Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Saki
Đối với sự lạnh nhạt đột ngột của Bách Hàn Tri, ban đầu Dương Tuế không nghĩ nhiều, đơn giản chỉ cho rằng anh gặp chuyện không vui nên không muốn nói chuyện.
Đến tối, cô nhận được cuộc gọi từ xưởng gốm, thông báo rằng chủ nhật có thể đến lấy sản phẩm.
Chiều hôm sau, sau khi tan học, Dương Tuế đuổi theo Bách Hàn Tri khi anh vừa ra khỏi lớp, nhẹ nhàng gọi: “Bách Hàn Tri.”
Bách Hàn Tri dừng bước.
Hai tay đút túi, ba lô đeo chéo sau lưng. Anh hờ hững xoay người, dây đeo ba lô ép lên ngực, vải áo dính sát vào da, có thể thấy mờ mờ đường nét cơ bắp săn chắc của anh.
Anh nhìn Dương Tuế đang tiến đến với ánh mắt bình thản lạnh nhạt.
Hôm nay cô xõa tóc, bước đi hơi gấp, gần như chạy chậm. Mái tóc đen mượt bay trong gió nhẹ, vài lọn phớt qua má, cô tiện tay vén ra sau tai.
Khi chạy đến trước mặt Bách Hàn Tri, má hơi ửng hồng, cô kìm nén sự hồi hộp, nở nụ cười: “Tôi nhận được điện thoại từ xưởng gốm rồi, chủ nhật có thể đến lấy sản phẩm, chúng ta… cùng đi nhé?”
Dương Tuế vẫn không kìm được hy vọng.
Bởi vì trước đó Bách Hàn Tri đã nói khi sản phẩm hoàn thành, họ sẽ cùng đi lấy.
Bách Hàn Tri hơi cụp mắt, ánh nhìn lướt qua mặt cô, giọng lạnh nhưng vẫn giữ phép lịch sự thường lệ, nói khẽ: “Xin lỗi, dạo này tôi bận lắm.”
Ý của anh đã rất rõ ràng.
Bị từ chối, cảm giác mong đợi như dây leo leo lên trong lòng Dương Tuế bỗng chốc như bị nhổ tận gốc, héo tàn trong chớp mắt.
Nhưng Dương Tuế không để lộ sự thất vọng, cô vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn: “Không sao đâu, vậy để tôi mang về giúp cậu nhé.”
“Không cần, tôi sẽ tự đi lấy.”
Nếu câu trước còn là từ chối gián tiếp, thì câu này đã là từ chối thẳng thừng, không chút nể nang.
Giọng điệu anh bình thản không gợn sóng, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt trầm tĩnh hơi mờ nhạt, phần lớn là lạnh lẽo như sương giá, thậm chí còn chẳng buồn nhìn thẳng vào cô, chỉ để lại cho cô một bên mặt sắc lạnh.
Nói xong, anh đã xoay người bước đi.
Dương Tuế nhìn bóng lưng anh, đứng ngây người tại chỗ, ngẩn ngơ rất lâu.
Tim như bị búa nện mạnh, truyền đến từng cơn đau âm ỉ.
Lúc này cô mới nhận ra, hóa ra Bách Hàn Tri không đơn giản là tâm trạng không tốt.
Có phải anh đang giận cô không?
–
Trở về ký túc xá trong tâm trạng thất thần, Dương Tuế gục xuống bàn, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Cô không hiểu, tại sao thái độ của Bách Hàn Tri đối với cô lại đột ngột thay đổi, rõ ràng trước đó vẫn tốt đẹp.
Đây có còn là Bách Hàn Tri dịu dàng hứa với cô rằng nếu có điều gì không hiểu thì cứ hỏi anh, lúc nào cũng được không?
Khác biệt như hai con người.
Dương Tuế chắc chắn, Bách Hàn Tri đang giận cô.
Bởi vì hôm nay khi anh nói chuyện với Cố Phàm, mặc dù tâm trạng vẫn không tốt lắm, nhưng Cố Phàm nói gì anh cũng đáp lại đơn giản, hoặc thản nhiên nhếch môi cười một chút.
