Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
  3. Chương 56-60
Trước /298 Sau

Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 56-60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 56: Sơn bảo

Dù sao nơi này cũng là Mục gia, hơn nữa còn là ở trong sân nhà mình, nếu sức mạnh khủng bố gần cả triệu ký ấy đánh ra thì phải đáng sợ đến mức nào chứ.

Mọi thứ sắp xảy ra tiếp theo khiến sắc mặt Mục Long hoàn toàn thay đổi.

Ầm...

Phòng ốc và tường vây trước mặt giống như đậu hũ ầm ầm đổ xuống, ngay cả nền đá cũng bị sức mạnh khủng bố ấy đập vỡ cuốn lên một lớp bụi mù làm nhà cửa đằng xa ngã trái ngã phải.

Gạch ngói vụn bay đầy trời, mặt đất lõm xuống một cái hố sâu mấy mét.

Cùng lúc đó, một nửa Mục gia cũng rung lên.

"Chạy mau! Động đất!"

"Động đất mạnh thật, ta đang đi vệ sinh, kết quả phân trong nhà vệ sinh đều bắn hết lên!", có người vừa kéo quần lên vừa la.

Lần này, Viên Thiên Cương và hai cha con Mục Cửu Uyên cũng trợn mắt há hốc mồm. Họ cũng bị cảnh tượng khủng bố ấy làm cho giật mình.

"Tiểu Long, con... làm gì vậy?"

Mục Thanh Khung ngơ ngác nhìn mọi thứ, trong phòng đang pha trà còn chưa uống miếng nào, kết quả nhoáng cái nhà ở đã biến mất!

"Cái này... nhất thời ngứa tay, ngứa tay ấy mà...", Mục Long gãi đầu, hình như ra tay hơi quá rồi.

Còn Mục Cửu Uyên thì nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Mục Long hỏi: "Tiểu Long, 'Nộ Đào Cửu Trọng Phá' kia..."

"Vâng, con luyện được rồi. Nhưng trước mắt cơ thể vẫn còn quá yếu, chỉ có thể thi triển ra Tam Trọng Nộ Đào", Mục Long bình tĩnh nói.

"Cái gì?"

Mục Thanh Khung nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt, da mặt lại bắt đầu hơi co giật.

"Như vậy rồi mà còn nói cơ thể con yếu? Lần đầu luyện đã phát huy ra Tam Trọng Nộ Đào, còn chỉ có thể... Con định lật ngói hả?", Mục Thanh Khung cảm thấy hết sức buồn bực.

Hồi đó, ông lén luyện "Nộ Đào Cửu Trọng Phá", cuối cùng ngay cả Nhất Trọng Nộ Đào cũng không thi triển ra được, trái lại còn suýt nữa khiến cơ thể nổ tung, phải nằm trên giường cả nửa năm.

Nhưng Mục Long cũng lần đầu luyện là đã có thể thi triển ra Tam Trọng Nộ Đào, hơn nữa nghe giọng điệu của thằng bé hình như còn không vui.

"Cuống cái gì mà cuống, bình tĩnh đi, nói thật chứ trên người Tiểu Long có xảy ra chuyện gì thì cha cũng không thấy bất ngờ", dù sao Mục Cửu Uyên cũng là người từng trải, vuốt râu lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh nói.

Có điều, sau đó ông ta lại sáp lại gần Mục Long, hỏi lại lần nữa: "Cháu ngoan, con có thể đánh ra Tam Trọng Nộ Đào thật hả?"

"Vâng, Nộ Đào Cửu Trọng Phá này là một loại công pháp cực kỳ cao siêu. Lúc trước, nhờ trạng thái 'Thiên nhân hợp nhất' mà con đã hiểu được hết sự ảo diệu của nó. Chỉ cần sức mạnh cơ thể con có đủ thì có thể lập tức đánh ra Cửu Trọng Nộ Đào. Giờ vẫn chưa được, nhưng..."

"Nhưng cái gì?", Mục Thanh Khung hỏi.

"Nhưng, con còn tìm được một cách nữa, dù không dựa vào cơ thể cũng có thể thi triển. Có điều phải dùng tới vũ khí, mà sức mạnh cũng có hạn".

Mục Long nói xong, lật tay một cái, Huyết Lãng Cuồng Đao lập tức xuất hiện trong tay.

Ngay sau đó, hắn dựa theo cách của mình, đưa khí huyết vào Huyết Lãng Cuồng Đao, dùng thân đao làm vật dẫn, chém một đao vào không trung.

Đao khí khủng bố bắn ra từ trong Huyết Lãng Cuồng Đao tựa một vầng trăng khuyết chém lên không như muốn bổ đôi bầu trời.

Tuy sức mạnh ấy không bằng khi dùng cơ thể, nhưng sức mạnh cũng được tăng lên một cách rõ rệt.

Nhưng thoáng chốc, một tiếng đứt gãy chợt truyền đến từ trong tay Mục Long.

Giờ phút này, Huyết Lãng Cuồng Đao - vũ khí trước đây của Tiết Đoàn Lãng - thiếu chủ Huyết Sát Môn lại nứt ra thành từng mảng, biến thành mảnh nhỏ rơi xuống đất.

"Cái này..."

"Đúng vậy, sao trước đây ta không nghĩ đến dùng vũ khí làm vật dẫn nhỉ! Nhưng cảnh tượng vừa rồi cũng cho thấy muốn dùng chiêu này phải có yêu cầu cực cao với vũ khí. Có điều, Tử Điện Long Ảnh Thương của ta chắc chắn không sao!", Mục Thanh Khung võ tay nói.

