Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Phi chẳng giận gì cái chuyện Phùng Thần không gửi thiệp cưới cho mình mà chỉ cảm thấy có chút xa lạ, chẳng bao lâu sau đã quên mất chuyện này.
Hôm sau được nghỉ, cô đi uống trà chiều với Chung Uẩn, rồi Khương Phi trở về căn hộ của mình một chuyến. Những ngày qua cô thường ở bên chỗ
Lục Bách Trình không về nhà, mới qua hai tuần ngắn ngủi mà đồ đạc trong nhà đã phủ bụi.
Lục Bách Trình gọi điện thoại đến lúc cô mới thay xong ga trải giường, anh hỏi cô đang ở đâu.
"Quét dọn vệ sinh căn hộ ở đường Ngô Đồng, bụi bặm quá." "Hôm nay em về đó ở?"
"Đúng vậy."
Lục Bách Trình yên lặng hồi lâu rồi mới nói: "Tùy em."
Anh nói thì chậm, mà cúp điện thoại lại rất nhanh. Khương Phi còn chưa kịp suy nghĩ xem anh có ý gì, bên tai đã vang lên tiếng tút tút.
"..."
Khương Phi vừa định nổi giận, anh lại gửi một tin nhắn đến. [Muốn ăn gì, anh mang qua cho.]
Khương Phi bật cười, lẩm bẩm người này rõ là kỳ cục. Biết rằng anh sợ mình buổi tối không ăn gì, thành thử cô cũng không khách khí, bảo anh mua gà rán và hạt dẻ rang đường mang tới đây cho mình, còn chỉ đích danh nhất định phải mua ở tiệm nào, nếu không cô sẽ không ăn.
Hai tiệm không ở cùng trên một tuyến đường, mua xong đồ thì cũng đã phải lượn một vòng lớn, lúc Lục Bách Trình đến đã rất khuya, trong tay còn xách thêm một ly matcha latte.
Khương Phi nhận lấy đồ, để lên tủ giày rồi ôm lấy anh, "Mệt cho anh quá."
Lục Bách Trình để cô ôm một lúc, sau đó vỗ vỗ mông cô, "Em không đói à?"
"Có đói nha."
Cô xuống khỏi người anh, xách túi lớn túi nhỏ vào phòng ăn.
Nơi này không rộng rãi bằng Biệt thự Nghi Sơn, lúc mua nhà cũng đã rút sạch tiền tích cóp của Khương Phi --- Khi ấy là thời điểm đã chia tay với Lục Bách Trình, mà cô thì không muốn kêu ca với gia đình, mua căn hộ này để trống không cả nửa năm mới lục đục mua sắm nội thất trong nhà được.
Cái bây giờ Lục Bách Trình nhìn thấy đã là thành quả sau khi cô bố trí sắp xếp tỉ mỉ. Cô chưa từng nói với Lục Bách Trình về tâm sự chua xót lúc ấy, anh chỉ biết là cô muốn sống một cuộc sống tự lập nên tự mình mua căn hộ này, mà cô cũng chỉ muốn để cho anh thấy một mặt độc lập đó của cô.
Cô không muốn để anh thấy được rằng sau khi chia tay, mình đã cực khổ đến nhường nào.
"Anh ăn không?"
Khương Phi vừa nói vừa tiện tay bóc một hạt dẻ đưa vào miệng anh, "Có ngọt không?"
Lục Bách Trình gật đầu. Hạt dẻ này đã được ướp lạnh, hạt to, dễ bóc vỏ, anh để Khương Phi ăn mấy hạt rồi bỏ vào tủ lạnh, tránh cho ăn nhiều sinh nhiệt.
Dặn dò cô xong anh đi tắm.
Ở nơi này của Khương Phi có rất ít đồ đạc của Lục Bách Trình, việc này thì có liên quan đến An Mộng Như. Lần đó bà đột nhiên đến tập kích bất ngờ làm Khương Phi bị ám ảnh tâm lý, còn phản ứng của Lục Bách Trình cũng tàm tạm. Thật ra lần anh thực sự bị dọa sợ là hồi năm thứ nhất Đại học cơ.
Khi đó là nghỉ hè, An Mộng Như và Khương Thực đi du lịch, Khương Phi gọi anh tới nhà cùng xem phim với cô.
Phim gì thì anh quên rồi, anh chỉ nhớ một chi tiết, Khương Phi chỉ vào nữ chính trên màn hình rồi hỏi mình: "Anh thấy chân cô ấy có trắng không?"
Người đẹp thơm mềm trong ngực, lòng dạ thỏa mãn, anh đáp: "Em trắng hơn cô ta."
Đang giữa ban ngày, Khương Phi kéo rèm cửa sổ lại, che đi ánh nắng chói chang.
Cô chủ động ngồi lên trên người anh ôm hôn.
Hai người chưa từng làm ở những chỗ như "nhà" này nên cả hai đều rất hưng phấn, lúc cởi quần áo của đối phương tay chân còn hơi run rẩy.
