Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh
  3. Chương 61
Trước /65 Sau

Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh

Chương 61

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Bách Trình không trả lời Khương Phi.

Anh tắm cho cô rồi xối mình qua loa, sau đó ôm cô cùng nằm trên giường.

Trong toàn bộ quá trình, không phải là anh không nhận ra tinh thần Khương Phi sa sút, nhưng mà thật sự thì anh không muốn trả lời ngay lập tức.

Cô biết rằng anh sẽ từ chối.

Giống như cảm giác bị người khác tuỳ ý bắt chẹt không hơn. Lục Bách Trình hiểu rõ mình là loại người như thế nào, anh luôn dành cho Khương Phi toàn bộ sự chủ động của mình, cũng dành cho cô thật nhiều kiên nhẫn… Nhưng nếu muốn anh cảm động không ngừng mà ôm lấy cô, nói rằng đương nhiên anh cần cô thì anh không nói được.

Thật sự anh có nhìn nhận thẳng thắn về mối quan hệ của anh và Khương Phi, mọi việc còn phải tuỳ vào suy nghĩ của cô, câu trả lời của anh chưa phải là câu trả lời sau cùng. Cùng lắm chỉ có thể trấn an tạm thời thôi.

Mâu thuẫn chính vẫn chưa được giải quyết. Lời nói không bằng hành động.

Thực tế thì anh đã trả giá bằng hành động rồi.

Sau khi Khương Phi ngủ say Lục Bách Trình nhẹ nhàng đi ra sân thượng, mở điện thoại ra xem, đúng như anh nghĩ có mấy cuộc gọi nhỡ của Vạn Hi.

Vạn Hi bây giờ không ở trong nước.

Nếu như Lục Bách Trình muốn thì chậm nhất là hai ngày, Vạn Hi sẽ trở về.

*

Sau hai ngày căng thẳng liên tục, Khương Phi bị đau đầu đến khổ sở, ngủ từ ngày cho tới đêm, lúc tỉnh lại đã 8 giờ, trong phòng là một màu đen nhánh.

Cô nhớ lúc mình đang ngủ giữa chừng thì bị đánh thức một lần, Lục Bách Trình sợ cô bị đau dạ dày, cho nên cứ để cô ở trạng thái nửa tỉnh nữa mê mà đút cho cô một chén cháo ngân nhĩ, cô húp ngon lành.

Khương Phi liếm môi, bước chân không xuống dưới giường. Căn phòng này thật rộng lớn, ở ngoài được chia ra làm hai gian, cách nhau bởi một cánh cửa. Cô đẩy cửa ra, đèn trong phòng khách sáng choang khiến cô phải nâng tay lên che mắt lại, “Lục Bách Trình?”

Âm thanh gõ bàn phím dừng lại, Lục Bách Trình lấy mắt kiếng, ngoắc tay với cô: “Tới đây.”

Khương Phi như cũ, như người không xương mà ngồi vào trong lồng ngực anh, đầu tựa lên vai anh, “Anh vẫn còn bận công việc à?”

“Để anh cho em ăn cơm trước đã.” Lúc Bách Thành gập máy tính xuống.

“Khương Phi nháy mắt. Cô cũng không quên chuyện lúc sáng không được anh trả lời, trái lại cô còn cảm thấy thật sự buồn khổ. Tuy nhiên cô lại không muốn hỏi lại lần thứ hai, câu trả lời ấy, có được hay không cũng không có gì khác biệt. Huống hồ cô đã nói là sẽ tin tưởng Lục Bách Trình hơn, nếu như cô lại lần nữa vì chuyện này mà phá bỏ nó thì thật sự là ê mặt.

Tuy nhiên cô vẫn có thể trút giận được.

Cô nhe răng ra cắn liên tiếp lên bả vai của anh, lực cắn không mạnh lắm, chỉ để lại một dấu răng nhàn nhạt, cuối cùng mới bình thản lấy tay lau đi vết nước óng ánh trên đó, nói: “Em đói.”

Lục Bách Trình cười như không cười mà nhìn cô, “Ở trên đó ăn sao ngon bằng ở dưới được.”

Khương Phi làm vẻ buồn nôn, “Anh làm ơn có chút tự trọng đi.”

Lục Bách Trình từ chối trả lời, vỗ vỗ mông cô, “Đi rửa mặt đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”

Cô không động đậy, vẻ mặt vô tội: “Lần trước anh cùng với cô Thư Thanh đó ăn ở đâu? Em cũng muốn tới đó.”

Lục Bách Trình nheo mắt lại.

Cô lập tức giơ tay lên thề thốt, “Không phải hiểu lầm, cũng không ghen, chỉ đơn giản là em hiếu kì thôi.”

Lục Bách Trình bị cô chọc cười thành tiếng, anh tin lời cô.

Lần đó cùng với Trương Duệ và Thư Thanh tới canteen ăn cơm, Lục Bách Trình không đói lắm nên cũng không ăn bao nhiêu. Khương Phi nhìn thực đơn kêu anh gọi vài món, anh hỏi vài câu rồi nói: “Em xem đi. Em ăn cái gì thì anh ăn cái đó.”