Mục Long thì lại nhìn chuôi đao trụi lủi trong tay với vẻ kinh ngạc, nát, hắn mất vũ khí rồi.

"Xem ra, phải tìm cho Tiểu Long một vũ khí thuận tay mới được".

"Nhưng, cơ thể Tiểu Long con vừa mạnh, khí huyết cũng dồi dào, vũ khí bình thường không hợp với con!", Mục Cửu Uyên trầm ngâm nói.

Trước đó, Mục Thanh Khung cũng từng nghĩ đưa Tử Điện Long Ảnh Thương cho Mục Long, nhưng Mục Long lại từ chối. Đầu tiên, nó là vũ khí của cha, thứ hai là có câu thương như rồng ngâm, chú trọng linh hoạt biến hóa, cũng không thích hợp hắn.

"Nói vậy, chỗ của ta có một thứ vừa hay thích hợp với Mục huynh đệ!", Viên Thiên Cương đứng cạnh nhìn một lúc lâu chợt mở miệng.

Phút chốc, trong tay gã đã xuất hiện một thứ, Mục Long nhìn mà hai mắt sáng bừng.

Đây là một thanh kích, toàn thân đen tuyền, mạ một tầng vàng bóng, mũi kích chưa mở nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy có nó thì có thể quét ngang mọi thứ.

"Thứ này là sơn bảo trong dãy Nghi Lăng!", Viên Thiên Cương nói xong sảng khoái quăng thanh chiến kích ấy cho Mục Long.

"Sơn bảo!"

Mục Long nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi, vội giơ tay chụp lấy nó.

Khi nó vừa rơi vào trong tay Mục Long, cánh tay hắn lập tức trầm xuống. Thanh chiến kích nhìn như nhỏ bằng cánh tay trẻ con này chỉ dài 8m vậy mà lại có trọng lượng cực kỳ khủng bố.

Viên Thiên Cương thấy vậy bèn giải thích: "Sơn bảo chính là một binh phôi Tiên Thiên được linh khí trong dãy Nghi Lăng thai nghén ra, lấy đất trời làm thợ, tạo hóa làm đỉnh, có khối lượng khoảng 129600kg, đương nhiên nặng".

"129600kg, hèn chi", Mục Long chợt hiểu, với sức lực hiện nay của hắn, nếu muốn dùng một tay vung thanh chiến kích này vẫn là rất khó.

Nếu là người bình thường, đừng nói Thoái Phàm cảnh, dù là Bích Cung cảnh sơ kỳ bùng nổ chân nguyên cũng sẽ bị cân nặng ấy đè nằm sấp xuống!

Đây có thể nói là một "món quà cực kỳ nặng".

Mục Cửu Uyên và Mục Thanh Khung thấy vậy cũng vội sáp tới.

Sơn trân bảo thủy thế gian hiếm có, bọn họ lớn vậy rồi cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Chương 57: Thần kích Như Ý

"Lúc trước có nghe hai tên trộm cướp Thiên Âm và Thiên Nguyệt nói, còn tưởng rằng sơn bảo chỉ là hư cấu. Không ngờ lại có thật", Mục Cửu Uyên nhìn về phía Viên Thiên Cương với vẻ mặt cảm ơn.

Đây chính là sơn bảo đó, Viên Thiên Cương thế mà lại nói đưa là đưa, sự sảng khoái ấy mấy ai trên đời có thể sánh bằng?

"Không công không nhận lộc, Viên huynh tặng ta bảo vật quan trọng như vậy, ta thật sự hết sức ngại ngùng", Mục Long ôm quyền cúi đầu nói.

Viên Thiên Cương thấy vậy, thoải mái xua tay cười nói: "Mục huynh đệ khách sáo thế làm gì? Tộc Kim Tinh Quỷ Viên ta, khác không nói, nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ nhạy bén. Nào là bảo vật gì, vừa nhìn đã biết sơn bảo cũng chỉ là vật ngoài thân thôi!"

"Lúc trước căn nguyên bị hao tổn, thấy bên trong dãy Nghi Lăng có chứa tạo hóa bèn định lấy sơn bảo chữa trị căn nguyên. Ai ngờ nó chỉ là một cục sắt, chẳng thể ăn cũng không thể uống. Viên tộc ta chỉ thích sử dụng gậy gộc, thứ này hoàn toàn vô dụng với ta".

"Trước kia Mục huynh đệ truyền cho ta 'Chiến Thiên Đồ Lục', nay lại thấy Thiên Nhân Hợp Nhất của đệ. Ta may mắn được thơm lây, chiếm được rất nhiều chỗ tốt. So sánh với điều đó thì sơn bảo có đáng là bao".

Viên Thiên Cương nhìn Mục Long với cặp mắt tỏa sáng.

"Nếu thế, vậy Mục Long ta sẽ nhớ kỹ ơn huệ này!", Mục Long nói xong, cũng yên tâm nhận lấy.

Thực ra, hắn truyền "Chiến Thiên Đồ Lục" cho Viên Thiên Cương là vì gã trời sinh có tính lương thiện. Mà Mục Long lại muốn lợi dụng cơ hội này để mượn sức Viên Thiên Cương, hơn nữa, công pháp chiến đấu này cũng thuộc về tổ tiên Viên tộc.

Mục Thanh Khung thấy Mục Long yêu thích chiến kích không buông tay bèn cười: "Đúng là tạo hóa mà, tuy thứ này chỉ là binh phôi Tiên Thiên, nhưng bên trong lại ẩn giấu một sự huyền diệu khác. So với Tử Điện Long Ảnh Thương của ta chỉ hơn chứ không kém. Tiểu Long cũng nên đặt cho nó một cái tên đi".

