Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đã trải qua một đời đau xót nên Lương Trinh không còn níu kéo chút hy vọng nào với người đàn ông này. Dù hắn ta có thâm tình thế nào cũng không thể khiến cô cảm động hay thay đổi quyết định.
Cô lạnh lùng đẩy hắn ra, vì mải đắm chìm trong hạnh phúc khi được gặp lại người yêu sau bao ngày xa cách nên đến giờ Tạ Quân Hiến mới phát hiện cô có điểm khác thường. Hắn vốn tưởng rằng, cô sẽ vui mừng không nói lên lời hoặc khóc lóc, trách móc vì sao hắn đi lâu như vậy. Nhưng không, người con gái trước mặt hắn bình tĩnh đến đáng sợ, dường như sự trở về của hắn không hề liên quan tới cô. Trên khuôn mặt người con gái hắn yêu không thể tìm được biểu hiện nên có của đôi tình nhân gặp lại nhau sau nhiều ngày chia xa.
Hắn chậm rãi thu lại cảm xúc của mình, nhíu mày lo lắng hỏi cô:
- Em làm sao thế?
- Em có chuyện muốn nói với anh. Anh đi theo em.
Tạ Quân Hiến đi theo, lên phòng của cô. Trong suốt quá trình, Lương Trinh vẫn luôn suy nghĩ phải bắt đầu câu chuyện như thế nào. Vào phòng rồi, cô xoay người đứng đối mặt với hắn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì hắn đã lại một tay ôm cô vào lòng, một tay xoa mặt cô.
Hắn tiến một bước, chạm trán hắn vào trán cô, anh mắt mang theo vẻ quyến luyến, ôn nhu, chăm chú nhìn cô:
- Hiện tại anh không có sức để nói chuyện với em, Tiểu Trinh ạ. – Giọng nói dịu dàng của hắn vô cùng dễ nghe.
Người đàn ông mạnh mẽ, dũng mãnh khi biểu hiện sự ôn nhu thật sự càng vô cùng quyến rũ. Động tác của hắn vội vàng, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng, dường như hắn muốn hòa tan cô trong vòng tay của mình. Nói xong lời này, hắn chậm rãi, nhẹ nhàng đưa môi mình chạm môi cô. Đột nhiên, Lương Trinh lại tránh hắn, lùi lại vài bước khiến hắn sững người.
Có vẻ như, hắn đã tức giận, nhưng lại cố nén cảm xúc, cười trầm ngâm nhìn cô:
- Em làm sao thế?
Lương Trinh không hề vội vã giải thích cho hắn hiểu. Cô xoay người mở ngăn kéo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương. Sau đó, cô cầm tay hắn đặt chiếc nhẫn vào đó. Nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, sắc mặt Tạ Quân Hiến trầm xuống, hắn nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, tựa như muốn hỏi cô đang có ý gì.
- Chúng ta chấm dứt thôi, em không muốn kết hôn với anh.
Tạ Quân Hiến ngây người, cô tưởng rằng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ. Nhưng ngược lại, hắn lại chỉ vân vê chiếc nhẫn rồi cười hỏi:
- Em đang trả thù anh đúng không Tiểu Trinh? Em đang oán trách anh bỏ mặc em, đi tới Tây Bắc đầy rẫy nguy hiểm, khiến em phải lo lắng ngày đêm. – Hắn gật đầu:
- Em chọn đúng cách rồi đấy. Cách này thực sự khiến anh chết đứng. Giờ anh ở đây cam chịu cho em hành hạ để giải tỏa tức giận. Chờ em hả giận rồi mình cùng nhau bàn về lễ kết hôn.
- Em không đùa với anh. – Cô trịnh trọng nói từng từ với hắn.
Hắn nhìn cô chăm chú, tựa như muốn tìm ra dấu hiệu cô đang nói đùa với hắn. Vẻ mặt hắn càng lúc càng trở nên ngưng trọng.
- Lý do?
Lời ít mà ý nhiều, hai từ của hắn còn mang theo cả sự bức bách. Vừa lúc trước, hắn là người đàn ông ôn nhu dịu dàng, giờ dường như hắn lại trở thành người chiến sĩ mặc quân trang, nói một không nói hai.
- Sau khi suy nghĩ cẩn thận, em nhận ra tình cảm giữa hai chúng ta chỉ là sự cảm kích ơn cứu mạng, đó không phải là tình yêu. Em không thể kết hôn với người em không yêu.
Cả người hắn cứng đờ, chớp mắt một cái, hắn cười lạnh lùng hỏi lại:
- Qua nhiều năm như vậy, giờ em mới biết em không yêu anh sao?