Trong lòng Khương Phi cảm thấy dễ chịu một cách kì quặc, tuỳ chọn một vài món hợp khẩu vị, lúc ăn salad khai vị hỏi anh: “Anh còn phải ở đây thêm một tuần nữa à?”

“Nhanh nhất là 5 ngày.”

Khương Phi chẹp miệng, “Có thể ngày mai em phải trở về, bên công ty luật còn có một vụ án chưa xử lý… À đúng rồi, em nói với anh chưa? La Dương chơi gái ở bên ngoài đấy.”

“...”

Cô nói giọng thờ ơ, cái nĩa trong tay cắm cắm vào miếng rau vừa nhanh lại vừa chính xác.

Lục Bách Trình lắc đầu, “Chưa nói.”

Khương Phi kể toàn bộ câu chuyện cho anh, sau đó nói: “Đêm hôm ấy em ở cùng Chung Uẩn đều không vui vẻ gì, chờ cô ấy đi ngủ em mới gọi điện thoại cho anh, kết quả là nghe được giọng của Thư Thanh…”

Cô cười tự giễu, “Em vốn dĩ cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều. Trước kia cũng vì cô ta mà chúng ta mới cãi nhau, nhưng đêm hôm đó thật sự tâm trạng em không tốt lắm, lý trí không thắng được cảm tính, cho nên mới như vậy.”

Sau chuyện đó suy nghĩ kĩ lại thì cô cũng cảm thấy mình thật đa nghi một cách quái gở.

Nhưng mà có ai lại có thể mãi mãi bình tĩnh được chứ? Nếu như chỉ là người đứng ngoài cuộc, cô dĩ nhiên có thể dùng lý trí phân tích thiệt hơn. Tuy nhiên cô lại là người trong cuộc, mà đêm hôm ấy trời lạnh như thế… Biết rằng nói nhiều cũng đã rồi nhưng mà Khương Phi vẫn muốn giải thích rõ ràng cho Lục Bách Trình hiểu.

Lục Bách Trình trầm ngâm một chút rồi nói: “Anh cũng có chỗ không đúng.”

“Cái gì?”

“Chuyện về Thư Thanh. Em sẽ tức giận, nguyên nhân chính là vì cô ta khiến em cảm thấy không quen.”

Khương Phi cũng tự cho rằng mình biết rõ tất cả các mối quan hệ của Lục Bách Trình, tuy nhiên có một người phụ nữ tự dưng xuất hiện bên cạnh Lục Bách Trình mà cô lại không hay biết gì, việc này sẽ khiến cô cảm thấy khó tin, cũng sẽ khiến cô sinh lòng nghi ngờ.

Lục Bách Trình nói: “Từ khi ở bên nhau, anh luôn theo bản năng mà bài xích những người muốn theo đuổi em. Cũng vì biết rằng mình làm vậy sẽ khiến em không vui, nên mới không để cho em biết.”

“Em đâu giống người hay giận dỗi như vậy…” Khương Phi nói có hơi chột dạ.

Lục Bách Trình nhìn cô, ánh mắt mang theo nụ cười chế nhạo, anh nói: “Có lẽ là em không biết, lúc nhìn thấy em ghen tuông, anh thầm cảm thấy vui vẻ.”

Khương Phi ngẩn ngơ.

Anh cũng không tiếp tục nói nữa. Bởi vì món ăn đã được bày lên bàn.

Bữa ăn tối này tuy không có khẩu vị lắm, nhưng bởi vì lòng người ăn đang vui vẻ cho nên cũng có thể tạm gọi là ngon.

Sau khi ăn xong, hai người đi bộ về khách sạn. Trên đường không có một bóng người, gió đêm từ từ phả vào mặt, ở đây ấm áp khô ráo hơn Cừ Dương, mặc thật ấm thì sẽ không thấy lạnh. Tuy là vậy nhưng Khương Phi vẫn giống như kẹo mè xửng mà dính vào người Lục Bách Trình.

Lục Bách Trình thuận tay ôm eo cô lên mà cân ước chừng, “Có phải nặng hơn một chút hay không?”

“Hả?” Khương Phi sờ bụng, “Chắc do mặc nhiều đồ quá đó.” “Mập thì tốt thôi.”

Khương Phi bỗng dưng nghĩ tới chuyện gì đó, kéo tai anh nói nhỏ: “Dạo này hình như ngực em có hơi lớn hơn, sáng hôm nay anh sờ có thấy vậy không?”

Lục Bách Trình không trả lời giơ tay lên, dường như đang nhớ lại. “Hình như là vậy.”

Khương Phi cười ha hả.

Có lẽ do giọng cười quá khôi hài của cô khiến Lục Bách Trình cũng phải cười theo.

Hai người đang nhìn nhau cười ngớ ngẩn, không lâu sau Khương Phi cảm nhận được tầm mắt đang quan sát bọn họ ở bên này, cô nhìn lướt xung quanh thì thấy Thư Thanh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Chinh Chiến

Copyright © 2022 - MTruyện.net