"Tên?", Mục Long gật đầu, cho rằng cha nói có lý.

Lúc này, Hoan Nhi cũng vui vẻ nói: "Mục Long ca ca đúng là người mang đại số mệnh, chất liệu của binh phôi này chính là thần thiết Như Ý, mấy chục ngàn năm mới hình thành, cực kỳ hiếm. Thứ này có tiềm lực vô cùng lớn, mai sau chắc chắn có thể trở thành tuyệt thế thần binh".

"Thần thiết Như Ý? Tên gì lạ vậy", Mục Long lẩm bẩm.

"Như ý nghĩa là có thể to nhỏ theo suy nghĩ của mình".

"Trong thần thiết Như Ý có chứa Tiên Thiên Như Ý Linh Văn trận, nếu giờ Long ca ca lấy máu nhận chủ sẽ có thể tùy tâm khống chế nó", Hoan Nhi giải thích.

"Cái gì? Thần kỳ vậy luôn?", Mục Long nghe vậy thầm giật mình, không ngờ thứ này lại ảo diệu như vậy.

Muốn khống chế vũ khí thì ít nhất phải đợi đến Ngự Hồn cảnh, thôi thúc sức mạnh thần hồn mới làm được. Cái gọi là ngự kiếm phi hành, lấy mạng ngươi ở ngoài ngàn mét chính là như vậy.

Nhưng thần thiết Như Ý không cần thần hồn, chỉ cần dùng suy nghĩ là được.

"Nếu thứ đó là thần thiết Như Ý thì sau này cứ gọi là 'thần kích Như Ý' đi!", Mục Long nói xong bèn lấy máu nhận chủ, cũng dùng tinh thần của mình khắc bốn từ rồng bay phượng múa 'thần kích Như Ý' lên trên, khiến người ta vừa nhìn lập tức sục sôi ý chí chiến đấu.

"Thần kích Như Ý, tên hay!", Mục Thanh Khung khen.

Viên Thiên Cương đứng cạnh nghe thế cũng lộ ra vẻ kích động: "Vốn ta chỉ đoán, ai ngờ Mục huynh đệ cũng biết nó".

Cùng lúc đó, Mục Long ném thần kích Như Ý lên trời, chợt nghĩ: "Lớn!"

Thoáng chốc, quanh thần kích tỏa ra ánh sáng lóa mắt, nào còn 8m? Trước mặt rõ ràng là một cây cột cao chục mét, thô như thác nước!

Mục Long sợ gây ra tiếng động quá lớn, bị người ta mơ ước, lập tức nói: "Nhỏ!"

Ngay sau đó, chỉ còn lại một cây trâm nhỏ dài 7 8cm nằm trong lòng bàn tay Mục Long.

Nếu chưa nhìn thấy cảnh tượng trước đó, dù cho là ai cũng không ngờ thứ nhỏ bé này lại nặng 129600kg.

"Đúng là bảo vật hiếm có", Mục Long đùa nghịch nó, không kiềm được thầm khen, càng thích thần kích Như Ý hơn, cuối cùng hắn cũng có vũ khí của riêng mình.

"Ý trời, đúng là ý trời mà", những người còn lại nhìn thấy vậy trong mắt không khỏi lóe lên ánh sáng hiếm lạ.

Ngay cả đám ma hổ Phệ Linh U xung quanh cũng nghiêng đầu nhìn nhau, trong con ngươi tràn ngập vẻ khó tin: "Hay đây là ảo thuật của loài người? Thần kỳ ghê!"

Tuy Mục Long có được thần kích Như Ý, nhưng nó cực kỳ nặng, muốn dùng một cách tự nhiên thì vẫn cần thời gian luyện tập.

Thế nên, mấy ngày kế tiếp, hắn lại bắt đầu điên cuồng tu luyện.

Hắn chẳng những lấy thần kích Như Ý thi triển Nộ Đào Cửu Trọng Phá, còn nảy ra sáng kiến chuyển hóa chiêu thức trong "Chiến Thiên Đồ Lục" sang kích pháp. Tuy không đủ linh hoạt, nhưng được cái sức mạnh lại tăng thêm, lực phá hoại cũng đáng sợ hơn.

Ngay cả Viên Thiên Cương nghe xong cách này cũng cực kỳ kính nể, khen Mục Long tư chất cao, khó gặp trên đời.

Nhoáng lên một cái trôi qua 25 ngày, cách cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang chỉ còn lại 5 ngày.

Ngày hôm nay, Mục Long vẫn như mọi ngày tu luyện trong gia tộc. Nhưng Mục gia lại có một vị khách không mời mà đến, vừa đến đã đánh bị thương đệ tử trong nhà, tuyên bố muốn tìm Mục Long.

Người này tên là Mạnh Phi Hàn, con trai của thành chủ Mạnh gia, từng là thiên tài nổi tiếng ở thành Hàn Giang.

3 năm trước, từng có dịp gia nhập vào, năm nay vừa 19 cũng đã là cao thủ Bích Cung tầng chín. Tu vi cỡ đó đã đuổi sát những bậc cao thủ ở thế hệ trước trong thành. Thế nên có thể thấy được tư chất của hắn ta mạnh như thế nào.

