Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bánh Bao, sang đây" Kỳ Ngọc giơ tay kéo Bánh Bao về phía mình, cậu nhóc biểu cảm giận dỗi ôm chặt cổ Mạc Nhược Vũ, Kỳ Ngọc khóc không ra nước mắt bởi trong lòng con trai chỉ thích mỗi mẹ nuôi Mạc Nhược Vũ.
Trong bếp, Trần Minh tay cầm hai đĩa thức ăn đặt lên bàn, nói lớn: "Ăn cơm thôi!"
Kỳ Ngọc ngồi cùng Trần Minh, Hải Lâm kéo ghế bên cạnh cho Mạc Nhược Vũ, từng cử chỉ dịu dàng đầy tình cảm, ngay cả hai vợ chồng Kỳ Ngọc nhìn vào cũng phải thừa nhận điều này. Nếu năm đó Hải Lâm có sự nghiệp vững chắc thì Mạc Nhược Vũ đã không phải gả cho kẻ ăn chơi Kiều Chính Hạo.
Mạc Nhược Vũ để Bánh Bao ngồi trên đùi, cậu nhóc ở với cô lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, cô vừa ăn vừa đút cho Bánh Bao ăn, Hải Lâm ở bên cạnh liên tục gắp đồ ăn vào chén cô.
Kỳ Ngọc dùng vẻ mặt ngưỡng mộ ngồi nhìn "cả nhà ba người" hạnh phúc trước mắt, nghĩ đến liền thấy tiếc cho mấy năm xa cách.
Tuy Mạc Nhược Vũ không nói nhưng cô một mình chuyển về đây sống, Kỳ Ngọc đã chắc chắn Mạc Nhược Vũ với Kiều Chính Hạo đã ly hôn, giờ Hải Lâm đã tu nghiệp trở về, tình yêu dành cho Mạc Nhược Vũ vẫn còn nguyên vẹn, vậy chẳng có lý do gì không giúp họ trở về với nhau.
Mạc Nhược Vũ bỗng ho hai tiếng, Hải Lâm lập tức vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, còn lo lắng ra mặt, Kỳ Ngọc gật gù hài lòng: "Hải Lâm, từ giờ phải chăm sóc Nhược Vũ cho tốt"
"Đương nhiên rồi" Hải Lâm trả lời không cần suy nghĩ, giống như tiềm thức đã có ý định này.
Mạc Nhược Vũ thở ra bất lực: "Đừng nói lung tung"
Kỳ Ngọc định lên tiếng bộc lộ thay nỗi lòng của Hải Lâm thì anh đã giành nói trước, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Nhược Vũ, anh sẽ không buông tay em một lần nào nữa"
Mọi thứ cứ đến dồn dập khiến Mạc Nhược Vũ có chút choáng váng, cảm giác như không thể chống đỡ nổi, cô hít sâu một hơi, trong lòng lạnh lẽo như tảng băng. Cô không còn nhớ cảm giác yêu đương là như thế nào, cô đơn và vô tình là hai thứ duy nhất còn tồn tại trong cô.
__________
Cửa phòng Kiều Chính Hạo bị đập ầm ầm, anh từ phòng tắm bước ra mở cửa, dáng vẻ vô cùng bất mãn: "Chuyện gì?"
"Chuyện gì? Anh ở đó mà thảnh thơi, Hải Lâm về rồi, lần này anh mất Nhược Vũ là cái chắc" Kiều Dương gắt từ giọng nói đến biểu cảm.
Đôi mày Kiều Chính Hạo cau chặt, lãnh đạm hỏi: "Ai nói?"
"Trần Minh, Hải Lâm đang ở nhà vợ chồng cậu ta, Kỳ Ngọc đang tác hợp Hải Lâm với Nhược Vũ quay lại với nhau"
"M* nó!" Kiều Chính Hạo giận dữ đấm tay vào cửa, đột nhiên nhảy ra một tên phá hỏng kế hoạch. Anh xoay người đến tủ lấy quần áo mặc vào, nhanh chóng xuống nhà lấy xe chạy đến nhà Mạc Nhược Vũ.
Nhìn theo bộ dạng gấp gáp của Kiều Chính Hạo, Kiều Dương lắc đầu ngán ngẫm, phun ra một câu lay động lòng người: "Chơi ngu thì chịu!"
