Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Vân Tuyệt như nhìn ra ý đồ của Lương Nhan, bước chân không nhanh không chậm, lười biếng dẫm lên bàn tay trắng nõn của cô ta, hình ảnh hiện tại trông thật thê thảm, một phụ nữ nằm dưới chân ( ps, ps: chân nha, không phải thân, đọc kĩ đọc kĩ không là chết...) người đàn ông, quả thật là quá nhục nhã rồi.
Hơn nữa còn là một như thiên thần, một như ác quỷ, lại càng nói từ trước tới nay chỉ có thiên thần thắng ác quỷ, ác quỷ luôn bại dưới tay thiên thần lương hoàn trong sáng. Hiện tại trông một chút, thật tội nghiệp nha...
Xương cốt không chịu nỗi một lực mạnh dẫm lên, ngay lập tức phát ra tiếng kêu giòn giã ' rắc', tưởng chừng như rất bình thường nhạt nhẽo như cành cây bị bẽ gãy nhưng thực chất điều này diễn ra trên cơ thể người thì phải nói cực kì khiếp sợ.
" Á.. á... á, đau.. đau quá, đi... đi ra.. xin anh... "
Tiếng thét thảm thiết vang lên, môi đỏ rực, run rẩy lợi hại, tinh thần cô ta hiện tại trống rỗng, cô ta không cần gì cả, chỉ cần có thể giảm bớt cơn đau, điều gì cô ta cũng làm. Một kẻ ăn sung mặc sướng, sống trong sự bảo bọc, cưng chiều làm sao có thể chịu được sự đau đớn từ thể xác đây, mặc dù trước kia đã được nếm qua, nhưng không bạo tới mức này.
Trước kia chỉ là ngoài da, hiện tại là cả ngoài da cùng xương cốt, máu cứ như vậy rỉ xuống đất, tuy không nhiều, nhưng cũng tạo ra một bức họa huyết thanh, lạnh lẽo.
Người nào mà không đau lòng chứ, ngoài Đường Vân tuyệt ra chỉ sợ không ai không thương tiếc bộ dáng đáng thương thê thảm đầy tạp nham như Lương Nhan. Tất nhiên là không tính Hàn Ngữ Yên vào đây.
" Hừ, chưa đâu.. này tính là gì, so một phần Yên nhi phải chịu thì còn quá nhỏ."
Vừa nói vừa từ từ hạ thân xuống, một chân gấp lại chống đỡ thân thể, một chân nhún hờ trên đất, hai tay cũng không rãnh rỗi gác lên hai chân, có điều tệ hơn là bàn chân chống đỡ kia vẫn còn trên tay Lương Nhan, hơn nữa, dường như Đường Vân Tuyệt cố ý ấn mạnh lực trên người xuống bàn tay cô ta. Đầu cúi xuống, nhìn như không nhìn khuôn mặt đau đớn, hấp hối của cô ta, hừ lạnh một tiếng, môi bạc lạnh lẽo lãnh khốc phun ra vài chữ: " Đây chỉ là mới bắt đầu"
Dứt lời liền đứng dậy, mỗi động tác đều toát ra hơi thở lạnh băng mà quyền lực, không cho bất kì ai dám trách móc những việc làm vô tình tệ hại của anh.
Áo sơ mi trắng càng tôn thêm thân hình chuẩn cường tráng của anh.
Ánh mắt như băng lần nữa liếc đến hai con mắt trên bia mộ của Hàn Ngữ Yên, con ngươi càng thêm thâm trầm lãnh khốc đến cực điểm.
" Chờ chết đi "
Buông ra một câu quyết định mạng sống của người khác, bước chân không nhanh, không chậm, vừa đủ , nhấc lên đi về phía chiếc xe đen bóng đã được đậu sẵn.
Những người áo đen khác hiểu ý liền nối đuôi nhau từ nơi ẩn nấp của mình ra ngoài cũng lái xe rời đi.
Lương Nhan từ trên mặt đất bò dậy, bàn tay bị đạp đến nát, rách cả da thịt, cát sỏi lẫn lộn, trông thật sự kinh dị, khủng khiếp, đau đớn từ thể xác truyền đến thần kinh, làm cho cô ta tỉnh táo, hận ý trong mắt nhuốm lên, tất cả là do con tiện nhân khốn kiếp kia gây ra, rõ ràng là chết rồi vẫn gây họa cho người khác. Giá như cô ta còn sống, cô sẽ không bị như vậy.
Chuyện này không xong rồi, tâm bắt đầu sợ hãi, những lời nói trước khi đi của Đường Vân Tuyệt làm cô ta không yên. Đầu óc quay cuồng trở nên hoảng loạn.
Trốn, cô ta phải trốn trước khi bị anh ta bắt, cô ta không thể quay trở lại căn phòng thối nát đó, kinh tởm, thật kinh tởm.
--- ------ -----
" Đem cái này chuyển đến bang chủ Bạch ngầm"
"Vâng, thiếu chủ"
Cầm một loạt băng ghi hình trên tay, thiếu niên áo đen cung kính gập người nhận lấy từ tay Đường Vân Tuyệt. Trong lòng nhịn không được hưng phấn, thiếu chủ còn nhờ đến mình, xem ra... mình còn giá trị đối với thiếu chủ, tốt quá rồi.