"Nếu Mạnh công tử từ Tiêu Dao Thần Tông về thăm nhà, ngươi không ở trong phủ thành chủ mà đến Mục gia ta e là đi lộn đường rồi!", Mạnh Phi Hàn này kiêu căng ngạo mạn, hùng hổ tìm đến chỉ đích tên hắn, chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nên Mục Long cũng không bày ra sắc mặt tốt.

Chương 58: Một quyền đấm bay

"Ngươi là Mục Long? Hừ, coi như ngươi tới nhanh đó, không thì e rằng ngươi không gánh nổi cơn giận của bổn thiếu chủ đâu!", Mạnh Phi Hàn hừ lạnh một tiếng, liếc Mục Long, thấy tu vi của hắn chỉ là Thoái Phàm đỉnh bèn lộ ra vẻ khinh bỉ.

"Ồ? Một khi đã như vậy, ta đây rất tò mò, nếu ta không nhớ lộn thì chúng ta chưa gặp nhau mà nhỉ?", Mục Long thấy thái độ Mạnh Phi Hàn kiêu ngạo như vậy, nên đương nhiên trong lòng cũng hơi khó chịu.

"Đương nhiên, Mạnh Phi Hàn ta là ai? Hồi đó nổi tiếng khắp thành Hàn Giang, giờ lại là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, thân phận cao quý, há là loại người như ngươi có thể gặp?", Mạnh Phi Hàn nói xong, mặt mày tràn ngập sự đắc ý.

Nhưng Mục Long nghe vậy sắc mặt chợt lạnh đi, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm Mạnh Phi Hàn, lạnh lùng nói: "Có rắm mau đánh, không có gì thì cút đi!"

Mạnh Phi Hàn nghe vậy chợt sửng sốt, sau đó ngón tay run rẩy chỉ vào Mục Long, thở hổn hển nói: "Ngươi nói gì? Ngươi dám bảo ta cút?"

"Ta chính là con trai của thành chủ thành Hàn Giang, đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, thân phận cực kỳ cao quý, đến đây cũng đủ để khiến Mục gia con cỏn nở mày nở mặt rồi. Ngay cả gia chủ Mục gia thấy bổn công tử cũng phải lễ phép tiếp đón. Một tên ăn hại Thoái Phàm cảnh như ngươi cũng dám nói vậy với ta?", Mạnh Phi Hàn tức giận quát.

"Vậy ngươi cảm thấy ta phải làm sao?", Mục Long cười, khóe miệng có chút nghiền ngẫm, nhìn Mạnh Phi Hàn hỏi.

"Hừ, bổn công tử thân phận cao quý, coi như không so đo với ngươi. Nhưng, ngươi có biết hôm nay ta đến tìm ngươi để làm gì không?"

"Ừ...", Mục Long vân vê cằm, giả vờ như đang suy nghĩ.

Sau một lát, hắn mới do dự nói: "Chắc không phải là tới xin cơm, vậy... ngươi đến đây là để làm màu?"

Mạnh Phi Hàn nghe thấy câu đó tức thì khó thở, suýt nữa sặc nước miệng chết, tức giận đến nỗi mặt mày đỏ lừ nói: "Ngươi... đồ khốn, bổn công tử thấy ngươi thân phận thấp kém mới khinh thường so đo với ngươi, song ngươi lại cứ được nước làm tới! Đúng là chán sống mà!"

"Thôi, bổn công tử bèn nói cho ngươi biết vậy. Mục Thiên Dao đã trở thành vợ chưa cưới của ta. Hôm nay, bổn công tử đến là để đòi lại công bằng cho nàng, thu chút lãi!", Mạnh Phi Hàn nói xong, nhìn chằm chằm vào Mục Long như kiểu hắn mà phản kháng là sẽ ra tay.

"Thì ra là thế, nói vậy cũng không lạ. Người sống theo đàn, vật họp theo loài, loại có lòng dạ ác độc thường đi đôi với mấy thằng đơn bào ngu dốt, cũng coi như trời đất tạo nên một đôi".

"Có điều, ngươi nói xem định đòi lại công bằng này thế nào? Có muốn ta đưa ngươi một hũ tro cốt không? À, đó là Mục Cửu Giang, không đúng, là tro cốt của ông nội ngươi. Ngươi mang về cũng coi dễ tỏ lòng hiếu thảo!"

Miệng lưỡi chua ngoa của Mục Long lộ rõ trong tình huống này, đối với cái loại ngông cuồng như vậy, hắn sẽ không nương tay.

"Ngươi... đúng là giống như lời Dao Nhi, vừa ác độc còn mưu ma chước quỷ. Hôm nay, bổn công tử đến đây là vì giải quyết chuyện ngươi hại chết người thân cũng như sư phụ của Dao Nhi".

"Tuy bổn công tử muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, nhưng ta vẫn muốn chừa cho ngươi một mạng để Dao Nhi tự mình đến trả thù. Thế nên, nếu hôm nay ngươi có thể đỡ được 3 chiêu của ta mà không chết, vậy ta sẽ tha cho ngươi!"

Theo Mạnh Phi Hàn, đây đã coi như là ban ơn cho Mục Long rồi.

Nhưng Mục Long nghe vậy lại cười gằn một tiếng, nhìn Mạnh Phi Hàn như nhìn một thằng ngu.

"Ta cũng nói cho ngươi biết, mấy ngày nay tâm trạng của ta rất tốt nên không muốn thấy máu, khuyên ngươi rời đi đi!", Mục Long nói xong, chẳng thèm để ý đến Mạnh Phi Hàn chỉ bảo tôi tớ tiễn khách.

Chỉ là ngay sau đó chợt vang lên hai tiếng hét thảm, hai tên tôi tớ của Mục Gia lập tức bay ngược ra sau, hấp hối.

