Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pe Heo
***
“Ý Trạch!” Một trận gió xoáy càn quét qua, xuất hiện là một cô gái xinh đẹp đang nhào vào lòng Jersey Moramike.
Khóe môi Jersey mang theo nụ cười nhẹ, ánh mắt đầy dịu dàng, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ lại bởi vì hành động của cô gái mà có chút lộn xộn nhưng lại có thêm vài phần cuồng dã.
Vỗ vỗ lưng cô gái xinh đẹp có cùng màu tóc với mình, Jersey tùy tiện hỏi: “Trở về muốn ở lại chơi bao lâu?”
“Hẳn là không lâu lắm, lần này em nghỉ có bảy ngày thôi, anh phải biết rằng, bệnh viện không thể nào thiếu một nhân vật lớn như em được đâu.” Cô gái có chút kiêu ngạo hất cằm, vẽ ra một đường cong bóng mượt, đặc biệt đáng yêu.
Sờ sờ cái cằm nho nhỏ của cô, anh cất giọng nói có phần trêu chọc và kèm theo chút nghiêm túc: “Vâng, anh luôn biết bệnh viện không thể thiếu một tên gia hỏa như em, vừa đáng yêu, vừa ôn nhu, chữa bệnh lại giỏi, vì thế em là người tuyệt nhất.”
“Ai nha, Ý Trạch! Em thật là yêu anh chết mất thôi.” Giọng nói có chút làm nũng nhưng lại không khiến người khác phản cảm, ngược lại khiến lòng người mềm nhũng, tất cả bọn người hầu đứng một bên đều che miệng cười khẽ.
Dạ Hề Hề đứng ở một bên, sững sờ nhìn hai người thân mật với nhau, chỉ cảm thấy trong lòng là lạ, nhìn nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt của họ đều dừng trên hai người kia, cô rủ mắt xuống, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Chú Trạch rất thích chị này sao? Chú Trạch đối với chị ấy thật tốt…
“Hề Hề.” Đột nhiên có người gọi tên mình, Hề Hề ngẩng đầu nhìn lên lại chính là chị gái xinh đẹp nọ, ánh mắt Hề Hề mang theo sợ hãi, lại có chút bất lực nhìn về phía Jersey Moramike.
Jersey chỉ đứng ở chỗ đó, khoanh tay nhìn các cô.
“Hề Hề, đi theo em.” Cô gái xinh đẹp lại gọi cô một tiếng sau đó kéo tay cô chạy lên lầu.
“Này, từ từ.” Jersey đột nhiên vươn tay kéo cánh tay của cô gái xinh đẹp lại, khẽ ra hiệu với cô gái “Nhẹ nhàng một chút.”
“Biết rồi, ông già.” Thè thè lưỡi, cô gái xinh đẹp liền kéo tay Dạ Hề Hề chạy lên trên lầu.
Dạ Hề Hề không ngừng quay đầu nhìn Lục Ý Trạch, anh cũng nhìn cô và khẽ gật đầu, giống như đang cỗ vũ khiến Dạ Hề Hề đột nhiên cảm thấy không còn sợ sệt như lúc đầu nữa.
Vào một phòng trên lầu 4, Dạ Hề Hề bị chị gái xinh đẹp kéo đến ngồi xuống sô pha, cô gái nhìn xung quanh gian phòng một vòng rồi gật đầu có vẻ vừa lòng: “Coi như có lương tâm, đem phòng mình quét tước sạch sẽ, đồ vật cũng không bị di chuyển.”
Lúc quay đầu nhìn Dạ Hề Hề, cô liền cười: “Chị quên em rồi đúng không?” Cô gái nhíu mày và cười dịu dàng, Hề Hề không còn khẩn trương như lúc đầu, nghe hỏi cô gật đầu một cái.
“Em đã nghe về chuyện của chị, lúc này nghỉ trở về một phần vì Ý Trạch, một phần là vì chị.. Hề Hề ngốc, tại sao chị lại không cố gắng bảo vệ bản thân cơ chứ?” Cô gái thở dài một hơi rồi đưa tay ôm lấy Dạ Hề Hề.
Dạ Hề Hề không biết cô gái này là ai nhưng từng câu nói đầy quan tâm kia đều rất rõ ràng.
Dạ Hề Hề cũng vòng tay vỗ vỗ lưng cô gái xinh đẹp: “Hề Hề không sao, Hề Hề không sao mà…” Đã có rất nhiều người ôm mình, họ đều nói những câu giống vậy, tuy mình không hiểu lắm nhưng có thể cảm nhận được sự quan tâm trong đó.
Vào phòng một lần là hai giờ, lúc trở ra Dạ Hề Hề đã đói đến xẹp bụng, cô ngồi xuống ghế cạnh bàn chuẩn bị ăn cơm, chỉ là ngẫu nhiên mới ngẩng đầu nhìn hai người đứng bên cửa sổ.
