Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Cô gái, cô có chuyện gì không?" Tiếp tân búi tóc xinh đẹp nhìn gương mặt khả ái mang theo vài nét lạnh nhạt của Hàn Ngữ Yên thân thiện hỏi.
" Tôi muốn gặp tổng giám đốc Hàn " không để sự hòa ái của tiếp tân vào mắt, trực tiếp nói ra ý định của mình, tay còn cầm theo hộp cơm xinh xắn, lòng hơi hồi hộp, nếu cô nhớ không nhầm thì kiếp trước trừ lúc 20 tuổi tiếp quản công ty ra, thì thời cấp ba cô không hề đặt chân đến đây. Bây giờ được chiêm ngưỡng công ty của ba mình trong thời điểm ông còn điều hành, lòng dâng lên một cảm giác thõa mãn mà đau lòng, công ty lớn này là của ba cô, người luôn chăm lo cho cô từng li từng tí, chỉ sợ cô xấu mặt với người khác khi gia cảnh của mình không bằng họ, vì vậy mà ra sức làm việc.
" Cô có hẹn trước không? "
" Không có. "
" vậy... thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp được."
Lúc này Hàn Ngữ Yên mới chú ý đến vị tiếp tân trước mặt này, ánh mắt trực tiếp mang theo sự thăm dò, quét mắt một vòng sau đó âm thầm đánh giá, không tệ, tác phong đúng mực, xem ra là một nhân viên có ý thức với trách nhiệm của mình. Sau này nếu cô tiếp nhận quyền quản lí, cô sẽ không ngại mà nâng đỡ cô ta.
" Gọi đi, cô nói là có Ngữ Yên muốn gặp ông ấy"
Hàn Ngữ Yên không nói thẳng họ của mình ra, nếu nói ra, hẳn những người ở đây, ngoài cô gái kia sẽ không nhịn được mà đi nịnh hót cô đi, từ lúc quan sát nữ tiếp tân, tròng mắt của cô cũng đảo một lượt qua những người khác, làm sao cô có thể không thấy ý vị khinh thường trong mắt bọn họ. Nói không chừng còn nghĩ cô là tình nhân hay là nhân viên giao cơm đến cho tổng giám đốc họ đi.
Tiếp tân nghe cô nói vậy thì kinh ngạc, cô không nghĩ cô gái này lại muốn cô gọi lên phòng giám đốc, cô chỉ là tiếp viên nhỏ bé thôi, làm sao có khả năng một nhân viên nhỏ bé dám làm phiền một đại tổng giám đốc to lớn chứ. Thật ngượng ngùng, nhưng vẫn ấn nút gọi đến phòng thư kí truyền đạt lại lời nói của Hàn Ngữ Yên.
" Xin lỗi, tôi chỉ có thể gọi cho thư kí của giám đốc, cảm phiền đợi một chút. "
" Được " Hàn Ngữ Yên cảm thấy hảo cảm đối với tiếp tân này tăng lên rồi, vừa rồi cứ nghĩ cô ta gọi đến phòng tổng giám đốc thật, nếu là thật, cô không ngại mà nghi ngờ cô ta có phải có gì đó với ba mình hay không. Cô biết, một tiếp tân nhỏ nhoi làm sao có khả năng đó, chỉ là thử cô ta một chút thôi, bây giờ cô thật sự tin vào mắt nhìn người của mình rồi.
" Thư kí tổng giám đốc vừa thông báo, cô có thể lên rồi, phía bên này, đi thẳng rẽ phải là được "
" cảm ơn "
Dứt lời, cước bộ Hàn Ngữ Yên nhanh chóng đi đến thang máy. Để lại sau lưng là vẻ mặt khó hiểu của tiếp tân, rốt cuộc cô ấy là ai, tại sao chỉ cần nói tên đã được tổng giám đốc đồng ý cho phép lên văn phòng rồi... không lẽ... Lắc đầu, xua tan cái ý nghĩ điên rồ vừa rồi... chuyện của người khác, không đến lượt cô phải lo.
Bước ra khỏi thang máy, đập vào mắt cô là những chiếc bàn làm việc của thư kí, bây giờ là giờ tăng ca nên hầu như tất cả các thư kí đều đang trong quá trình làm việc.
Nghe thấy tiếng động, hàng loạt ánh nhìn đều đặt vào người Hàn ngữ Yên, họ vừa được nghe là có một cô gái sẽ lên phòng tổng giám đốc, thì ra là cô gái này sao, còn cầm theo hộp cơm, có thể là nhân viên giao hàng rồi, ý nghĩ vừa thoáng qua, rất nhanh có một vài con mắt không ngần ngại khing thường phóng đến.
Hàn Ngữ Yên không để vào mắt những chuyện vặt vãnh này, con người mà, yêu ghét đều có thể, mức đánh giác của con người làm gì có ai đúng, chỉ cần không quá lố, cô sẽ lạnh nhạt mà bỏ qua. Nhưng nếu không biết điều mà còn cố ý tổn hại danh dự của người khác thì đừng mong một ngón chân có thể chạm vào làn gạch của Hàn Thị này.
Vì thế, cô trực tiếp mở cửa phòng đi vào, không gõ cửa, cũng không để ý những cặp mắt đang trừng lớn kia. Đóng cửa lại.
" Ba " thấp giọng kêu, tỏ vẻ bất mãn, ông cha này có biết mấy giờ rồi không, thế nào lại cứ cắm đầu mà làm việc thế, ông có thể cho cô một giờ để an tâm vì ông không?!
"Tiểu Yên" Hàn Phong bị tiếng nói nhẹ bẫng của cô làm ngưng động tác, ngước mặt kinh ngạc nhìn con gái, trong lòng một hồi xúc động, con gái ông càng ngày càng tốt, biết ông nán lại làm việc, sợ ông không ăn uống mà kiệt sức, mới phải cất công chạy đến đây mang cơm cho ông.
" Tiểu Yên, mau, lại đây ngồi đi... con đã ăn tối chưa mà chạy đến đây vậy hả? "
" Ba, cơm này cho ba, lúc nào cũng để con lo lắng"
Phớt lờ câu hỏi của ông, cau mày nhẹ giọng trách móc nhưng lại ẩn chứa sự yêu thương vô hạn của cô dành cho ông, có trời mới biết, giờ phút này toàn thân cô đang đình trệ hết mọi động tác, đây là lần đầu tiên cô gặp ông ở kiếp này, tim đập dữ dội. Mừng rỡ mà đau lòng, mừng vì cô còn cơ hội để sửa chữa sai lầm, đau vì kiếp trước mình đã làm ra những chuyện tệ hại gì với ông.
" Tiểu Yên, không cần lo cho ba, ba tự biết lo cho bản thân " - Yêu thương, xoa đầu con gái, trên đời này, có con gái là cô là đủ rồi, như vậy ông cũng mãn nguyện rồi.
"Ba, bớt công việc một chút đi, nhà chúng ta chỉ có hai người, làm ra nhiều tiền như vậy, sau này để cho ai xài chứ?!"
" Cho tiểu Yên và cháu ngoại của ta a"
Nghe đến hai từ ' cháu ngoại ' hô hấp của cô trở nên nặng nề, kiếp trước tình yêu còn không có được, liệu kiếp này có nỗi không, Hạ Vũ Thiên, hẵn là anh đang rất hạnh phúc với Lương Nhan đi, môi nở một nụ cười rực rỡ, nhưng ý vị lại lạnh nhạt trông thấy...