Nhưng khi đối diện với cô, cả người lạnh như băng, thậm chí không muốn nhìn cô thêm lấy một cái, sự đối xử khác biệt rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy được.
Dương Tuế không hiểu tại sao lại thế này, tại sao Bách Hàn Tri lại giận cô.
Cô nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra được lý do.
Dương Tuế cảm thấy nặng nề trong lòng, rất khó chịu, giống như có một tảng đá khổng lồ chặn lại, khiến cô gần như không thở nổi.
Chán nản đến mức muốn khóc.
Nếu là trước đây, khi chưa có nhiều tương tác với Bách Hàn Tri, chỉ cần nói được với anh một câu thôi cô đã vui cả mấy ngày. Nhưng con người luôn tham lam không đủ, sau khi có thêm tiếp xúc, khi quay về điểm xuất phát, cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục này gần như khiến cô sụp đổ.
Cô lấy điện thoại ra, mở khung chat với Bách Hàn Tri.
【Đang làm gì vậy】
【Đang tập nhảy.】
【Bây giờ?】
【Ừm, sắp xong rồi.】
Đây là cuộc trò chuyện cuối cùng của họ, từ tối hôm đó, Bách Hàn Tri không hề trả lời cô nữa.
Dương Tuế gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào điện thoại với ánh mắt vô hồn.
Cô cố gắng nhớ lại từng khoảnh khắc và chi tiết trong những ngày họ ở bên nhau, không biết mình đã sai ở bước nào, khiến Bách Hàn Tri giận.
Dương Tuế úp mặt xuống, khóc thút thít.
Sau khi ngẩn ngơ một lúc, cô lại cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn:【Cậu sao vậy? Có phải đang giận tôi không…】
Chưa đánh xong chữ, Dương Tuế lại xóa đi.
Không dám hỏi.
Vốn dĩ Bách Hàn Tri đã không muốn để ý đến cô, nếu cô lại hỏi, khiến anh càng bực mình thì sao.
Cô lại thở dài.
Máy tính của cô đã tải xong liên minh huyền thoại, cô đã thử đăng nhập trước đó, nhưng mạng trường quá lag, không thể chơi được.
Nhưng vẫn phải tiếp tục chơi game, kỹ năng cũng phải tiếp tục luyện.
Cô không kìm được vẫn ôm một chút ảo tưởng.
Lỡ như qua vài ngày Bách Hàn Tri hết giận thì sao. Đợi khi cô lén luyện kỹ năng lên, có thể rủ anh cùng chơi game.
Tối nay Từ Hoài Dương nói có việc ra ngoài trường, không thể tập nhảy.
Đúng lúc, Dương Tuế có thể đi quán net chơi game.
Cô thậm chí không ăn tối, lập tức mua một ly mì và một cây xúc xích ở quán net.
Lên tầng ba, cô vẫn chỗ ngồi cũ. Vị trí cô ngồi hơi vắng vẻ, cơ bản là quanh đó không có mấy người.
Dương Tuế pha mì xong, đăng nhập vào game.
Lần trước sau khi về ký túc xá từ quán net, cô đã chơi trên máy tính của mình, tuy mạng lag nhưng đánh với máy cũng đủ, cô đã lên cấp ba, có thể chơi đấu thường.
Đầu tiên cô thử một trận đấu thường, kết quả bị đánh tơi tả.
Dương Tuế không vì thế mà nản chí, lại tìm đọc hướng dẫn về tướng, lấy sổ tay ra ghi chép.
–
Khi Bách Hàn Tri đến quán net, một lần nữa nhìn thấy Dương Tuế ngồi ở vị trí cũ.
Lần này chỉ có một mình cô, ngồi một mình ở góc. Tóc buộc túm lên thành kiểu búi tròn đơn giản, hơi rối, thậm chí có vài lọn rơi xuống, rũ trên vai.
Cô chăm chú nhìn vào máy tính, vô thức nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung, tay cầm bút, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn máy tính, rồi lại cúi xuống viết vào sổ tay.
Tốc độ viết chữ rất nhanh, vừa viết vừa lẩm bẩm học thuộc lòng gì đó.
