Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau.
Huỳnh Phương Trúc đi mô tô đến trường, theo sau là chiếc audi của Huỳnh Thiên Bảo, ngồi cạnh anh là Hoàng Anh Khang, hắn đang đeo phone dựa đầu vào cửa xe, tay khoanh lại, mắt nhắm hờ.
Đi được 5 phút thì trước đầu xe nó bị 1 chiếc mô tô khác chặn lại, vì tốc độ chạy của nó rất nhanh nên khi thắng, bánh xe cọ sát mặt đường tạo ra 1 hàng tia lửa, xe Thiên Bảo cũng đột ngột thắng lại làm hắn chúi đầu về phía trước, tức giận rút 1 bên phone ra đập mạnh vào vai anh, quát:
-Mày làm cái quái gì vậy, biết tao không thắt dây an toàn còn cố ý thắng gấp à, mày muốn chết không, hả?
-Câm miệng mày lại khi chưa biết chuyện gì?, có ngày tao không nể tình bạn đâu nhé._Thiên Bảo vừa tháo dây an toàn của mình, vừa quát lại hắn, anh tức giận không kém, 1 phần là vì chuyện đang xảy ra, 1 phần vì anh bảo hắn thắt dây an toàn khi mới vừa lên xe, nhưng hắn không chịu. Anh lườm hắn 1 cái sắc bén rồi mở cửa bước xuống xe đi lại gần nó, bây giờ hắn mới để ý phía trước. Cũng mở cửa bước theo Thiên Bảo.
Trước xe nó là 1 người con gái, bận đồ đen từ đầu tới chân, khuôn mặt dấu sau cái nón bảo hiểm làm cả 3 người không biết là ai, chỉ còn thấy 2 con mắt và đôi bàn tay trắng ngần, Huỳnh Phương trúc dù tò mò nhưng khuôn mặt vẫn không cảm xúc, đôi mắt vẫn lạnh lẽo nhìn thẳng vào người con gái bí ẩn này.
-Nên gọi cô là Trịnh Ngọc Hân hay Huỳnh Phương Trúc nhỉ, cô gái lạnh lùng?_Tiếng nói của cô gái đối diện cất lên, chất giọng đều đều, nó vẫn không biểu cảm, Bảo hơi nhíu mày, còn hắn đang đứng bất động tại chỗ khi người con gái ấy lên tiếng, 1 chút nghi ngờ nhỏ trỗi dậy trong hắn.
Dù khuôn mặt ẩn sau nón nhưng nó vẫn cảm nhận được cô gái này đang nhếch môi, nó nghĩ rằng, đã từng gặp qua nhưng chưa bao giờ nói chuyện, chưa gây thù với cô gái này lần nào. Nếu cô ta biết quá khứ của nó thì chắc chắn không đơn giản, trong đầu bất chợt nhớ về dòng tin nhắn từ số máy lạ. rồi lên tiếng.
-Người bí ẩn?_3 từ thốt ra, hắn hơi khó hiểu, Bảo nhận ra 1 điều gì đó, còn cô ta thì bật cười lớn, nhưng giọng cười mang 1 thứ gì đó bí hiểm.
-Tốt, còn gặp lại nhau. Tạm biệt._Nói với nó xong, cô gái bí ẩn quay qua hắn với đôi mắt hận thù, hắn giật mình, đôi mắt ấy...hình như....khi cô gái chạy ngang qua hắn, hắn vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn chỉ có 1 mà không tìm ra được chiếc thứ 2 trên đời, hắn thẫn thờ lên xe tới trường với Thiên Bảo, trên đường đi, hắn không ngừng nghĩ ngợi, từ giọng nói, rồi tới ánh mắt, cuối cùng là chiếc nhẫn, đột nhiên hắn lẩm bẩm thành tiếng:
-Gặp lại rồi, chắc chắn không nhìn lầm.
Bảo đang lo lắng cho nó thì nghe hắn lẩm bẩm 1 mình, nhăn mặt hỏi:
-Lúc nãy tao thắng gấp mày đập đầu vào xe à?
-Hả?_hắn khó hiểu.
- Mày mới nói nhìn lầm cái gì, gặp ai, mày quen biết cô gái bí ẩn đó à? Người yêu mày giả làm người bí ẩn hại em gái tao phải không?
