Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pe Heo
***
Hai anh em chỉ nhìn nhau, ai cũng không nói gì, thẳng đến khi Lục Ý Hồi thấy vết thương trên vai Jersey mới bước tới.
Cầm cánh tay anh mà thở dài: “Tự bản thân cũng không biết xử lý.”
“Đã khử độc bằng cồn rồi.” Anh nói rất nhạt, vẫn không đồng ý với ý tưởng trong lòng Lục Ý Hồi, thế nhưng cô luôn một mực đem tình cảm của mình dấu đi quá sâu… Có lẽ là do anh tưởng tượng ra, song anh không thể không thừa nhận… Cô thật đã trưởng thành, đang dần thoát khỏi cánh chim của anh.
“Đây là do kính thủy tinh cứa vào chứ không phải vết thương ngoài da! Anh nếu không vì bản thân thì cũng phải vì Dạ Hề Hề, để cô ấy ở góa sớm như vây thì sẽ thật đáng thương.” Lục Ý Hồi trợn trắng mắt nhìn anh, hoàn toàn trở lại thường thường, giống như cuộc nói chuyện căng thẳng mới vừa rồi là do hắn tưởng tượng ra, căn bản không phải là cô.
“Em bắt mạch cho cô ấy trước đi.” Anh nắm lấy tay cô gái đang nằm trên đùi mình giơ lên đưa cho Lục Ý Hồi.
Tay của Lục Ý Hồi vẫn đang để trên hộp cấp cứu, cô thở dài rồi vuôn tay nắm lấy cổ tay của Dạ Hề Hề.
Cô cúi đầu xem một lúc rồi mới cầm lấy hộp cấp cứu: “Đứa bé rất khỏe, chị ấy cũng tốt, chỉ có chút kinh hách mà thôi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.. Đến anh, đưa tay!”
Người đàn ông không nói tiếng nào, ngón tay xẹt qua gò má Dạ Hề Hề, tùy ý để Lục Ý Hồi băng bó vết thương cho hắn.
Ánh mắt anh dán chặt vào mặt Dạ Hề Hề, một lúc sau anh mới nói: “Anh thiếu chút nữa là mất cô ấy.”
Lục Ý Hồi nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Jersey lại nói: “Cho nên lúc này anh mới hiểu rõ và phải thừa nhận rằng trong lòng anh có cô ấy, tuyệt đối không sai được.”
“Ừm. Lời này… Nên nói cho Hề Hề nghe.”
“Sau khi chữa khỏi anh sẽ cưới cô ấy”
“Vì sao?”
“Anh không muốn khi cô ấy tỉnh lại lại cho rằng anh vì trách nhiệm mới cưới cô ấy. Anh là thật lòng muốn cưới cô ấy, muốn cô ấy trở thành vợ của anh.” Ngón tay móc móc vào sợi dây màu đỏ treo trên cổ cô, trên sợi dây có một viên đạn, đó là do anh cho, cô vẫn luôn mang theo ở đây, giống như có anh luôn ở bên cạnh cô.
Lục Ý Hồi cười: “Thật đáng tiếc, em thế nào lại là em gái của anh. Bất quá cũng thật may mắn… Tem có một người anh như anh”
Ngoài cửa sổ ánh trăng vẩy lên một tấm màn mỏng trong suốt, Lục Ý Hồi ngẩng đầu, mấy ngày nữa… là đến ngày trăng rằm.
Tòa thành này…sẽ không còn bình yên nữa.
“Sở Thanh ở biệt thự số 8 cạnh biển, chúng ta ngày mai đi tìm hắn thử.” Cô đứng lên đi tới bên cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, “Phòng của chúng ta luôn luôn ở số 7.” Sở Thanh… Mấy tháng không gặp, anh có khỏe không? Là bởi vì hắn nên anh mới tới nơi này sao? Thế nhưng, em thực sự phải làm anh tổn thương rối, cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào….. để gả cho người đàn ông kia, Tuyết Thần. Kusarl
Dạ Hề Hề là bị ác mộng giật mình tỉnh giấc, trong mơ ánh lửa bắn ra bốn phía, bên tai vang lên “Ong ong”, cô khẽ cựa, mồ hôi hột đầy đầu, rồi chợt mở hai mắt, nhìn chằm chằm khoảng không trước mắt.
Đây là nơi nào?
Nháy mắt, nhìn trần nhà trắng noãn, cô giật mình sững sờ, trán cũng lạnh toát, cô từ từ ngồi dậy nhìn xung quanh, trong đầu bỗng nhớ tới mọi chuyện xảy ra hôm qua, liền ôm đầu khẽ khàng kêu: “Chú ơi… chú ơi… chú…”
Cô có phải đã chết rồi hay không? Có đúng không? Cô còn muốn gặp chú… Ô ô, chú…
“Hề Hề.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt vang lên, cô ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt.
Dạ Hề Hề “Ô” một tiếng, nhào vào trong ngực anh: “Chú… cháu nghĩ người không cần cháu nữa…” Cô cực kì đáng thương, cố gắng thu hồi nước mắt của mình,không cho phép bản thân khóc lên.
“Anh làm sao có thể không cần em.” Anh nhíu mày, vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô rồi ôm cô bước tới phòng tắm, “Đánh răng rửa mặt đi rồi chúng ta ra ngoài chơi.”