Chú Trạch cùng chị xinh đẹp đứng chung một chỗ… Cảm giác giống như… Bọn họ trời sinh là một thể, ai cũng không tách ra được. Cô có chút khổ sở, cắn cắn thức ăn trong miệng, cô chỉ cảm thấy chính mình cực kỳ không thoải mái, chị xinh đẹp đối với mình tốt như vậy, lại dịu dàng như thế, vậy mình… vì sao lại không thích chị ấy chứ?
Jersey Moramike ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Hề Hề đang ngồi cạnh bàn ăn sáng, hai bàn tay cắm trong túi giống như không thèm để ý, nếu là người dụng tâm quan sát chắc chắn biết anh có bao nhiêu phần là nghe, bao nhiêu phần là nhìn.
“Em không có khả năng xem bệnh cho Hề Hề, dù em là bác sĩ thủ khoa nhưng ở phiên diện não bộ thì nhất định phải tìm sư phụ hoặc là Sở Thanh mới được. Bất quá, bệnh của chị ấy cũng rất kỳ lạ. Đầu bị chấn thương là sự thật, mất đi trí nhớ cũng là sự thật, trí lực thoái hóa cũng từng xảy ra nhưng chị ấy vẫn giữ lại tình cảm đối với anh, coi anh như người cực kỳ quan trọng, điều này khiến em cực kì tò mò, cuối cùng là bởi vì trong lòng chị ấy giấu anh ở rất sâu rất sâu, sâu đến mức muốn quên cũng không quên được…..”
“Em làm sao biết…tình cảm của cô ấy với anh.” Nhếch mi liền nhìn thấy Dạ Hề Hề cầm bánh mì không ngừng nhét vào trong miệng, cũng không biết tự uống nước, anh nhíu mi nhưng vẫn ung dung thản nhiên.
“Em cũng không phải người ngốc, anh nhìn xem hai chúng ta ở đây nói chuyện mà mắt của chị ấy lại không ngừng lóe lên, chị ấy không ghét em nhưng cũng không thích em và không gần gũi em bởi vì anh đấy, chị ấy là sợ hãi, có lẽ sợ gì bản thân chị ấy cũng không biết song thế nào cũng không yên lòng được”
“Sở Thanh đang ở đâu?” Anh ngăn lại đề tài của cô gái, anh đã sớm chú ý tới ánh mắt của cô, giống con nai con thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lén nhìn lên.
“Gần đây anh ấy đi Châu Phi, ví trí cụ thể em cũng không biết.” Cô có chút đau đầu nhu nhu thái dương, sư phụ đưa sư mẫu về Trung Quốc rồi, chắc là chuẩn bị định cư ở thành phố Tuyết Lý.” Hiện giờ bố mẹ cũng ở đó, mấy đứa bạn thân gần như cũng đã ở lại chỗ đó rồi, thật là tự do tự tại mà.
“Em chừng nào thì trở về.” Anh nhíu mày nhìn về phía cô gái trước mặt, cô có gương mặt tương tự như mình nhưng lại có thêm phần đáng yêu non nớt của mẹ.
“Em tạm thời sẽ ở lại nước Anh…” Câu nói chứa phép ẩn dụ song cũng không làm rõ, Jersey Moramike đột nhiên trầm mặc, ánh mắt lại nhìn về phía Dạ Hề Hề, như là nhìn thấy cái gì, ánh mắt anh lập tức trầm xuống và sải chân bước đến chỗ Dạ Hề Hề.
Rồi anh cầm ly sữa nhanh chóng đưa lên trên miệng cô: “Há mồm.” Giống như là mệnh lệnh, Dạ Hề Hề xoa xoa cổ họng mình, bàn tay nhỏ không ngừng vuốt xuống giống như muốn đem thứ mắc kẹt trong cổ họng vuốt xuống.
Cô há mồm uống từng ngụm từng ngụm sữa, người đàn ông một bên vừa đút sữa vừa vỗ vỗ lưng cho cô, ánh mắt tuy lạnh lẽo nhưng cũng rất yên tĩnh, không hề có chút không kiên nhẫn nào, ngược lại có thêm vài phần dịu dàng.
Cô gái bên cửa sổ ngây người một lúc mới từ từ đi tới, lúc nhìn thấy Dạ Hề Hề giống như đang thoải mái còn Jersey thì cúi đầu ánh mắt có phần lạnh lẽo, giống như đang dạy bảo cô “Sẽ.”
Không cần nhiều lời giải thích thì cô gái đối diện đã hiểu.
Cô nhếch môi cười rồi bước tới chỗ Dạ Hề Hề: “Hề Hề, chúng ta làm quen lại lần nữa. Em tên Lục Ý Hồi là em gái của anh ấy, em gái song sinh đó……” Ánh mắt cô gái cong lên thành vầng trăng khuyết, vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.
Đây không chỉ là điều cô muốn hỏi mà còn là đáp án mà Dạ Lai Lai và Dạ Mạt muốn biết.
Jersey cúi đầu nhìn về phía Dạ Hề Hề, ánh mắt cô trong thoáng chốc liền sáng lên, có lẽ ngay chính cô cũng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì trong phút chốc cô cảm thấy rất thích chị gái có bộ dáng rất giống chú Trạch này.