Kế tiếp, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng quát: "Oắt con Mục Long, chết đi!"

Hôm nay, Mạnh Phi Hàn đến đây là để dạy cho Mục Long một bài học và xả giận cho Mục Thiên Dao. Giờ lại bị Mục Long sỉ nhục hết lần này đến lần khác xong còn định xoay người bỏ đi, nên đương nhiên hắn ta phải bực rồi.

Tiếng quát vừa vang lên, cơ thể Mạnh Phi Hàn cũng nhoáng lên đánh ra một chưởng, chân nguyên hàn băng lập tức bùng nổ như một con rồng bằng băng lao tới sau lưng Mục Long.

Mục Long cảm giác được cơn rét lạnh thấu xương sau lưng, sắc mặt chợt trở nên lạnh lẽo.

"Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều?"

Mục Long lập tức xoay người, gầm lên, chân khí cả người bùng nổ, khí huyết chấn động ầm ầm.

"Nộ Đào Tam Trọng Phá!"

Thoáng chốc, sức mạnh gần như cả triệu ký lập tức bùng nổ trong cơ thể Mục Long rồi ngưng tụ vào nắm tay.

"Đùng!"

"Đùng!"

"Đùng!"

Ba tiếng nổ giống như ba tiếng gầm, tiếng sau to hơn tiếng trước, đinh tai nhức óc, chân khí màu vàng rợp trời tức thì phóng thẳng về phía Mạnh Phi Hàn.

Dưới sức mạnh khủng bố ấy, cái gọi là chân nguyên hàn băng kia quả thật không chịu nổi một kích, giống như bị nghiền nát thoáng cái biến mất trong cơn sóng thần màu vàng.

Cơn sóng màu vàng không chút nào tạm dừng đổ ập về phía Mạnh Phi Hàn.

Ầm!

Lại một tiếng nổ truyền đến, một bóng người bay ngược ra sau rồi khảm lên vách tường.

Sau đó, chỉ nghe ầm một tiếng, tường sập, cơ thể Mạnh Phi Hàn trực tiếp bị vùi trong đống gạch vụn.

"Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang sắp tới, ta vốn không muốn gây chuyện, ngươi không nên hùng hổ ép người, ra tay đánh lén như vậy".

"Ngươi là con trai của thành chủ, là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông thì sao?"

"Ta tưởng ngươi kiêu ngạo như vậy thì cũng có chút bản lĩnh, ai ngờ đường đường là cao thủ Bích Cung tầng 8 lại không chịu nổi một kích? Ngay cả một chiêu của ta cũng không đỡ nổi? Còn dám to mồm bảo ta đỡ 3 chiêu của mình?", Mục Long đứng trong đống đổ nát, khinh bỉ nói.

Rầm!

Tiếp theo, đống gạch vụn ầm ầm tản ra.

Trong đống đổ nát vươn ra một bàn tay, sau đó Mạnh Phi Hàn đứng lên, tóc tai rối tung, cả người dơ bẩn, khóe miệng còn vương chút máu, trông hết sức chật vật.

"Ừ, được, không hổ là cao thủ Bích Cung cảnh, nể tình ngươi có thể chịu đánh, ta cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức cút khỏi Mục gia ngay", Mục Long nói xong bèn vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bọ.

Nhưng giờ phút này, trong miệng Mạnh Phi Hàn lại khẽ gầm lên một tiếng tựa như dã thú, hai mắt như muốn phun lửa.

"Mục Long, tên khốn nhà ngươi, ta muốn chặt ngươi ra làm ngàn khúc, rút gân lột da, moi tim đào phổi, nghiền ngươi thành tro..."

Chương 59: Một chiêu đánh bại

Mạnh Phi Hàn bước ra khỏi đống đổ nát, nhìn chằm chằm vào Mục Long, mỗi bước đi, hắn ta đều phun ra một từ rùng rợn và man rợ, điều đó đủ để thể hiện sự căm thù sâu sắc trong lòng hắn ta lúc này.

"Ta thừa nhận ngươi mạnh hơn một số tên phế vật Thoái Phàm cảnh, vậy mà lại có thể lợi dụng lúc bổn công tử khinh địch, đánh bại ta. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, ta sẽ dùng máu của ngươi rửa sạch sự sỉ nhục này!"

Mạnh Phi Hàn nghiến răng, giọng nói lạnh như sói, trên tay hắn ta hiện ra một cây trường thương.

Toàn thân thanh trường thương này trong suốt như pha lê, nhìn từ xa cũng có thể cảm thấy ớn lạnh, ánh sáng lạnh băng trên mũi thương giống như răng của tử thần.

"Cây thương này làm bằng tinh thạch đóng băng vạn năm, gọi là Truy Mệnh. Không có mấy người cùng cảnh giới có thể ép ta lấy cây thương này ra. Ngươi, chết không còn gì hối tiếc rồi!"

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay của Mạnh Phi Hàn vung lên, trên người hắn ta tỏa ra khí tức lạnh buốt, mũi thương nhắm thẳng ngực của Mục Long đâm tới!

Có thể nói, có một chút ánh sáng lạnh băng đến trước, sau đó cây thương lao đến như rồng, loại tốc độ này quả thực cực kỳ nguy hiểm.

Ngay lúc mũi thương sắp đến gần, Mục Long cảm nhận được từng đợt ớn lạnh chưa từng thấy, máu khắp người như đông cứng lại.

"Sơn Hà Phá Diệt!"