“Được.” Cô vùi ở trong ngực anh, rốt cục cũng cảm giác đucợ một chút ấm áp và thoải mái, đây là vòng ôm của chú, thật dễ chịu a… Ai cũng không thể làm cô bị thương được.
Anh đứng ở bên cạnh nhìn vô đánh răng rửa mặt, tất cả đều theo thứ tự, cũng không cần người khác đứng sau dạy dỗ, thuần thục hơn rất nhiều.
Rửa mặt xong, anh liền chải đầu cho cô, kết thành hình một bông hoa, đừng nói anh đường đường là một người đàn ông lại đi kết thành hình như vậy, đây là thành quả do anh học được từ người hầu nữ, bên này khí trời tương đối nóng, tóc của Dạ Hề Hề lại dài, cột ở sau ót tất nhiên là khó chịu, trước kia vừa đến ngày nóng cô sẽ búi kiểu tóc này giống hệt một cô gái bé nhỏ.
Hết thảy đều chờ Dạ Hề Hề rời giường, ăn điểm tâm xong mới đi tới biệt thự số 008, đêm qua đến Cape Town, muốn mua phòng, hơn nữa còn là biệt thứ số 007 vốn là một chuyện không hề dễ dàng, thế nhưng với sức ảnh hưởng của gia tộc Moramike cùng với năng lực làm việc của Jersey thì chuyện này cũng dễ dàng, biệt thự số 007 đã dọn dẹp sạch sẽ, giống như chưa hề có ai ở qua.
Dạ Hề Hề vừa tới nơi liền chạy vội tới ven biển chơi, bất quá chân vừa đạp xuống cát liền bị người đàn ông ở đằng sau ôm lấy thắt lưng lôi về.
Dạ Hề Hề mặc kệ: “Cháu muốn chơi, cháu muốn chơi cơ!!”
“Về nhà, buổi chiều trở lại.”
“Thế nhưng…”
“Nghe lời.” Giọng nói cứng rắn khiến Dạ Hề Hề lập tức ngậm miệng, sau đó trong sự lưu luyến không rời bị người đàn ông lôi trở lại.
Biệt thự cạnh biển đúng là một khu biệt thự như tên của nó, *danh phù kỳ thực ở cạnh biển, là một trong những khu biệt thự giàu có nhất ở Cape Town, ở đây có không ít quan chức lớn và người giàu có vào ở, còn có những người từ bên ngoài vào ở.
Có một người đàn ông ở biệt thự số 008, người này bình thường ru rú trong nhà, căn bản không có nửa khách tới thăm, hôm nay số 007 có chủ nhân mới đến ở, người đàn ông hoàn mỹ như từ một bức tượng Hy Lạp bước ra, hai cô gái, một xinh đẹp khả ái, một ôn nhu mỹ lệ, còn có một nhóm người hầu cùng vệ sĩ áo đen, mà việc đầu tiên họ làm chính là tới bái phỏng chủ nhân của biệt thự số 008.
Chủ nhân biệt thự 008 là một người phương Đông, nếu như không phải thỉnh thoảng thấy hắn thì tất cả cư dân đều sẽ cho rằng hắn căn bản không tồn tại, bất quá khi hắn mở cửa, liếc mắt thấy ba người trước cửa thì lại chầm chậm đích đóng cửa lại, ý tứ từ chối tiếp khách.
Lục Ý Hồi nhún vai: “Hắn không nghĩ tới chúng ta lại đột nhiên tới tìm hắn, bây giờ chỉ có thể chờ hắn tự động tới tìm chúng ta.” Sở Thanh chính là cái dạng tính tình này, có phần khiến người khác rét run.
Jersey lui về sau một bước, biết Sở Thanh là người dù có dùng vũ khí ép buộc cũng không được nhưng anh cũng không có ý định rời khỏi, chỉ lạnh lẽo nói: “Hắn ta sẽ ra.”
Lục Ý Hồi không có tâm trạng cùng chờ đợi, lúc nãy cô cũng nhìn Sở Thanh… Thấy trong mắt hắn có chút quái lạ, giống như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
Dạ Hề Hề tự mình ở trong vườn hoa chơi đùa, đột nhiên thấy ngoài cửa vườn có một con mèo màu đen ở đó. Cô thả nhẹ bước chân chạy tới, vừa ngồi xổm xuống muốn ôm con mèo vào trong lòng, trước mặt liền vọt tới một chiếc xe mô tô màu đỏ, phía sau còn có thêm một chiếc xe màu đen có rèm che, trên xe mô tô là một cô gái với mái tóc màu đen, vừa nhìn là biết người Châu Á.
Chiếc xe màu đen kia không ngừng đuổi theo muốn đụng chiếc xe mô tô đằng trước, người phụ nữ lái xe mô tô không ngừng né tránh, con mắt đỏ dường như nảy sinh ác độc nhanh chóng né tránh, lúc ngẩng đầu lại phát hiện phía trước có một cô gái ngồi chồm hổm ôm một con mèo mun, căn bản không hề biết trước mặt có nguy hiểm.
Trong chỉ mành treo chuông, xe của cô đã dần dần áp sát đến chỗ này, Dạ Hề Hề lại từ từ đứng lên, ôm mèo quay lại chuẩn bị trở về vườn hoa, khi nghe thấy tiếng ông ông trong đầu mới nhìn thấy có một chiếc xe mô tô và một chiếc xe có rèm che đang lao tới.
*danh phù kỳ thực: danh nghĩa và thực tế tương xứng với nhau