Lương Trinh không để tâm tới ý trào phúng trong câu hỏi của hắn, cô chủ động đón nhìn ánh mắt sắc bén của hắn:
- Đúng vậy.
- Em đang nói thật sao Lương Trinh?
- Từng câu, từng chữ đều là thật lòng.
Hắn bước về phía Lương Trinh, dù đã có sự chuẩn bị nhưng cô vẫn có phần thấy sợ hãi. Có lẽ, vì mới ở chiến trường về nên trên người hắn vẫn có sát khí quanh quẩn.
Dường như, Lương Trinh phải dùng mọi sức lực mình có cô mới không lui bước về phía sau. Hắn đến trước mặt cô, thân hình cao lớn mang tới cảm giác đè nén người đối diện. Hắn hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt cô, nở nụ cười lạnh lẽo:
- Nói cho anh biết, em đang nghĩ cái gì hả? Trước khi anh lên đường, mọi thứ đều bình thường, em còn khóc nói sẽ đợi anh trở về. Tại sao chỉ sau một thời gian ngắn, em lại thay đổi? Em cho rằng anh sẽ tin cái lý do em đưa ra sao? – Hắn híp mắt, nét tươi cười dần trở thành sự nguy hiểm:
- Hoặc có phải anh nên hỏi, trong thời gian anh đi vắng, em đã có người khác?
Lương Trinh cố tỏ ra vững vàng, nhìn thẳng vào hắn:
- Anh suy nghĩ nhiều rồi. Lúc trước, vì em không nhìn thấu tình cảm của mình nên nhầm lẫn cho đó là tình yêu. Sau khi anh đi, em đã suy nghĩ rõ ràng và nhận ra chúng ta không thích hợp.
- Em tin rằng, dù sao anh cũng là đại thiếu gia nhà họ Tạ, tương lai là Thiếu tá quân đội mà anh cũng không kiểu người bám dính. Chuyện hai chúng ta là anh tình tôi nguyện, nếu giờ em không muốn chắc chắn anh cũng sẽ không làm khó người khác. Anh có tương lai tươi sáng ở phía trước nên chắc chắn sẽ không thiếu người yêu thương, mong ngóng được trở thành nàng dâu của Tạ gia. Còn em chỉ là có chút sắc đẹp nhưng lại vô dụng nên anh cũng không cần thiết vì em mà bỏ lỡ những chuyện tốt khác. Có lẽ giờ anh thấy không cam lòng, nhưng sau một thời gian, khi anh gặp được người thích hợp, anh sẽ thấy mọi chuyện nên diễn ra như thế.
Ví như cô em họ luôn giả bộ đơn thuần của anh cũng rất phù hợp.
Hắn nhìn cô chằm chằm. Một lúc sau, với ánh mắt tàn nhẫn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng từ:
- Anh biết vì mình chọn xông pha chốn nguy hiểm khiến em lo lắng. Nhưng nếu anh không cố gắng lập chiến công thì anh lấy gì để em được vẻ vang khi kết hôn với anh. Anh ở Tây Bắc nguy hiểm trùng trùng, sơ sểnh là phải trả giá bằng mạng sống nhưng anh vẫn luôn lấy em là hy vọng của mình, lấy em là quyết tâm phải đánh nhanh thắng nhanh để còn trở về cùng em tổ chức lễ kết hôn.. Thế nhưng, đây là quà gặp mặt em dành cho anh sao?
Lương Trinh muốn hất tay hắn ra, cô cảm giác cằm của mình sắp bị bóp nát.
- Nếu không yêu anh, tại sao lúc trước em lại đồng ý lời cầu hôn của anh? Tình cảm của em với anh, tất cả chỉ là vì lòng biết ơn thôi sao? Nếu thực sự cảm kích, ơn cứu mạng lớn như vậy sao em không dùng cả đời báo đáp anh đi, chỉ bằng bốn năm qua không thể đủ để hồi đáp. – Hắn hung hăng nhìn cô, gằn từng chữ.
Nói xong, cuối cùng hắn cũng kiềm chế được mình, buông cô ra. Theo bản năng, cô vội vàng lùi lại, tỏ ý muốn giữ khoảng cách với hắn. Lương Trinh xoa chỗ cằm bị đau, nhắm mắt lại để bình ổn cảm xúc, rồi nhẹ nhàng đáp:
- Em luôn biết ơn anh. Về sau, nếu anh cần em hỗ trợ điều gì, em cam đoan nhất định sẽ giúp anh hết mình. Nhưng em lại không thể vì ơn cứu mạng mà gả cho anh, mong anh hiểu cho.