Đối mặt với cây thương này, tâm niệm của Mục Long chuyển động, trên tay hắn xuất hiện một cây giáo màu vàng sẫm.

Sau đó, chiến ý cuồng bạo bùng nổ, sấm sét màu vàng lần nữa lóe lên trong mắt Mục Long, huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên được kích động.

Đối mặt với ánh sáng lạnh lẽo chí mạng kia, cây giáo quét ngang một lượt, mang theo khí thế quét sạch tất cả mọi thứ.

Ầm ầm!

Làn sóng không khí đáng sợ như hủy diệt tất thảy.

Các đệ tử của Mục gia đứng xung quanh đều đã từng chứng kiến sự khủng khiếp trong trận chiến của Mục Long, trước khi bắt đầu, bọn họ đã trốn đi rất xa.

Nhưng ngay cả như vậy, luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ trận chiến này vẫn khiến bọn họ hồn bay phách lạc.

Khi màn sương mờ mịt tan đi, mọi người lại nhìn về phía đó, trước mặt vẫn là hai bóng người, nhưng cảnh tượng này khiến bọn họ vô cùng chấn động, nhất thời không nói nên lời.

Trong tay Mạnh Phi Hàn chỉ còn lại một nửa cây thương, cây thương tinh thạch Truy Mệnh sắc nhọn đáng sợ vậy mà lại bị bẻ gãy thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên mặt đất.

Cánh tay Mạnh Phi Hàn không ngừng run rẩy, máu đỏ chảy ra từ gan bàn tay hắn ta, rơi xuống đất từng giọt tí tách.

Còn Như Ý Thần Kích trong tay Mục Long vẫn nguyên vẹn, hiên ngang nằm trên vai hắn.

"Đây là cường giả tầng tám Bích Cung cảnh đấy, sắp đuổi kịp mấy vị trưởng lão trong tộc chúng ta rồi, vậy mà thiếu gia lại có thể một chiêu đánh bại..."

Mọi người đều bất giác rùng mình, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Trong phút chốc, cánh tay của Mục Long đè mạnh xuống, sức mạnh gần sáu mươi lăm ngàn cân của Như Ý Thần Kích cùng với sức mạnh của bản thân Mục Long đều đè lên vai Mạnh Phi Hàn.

Trọng lượng này giống như đỉnh núi vậy, Mạnh Phi Hàn đường đường là cường giả có tu vi tầng tám Bích Cung cảnh, nhưng bây giờ hắn ta lại cảm thấy ngực nặng trịch, hô hấp khó khăn.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, nhưng mặt đất dưới chân đã trũng xuống, đầu gối không ngừng vặn vẹo.

Phịch một tiếng!

Cuối cùng, Mạnh Phi Hàn không thể chống chọi tiếp nữa, bị sức mạnh kinh khủng của Mục Long áp đảo, quỳ rạp xuống đất.

"Chẳng lẽ, Mục Thiên Dao không nói với ngươi, lúc cô ta đột phá lên Bích Cung cảnh đã từng bại trong tay ta sao? Hơn nữa lúc đó ta chỉ mới ở tầng ba Thoái Phàm cảnh!"

"Thiên Âm và Thiên Nguyệt mạnh hơn ngươi gấp ngàn lần, nhưng vẫn bị ta gài bẫy trở thành dã quỷ không đầu. So với bọn họ, ngươi là cái thá gì?"

Mục Long hừ lạnh một tiếng, thu Như Ý Thần Kích lại, một cước đá bay Mạnh Phi Hàn ra khỏi cửa Mục gia.

"Bị người ta lợi dụng mà vẫn ngu muội không biết gì, còn dám đến Mục gia ta hung hăng gây chuyện, huênh hoang ra vẻ trước mặt ta!"

"Nếu không phải nể mặt ngươi là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông thì giờ phút này ngươi đã là một cái xác lạnh cóng rồi, cút đi!"

Bên ngoài cổng Mục gia, Mạnh Phi Hàn chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn chằm chằm Mục Long, trong mắt đầy oán hận.

Giọng nói đó giống như oan hồn đến từ Cửu U, sắc mặt méo mó: "Mục Long, ta thề, ngươi sẽ hối hận!"

"Cho dù thực lực của ngươi có mạnh đến đâu cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Dao Nhi. Thiên phú của nàng ấy không phải là thứ mà phàm phu tục tử như các ngươi có thể tưởng tượng được!"

"Năm ngày sau, nàng ấy sẽ đích thân đánh bại ngươi. Đợi nàng ấy trở thành đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông thì tội danh bức hại đệ tử Tiêu Dao Thần Thông cũng không thể chối cãi. Ngươi đợi cao thủ của Tiêu Dao Thần Thông đến hủy diệt Mục gia đi. Dù sao, thành Hàn Giang này cũng là thiên hạ của Mạnh gia ta!"

Sau khi Mạnh Phi Hàn nói xong những lời này, hắn ta không còn nán lại nữa mà quay người rời đi.

Nghe vậy, sắc mặt Mục Long hơi lạnh, trong mắt càng thêm u ám bất định.

Nếu những gì Mạnh Phi Hàn nói là sự thật thì dường như thực lực của Mục Thiên Dao đã có nhiều tiến bộ trong một tháng qua.

“Chẳng lẽ cũng giống mình, có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào sao?”, Mục Long suy nghĩ, sau đó ánh mắt lại trở nên kiên định lạ thường.

"Mục Thiên Dao, ta vốn dĩ muốn bỏ qua cho cô, nhưng nếu cô cứ nằng nặc muốn trở thành kẻ thù của Mục gia, vậy thì đừng trách ta lãnh khốc vô tình, thanh lý môn hộ!"