-Hả, à không, tao chỉ có cảm giác hơi quen quen thôi. Tao 17 năm quen nhiều cô nhưng chưa yêu ai nha thằng quỷ, có ngoan làm mai em gái mày cho tao đi._Hắn không suy nghĩ tới nữa, dù là ai thì hắn phải 1 lần đùa giỡn với Huỳnh Phương Trúc mới được, nó phải cười với hắn, làm cho nó yêu hắn rồi bỏ.
-Trúc Nhi không phải để mày đùa giỡn, tao cấm mày lại gần Trúc Nhi, tao sẽ giết chết ai làm em ấy rơi nước mắt, kể cả mày đấy, xuống xe đi, tao cất xe._Thiên Bảo khó chịu gắt lên. Mở cửa xe đẩy hắn xuống làm hắn hơi bất ngờ, có cần làm quá lên không. Mỗi lần hắn nhắc đến nó dường như Bảo phản ứng rất mạnh, hắn có chút nghi ngờ về tình cảm Bảo dành cho nó.
Cả 2 bước vào lớp thì đã thấy 1 đám con gái bao quanh nó, Hồng Mai tuy đứng gần nó nhưng không có gì gọi là lo lắng, còn có ý cười, Bảo chưa biết chuyện gì xảy ra thì nó nhếch môi nhìn Bảo rồi nhìn hắn, xong quay sang người con gái quay lưng về phía cả 2 nói đủ để nó và cô ta nghe:
-Tôi nghĩ làm theo lời cô không được rồi, Hoàng Anh Khang YÊU-TÔI-LẮM._Vừa dứt lời 2 cái tát liên tiếp dán xuống mặt nó, nó không nói gì, không đánh trả, miệng nhếch lên 1 giây rồi tắt ngắm. Bảo hốt hoảng chạy lại chen vào chỗ nó, cả đám con gái thấy hắn và anh thì mặt mày tái mét, nhưng cô gái vừa tát nó nhanh chóng chạy tới ôm cánh tay hắn, nũng nịu:
-Anh...anh Khang, còn nhớ em không, em là em gái của...
-Phương Trúc, môi bạn chảy máu._Chưa nói hết câu thì Mai chợt hét lên, tỏ vẻ quan tâm. Hắn thấy miệng nó vương 1 chút máu đỏ thì tức giận rồi quát lớn:
-Em làm gì vậy hả Bích Thảo, em là em gái ai anh không quan tâm, chị gái em cũng chẳng là gì của anh cả, đừng gây chuyện với Trúc Nhi nữa, nếu không thì em biết rồi đấy._Nó, Bảo, Mai, mọi người có mặt tại đó và cả cô gái tên Bích Thảo ngạc nhiên, không nghĩ hắn sẽ bênh vực nó như vậy. Hắn nhận ra mình có hơi thái quá vì hắn biết nó đâu cần hắn làm vậy. Nó bình tĩnh đi tới gần Bích Thảo thì thầm vào tai cô ta:
-Thua cuộc chưa cô gái, nhưng mà đối với tôi, anh ta chẳng là gì cả, muốn chơi với tôi, CÔ-CÒN-NON-LẮM._Nhếch môi 1 cách khinh bỉ, rồi cầm ba lô bước ra ngoài, Bảo tính chạy theo nhưng nó lạnh lùng cấm anh. còn Thảo thì hơi thất vọng bước về lớp. Hắn cũng lặng lẽ bước ra ngoài, chân không tự chủ mà cứ đi phía sau nó mãi.
Hắn là 1 con người luôn quan tâm hành động của người khác, vì vậy lúc thấy Bích Thảo đánh nó, sao nó lại đứng yên, theo hắn biết dù ai đụng vào nó 1 cái nhẹ cũng bị nó đánh lại không chết cũng nhập viện, vả lại 2 cái tát rất nhẹ sao môi nó lại chảy máu, hắn biết Bích Thảo là 1 đứa con gái hiền lành, chưa gây chuyện với ai, chắc chắn cả 2 việc đều có uẩn khúc.
-Đừng theo tôi._Hắn giật mình khi nghe tiếng nói lạnh lùng của nó phía sau mình, mãi suy nghĩ nên không biết đi trước nó lúc nào. Hắn nhìn nó, ngại ngùng gãi đầu. Rồi nói:
-Tôi có chuyện muốn hỏi, vào quán cafe kia được không?