Thái độ kiên quyết của cô như một thanh kiếm đâm vào tim hắn. Cơn giận của hắn lại có nguy cơ bùng lên, phải mất một hồi lâu hắn mới bình tĩnh lại được.
- Lương Trinh, em là kẻ vô lương tâm. – Hắn gằn từng từ.
Đúng vậy, với hắn mà nói, hành động lúc này của cô chính xác là hành vi của kẻ không tim không phổi. Nhưng nếu hôm này cô không đâm cho hắn nhát dao này, thì tương lai kẻ bị hắn dùng dao cùn cứa thịt chính là cô.
Lúc cô yêu hắn nhất, không phải hắn cũng tặng cô một dao xuyên tim sao. Chuyện của hai người cũng chỉ là có đi có lại, toàn bộ đã thanh toán xong.
- Tạ Quân Hiến, anh đi đi. Chúng ta không có tương lai.
Có lẽ, vẻ mặt và thái độ của cô đã chọc giận hắn. Một kẻ kiêu ngạo như Tạ Quân Hiến sẽ không bao giờ vì một nữ nhân mà khom lưng uốn gối cầu xin. Tuy rằng, hiện giờ hắn thực sự đang rất tức giận, nhưng hắn vẫn không phác tác, chỉ hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Cửa vừa mở ra liền thấy Lương Bân bộ dạng lén lút đứng ở đó. Lương Bân giả bộ bình tĩnh, ho một tiếng, ra vẻ như anh chỉ đi ngang qua.
Tạ Quân Hiến không để ý tới anh, lạnh lùng nhìn Lương Bân rồi đi tiếp về phía cầu thang. Đợi hắn ta khuất bóng, Lương Trinh mới hỏi anh hai:
- Anh đứng ở cửa để làm gì?
Lương Bân thoáng nhìn vào phòng, vẻ mặt đương nhiên lên tiếng:
- Ai biết được có khi nào Tạ Quân Hiến thẹn quá hóa giận, liền động thủ đánh em. Anh phải canh ở cửa để nếu có chuyện gì còn kịp thời xông vào bảo vệ em chứ. – Trên mặt anh thể hiện rõ sự vui mừng khi thấy người gặp họa.
- Anh thấy hắn tối sầm mặt rời đi, có vẻ hắn giận thật đó. Nhưng giờ anh có chút cảm giác hả giận.
Lương Trinh nhìn hắn ra vẻ khó hiểu:
- Em thật sự không hiểu, Tạ Quân Hiến đâu có đắc tội với anh, sao anh lại ghét anh ta như vậy?
Lương Bân kiêu ngạo trả lời:
- Không có gì, anh chỉ thấy hắn không thuận mắt mình thôi.
Trong khi hai người nói chuyện thì Lương Khiêm cũng tới tìm cô. Thấy anh cả đi tới, cô vui vẻ bước lên gọi:
- Anh cả.
- Em nói chuyện rõ ràng với cậu ta rồi chứ.
- Vâng, em nói rõ rồi anh ạ.
Lương Khiêm gật đầu:
- Vậy em chuẩn bị đi, mai chúng ta chính thức tới Tạ gia đề nghị từ hôn.
- Vâng ạ.
* * *
Nhà lớn của Tạ gia nằm trên núi Vu Dương, đây là nơi ở của các đại gia tộc danh tiếng của đất Thủ đô. Hơn nữa, có một điều đặc biệt là nhà càng ở gần đỉnh núi thì gia tộc đó càng lớn mạnh, tôn quý. Mà vị trí nhà lớn Tạ gia nằm chính là đỉnh núi.
Tạ gia là đại gia tộc có lịch sử cả trăm năm, sản nghiệp của gia tộc cũng vô cùng lớn mạnh. Không chỉ vang danh trong nước, Tạ gia còn nổi danh ở nước ngoài nhờ sự mở đường của Tập đoàn điện tử Kỳ Hạ. Ngoài lĩnh vực điện tử, nghiệp vụ của Tập đoàn còn liên quan tới: Tài chính, máy móc, hóa học và rất nhiều các lĩnh vực khác. Cho nên dù xét về mặt tài lực hay danh tiếng, Tạ gia chính là hào môn đứng đầu nơi đây.
Trước khi tới đây, anh cả đã gọi điện hẹn giờ gặp mặt nên Tạ gia đã cử người đứng chờ hai anh em cô ở cổng lớn. Sau khi, anh cả và cô xuống xe, người ấy liền dẫn hai anh em vào cửa lớn của Tạ gia. Để tới được cửa lớn của biệt thự họ phải đi xuyên qua một khu vườn nhỏ, tiếp đến qua bể phun nước. Người dẫn đường động tác cung kính dẫn hai anh em tới phòng khách. Lúc họ tới nơi đã thấy người nhà họ Tạ ngồi chờ hai anh em.
