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, Lập Hành gặp được Giang Hoán ở đó, Giang Hoán đầu tóc rối bời, quần áo nhăn nhíu bẩn thỉu không còn hình dáng, mắt nổi lên tơ máu. Thấy Lập Hành, anh ta đứng bật lên, nhào tới trước mặt Lập Hành.
“Tên khốn này! Anh còn tới làm gì? Anh hại cô ấy còn chưa đủ sao? Nếu anh không phải là tên què, hôm nay tôi sẽ đánh anh một trận”.
Mắt Giang Hoán dường như bốc lửa, tay phải giơ thành nắm đấm trên không trung.
“Cô ấy bây giờ thế nào? Cô ấy rốt cuộc thế nào, anh nói tôi biết đi”
Lập Hành đỏ bừng mắt, giọng nói khàn khàn, lộ ra sự bối rối, vội vã.
Nhìn người kia mắt đỏ ngầu mặt trắng bệch, Giang Hoán hít thật sâu, thở một hơi:
“Chấn động não, đầu có mao mạch xuất huyết, may là xuất huyết không nhiều lắm, hiện tại dùng dùng thuốc cầm máu. Nếu đến rạng sáng ngừng xuất huyết, thì sẽ không nguy hiểm tính mạng nữa, sau đó sẽ điều trị thêm, dùng thuốc trợ giúp hấp thu huyết dịch”.
“… Nếu như không ngừng được…”
“Tình huống đó cũng khá nguy hiểm, có thể phải phẫu thuật mổ sọ”.
Lập Hành cúi thấp đầu, dùng một tay dùng sức để trước ngực, nỗ lực giảm bớt tâm trạng đang khủng hoảng, đau đớn tột độ. Tiểu Mạch, anh sai rồi, em trừng phạt anh đi, nhưng cầu xin em phải khỏe lại, phải khỏe lại.
Trầm mặc mấy phút, Giang Hoán mở miệng khàn khàn:
“Lúc đưa cô ấy đi cấp cứu, có tỉnh một lúc, nói hai câu: “Không được báo cho cha mẹ em, em không muốn họ lo lắng, ngộ nhỡ… không cần nói cho anh ấy, nói là em xuất ngoại, sống rất thoải mái. Em, không muốn anh ấy áy náy, em không nỡ” ”.
Âm thanh dần nghẹn ngào.
Trước mắt Lập Hành hoàn toàn mơ hồ, vì cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống quần, ướt một mảnh. Cố gắng bình tĩnh một lúc, Lập Hành giơ tay áo dùng sức lau mắt, ngẩng đầu nói nhỏ một câu:
“Tôi muốn vào cùng cô ấy, có thể không?”
Âm thanh bi thương mang theo sự khẩn cầu.
Giang Hoán nhìn anh một cái, thở sài một hơi, có lẽ, người này thật ra rất yêu cô.
“Được, tôi tới hỏi chút, có lẽ cô ấy cảm nhận được anh ở cạnh, đối với bệnh tình của cô ấy có thể có lợi”.
Làm các loại khử trùng xong, Lập Hành rốt cục cũng đi tới giường cô. Một tuần không gặp, cô rõ ràng gầy đi, hai má lõm vào, trước giờ sắc mặt hồng hào nay không chút huyết sắc. Lông mi dài mềm nhũn bao lấy mi mắt trên, yếu đuối, bất lực. Đôi môi căng mông giờ tái nhợt khô nứt. Anh còn nhớ rõ mùi thơm ngát trên môi, là mùa cây cỏ mùa xuân, cảm giác trong veo. Bản thân đã lâu rồi không nhìn cô thật kỹ, lần này gặp lại, vẫn không có dũng khí nhìn cô thật kỹ, sợ nhìn rồi sẽ không thể đẩy cô ra. Nhẹ tay sờ tóc cô, lại xoa nhẹ mặt cô, Lập Hành đem tay cô đặt vào tay mình, đưa lên môi hôn nhẹ từng ngón tay cô, dịu dàng mà dây dưa, mang theo thương yêu vô hạn.
“Tiểu Mạch, anh tới rồi. Em đừng ngủ, anh có rất nhiều lời muốn nói với em, em tỉnh lại chúng ta cùng trò chuyện được không?”
Đưa mặt chôn ở bàn tay cô, Lập Hành như tự lẩm bẩm.