Bách Hàn Tri tưởng cô đang học bài, nhưng khi đến gần hơn, liếc nhìn máy tính, anh thấy trên màn hình hiển thị giao diện của liên minh huyền thoại.
Là một game thủ kỳ cựu, chỉ cần liếc qua từ xa anh đã nhận ra đó là giao diện chi tiết về tướng, bao gồm cả phần giải thích kỹ năng.
Sau khi viết một đoạn dài trong sổ tay, Dương Tuế tranh thủ ăn vài miếng mì, có lẽ do bị bỏng lưỡi, cô nhăn mặt “Shhh” một tiếng, lè lưỡi ra.
Cúi đầu thổi thổi, rồi từ từ húp hai ngụm, miệng ngậm cây xúc xích.
Tiếp theo, giống như đang vội vàng, cô đẩy ly mì sang một bên, lại cầm bút lên ghi chép.
Mắt không rời màn hình máy tính, nghiêm túc như đang nghiên cứu một đề tài khoa học.
Bên mép miệng vẫn còn vết dầu mỡ của nước mì.
“…”
Không biết là do thấy tối nay bên cạnh cô không có con trai, hay do thấy hành động vừa chất phác vừa ngớ ngẩn của cô, tâm trạng u ám suốt hai ngày của anh không hiểu sao lại hơi sáng sủa lên một chút.
Bách Hàn Tri tối qua cũng đến quán net.
Không thấy Dương Tuế, tối qua cô không đến, có lẽ thật sự đi tập nhảy với anh chàng kia.
Tối nay nghĩ thử vận may xem có thể gặp lại cô không.
Quỷ mới biết anh có phải đang bị điên hay không, hoặc là có phải vì quá rảnh rỗi mà không có việc gì làm, nên mới làm những chuyện kỳ quặc như vậy. Vừa tỏ ra lạnh nhạt, làm mặt lạnh với cô, vừa lại như kẻ theo dõi âm thầm quan tâm đ ến động thái của cô, xem cô có đang thân mật chơi game với anh chàng kia không.
Bách Hàn Tri tìm một chỗ ngồi xuống.
Ngồi ở phía sau chéo cô, cách nhau hai lối đi, quay lưng lại.
Bách Hàn Tri ngồi sâu vào ghế, mở máy tính.
Lúc này, bên phía Dương Tuế có động tĩnh mới.
Có vẻ cô đã ghi chép xong, bắt đầu một trận đấu, vừa chơi vừa thở dài ủ rũ, tay không ngừng bấm chuột và bàn phím.
“Sao cứ đánh không lại nhỉ, rõ ràng làm theo hướng dẫn mà.”
“0-15, trò chơi này thật sự khó quá.”
“Cái gì vậy, đều là một đám gà mờ cả, sao mấy người này lại chơi đến sốt ruột, còn chửi người nữa, các người cao quý hơn tôi chỗ nào chứ, đồ sắt vụn cứng đầu!”
Dương Tuế vừa luống cuống thao tác, vừa tức giận lẩm bẩm một mình.
Bách Hàn Tri cách cô một đoạn, không xa cũng không gần.
Tầng ba không đông người, không khí khá yên tĩnh, Bách Hàn Tri có thể nghe rõ tiếng lẩm bẩm đầy phiền não và bực bội của cô.
Bách Hàn Tri gác tay lên tay vịn ghế, ngón tay khẽ che miệng, đôi môi mỏng bị ngón tay che khuất đang mím chặt, cố gắng kìm nén nụ cười sắp thoát ra.
Chắc chắn vẫn còn giận, nhưng… cũng không ngăn được anh thấy cô đáng yêu.
Nhưng ngay sau đó lại nhớ đến việc cô lừa dối anh, một lần nữa nổi cáu.
Bách Hàn Tri thực sự bị cảm xúc mâu thuẫn này làm cho bực bội, bứt rứt vuốt mấy cái lên tóc.
“Không được, không thể tự mình đánh bừa một mình được.”
Có lẽ bị đồng đội chửi đến không chịu nổi, Dương Tuế bắt đầu bất chấp tìm cách.
