Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Thầm Cô Ngốc
  3. Chương 2: Từ thiên tài trở thành kẻ ngốc
Trước /41 Sau

Yêu Thầm Cô Ngốc

Chương 2: Từ thiên tài trở thành kẻ ngốc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Pe Heo

Beta: Vịt

****

Dạ Hề Hề ngủ đến choáng váng mơ hồ, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng đôi mắt nặng nề cũng từ từ mở ra, lúc này cô phát hiện thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình, có ánh mắt quan tâm, lo lắng, có ánh mắt tò mò và nóng vội… Nhiều người quá, cô nghiêng đầu, sững sờ nhìn những người này, đôi môi hơi mím lại, tủi thân hỏi: “Các… các người là ai…?”

Câu hỏi này của cô biến tất cả ánh mắt đang nhìn vào thành nghi hoặc, có người còn nhéo lỗ tai của cô và nói cô nhóc này cũng biết đùa, ai dè chưa kịp nói xong cô đã bật khóc nức nở, từng giọt nước mắt rơi xuống giống như vô cùng tủi thân khiến người khác không nỡ tiếp tục trách mắng.

Một lúc lâu sau, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều chụm đầu lại bàn luận xem rốt cuộc cô nhóc kia đang diễn trò gì, chờ cô khóc xong sẽ nghiêm khắc xử lý cô. Nhưng không bao lâu sau bác sĩ đến, sau khi kiểm tra đồng tử của cô xong, bác sĩ xoay lại nhìn nhóm người Phương Đông già trẻ gái trai đủ cả đang đứng tụ tập trong phòng.

“Các vị… đều là người nhà của bệnh nhân?” Vị bác sĩ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng rút ra kết luận thì ra người phương Đông đều có ngoại hình xinh đẹp như vậy, trong đó bệnh nhân của anh có thể nói là cô gái Phương Đông đẹp nhất mà anh từng thấy.

Mọi người đổ dồn sự chú ý về phía người đàn ông Italy đẹp trai trẻ tuổi trước mặt, sau đó một ông lão khoảng hơn năm mươi tuổi cười ha ha tiến lên vỗ vai bác sĩ, nói: “Này nhóc, nếu cậu nhìn trúng cháu ngoại của tôi thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy, tôi sẽ làm mai cho hai đứa. Cháu ngoại của tôi chính là cô gái đang nằm ở trên giường kia kìa.”

Vị bác sĩ trẻ đẹp trai người Italy ngạc nhiên nhìn ông lão, anh đưa tay sờ lên mũi của mình rồi mở bệnh án ra, hắng giọng: “Khụ khụ, vị tiểu thư này bị tổn thương nặng ở đầu nên có khả năng bị mất trí nhớ ngắn hạn, cô ấy sẽ không nhớ bất kỳ ai. Còn nữa, cô ấy không chỉ bị mất trí nhớ, mà màng não và tiểu não cũng bị tổn thương nên cô ấy bây giờ…” Bác sĩ hơi ngừng lại một giây rồi tiếp tục nói: “Trí não có thể bị thoái hóa, gọi tắt là nhược trí, nói thẳng ra đầu óc của cô ấy sẽ hơi có vấn đề một chút.”

“Hả…” Mọi người gật gù như hiểu hết nhưng chưa tới ba giây sau cả căn phòng đã vang lên một loạt tiếng rút súng, sau đó là một tràng tiếng gào như tiếng sói tru: “Cậu nói cái gì!? Cái gì hả!? Mất trí nhớ? Cậu nói não của cháu tôi bị thoái hóa? Cậu dám nói với tôi rằng cháu ngoại của tôi bị mất trí nhớ? Cậu muốn chết à?! Hèn gì mới vừa rồi khi tôi nói sẽ giới thiệu cháu tôi cho cậu thì cậu lại nhìn tôi với ánh mắt quái lạ như vậy…”

Mấy phút sau vị bác sĩ đẹp trai người Italy vội vàng chạy trối chết ra ngoài, một tay bịt lỗ mũi đang chảy máu, một tay vung lên cao,vừa chạy vừa hô to: “Mafia… Mafia…”

Lúc đó bên trong phòng bệnh vang lên tiếng hô đau đớn của ông lão: “Ông biết phải nói làm sao với con gái, con dâu, cháu gái, cháu trai của ông đây… Bọn họ sắp tới đây rồi…”

Cô gái vẫn nằm khóc thút thít ở trên giường bỗng đột ngột yên tĩnh trở lại, đôi mắt to đen láy chớp mấy cái nhìn màn đánh hội đồng đầy mùi bạo lực vừa rồi, gương mặt cô hơi sợ hãi nhưng không hề kêu lên tiếng nào.

