Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm thứ ba Đại học, Lục Bách Trình nhận được suất học bổng trao đổi du học sinh. Khương Phi vì không muốn yêu xa nên đã nói lời chia tay, nhưng lại bị bảng phân tích rủi ro của anh làm cho hồi tâm chuyển ý.
Hai người không chia tay nhau nữa.
Bảng phân tích đó đến giờ vẫn còn nằm trong máy tính Khương Phi, nói có sách mách có chứng, trang cuối còn cẩn thận bổ sung thêm cả tài liệu tham
khảo.
Khương Phi bị anh làm cho đầu óc choáng váng, cứ như vậy cùng anh yêu xa suốt một năm trời.
Trước kia ngày nào cũng đều ở chung một chỗ, di động chẳng qua chỉ là một phụ kiện đi kèm, thì từ lúc anh đi du học về sau, Khương Phi giống như đang cùng di động nói lời yêu đương, khiến An Mộng Như bắt đầu nghi ngờ sau khi cô về nhà nghỉ đông được vài ngày.
Khương Phi hồn nhiên không hay biết gì, đêm giao thừa không cảnh giác đã để cho An Mộng Như đến góc tường nghe lén.
Vì tiếng pháo nổ nên An Mộng Như không nghe được quá rõ ràng, chữ được chữ mất, chỉ nghe được một chữ “Thành* ”.
*Thành phát âm tiếng trung là Chéng, đồng âm từ cuối với Lục Bách Trình là Lùbǎichéng
Bà dứt khoát mở tung cửa đi vào, hỏi Khương Phi có phải đang yêu đương gì hay không.
Khương Phi bị bà làm cho hết hồn, vội vàng dập máy. Nói ra thì thật buồn cười, cô cũng đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn nơm nớp lo sợ khi nói chuyện yêu đương.
Nhưng An Mộng Như lại dễ nói chuyện đến bất ngờ, bà ngồi xuống, dáng vẻ giống như muốn cùng tâm sự chia sẻ với Khương Phi: “Con thành thật nói cho mẹ biết, mẹ không mắng con đâu. Hơn nữa con đã năm ba Đại học rồi, quen bạn trai cũng là chuyện thường tình.”
Khương Phi bị bà làm cho da đầu tê dại, cúi đầu cầm lấy di động, cũng không nói được lời nào.
“Các con quen nhau như thế nào?” Một lát sau, An Mộng Như lại hỏi. Khương Phi nhìn bà, rồi nói: “Dạ quen ở bên ngoài.”
“Bạn học chung Đại học hả?” An Mộng Như chủ động suy đoán “Đã bên nhau rất lâu rồi?”
Khương Phi chỉ đành phải gật đầu.
An Mộng Như càng thêm cao hứng: “Mẹ vừa mới nghe, là tên gì “Thành” đúng không?”
Khương Phi không nghĩ đến bà sẽ nghe được, dù đã mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói cho bà biết là Lục Bách Trình.
Trực giác mách bảo cô rằng không thể nói.
Mà diễn biến sau đó quả thật đúng như cô nghĩ.
Hai tháng sau khi Khương Phi và Lục Bách Trình chia tay, cô làm gì cũng đều không có tinh thần. An Mộng Như biết được nguyên nhân, thế nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ đã nói quen thời Đại học không đáng tin, ban đầu là không đành lòng đả kích con nên mới không để con chia tay, giờ thì con đã biết chưa?”
Khương Phi chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô biết An Mộng Như không thật sự mừng thay cho cô.
An Mộng Như quá mức quan tâm cô, khi cô không nghe theo lời của An Mộng Như, bà sẽ tức giận khổ sở, cảm giác như mình đang nuôi ong tay áo.
Giống như chuyện yêu đương vào thời Đại học này, chính là biểu hiện của việc không vâng lời bà.
Đừng nhìn An Mộng Như ngoài mặt cười hì hì, không chừng trong lòng đang cuồn cuộn lửa giận.
Nhưng Khương Phi lại thở phào nhẹ nhõm, may mắn cô không khai tên Lục Bách Trình ra.
Nếu đã nói qua, ấn tượng của An Mộng Như đối với Lục Bách Trình chỉ có thể giảm xuống. Vừa là hàng xóm vừa là người yêu, hai thân phận này có sự khác biệt rất lớn, lấy tính cách của An Mộng Như, bà nhất định sẽ suy nghĩ và tưởng tượng rằng hai đứa trẻ đã qua lại với nhau khi nào? Có phải lúc đi học đã lợi dụng sự tin tưởng của bà để quen nhau? Đừng nói tới hai người lại còn chia tay, về sau Lục Bách Trình muốn bước chân vào cửa nhà cô cũng khó, vừa tới đầu hẻm đã có thể bị An Mộng Như cầm chổi quét cho đi… Khương Phi quá hiểu An Mộng Như, bà thật sự có thể làm ra được chuyện như vậy.
Cho nên đối với Khương Phi, quen với trúc mã cũng không thoải mái.
Lúc còn trẻ tuổi sợ An Mộng Như ghét Lục Bách Trình, đến khi trưởng thành lại sợ An Mộng Như thích Lục Bách Trình.
Nếu như cô và Lục Bách Trình lại một lần nữa chia tay?
Khương Phi không dám nghĩ tới. Nhưng trong lòng lại rõ ràng, ngày này sớm muộn gì cũng đến.
*
Lục Bách Trình làm việc rất có kiên nhẫn, dù chỉ là một chuyện cỏn con như cắt tỉa móng tay.
Khương Phi đặt đôi chân đã được cắt tỉa sạch sẽ vào vòng tay anh, rồi hỏi: “Tiểu Lục, anh nói xem, ngay cả cắt tỉa móng tay anh cũng làm tốt như vậy thì có chuyện gì anh không thể làm được chứ?”
“Em bớt lại đi.”
Lục Bách Trình gạt chân cô sang một bên, xuống giường đi rửa tay.
Khương Phi cười hì hì bò vào trong chăn, chờ anh lên giường, lại ngoan ngoãn nhoài người vào trong ngực anh, nói: “Ôi chao, sao em lại có cảm giác càng nhìn càng thấy anh đẹp trai vậy?”
Lục Bách Trình biết cô chẳng nói ra được lời gì tốt đẹp, cũng không tiếp lời.
Quả nhiên câu tiếp theo của cô chính là: “Lẽ nào yêu đương thầm kín có thể ‘nâng hạng’ của một người lên đến vậy sao?”
Lục Bách Trình day day huy*t Thái Dương: “Khương Phi, em có thể nằm yên được không.”
Khương Phi không chịu, cứ dựa vào người anh, nói tiếp: “Cái lần em ngủ lại phòng trọ của anh, anh tắm lâu như vậy, có phải là đang lén lút ‘quay tay’?”
“…”
Lục Bách Trình mặt không đổi sắc đẩy cô ra: “Em nghĩ nhiều rồi.” Khương Phi hừ hừ, không tin lắm.
Cô nhớ đến việc sau khi bọn họ ở cùng một chỗ, số lần cô đến nhà trọ Lục Bách Trình càng ngày càng nhiều, ngủ lại cũng như cơm bữa.
Nhưng không còn nhạt nhẽo bình thường như lần đầu tiên.
Đá bóng sát biên quá nhiều lần thì cũng sẽ có lúc lau súng cướp cò thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");