Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gần 2 giờ sáng, Mộc Ly Tâm mới mơ hồ tỉnh lại trong trạng thái sức khỏe đã ổn hơn nhiều so với trước.
Sau khi ổn định tinh thần trở lại, cô mới gượng người ngồi dậy khi nhận ra bản thân vẫn còn đang ở trong phòng của người đàn ông ấy.
Trên tay vẫn còn dán băng cá nhân do vết kim tiêm truyền nước để lại sau khi rút ra, và quần áo trên người cũng được thay sang bộ khác. Lúc này, Mộc Ly Tâm mới giật mình xen lẫn lo lắng vì không biết ai đã thay quần áo cho mình, trong khi trong phòng hiện giờ không có ai.
Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được điều gì khá hơn nên Mộc Ly Tâm quyết định xuống giường, thì đúng lúc này cửa phòng lại được ai đó mở ra.
Thấy người đi vào là dì Minh, Mộc Ly Tâm liền hỏi:
"Dì Minh, sao tôi lại ở đây?"
"Ơ hay, công nhận cô diễn giỏi thật. Nửa đêm không ngủ lại chạy lên phòng dụ dỗ Thiếu gia chúng tôi không thành rồi còn giả vờ ngất xỉu nữa chứ, làm hại cả nhà nháo nhào chỉ vì cô."
Thái độ của người phụ nữ ấy đối với Mộc Ly Tâm chưa từng tỏ ra thiện cảm. Cứ đụng chuyện gì là cô bị sỉ vả chuyện đó, và bây giờ còn đang bị sỉ nhục, nhưng lần này Mộc Ly Tâm không đơn giản nhẫn nhịn nữa, cô thẳng thắn hỏi lại:
"Dì dựa vào đâu mà nói tôi cố tình lên đây dụ dỗ anh ta? Dì có tận mắt nhìn thấy không?"
"Hưh, tôi còn lạ gì cái loại gái giả vờ ngây thơ như cô nữa. Có ai tới đây mà không tơ tưởng tới Thiếu gia, cái thứ đũa mốc mà đòi chồi mâm son như cô, tôi gặp nhiều lắm rồi, còn bày đặt tỏ vẻ thanh cao làm gì."
Càng đối thoại với người phụ nữ ngang ngược, vô lý này, Mộc Ly Tâm càng cảm thấy mệt mỏi thêm, nên cô quyết định bỏ ngoài tai hết thảy những lời kia, sau đó trực tiếp bước đi về phía cửa phòng.
"Cô đứng lại đó."
Vừa bước ngang qua dì Minh, Mộc Ly Tâm đã nghe thấy bà ta đanh giọng lên tiếng. Nghĩ lại phận mình dù gì cũng dưới bà ta một bậc, nên đành nể mặt mà đứng nán lại một chút.
Lúc này, dì Minh đã bước tới trước mặt Mộc Ly Tâm rồi dúi vào tay cô bát cháo vừa được bà ta mang lên.
"May cho cô là Thiếu gia rộng lượng không trách tội nên cô mới có phước ăn được cháo tôi nấu đấy. Nửa đêm lại gây chuyện phá giấc ngủ người khác. Đúng là chả ra làm sao."
Hằn học xong, bà ta lại là người quay lưng rời đi trước. Chỉ còn Mộc Ly Tâm ở lại nhìn xuống bát cháo trong tay mình, sau đó dửng dưng nhếch môi cười.
"Rộng lượng không trách tội sao? Chứ không phải tại anh ta mà tôi mới ra nông nổi này à?"
Tự đọc thoại với chính mình, và bát cháo ấy cô cũng chẳng cần dùng tới nên đã mang nó đặt lại trên bàn, rồi mới lặng lẽ rời đi.
Khi Mộc Ly Tâm vừa bước ra khỏi phòng, thì không lâu sau Lăng Thanh đã quay trở lại căn phòng riêng của mình. Vì ngay từ khi rời khỏi đó, anh đã sang thư phòng và luôn quan sát camera được giấu kín để theo dõi nhất cử nhất động của mỗi một người ra vào căn phòng của hắn.
Vào phòng rồi, hắn lại bước tới chỗ bát cháo vẫn còn nguyên vẹn không vơi bớt một thìa nào, đứng đó nhìn thật lâu.
"Đồ bướng bỉnh, để tôi xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu."
----------------
Sáng hôm sau, Mộc Ly Tâm bị chuyển từ vườn rau sang khu vực trồng cây theo như chủ ý của Lăng Thanh muốn.
Đến hôm nay thì cô mới để ý tới khuôn viên rộng lớn tại mảnh đất tồn tại căn biệt thự này. Không những có nhà kính chuyên trồng rau củ sạch, mà còn có một vườn trái cây tuy không nhiều nhưng mỗi loại quả đều có một cây. Hắn còn thuê hẳn một nhóm người chuyên chăm sóc và thu hoạch.