Sau khi kết thúc một trận, cô cầm điện thoại lên, gọi một cuộc.
“Em đang làm gì thế?”
Bách Hàn Tri nghe thấy cô đang gọi điện cho ai đó, lặng lẽ ngả người ra sau, hơi nghiêng đầu.
Khóe mắt mờ mờ thấy cô đang áp điện thoại vào tai.
“Chơi game với chị đi, liên minh huyền thoại. Nhanh lên, đừng để chị đợi.”
Giọng điệu cô rất không khách sáo, mang một kiểu ra lệnh.
Đây là kiểu giọng điệu và thái độ chỉ có với người thân thiết nhất, vì gần gũi nên không kiêng nể, nên không sợ hãi.
Cô chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với Bách Hàn Tri.
Bách Hàn Tri không nhịn được suy đoán, cô gọi ai cùng chơi game vậy?
Ngay lập tức, anh ta nghĩ đến bạn nhảy của cô. Dù sao thì lần trước anh đã tận mắt chứng kiến họ cười đùa và chơi game cùng nhau.
Nhìn tình trạng của Dương Tuế, có vẻ cô là người mới học chơi.
Cô còn chăm chú đọc hướng dẫn và ghi chép.
Liệu có phải cô học chơi game vì người đàn ông kia?
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Bách Hàn Tri bỗng tối sầm lại, anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo và đầy gai góc.
Cảm giác khó chịu, bực bội lại một lần nữa bao trùm lấy anh.
Chân anh co lại dưới bàn, không gian chật chội khiến đôi chân dài của anh cảm thấy bị gò bó, không biết để đâu.
Bách Hàn Tri trút hết sự bực bội lên chiếc bàn ghế vô tội, đá mạnh vào chân bàn, chiếc ghế trượt ra sau một chút, không gian rộng rãi hơn đôi chút.
Tay anh ấn mạnh chuột máy tính, giải tỏa cơn bực tức.
“Dương Dật, em đừng có giả vờ với chị.”
Giọng Dương Tuế lại vang lên, cô đe dọa hung hăng: “Trước đây không cho em chơi, em cứ chơi. Giờ bảo em chơi, em lại làm cao à? Em có tin chị về đổi mật khẩu máy tính không?”
Nghe vậy, ngón tay Bách Hàn Tri đang nhấp chuột bỗng khựng lại.
Anh nheo mắt.
Thì ra là Dương Dật?
“Đồ nhóc con, tưởng chị không có cách à?”
Dương Tuế cúp điện thoại, đặt sang một bên, hừ một tiếng đắc ý, ra vẻ người chiến thắng.
Bách Hàn Tri mím môi, trầm ngâm một lúc rồi móc điện thoại từ túi quần ra, mở Wechat, nhắn cho Dương Dật:【Chơi game.】
Dương Dật trả lời rất nhanh:【Em đang chơi đây.】
Bách Hàn Tri cố tình hỏi:【Với ai?】
Dật Tâm Dật Ý:【Chị em, bất ngờ chưa. Cười trộm.jpg】
Con cá dễ dàng cắn câu, Bách Hàn Tri thăm dò thêm:【Chị em biết chơi cái này à?】
Dật Tâm Dật Ý:【Không biết, đang học đấy, không thì cũng chẳng gọi em chơi cùng.】
Bách Hàn Tri:【Sao đột nhiên lại học?】
Dương Dật thật thà trả lời:【Lần trước thấy em chơi game với anh, chị ấy ghen tị đấy.】
–
Dương Tuế và Dương Dật chơi cùng nhau vài ván.
Dù Dương Dật còn gà, nhưng dù sao cũng có chút cơ bản, giỏi hơn Dương Tuế không ít.
Trong game, so với chị, Dương Dật tự tin hẳn lên, chỉ huy Dương Tuế suốt, lúc thì bảo cô yểm trợ, lúc thì bảo cô đi dọn lính.
Kết quả là cậu nhóc chỉ huy tới chỉ huy lui, miệng thì nói toàn thuật ngữ chuyên môn để tỏ ra ngầu, cuối cùng vẫn thua, đánh mấy ván thua mấy ván.