Nhận được vật, cũng nhận được lệnh, không cần Đường Vân Tuyệt mở miệng liền lập tức lui ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ. Nghĩ lại hắn không thể không than, ở đâu có thiếu chủ, ở đó có băng tuyết mà.
Hạ Vũ Thiên sau khi giải quyết công việc còn lại, liền đem xấp phong bì ra nhìn suy tư, chìm trong suy tư không lâu đã có tiếng gõ cửa.
'Cốc.... cạch'
Một tên đàn ông cao to xuất hiện, cầm trên tay là chiếc cặp đựng máy tính, cúi đầu chào lễ phép, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Vũ Thiên, bờ môi dày cộm mở ra nói:
" Hạ thiếu, không điều tra được là ai, mọi camera trong đại sảnh đều bị bôi đen, tiếp tân cũng không để ý bất kì người nào, nên họ không thể nhớ hết từng khuôn mặt."
Hắn đã điều tra mọi ngóc ngách rồi mà vẫn không thể điều tra được, điều này không quan trọng cho lắm, trước nay cũng có vài lần xảy ra, có điều, lúc đó hắn không tìm ra, Hạ thiếu thế nhưng chỉ nửa ngày ngồi trước máy tính đã tìm ra tung tích chuẩn xác.
Hiện tại hắn vẫn không tìm được kẻ đem phong bì đến, chỉ có thể mang theo chiếc lap chủ cho Hạ thiếu làm việc.
" Để trên bàn, tiếo tục làm công việc của cậu đi"
Hạ Vũ Thiên không tỏ ra vẻ mặt gì khi nghe thủ hạ nói, chỉ là đôi mắt trở nên trầm lặng, khó đoán. Bàn tay thon dài vuốt nhẹ lên đầu phong bì, chợt trầm giọng:
" Còn chưa đi, ra ngoài đi"
" vâng"
Người đàn ông lập tức rời khỏi văn phòng khóa cửa lại, không khí cũng thoáng lạnh xuống.
' roạt'
Ngón tay thon dài đưa vào trong lấy ra một xấp giấy tờ, mắt đỏ ngầu như trước mệt mỏi nhìn lên tựa đề, thân thể cứng đờ, lắc lắc đầu, hai tay đập đập trán mình cho thanh tỉnh, nhất định là anh nhìn nhầm.
Nhìn kĩ lại lần nữa, xác định mình không nhìn sai, thân thể cứng đờ phát ra tia lạnh rét người, khuôn mặt tái mét, suy sụp, tia máu hằn lên đôi mắt đỏ ngầu đó, dù cho khuôn mặt có tái tới đâu thì mắt của Hạ Vũ Thiên cũng làm cho mặt anh ta trở nên dữ tợn, buốt người.
Bàn tay cứng ngắc lật từng trang giấy, càng lật khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ càng vặn vẹo khó coi, tim càng lúc càng co rút dữ dội. Lật cho tới khi chạm vào một tấm ảnh kèm theo, trên đó là hai thân thể lõa lồ, quấn nhau, phụ nữ thì yêu kiều hưởng thụ, đôi mắt nhắm hờ tràn đầy dục vọng, nói phụ nữ xinh đẹp bao nhiêu, đàn ông kinh tởm đến bấy nhiêu, thân thể như hồ lô, sắc da đen bẩn, mặt cười thỏa mãn đến quái dị.
Đây không phải sự thật, khốn kiếp, đây không phải sự thật...
Hạ Vũ Thiên cả người run rẩy bật dậy từ trên ghế, điên cuồng xé nát mọi thứ, khua hết tất cả rớt hết xuống sàn nhà lạnh băng, từng thứ rớt xuống sàn vang ra tiếng vang chói tai, căn phòng vốn sạch sẽ tươm tất trở nên hỗn loạn bừa bộn.
Hạ Vũ Thiên cả người tỏa ra huyết băng, khuôn mặt cứng ngắc tái nhợt lạnh như đóng băng mọi thứ, tim đập dữ dội, hít thở của anh ta trở nên khó khăn, tay run rẩy nắm chặt đống giấy vụn còn lại trên bàn như muốn bóp nát mọi thứ trên thế giới.
Thư kí của Hạ Vũ Thiên nghe tiếng đổ vỡ trong phòng liền lo lắng gõ cửa nhưng không mở, cung kính hỏi : " Tổng giám đốc, không sao chứ"
Hạ Vũ Thiên đang hận thấu xương người đàn bà không biết xấu hổ đê tiện kia, nghe thấy giọng nói của thư kí, giận dữ trong người tràn lên đỉnh điểm, anh hận, hận hết tất cả phụ nữ trên thế giới này.
" Cút, biến hết cho tôi"
Thanh âm to lớn dữ dội, giọng điệu băng hàn, rét lạnh, nhưng lại ẩn chứa sự ưu thương đau đớn vô hạn.
-----''--''------