Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh
  3. Chương 63
Trước /65 Sau

Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh

Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì công việc, Khương Phi không nán lại bao lâu mà trở về Cừ Dương.

Về đến nhà, tối hôm đó cô nhận được điện thoại của Khương Thực, mục đích là làm thuyết khách cho An Mộng Như, thuyết phục cô rằng An Mộng Như cũng không tức giận đến thế, nhưng lại làm vậy cho đỡ bị mất mặt, khuyên cô khi nào có thời gian thì trở về nhà xuống nước một chút.

"Ba đừng đùa, mẹ con làm sao con lại không biết, trừ phi con nghe lời bà ấy, nếu không thì không còn gì để nói nữa."

Nhà họ Khương trước giờ đều theo chủ trương cha hiền mẹ nghiêm khắc, trước kia mỗi lúc An Mộng Như dạy dỗ Khương Phi, đều là Khương Thực giữ vai trò xoa dịu. Lần này, dù ông đối với việc không kết hôn của Khương Phi cũng có đôi phần bất mãn nhưng trong lòng vẫn có xu hướng bênh vực con gái, nghĩ dù gì bây giờ cũng có Lục Bách Trình ở bên cạnh cô, nếu cô không muốn cưới thì không cưới thôi. Dù sau này lỡ dở thì cùng lắm ông nuôi cô. Hơn nữa, Khương Phi cũng không phải là không thể độc lập nuôi sống bản thân... Cũng chỉ là suy nghĩ của ông, tạm thời còn chưa thể nói chuyện được với người đang lên cơn tức giận như An Mộng Như.

"Mẹ con cũng vì lo lắng cho con thôi," Khương Thực dừng một chút, lại bắt đầu nói gần nói xa, "Bà ấy mấy ngày nay đều nói với ba, không hiểu vì sao con lại có ý nghĩ không kết hôn này, có phải là làm vụ án ly hôn nhiều quá không? Hay là không thể buông bỏ người cũ tên Thành gì đó hồi học Đại học? Con nói ba nghe đi, ba sẽ không kể lại với mẹ con đâu."

"..." Khương Phi dở khóc dở cười, "Không liên quan đến những chuyện này đâu, chủ yếu là con tự cảm thấy không muốn kết hôn thôi. Ba cũng không thích ăn rau cần đó thôi, bình thường mẹ có ép ba ăn đâu."

"Đó là vì bà ấy cũng không thích rau cần." Khương Phi cười không nói gì.

Khương Thực hơi ngập ngừng, "Cũng không nói vậy được."

"Ba," Khương Phi cắt đứt ý định khuyên răn của ông, nửa đùa nửa thật, "Những chuyện này con không muốn qua loa tạm bợ, lỡ đến lúc đó lại sinh bệnh tâm lý thì thế nào?"

Bệnh tâm lý cũng không phải Khương Phi há miệng ra mà nói bừa, lần trước chia tay với Lục Bách Trình, lại vừa lúc cô gặp áp lực công việc lớn, tâm trạng cô bất ổn, đến nỗi cả An Mộng Như còn không dám nói chuyện lớn tiếng với cô, ngại sẽ kích động đến cô. Sau đó tình trạng có chuyển biến tốt hơn, An Mộng Như mới chậm rãi bắt đầu cho cô đi xem mắt. Nhưng mà không được bao lâu, cô lại làm lành với Lục Bách Trình.

Khương Thực vừa nghe đã nổi giận mà mắng: "Con nhóc này sao cứ nói càn!"

Khương Phi đành nói vài câu chọc cười ông rồi mới cúp điện thoại.

Từ cuộc nói chuyện với Khương Thực, Khương Phi cũng phán đoán được thái độ của An Mộng Như.

Chỉ là cô cũng không gấp, bởi vì cô bây giờ, thứ không thiếu nhất chính là thời gian.

Chẳng qua là không ngờ được An Mộng Như lại tìm đến cô nhanh như vậy. Ngày đó đúng lúc Lục Bách Trình cũng trở về.

Lúc nghỉ trưa, Khương Phi giải quyết bữa trưa ngay dưới lầu, rồi trở về phòng làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi. Nhưng bởi vì chuyện với Lục Bách Trình, cơm nước xong cô lại hiếm khi có tinh thần gọi điện thoại cho anh, bảo muốn đi siêu thị mua ít thực phẩm, về nhà nấu ăn.

"Anh đến chỗ em đi, bên này gần siêu thị hơn, chỗ của anh không tiện mấy."

"Cũng được. Tầm bốn giờ chiều anh đến, cần anh đón em không?" "Được ạ."

Hai người cũng không ai nhắc đến chuyện phiền lòng kia.

Hơn bốn giờ một chút, Lục Bách Trình nhắn cho Khương Phi. Vừa vặn Khương Phi có việc ra ngoài, vì vậy cô mang theo cả tài liệu, để Lục Bách Trình sẵn tiện đưa cô đến đồn cảnh sát.

Chờ cô xong việc thì đã một giờ sau.