Bên cạnh mỗi một hàng cây là hồ cá, đây là khu vực mà nhìn qua thôi, Mộc Ly Tâm đã rất thích. Cô càng không thể tin đây lại là nơi ăn chốn về của một người đàn ông lạnh lùng, cứng nhắc như hắn ta.
"Mộc Ly Tâm, qua đây."
Cô đang đứng giữa hàng cây trĩu quả thì nghe thấy tiếng gọi của một chàng trai cách đó không xa nên đã đi tới. Vui vẻ chào hỏi:
"Chào anh! Anh gọi tôi là có gì sai bảo sao?"
"Chào em! Nghe quản gia Lâm nói hôm nay đưa em xuống phụ anh thu hoạch trái cây nên anh phải gọi em tới để chỉ dẫn tận tình rồi."
Chàng trai vui vẻ làm quen với cô gái. Trông anh dễ nhìn, gương mặt cũng hiền lành nên Mộc Ly Tâm có thể thoải mái khi trò chuyện với anh hơn một chút.
"Dạ! Nhưng trước tiên anh cho em biết tên để tiện xưng hô được không?"
"Được chứ! Anh tên Quế Niên."
"Dạ, vậy giờ anh hướng dẫn em cách thu hoạch trái cây đi. Em thấy ở đây có nhiều trái chín quá."
"Chuyện đó là đương nhiên rồi, nhưng đường đất ở đây khá trơn trượt, em nhớ cẩn thận chú ý an toàn một chút."
"Em biết rồi!"
"Ừm, vậy giờ em theo anh qua kia. Táo hôm nay chín nhiều lắm, lát nữa thu hoạch xong chắc anh còn phải chuyển ra ngoài một chuyến."
"Được phép chuyển ra ngoài sao?"
"Được chứ em, loại quả nào chín nhiều, ăn không hết thì Thiếu gia cho phép vận chuyển vào những khu vực có người nghèo khó, cho họ xong, họ muốn ăn hay bán lấy tiền đều được."
Nghe Quế Niên nói xong, trong đầu Mộc Ly Tâm chợt nảy sinh một suy nghĩ khá đặc biệt về hắn. Nhưng rồi lại nhanh chóng gạt sang một bên, vì hiện tại cô đã đứng trước một cây táo xum xuê trái chín.
"Giờ em đứng đây phụ anh lấy quả ra khỏi lưới rồi bỏ vào giỏ ha, khi nào đầy giỏ thì báo anh, để anh mang ra ngoài."
"Dạ!"
Sau đó, một nam một nữ bắt đầu thu hoạch táo. Hôm nay sức khỏe của Mộc Ly Tâm đã ổn hơn, được làm việc trong môi trường thoải mái cô cũng dễ chịu hơn, nên có thể phối hợp rất ăn ý với anh bạn đồng hành với mình.
Qua một lúc ngắn, Mộc Ly Tâm đã gom được đầy một giỏ táo khá to. Cô định lấy nốt thêm vài quả trong lưới vừa được Quế Niên hái xuống thì sẽ báo cho anh biết, nhưng nào ngờ do đường đi khá trơn nên Mộc Ly Tâm bất ngờ bị sảy chân trượt ngã.
*Phịch.
"A..."
Vừa nghe được âm thanh lạ từ chỗ Mộc Ly Tâm, Quế Niên liềm quay lại nhìn thì thấy cô đã nằm bệch dưới đất, còn đang ôm lấy cổ tay với nét mặt đau đớn.
Thấy vậy, Quế Niên vội vàng đi tới đỡ cô đứng dậy, lo lắng hỏi thăm.
"Em có sao không?"
"Cổ tay em đau quá, chắc lúc nãy chống xuống đất nên bị trật khớp rồi."
"Còn đầu gối em nữa kìa, trúng vào đâu mà bị trầy tới chảy máu rồi?"
"Em cũng không biết nữa?"
"Thôi để anh cõng em vào nhà đã, rồi báo với quản gia sau."
"Nhưng mà công việc của anh..."
"Để đó lát nữa anh ra làm sau."
"Dạ, vậy anh giúp dìu em đi được rồi. Không cần cõng đâu."
"Nhưng chân em thế kia, có tự đi được không?"
"Dạ được!"
"Vậy thì đi từ từ thôi."
Trao đổi xong, Mộc Ly Tâm được Quế Niên dìu vào nhà. Cũng không biết là do cô vụng về hay xui xẻo mà cứ bắt đầu làm việc là không gặp chuyện này cũng gặp chuyện kia.