Hôm đó, mặc dù Mục Thiên Dao đã dựa vào Tốn Phong Thanh Quang phù để rời đi, nhưng nếu cao thủ Linh Văn cảnh như Mục Thanh Khung ra tay chặn lại thì Mục Thiên Dao hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.

Sở dĩ không giết nàng ta là bởi vì trong lòng Mục Long có thiện ý, niệm tình huyết mạch Mục gia đang chảy trong cơ thể nàng ta, không muốn giết chết mà thôi.

"Khi đó Mục Thiên Dao là cường giả Bích Cung cảnh, bây giờ đã trở thành vị hôn thê của Mạnh Phi Hàn, nhất định sẽ nhận được sự giúp đỡ rất lớn của phủ thành chủ, thực lực của nàng ta nhất định sẽ tăng vọt. Trong các thế lực khác của thành Hàn Giang, cũng có ngọa hổ tàng long, không thể coi thường".

"Xem ra trong năm ngày cuối cùng này, ta vẫn cần phải tu luyện. Lần này, ta nhất định phải thắng trong cuộc tuyển chọn và trở thành đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông."

Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức, huống hồ từ trước đến nay, Mục Long chưa từng coi thường bất kỳ kẻ địch nào.

Hắn biết tên Mạnh Phi Hàn này đã bị Mục Thiên Dao lợi dụng, bảo Mạnh Phi Hàn đến đây để thăm dò thực hư thế nào.

“Chỉ cần sở hữu sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu tính toán cũng chỉ là trò cười mà thôi”, lời nói của Mục Long vẫn vang vọng trong không trung, nhưng bóng dáng của hắn đã biến mất.

Chương 60: Thái Dương Ngọc Thố

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Mục Long gạt bỏ những tạp niệm trong lòng, tập trung tinh thần, chăm chỉ luyện tập.

Hắn biết tu vi của mình sẽ không thể đột phá trong thời gian ngắn, vì vậy chỉ có thể thông qua con đường khác để tăng cường sức mạnh.

Mục Long đã đọc qua một lượt tất cả các tuyệt học trong tàng công các của Mục gia, lĩnh ngộ được rất nhiều chiêu thức chiến đấu trong đó, thu hoạch không ít.

Để trau dồi kinh nghiệm chiến đấu thực tế của mình, hắn lại đi tìm Viên Thiên Cương, đấu với Viên Thiên Cương một trận trong tình trạng gã áp chế tu vi.

Viên tộc vô cùng hiếu chiến, mà Viên Thiên Cương lại học được chiến pháp cổ của Viên tộc, nên ý chí chiến đấu của gã cực kỳ đáng sợ.

Ban đầu, Mục Long bị đánh rất thảm. Nhưng sau ba ngày, hắn đã có thể đấu ngang sức với Viên Thiên Cương, thậm chí còn mơ hồ có khí thế trấn áp đối phương, sức chiến đấu của hắn tăng lên rất nhiều.

Cuối cùng, năm ngày cũng trôi qua, thời khắc khiến thành Hàn Giang trở nên chấn động trong suốt một tháng cũng đã đến.

Cuộc tuyển chọn của thành Hàn Giang, chính thức bắt đầu!

Vào ngày này, tất cả mọi người ở thành Hàn Giang đều tập trung ở đây. Tháng này, nhiều thế lực trong thành đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, dồn hết tất cả tài nguyên vào những đệ tử này.

Nếu không phải cuộc tuyển chọn có quy định, độ tuổi của các đệ tử tham gia phải dưới mười bảy thì thế hệ cường giả lớn tuổi hơn ở thành Hàn Giang cũng muốn đích thân tham gia.

Bọn họ đều biết cuộc tuyển chọn lần này của thành Hàn Giang giống như một cái cổng rồng, thiên tài của các gia tộc ở thành Hàn Giang nhiều không đếm xuể, chỉ cần vượt qua cổng rồng này thì sẽ thực sự thành rồng!

Đấu Chiến Thần Tông, Tiêu Dao Thần Tông, Lăng Thiên Kiếm Tông, Tuyết Nguyệt Thần Cung, đây là tứ đại tông môn đứng đầu vương triều Đại Ly, trong đó cường giả như mây, những tu sĩ bình thường cũng chỉ có thể ngưỡng vọng, một khi vào đó phải nói là tiền đồ vô lượng!

Suốt một tháng này, Mục gia cũng không hề nhàn rỗi, ngoài Mục Long ra, những người khác cũng đang tích cực bồi dưỡng các đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc.

Nhưng những năm gần đây, Mục gia sa sút, đệ tử trẻ tuổi của Mục gia nhìn chung có tu vi không cao, mấy năm gần đây đều dựa vào một mình Mục Thiên Dao chống đỡ.

Mặc dù hiện tại đã bắt đầu tăng lên, nhưng cũng cần phải có quá trình, trong số đệ tử dưới mười bảy tuổi của Mục gia, tu vi của Mục Long là cao nhất, Thoái Phàm cảnh đỉnh phong.

Những đệ tử khác tham gia cuộc tuyển chọn đơn giản chỉ vì muốn nhân cơ hội này để mài giũa bản thân mà thôi.

Sáng sớm hôm nay Mục Long mặc một bộ đồ màu đen cùng người của Mục gia ra ngoài.

Võ đài được thành Hàn Giang lựa chọn nằm ở khu vực trung tâm, xung quanh đã đông đúc người qua lại.