Ngày mùa hè dài, năm giờ chiều nhưng sắc trời vẫn còn sáng, Khương Phi mang giày mới đau chân, vừa lên xe vội cởi ra, cả người thoải mái, nhích đến gần Lục Bách Trình ngửi một hơi, "Anh hút thuốc à?"

"Chờ một hồi nên buồn miệng."

"Ai biết bên này làm việc chậm lụt như vậy, hèn gì Lương Tiếu quẳng việc này cho em."

Lục Bách Trình xì một tiếng, "Đồng nghiệp kia của em cũng được lắm."

"Lúc em xin nghỉ đi tìm anh, anh ấy cũng giúp em làm việc mà, xem như là có qua có lại đi."

Lục Bách Trình không muốn nghe tiếp chuyện liên quan đến Lương Tiếu, im lặng lái xe thẳng, để tránh kẹt xe trên cầu vượt, anh lái một đoạn đường tắt, nửa giờ sau lái xe về đường Ngô Đồng, dừng ở tầng hầm siêu thị.

Đối với con đường từ công ty luật của Khương Phi về nhà, Lục Bách Trình nắm trong lòng bàn tay. Lúc Khương Phi vừa mới lấy bằng lái, cũng là anh ngồi cùng cô, khó khăn lắm cô mới đủ can đảm tự lái, rồi không được mấy ngày đã ngại phiền, bảo ngồi chỗ cạnh người lái thoải mái hơn.

Trước khi Khương Phi thường hay đi siêu thị ở đây, sau này lại có dịch vụ giao hàng tận nhà nên cô cũng ít đến. Hai người chọn vài thứ đơn giản, ngoài nguyên liệu nấu ăn còn thêm không ít đồ dùng trong nhà.

Lúc trước sợ An Mộng Như phát hiện, nên ở nhà thuê của Khương Phi hầu như chỉ có mỗi dấu vết của cô. Lục Bách Trình dù cũng đến nhiều lần nhưng cũng rất ít khi ngủ lại, ngay cả quần áo ngủ đều cũng không thể tùy tiện đặt ở những nơi bắt mắt.

Giờ đã khác xưa. Mua đồ xong Khương Phi cùng Lục Bách Trình trở về khu nhà, lúc vào thang máy còn tranh thủ thảo luận xem ăn lẩu thì dùng nước sốt gì ngon nhất, đến thẳng trên lầu rồi còn chưa phân định thắng thua.

Lục Bách Trình tay xách đầy đồ, không bấm được mật mã, Khương Phi bước lên, nhưng không hiểu sao lúc bấm mật mã, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc bất an khó hiểu.

Cô nghĩ bụng: "Không lẽ lúc ra khỏi cửa để quên gì sao?" Vừa dứt lời, cánh cửa cũng phát ra tín hiệu rồi mở ra.

Nhìn thấy An Mộng Như đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách, Khương Phi mới hiểu vì sao khi nãy lại cảm thấy bất an đến thế.

"Về rồi à."

Khương Phi như ngừng thở, "Mẹ." "Còn chưa ăn cơm?"

"... Mới vừa đi siêu thị, định tối nấu lẩu."

An Mộng Như gật đầu, "Chờ chút đi, mẹ lát nữa cũng đi, con trước hết đi theo mẹ một chút."

Bà vuốt khẽ vạt áo không có nếp nhăn nào, đứng lên, lúc này mới làm như vừa nhìn thấy Lục Bách Trình, mặt không biến sắc nhìn anh, nói: "Tiểu Lục, phiền con chờ ở phòng khách một chút, dì có chuyện muốn nói với Phi Phi."

"Vâng ạ."

Khương Phi cũng hết sức bất ngờ vì Lục Bách Trình xem như cũng bình tĩnh.

Từ lúc nói thật ra, cô biết An Mộng Như thể nào cũng sẽ giận cá chém thớt với Lục Bách Trình, nhưng đến khi nhìn thấy bà lại đối xử với Lục Bách Trình bằng thái độ không mặn không nhạt thế này, cô lại có một chút không quen...

"Con còn ngơ ra đó làm gì, đi theo mẹ!"

An Mộng Như giống như đang kìm nén, quai hàm không thể thả lỏng, đi thẳng vào phòng ngủ. Khương Phi hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn Lục Bách Trình, thấy Lục Bách Trình tỏ ý bảo cô nhanh đi, cô mới bắt đầu bước theo.

"Khóa cửa lại."

Khương Phi vừa nghe, mắt theo phản xạ quét một vòng quanh phòng ngủ, tìm chổi lông gà... An Mộng Như cùng chổi lông gà, đối với Khương Phi mà nói, thực sự là ám ảnh tuổi thơ.

Đây là nhà cô, dĩ nhiên không thể tìm được chổi lông gà. Có thể lời tiếp theo của An Mộng Như còn kinh hoàng hơn, ép cô đến hoang mang, uy lực kia, có khi còn to lớn hơn so với chổi lông gà.

An Mộng Như hỏi cô: "Con và Lục Bách Trình, rốt cuộc là ai không muốn kết hôn?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net