-Ừ._Nó chỉ ừ 1 tiếng rồi cùng hắn băng qua đường, bước vào quán, gọi 2 ly cafe, nó vẫn không cảm xúc nhìn ra đường. Hắn thấy nó im lặng thì lên tiếng trước.
-Tôi muốn hỏi cô, tại sao lại...
-Không đánh trả, chảy máu môi?_Nó chen vào, hắn bất ngờ, sao nó lại biết, hắn chỉ theo quán tính gật đầu, đợi câu trả lời từ nó:
-Thủ đoạn._2 chữ từ miệng nó phát ra, tay khuấy ly cafe, hắn khó hiểu, nó dùng thủ đoạn sao, mà làm vậy vì chuyện gì, hắn nhíu mày tỏ ra khó hiểu. nó biết hắn không hiểu gì nên tiếp tục nói:
-kêu tôi tránh xa anh, anh có người yêu, tôi nói anh yêu tôi, vậy là bị tát. cuối cùng tôi thắng._Không đầu không đuôi nhưng đủ để hắn hiểu ra vấn đề, hắn trình bày lại để xác định là Thảo sai:
-Ý cô là, Thảo gặp cô kêu cô tránh xa tôi, Thảo nói tôi đã có người yêu, rồi thấy tôi vào cô nói với Thảo tôi yêu cô, Thảo tức giận tát cô, cô cố tình không tát lại để tôi bênh vực cô, nếu như vậy cô là người thắng, đúng không?_Nó không nói gì, lạnh lùng gật đầu, hắn nói tiếp.-Thảo tát cô 2 cái rất nhẹ, sao môi cô lại chảy máu, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy gây sự với người khác mà người đó lại là 1 bang chủ lẫy lừng của thế giới đêm nữa chứ._Hắn nhếch môi, hắn biết thông tin này là vì từng nghe ba hắn nói chuyện với bác họ của hắn. Nó không có gì gọi là ngạc nhiên, từ việc chảy máu môi đến việc hắn biết nó sống trong thế giới đêm, không sớm cũng muộn tất cả cũng sẽ biết, hắn biết trước thì cũng có sao đâu.
-Tôi tự làm._Nó bình thản trả lời.
-Tôi không nghĩ em háo thắng tới vậy đấy, con người của em thật bí ẩn, tôi rất tò mò, thật sự em là ai, từ đâu tới, người em muốn trả thù là ai mà cứ mang hận thù trong người, và cũng muốn nói cho em biết tình cảm của tôi cũng khó, tôi sợ em phũ phàng gạt bỏ nó. Tôi biết chỉ vừa gặp em chưa tới nữa tháng nhưng em làm tôi có cảm giác gì đó rất khó tả._Hắn tuôn ra 1 tràng, thay đổi cách xưng hô, nó hơi khựng lại khi hắn thốt ra những câu cuối, rồi cũng lạnh lùng trả lời 1 câu dài nhất từ trước đến nay:
-Đúng, tôi háo thắng, có thể dùng tất cả thủ đoạn hèn hạ nhất với người khác, như vậy tôi mới thấy công bằng, tôi từ nhỏ tới nay chỉ thua duy nhất 1 điều, tôi thua người khác vì không có được tình thương của ba mẹ ruột, anh hỏi tôi là ai, ừ, tôi là Huỳnh Phương Trúc có 1 quá khứ luôn muốn quên đi, anh hỏi tôi từ đâu đến, tôi là 1 đứa con gái từ 1 cuộc sống đầy giả tạo đến, anh hỏi tôi, người tôi muốn trả thù là ai, tôi có thể nói người tôi muốn trả thù chính là người làm tôi ra như bây giờ, anh hỏi tôi tại sao tôi cứ mang hận thù trong người, là vì người khác đã đánh cấp đi tất cả của tôi, tôi không chỉ hận người làm tôi ra như bây giờ, tôi còn hận luôn tất cả đàn ông trên thế giới._Hắn im lặng nghe nó nói, nó trả lời tất cả, chốt lại câu cuối, nó nói nó hận tất cả đàn ông trên thế giới, dù hắn ngốc, hắn trẻ con nhưng hắn cũng đủ hiểu nó đã thừa nhận nó gạt bỏ tình cảm của hắn. Đặt tờ 500k dưới ly cafe, hắn không nói với nó 1 câu nào rồi quay lưng bỏ đi. Nó nhìn theo, rồi cũng bước ra khỏi quán đi về hướng ngược lại.