Giờ lành đã đến, tiếng chuông và tiếng trống vang lên, thành Hàn Giang đang chuẩn bị một nghi lễ rất hoành tráng cho cuộc tuyển chọn này.

Một lúc sau, có bốn bóng người xuất hiện trên bầu trời.

Hai nam hai nữ, bọn họ đứng lơ lửng trên không, nhìn xuống phía dưới, như thể trên trời phái xuống, trên người bọn họ toát ra một loại khí tức đáng sợ, kiểu uy áp này khiến tất cả mọi người trong thành đều phải thảng thốt.

“Linh Văn cảnh, hơn nữa còn là Linh Văn cảnh cao cấp!”, cảm nhận được khí tức của bốn người này, sắc mặt của Mục Long khẽ thay đổi.

Bốn người bọn họ trông còn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng khí tức trên người cũng ngang ngửa với Viên Thiên Cương, quả nhiên không hổ là người của tứ đại tông môn.

"Lăng Thiên Kiếm Tông, Kiếm Thập Tam!"

Trong bốn người, giọng nói của thanh niên áo bào màu bạc vang lên.

Kiếm Thập Tam này, tóc đen được búi cao bởi khảm ngọc, lông mày lưỡi mác, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt như dao, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, khiến người ta có cảm giác sắc bén của một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.

Lấy kiếm làm họ và số làm tên vốn đã rất kỳ lạ rồi, nhưng hành vi của Kiếm Thập Tam còn quái đản hơn, hắn ta ôm chặt một thanh kiếm trong tay, cường giả Linh Văn cảnh bình thường căn bản sẽ không làm vậy.

Sau khi Kiếm Thập Tam đã ngồi vào chỗ, thì một nam nử khác lên tiếng, bọn họ làm vậy cũng xem như là tự giới thiệu rồi.

"Đấu Chiến Thần Tông, Tiêu Nhược Cuồng!"

Đây là một nam tử mặc áo choàng da thú.

Giọng nói của hắn ta như tiếng gầm của sư tử, trầm đục và đầy uy lực, với cặp lông mày rậm và khuôn mặt vuông, mái tóc của hắn ta khác hẳn người thường, quăn xù màu đỏ rực xỏa ngang vai cùng với làn da màu đồng rần rần cơ bắp, trông rất cường tráng bá đạo.

Ngay lập tức, có một giọng nói rất lạnh lùng khác vang lên.

"Tuyết Nguyệt Thần Cung, Lâu Thính Tuyết!"

Cái tên này nghe có vẻ tình thơ ý họa, tất nhiên chủ nhân của nó cũng rất phi phàm.

Nàng ta mặc một chiếc áo choàng lụa gấm thêu hình đám mây trôi tuyết rơi cùng với một vòng trăng khuyết rất bắt mắt, đeo mặt nạ che mặt thần bí.

Mặc dù không thấy được chân dung, nhưng vẻ đẹp nằm ở khí chất, dáng vẻ và khí tức của nàng ta, tất cả đều cho người ta cảm giác giống như thần tiên hạ phàm, không nhiễm bụi trần, lạnh lùng cao quý, khiến người khác không dám khinh nhờn.

"Tiêu Dao Thần Tông, Triệu Linh Đan”.

Đây là sứ giả cuối cùng trong số bốn sứ giả, cũng là nữ nhân nhưng cảm giác mà nàng ta mang lại hoàn toàn khác với Lâu Thính Tuyết.

Vì nàng ta là người của Tiêu Dao Thần Tông, nên Mục Long đã quan sát rất cẩn thận chi tiết.

Nàng ta mặc trang phục thời trung cổ tay rộng màu vàng dài thướt tha, thắt lưng mỏng màu khói bạc, với bờ vai mảnh mai và vòng eo thon thả, mái tóc đen như suối xỏa sau lưng, nàng ta ôm một con thỏ trắng như tuyết, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt kia khẽ mỉm cười tràn đầy linh quang, giống như một viên mã não chói mắt nhất thế gian, khiến người ta nhìn vào, đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên được, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

“Ơ, con thỏ này… hóa ra là hậu duệ của Ngọc Thố tộc”, trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi cũng đang quan sát tất cả những ảnh này, khi nhìn thấy Triệu Linh Đan, nàng ta không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng

.

Nghe vậy, Mục Long hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên vui vẻ, những con yêu vật bình thường căn bản sẽ không thu hút được sự chú ý của Hoan Nhi.

"Hoan Nhi, ý cô là…"

"Đúng vậy, cái gọi là trên mặt trời có kim ô, trên mặt trăng có ngọc thố, kim ô chính là con chim ba chân. Năm đó, yêu hoàng và yêu đế chính là thân kim ô, đặt theo tên là Thái Dương Ngọc Thố".

"Trong huyết mạch của Thái Dương Ngọc Thố có sức mạnh của mặt trời, vô cùng mạnh mẽ. Ở thời yêu thần cổ đại, cũng là sự tồn tại hiếm có”, Hoan Nhi giải thích.

“Nói như vậy, chỉ cần ta lấy được tinh huyết của con thỏ đó, thì có thể lấy được chân huyết yêu thần của Thái Dương Ngọc Thố”, Mục Long có chút kích động nói.

Là chân huyết yêu thần đấy, mỗi một loại đều là đại tạo hóa, đã rất lâu rồi Mục Long chưa được dung hợp chân huyết yêu thần rồi, ánh mắt nhìn con thỏ kia của hắn bỗng trở nên nóng rực.

Quảng cáo
Trước /298 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhứ Quả Lan Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net