Kết thúc bữa tối, Hải Lâm đưa Mạc Nhược Vũ về nhà nghỉ ngơi, nhân tiện nói chuyện riêng với cô.
Mở cửa vào nhà, lúc mở tủ thay giày Mạc Nhược Vũ phát hiện giày Kiều Chính Hạo nằm bên trong, tim cô nhói lên vài nhịp, không biết lần này anh đến với mục đích tốt hay xấu, nhưng mật khẩu nhà làm sao anh biết?
Trong lòng Mạc Nhược Vũ căng thẳng không yên, còn chưa biết Kiều Chính Hạo tiếp theo sẽ lại trở giò gì, nhỡ gây phiền phức cho Hải Lâm thì cô chính là kẻ có lỗi.
Cùng ngồi xuống sofa, Mạc Nhược Vũ lén đưa mắt đảo quanh nhà một lượt, lo đến hai tay bất giác run lên.
"Nhược Vũ, em sao vậy?" Thấy sắc mặt Mạc Nhược Vũ tái nhợt, Hải Lâm cầm lấy tay cô hỏi han.
"Không có gì" Mạc Nhược Vũ lắc đầu, vội tìm cớ đuổi Hải Lâm trước khi anh và Kiều Chính Hạo chạm mặt: "Muộn rồi, anh về trước đi, có gì mai nói"
"Em đang bệnh, tối nay anh sẽ ở lại đây"
"Hả? Không cần đâu, em không sao" Mạc Nhược Vũ vội vã phản đối, để Hải Lâm và Kiều Chính Hạo ở chung một chỗ thì sẽ rắc rối thêm.
"Nhược Vũ" Hải Lâm chợt ôm chầm lấy cô, áy náy nói: "Anh xin lỗi vì năm đó đã không bảo vệ được em, kể từ giờ anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để bù đắp lại lỗi lầm"
Những lời Hải Lâm nói Mạc Nhược Vũ đều không nghe thấy, cô kinh hãi nhìn ở phòng ngủ, Kiều Chính Hạo sắc mặt đùa cợt có chút u tối giơ súng nhắm thẳng vào sau đầu Hải Lâm. Mạc Nhược Vũ trợn mắt nín thở, dùng nét mặt cầu xin anh, ngón tay thon dài của Kiều Chính Hạo khẽ nâng lên, ngoắc cô đến rồi đóng cửa lại.
Mạc Nhược Vũ lập tức đẩy Hải Lâm ra, tâm can rối loạn, kéo tay anh đẩy ra cửa: "Hải Lâm, anh về đi, có gì em sẽ gọi vợ chồng Kỳ Ngọc"
Hải Lâm giữ tay cô lại, cười khổ: "Yên tâm, anh ngủ ở sofa, nhỡ nửa đêm em sốt có thể đưa đến bệnh viện ngay"
"Không..."
"Được rồi, quyết định vậy đi" Hải Lâm nhanh chóng cắt lời, đẩy cô vào phòng: "Ngủ sớm một chút, cần gì thì gọi anh"
Kiều Chính Hạo đứng sát cửa, Hải Lâm bước thêm một bước sẽ có thể thấy ngay, Mạc Nhược Vũ không còn cách nào khác đành phải gật đầu, nhanh tay khóa chặt cửa.
Vừa định quay qua Kiều Chính Hạo thì anh đã ép cô vào cửa, đáy mắt sâu xa tăm tối. Mạc Nhược Vũ tức đến ngực phập phồng, nhỏ giọng vừa đủ hai người nghe: "Rốt cuộc anh muốn gì nữa?"
Một tia lướt ngang đôi mắt đào hoa, hàng mi rậm cong dài đầy quyến rũ, Kiều Chính Hạo thô bạo xé áo Mạc Nhược Vũ rách làm mấy mảnh, thô lỗ cưỡng hôn cô.
Mạc Nhược Vũ sợ Hải Lâm bên ngoài nghe thấy nên cắn chặt môi, dùng sức đẩy Kiều Chính Hạo ra. Trong chớp mắt, Kiều Chính Hạo xoay người Mạc Nhược Vũ lại, từ phía sau làm tới.
Mạc Nhược Vũ bám vào bề mặt cửa làm điểm tựa, cố không để bất kỳ âm thanh nào lọt ra khỏi cổ họng, bởi chỉ cần Hải Lâm áp tai lên sẽ nghe thấy ngay.