Nửa giờ sau, vị bác sĩ bị đánh sưng tấy mặt mũi đến mức không nhìn rõ diện mạo kéo theo một đám bảo vệ đến phòng bệnh, nhưng khi bọn họ tới nơi thì trong phòng chỉ còn lại mười mấy người. Đám người còn lại trong phòng đều đồng loạt nhìn ra cửa với ánh mắt khó hiểu.

“Bọn họ tấn công tôi, tôi chắc chắn bọn họ là Mafia, tất cả đều có súng!!” Vị bác sĩ trẻ bị đánh tức giận chỉ vào mười người mặc đồ đen và ông lão sung sức vừa rồi.

“Xin lỗi. Chắc vị bác sĩ này nhìn nhầm rồi? Đây chỉ là súng đồ chơi được bán với giá 10 Euro một cái, không tin các vị nhìn xem.” Đám người áo đen rút súng lục không đạn ra đưa cho các nhân viên an ninh nhưng không ai dám tiến lên kiểm tra. Mười người áo đen to lớn lực lưỡng đứng chặn ở cửa, dù chính họ có thừa nhận thì đám bảo vệ cũng phải lắc đầu quầy quậy, hô to tuyệt đối không phải, mà dù có đúng thì bọn họ cũng chẳng dám chọc vào.

Ngay sau đó, đám người bảo vệ kéo theo tên bác sĩ đầu heo chạy nhanh ra ngoài, ông lão đang đứng trong phòng bệnh chỉ biết thở dài, xoay người nhìn cô cháu gái đang uống coca trên giường.

Ông bước tới, đặt tay lên phần băng gạc trắng tinh quấn trên đầu cô, ông biết cô rất thích mái tóc đen mượt mà của mình nên khi khâu vết thương ông đã yêu cầu các bác sĩ không được cạo tóc của cô đi. Nhưng ai có thể ngờ được rằng… một thiên tài biết lắp đạn từ lúc 5 tuổi bây giờ lại trở thành một người ngốc chứ!?

“Ông ngoại có lỗi với cháu…. Hề Hề, có lẽ ngay từ lúc đầu ông không nên giữ cháu ở lại Rome… Hề Hề, ông xin lỗi…” Dạ Bạch Tường cúi đầu, đây là lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy hối hận như vậy. Trước kia ông luôn kiêu ngạo cho rằng cô bé thiên tài nghịch ngợm này chính là hy vọng duy nhất của mình, cô sẽ là người thừa kế tổ chức của ông, ngoài cô nhóc này ra thì không thể là người nào khác được, toàn bộ hy vọng của ông đều đặt ở trên người cô, chẳng lẽ đây là ông trời đang trừng phạt những việc làm sai trái trước kia của Dạ Bạch Tường ông sao?

Có lẽ nghe thấy lời nói kỳ lạ của ông nên cô gái đang cúi đầu vui vẻ uống coca bỗng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn ông lão đang vuốt tóc mình, ngây ngô hỏi: “Ông ơi, ông khóc sao? Cháu hết đau rồi… Hết đau rồi này…” Cô chỉ vào gáy mình, mỉm cười rất đáng yêu và ngọt ngào.

Đúng lúc này, người vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài đột nhiên chạy vào, vẻ mặt anh ta khá căng thẳng: “Đương gia, đại tiểu thư tới… còn có Sơ tiên sinh, nhị tiểu thư và thiếu gia… Trực thăng đã đáp xuống vườn hoa rồi, bọn họ đang đi tới phòng bệnh. Cổ tiên sinh đã đi trước đón họ.”

Gương mặt hiền hòa của Dạ Bạch Tường lập tức cứng lại, ông nhìn xuống cô gái trẻ đang uống coca bên cạnh mình. Người vệ sĩ lại tiếp một cuộc điện thoại, càng nghe mặt anh ta càng trắng bệch, tay run run cúp điện thoại rồi nhìn về phía Dạ Bạch Tường: “Đương gia của gia tộc Moramike… đang mang theo bốn mươi người đi đến chỗ chúng ta, Đương gia, chúng tôi có cần phải cảnh giới không? Xong rồi, hắn là kẻ thù đối địch với thiếu đương gia, chắc chắn hắn ta muốn mượn gió bẻ măng đến đây cười nhạo tiểu thư của chúng ta đây mà, nếu tiểu thư mà biết chắc chắn sẽ tức chết…” Trong mắt người vệ sĩ đã ở bên cạnh tiểu thư Dạ Hề Hề tám năm, thì hai người bọn họ đúng là như nước với lửa, đối địch với nhau như hai bang phái này vậy

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình

Copyright © 2022 - MTruyện.net