Tạ lão gia – Tạ Quốc Thắng ngồi đối diện cửa lớn, vợ chồng con trai cả và con trai của họ – Tạ Quân Hiến ngồi phía bên trái. Ngồi phía bên phải là gia đình của con thứ hai của ông, gồm con trai, con dâu, hai đứa cháu là Tạ Quân Văn và Tạ Quân Thụy.
Tạ Quân Văn và Tạ Quân Thụy đều ít tuổi hơn Lương Khiêm nên khi thấy anh đi vào, họ đều đứng lên cung kính chào hỏi. Anh cả và cô cũng khách sáo đáp lời chào hỏi toàn bộ thành viên Tạ gia.
Hai anh em cảm nhận được Tạ lão gia rất hoan nghênh họ, ông ấy cười hiền hòa, đợi mọi người chào hỏi xong liền nhiệt tình nói lớn:
- Hai cháu mau ngồi xuống đi.
Lương Khiêm và em gái ngồi xuống vị trí của khách, chỉ trong chốc lát đã thấy người giúp việc mang trà nóng ra mời. Tạ lão gia hàn huyên cùng Lương Khiêm một lúc, xong ông mới nói:
- Mặc dù hôn sự là chuyện của hai nhà, nhưng thân là nhà trai, chúng ta phải chủ động hơn. Là chúng ta làm không chu đáo khiến hai đứa mất công, phải đi tới tận đây.
Nghe được lời này của Tạ lão gia, Lương Khiêm và Lương Trinh đều có phần kinh ngạc, hai anh em nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Tạ Quân Hiến. Hắn hơi khom người, thong thả nhấp ngụm trà, thái độ dửng dưng, làm như mọi chuyện đều không liên quan tới mình.
Xem cách Tạ gia nhiệt tình tiếp đón hai anh em, Lương Khiêm và Lương Trinh đều hiểu, Tạ Quân Hiến chưa nói với người nhà chuyện hắn bị từ hôn. Lương Trinh thấy thật khó hiểu, chuyện lớn như vậy tại sao hắn ta lại không nói gì, hắn ta đang tính toán điều gì? Có khi nào hắn cho rằng cô chỉ đang đùa với hắn? Cô đưa mắt nhìn anh trai cầu cứu, loại chuyện này chỉ khi anh cả lên tiếng mới có đủ trọng lượng để giải quyết.
Lương Khiêm cũng hiểu, giờ có làm gì cũng sẽ đắc tội Tạ gia nên anh đi thẳng vào vấn đề. Đợi Tạ lão gia dứt lời, anh tiếp lời ngay:
- Hôm nay, cháu cùng Tiểu Trinh tới đây chính là vì chuyện hôn sự giữa hai nhà. Chỉ là lời này của cháu sẽ khiến Tạ lão gia thất vọng.
Mọi người nghe lời này đều thấy kinh ngạc, đặc biệt là Tạ Quân Hiến. Hắn vẫn luôn bình tĩnh uống trà, giờ hắn sững người, nhìn hai em họ bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tạ lão gia phục hồi tinh thần, vẻ mặt nghi hoặc hỏi lại:
- Ta không hiểu ý của Tiểu Khiêm là gì? Vì sao chúng ta sẽ thất vọng?
Lương Khiêm áy náy cười đáp:
- Em gái của cháu không đủ tốt, còn chưa đủ thành thục, thật sự không đủ khả năng để trở thành con dâu của Tạ gia. Cho nên hôm nay anh em cháu tới đây là muốn xin được từ hôn.
Toàn bộ thành viên của Tạ gia đêu bị lời này dọa đến si ngốc, mọi người nhìn nhau, cuối cùng đều đổ dồn nhìn về phía Tạ Quân Hiến. Bản thân hắn ta cũng bị bất ngờ bởi câu trả lời của Lương Khiêm. Hiển nhiên, hắn chưa từng tin Lương Trinh thật sự muốn từ hôn với mình.
Hắn luôn cho rằng Lương Trinh đang muốn chỉnh đốn mình nên muốn đợi sau vài ngày sẽ tới tìm cô. Khi nghe Lương Khiêm nói muốn cùng Lương Trinh tới đây, hắn còn nghĩ rằng cô ấy đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hai anh em cô tới đây để từ hôn.
Chuyện từ hôn được nói trước mặt tất cả thành viên của Tạ gia, xem ra Lương Trinh thật sự quyết tâm cắt đứt duyên phận vợ chồng với hắn.