Đánh đến mức Dương Tuế kiệt sức, chán nản. Cô kết nối mic với Dương Dật, đến cuối cùng không muốn mắng cậu nhóc nữa, không còn sức để mắng.
Hôm nay tình trạng không tốt, chơi lâu như vậy, tay cô mỏi, tâm trí càng mệt mỏi hơn.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
Hơi muộn rồi.
Dương Tuế quyết định hôm nay tập đến đây thôi, tối nay về nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai chiến tiếp.
Cô thoát game, tắt máy tính.
Dương Tuế cho sổ tay và bút vào túi, nắm dây túi vải, đứng dậy.
Vừa ra khỏi ghế, cô đứng sững tại chỗ, ánh mắt dồn vào người đang ngồi quay lưng lại phía cô.
Người đó mặc bộ đồ thể thao màu xám đậm, mái tóc vàng óng ánh.
Dù chỉ là bóng lưng, cô vẫn nhận ra ngay đó là Bách Hàn Tri.
Sao Bách Hàn Tri lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy?
Cô chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng bịt miệng lại.
Khi chơi game vừa rồi, cô đã nói chuyện rất to, thậm chí còn mắng Dương Dật và đồng đội trong cơn tức giận.
Liệu Bách Hàn Tri có nghe thấy hết không? Anh có nghĩ rằng cô gái này bên ngoài trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất lại có hai bộ mặt không? Rồi ấn tượng của anh về cô sẽ giảm sút nhanh chóng, như thác đổ ba nghìn thước không?
Nhưng anh đang đeo tai nghe.
Nghĩ lại, có lẽ anh không nghe thấy gì?
Vị trí cô ngồi khá khuất, nếu không chú ý thì sẽ không nhìn thấy.
Có khi Bách Hàn Tri chẳng hề nhìn thấy cô?
Dương Tuế cảm thấy bồn chồn không yên. Cô vừa lo lắng về việc hình tượng của mình bị hủy hoại, giờ lại băn khoăn không biết có nên chủ động đến chào hỏi hay không.
Cô nhẹ nhàng bước đến gần.
Bách Hàn Tri đang chơi game.
Dương Tuế đứng phía sau anh, nhìn từ xa.
Những ngón tay đẹp đẽ của anh điều khiển chuột và bàn phím thuần thục.
Game mà cô chơi rất vụng về, trong tay anh lại trở nên đơn giản dễ hiểu. Anh dễ dàng lấy được ba bốn mạng, dễ dàng đẩy đến tận căn cứ địch.
Lúc này, điện thoại anh vang lên một tiếng, nhưng anh không để ý.
Đến khi trận đấu kết thúc, anh mới cầm điện thoại lên nhìn, có vẻ ai đó nhắn tin cho anh, anh mở khóa điện thoại.
Bách Hàn Tri tháo tai nghe, đeo lên cổ, áp điện thoại vào tai để nghe tin nhắn thoại, tay kia mở lon nước, ngửa đầu uống một ngụm từ tốn.
Dương Tuế vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng sự nhút nhát đã lấn át, cô lặng lẽ lùi lại và xoay người.
Cô đi vòng một đường lớn, rời đi từ phía sau.
Có lẽ hiện tại Bách Hàn Tri không muốn gặp cô, cô không nên làm phiền tâm trạng của anh.
Nỗi cay đắng và thất vọng trong lòng Dương Tuế bắt đầu dâng trào, cô im lặng đi xuống lầu.
Khi đi ngang quầy lễ tân tầng trệt, cô tình cờ gặp được nhân viên quản lý đổi ca.
Đó là hai cô gái.
“Lại phải đi rồi, haiz.”
“Sao vậy? Không muốn tan ca à?”
“Đúng vậy, Bách Hàn Tri vừa đến là không muốn đi nữa, muốn ở lại trên lầu, làm hòn đá chờ chồng.”
“Hòn đá chờ chồng gì chứ, anh ấy có để ý đến cậu đâu?”
“Không biết tối mai anh ấy có đến nữa không, thật không nói quá, tôi chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy.”