Đến cả lúc bị cắt ngang Lục Bách Trình cũng nhớ rõ ràng. Khi ấy anh đã mang bao, chuẩn bị cắm vào huy*t, thế mà dưới lầu lại vang lên tiếng đóng mở cửa.
Khương Phi cũng nghe được, nên vội ra sức đẩy anh ra, "Ở yên đây đợi một chút, em đi xem ai!"
Thì ra là dì nhỏ của cô tạm thời có việc cần làm ở đây, muốn ở lại nhà cô một đêm.
Cho tới bây giờ Lục Bách Trình cũng chưa từng chật vật như vậy. Anh ở trong phòng buồn bực chờ đợi ba tiếng đồng hồ, dì nhỏ của Khương Phi
mới chịu đi tắm.
Lúc Khương Phi đẩy anh ra khỏi cửa còn luôn miệng đảm bảo với anh sẽ không có lần sau.
Kết quả thì...
Lục Bách Trình lau mặt, kéo chiếc khăn tắm màu hồng của Khương Phi che lấy phần người dưới.
Khương Phi đã ăn xong, đang khoanh chân ngồi trên sofa chơi điện thoại. "Ngồi không ngay ngắn gì cả." Anh đi tới nói.
Cô chẳng thèm động đậy, "Chứ không em chuyển ra ngoài sống làm gì?" Nếu ở nhà thì cô tuyệt đối không thể ngồi như vậy trước bàn ăn cơm, bởi vì An Mộng Như không cho phép.
Lục Bách Trình lắc đầu một cái, đi tới chỗ tủ lạnh lấy một chai nước.
Khương Phi thấy anh ngửa đầu lên uống, yết hầu nơi cổ lăn lăn, trên lồng ngực trần trụi còn vương giọt nước chưa lau khô, chảy dọc xuống theo cơ bụng, rồi thấm vào trong... khăn tắm màu hồng của cô.
Cô ho khan một cái, nói: "Chút nữa anh cắt móng chân giúp em với, dài rồi."
Lục Bách Trình liếc cô, "Em không có tay à?"
Cô nói như đúng rồi, "Cho anh cơ hội thể hiện đó."
Không phải là lần đầu tiên Lục Bách Trình giúp cô cắt móng chân móng tay.
Mấy ngày Quốc khánh năm ấy cô bị đau eo đó, cứ luôn miệng chê móng tay dài, không cắt thì không được, không cắt không thoải mái, chờ thêm hai ngày cũng không được, nên đã năn nỉ anh cắt cho mình.
Một lần sinh hai lần quen, chuyện có lần một thì sẽ có lần hai, nhưng phải là lúc Lục Bách Trình có tâm trạng tốt thì mới nói được.
Hiển nhiên là, hôm nay tâm trạng anh không tệ.
Khương Phi dựa vào đầu giường chơi điện thoại di động, len lén liếc nhìn Lục Bách Trình, anh đeo kính, đang chăm chú giúp cô chăm sóc móng chân.
Thật ra thì móng chân của cô cũng không dài đến thế, trước đây không lâu mới đi spa chăm sóc rồi. Đại loại là từ khi biết anh thầm mến mình đến giờ, dạo này cô luôn muốn anh làm gì đó cho mình, mượn mấy việc này tạo chút cảm giác tồn tại.
Điện thoại rung lên làm cho Khương Phi tỉnh táo lại, Lục Bách Trình ngẩng đầu lên nhìn cô, cô lật đật mở điện thoại ra, là An Mộng Như.
Cô thở ra một hơi, nhận máy, "Mẹ ạ." "Con còn nhớ mẹ là mẹ con à."
Khương Phi khoát khoát tay về phía Lục Bách Trình, ý bảo anh dừng lại, "Sao vậy ạ?"
"Chẳng phải là mẹ muốn hỏi tiến triển sau buổi đi xem mắt của con sao? Chàng trai lần trước Tiểu Lục giới thiệu cho con đấy, hai đứa trò chuyện sao rồi?"
Giọng của An Mộng Như không nhỏ, Khương Phi liếc nhìn Lục Bách Trình, nói: "Chán muốn chết."
Lục Bách Trình xì một tiếng, nắm lấy mắt cá chân của cô tiếp tục giúp cô cắt móng.
Khương Phi bị đau kêu lên một tiếng, sợ bị cắt vào thịt nên không dám động đậy, nghe An Mộng Như hỏi sao vậy, chỉ có thể nói dối là mình bị kẹp tay.
An Mộng Như than thở, "Mẹ nhớ hồi học Đại học có nghe qua một cậu... gọi là Tiểu Thành nhỉ? Bây giờ hai đứa còn liên lạc không?
Khương Phi nhìn về phía Lục Bách Trình theo bản năng.
Anh vẫn không có phản ứng gì, nghiêm túc giúp cô cắt móng chân cứ như không hề nghe thấy vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");