“Chắc sẽ đến thôi, mấy ngày nay không phải ngày nào anh ấy cũng đến sao? Thích thì theo đuổi đi, cố lên!”
“Thôi đi, được ngắm là mãn nguyện rồi.”
Hai nhân viên quản lý không phải sinh viên trong trường, tóc nhuộm đủ màu sắc, trang điểm đậm, ăn mặc cũng rất trưởng thành.
Họ trò chuyện lơ đãng, toàn xoay quanh Bách Hàn Tri.
Bách Hàn Tri rất nổi tiếng, điều này Dương Tuế biết rõ. Nhưng khi vô tình nghe được cuộc đối thoại của họ, cô nhanh chóng nắm bắt được từ khóa quan trọng.
Bước chân cô chợt khựng lại, sau đó nhanh chóng tiến đến quầy lễ tân, hỏi: “Mấy ngày nay Bách Hàn Tri đều đến đây sao? Hôm kia cậu ấy có đến không?”
Dương Tuế đột ngột xen vào hỏi, hai nhân viên quản lý hơi ngỡ ngàng, gật đầu: “Có đến.”
Vẻ mặt Dương Tuế thay đổi: “Hôm kia mấy giờ?”
Nhân viên quản lý nhìn Dương Tuế một cách khó hiểu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, tự nhiên xếp cô vào hàng fan nhỏ của Bách Hàn Tri.
Nhưng họ cũng không giấu giếm, hồi tưởng lại rồi nói: “Khoảng hơn mười giờ, gần như lúc này, nhưng anh ấy đến vài phút rồi lại đi.”
Dương Tuế: “…”
Dương Tuế đứng im vài giây, rồi vội vàng lấy điện thoại ra, mở Wechat, xem lại lịch sử trò chuyện với Bách Hàn Tri.
Lần chat cuối cùng chính là hôm kia.
Tối hôm đó cô đang chơi game ở quán net.
Thời điểm Bách Hàn Tri nhắn tin hỏi cô đang làm gì cũng đúng lúc mười giờ tối.
Trên đầu Dương Tuế như bị sét đánh, tách làm đôi.
Cô lập tức hiểu tại sao Bách Hàn Tri lại tức giận.
Cô đã nói dối trắng trợn và bị anh bắt quả tang.
Cô gần như không do dự, quay đầu chạy lên lầu.
Khi chạy đến góc rẽ cầu thang tầng hai, cô đụng mặt Bách Hàn Tri đang chậm rãi đi xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hơi thở Dương Tuế trở nên gấp gáp, thở hổn hển, cô bước vài bước lên phía trước, vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, tối hôm kia tôi đã nói dối cậu.”
Bách Hàn Tri bước xuống bậc thang cuối cùng, đứng trước mặt Dương Tuế. Khoảng cách chiều cao giữa hai người vẫn rất lớn, cô dường như không dám ngẩng đầu nhìn anh vì xấu hổ và lo lắng.
Cô cúi đầu gần như chạm ngực, như một đứa trẻ làm sai đang run rẩy chờ đợi bị phạt.
Bách Hàn Tri nhìn xuống, thoáng ngạc nhiên khi cô đột ngột quay lại nhận lỗi, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Đôi mắt đen trầm tĩnh, nhìn chăm chú vào mái tóc búi lộn xộn của cô, cũng nhận thấy cô đang lo lắng nắm chặt góc áo.
Thấy anh vẫn không phản ứng, cô càng thêm bất an, giọng nói đầy ăn năn và nghẹn ngào: “Tôi thật sự xin lỗi, tôi không nên nói dối cậu, nếu cậu giận thì cứ mắng tôi đi.”
Sau đó là một khoảng lặng.
Giọng trầm thấp của Bách Hàn Tri vang lên từ trên đầu, truyền vào tai cô.
Anh hỏi ngắn gọn: “Người chơi game với cậu đó, cậu thích anh ta à?”
Bách Hàn Tri quả thật đang giận cô, rất giận.
Không chỉ giận vì cô nói dối.
Mà còn giận vì người cô thích, có lẽ không phải là anh.