Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Mộc Ly Tâm trở ra từ phòng tắm đã không thấy Lăng Thanh đâu nữa. Vốn dĩ cô cũng không muốn gặp hắn, nên định sang phòng tiểu Phong ngủ, chờ đến sáng rồi về, nhưng lúc này người đàn ông ấy đã quay trở vào từ phía ban công trong phòng.
Cả hai chạm mặt, nhưng Mộc Ly Tâm không hề vui vẻ.
"Em sang phòng tiểu Phong ngủ! Anh ngủ ngon!"
Vừa quay lưng, cánh tay cô đã bị người đàn ông giữ lại. Hắn dùng chút lực nhỏ nhoi kéo cô gái ôm vào lòng mình, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
"Anh xin lỗi!"
Một cái ôm không thể bù đắp vào nỗi buồn bực trong lòng cô gái, nên hắn bị cô đẩy ra ngay sau đó.
"Em không biết anh sai ở đâu thì tại sao cứ xin lỗi? Thay vì nói mãi hai từ đó, vậy sao anh không cho em biết lý do đi?"
Lần đầu tiên hắn chứng kiến cô tức giận đến mức to tiếng thế này, nên rất bối rối. Càng không biết phải giải thích như thế nào nên lại kéo cô ôm vào lòng, giữ thật chặt, rồi mới nói:
"Xin lỗi vì làm em mất hứng giữa chừng. Thật ra không phải anh muốn trêu đùa em, mà nguyên nhân xuất phát từ "thằng nhỏ" của anh!"
Rối quá nên hắn nói bừa, nói xong mới suy nghĩ lại thì quá muộn. Vấn đề từ "thằng nhỏ" rốt cuộc hắn nên diện cái lý do gì phù hợp nhất đây?
Trong khi đó Mộc Ly Tâm cũng sững người ra vì ngạc nhiên. Tâm tình buồn bực nhanh chóng được nguôi ngoai phần nào. Nhưng khi đẩy hắn ra lần hai, cô vẫn đang cau mày:
"Vậy anh nói tiếp đi. "Thằng nhỏ" của anh bị làm sao?"
Khi không tự dồn bản thân đi vào đường cùng, ban đầu rối có một giờ rối luôn tới mười. Vừa nghĩ vừa gãi đầu một hồi, nét mặt hắn cũng sáng hẳn lên, rồi lập tức e dè lên tiếng:
"Anh nói, nhưng em không được cười anh nha!"
"Thì anh nói đi!"
"Ờ thì tại...Nó không cứng!"
"Nó không cứng?"
Hắn đã cố tình nói có bé tí, mà tới lượt cô lặp lại thì cứ oan oan cái miệng, dọa hắn cuống cuồng lấy tay bịt miệng cô lại.
"Em nói khẽ thôi, lỡ có ai nghe thấy thì sao?"
Nhận ra vấn đề, Mộc Ly Tâm vội gật đầu lia lịa, sau đó Lăng Thanh mới buông tay ra, rồi nắm tay cô gái, dắt về giường ngủ.
Hắn ngồi trên giường, trước mặt là cô, hắn ôm cô từ phía sau, để cằm tựa hờ lên vai đối phương, rồi mới nói:
"Giờ em hiểu lý do rồi đó, đừng giận anh nữa nha! Anh làm sao mà không tôn trọng vợ của mình được, tại "lỗi kỹ thuật" nên mới xảy ra trục trặc không mong muốn."
Mộc Ly Tâm từ nãy giờ vẫn trầm mặc là đang ngẫm nghĩ lại những gì Lăng Thanh vừa nói. Nghĩ kiểu gì cô cũng thấy khó tin, nên hỏi ngay:
"Cơ mà hồi trước anh đâu có vậy? Anh còn khoe khoang "nó" mạnh mẽ, to khỏe lắm mà, sao giờ tự nhiên xụi lơ? Anh nói xạo."
"Không có! Anh thề là anh nói thật! Chắc tại lâu ngày không ai động tới nên "máy móc" bị hỏng rồi, để hôm nào anh đi bác sĩ khám. Vợ thông cảm cho anh, đừng bực nữa!"
Trong mắt Mộc Ly Tâm, từ ngày yêu nhau, cho tới chia tay bốn năm rồi quay lại, bây giờ hắn vẫn là sói hoang giỏi nịnh nọt nhất, mà tệ hơn còn là chú sói con chứ không được trưởng thành nữa, mỗi lần hắn nũng nịu là y như rằng tim cô mềm nhũn.
"Em chỉ nghĩ anh không tôn trọng em, xem em là thú vui để tùy hứng nên mới giận, chứ không phải giận hờn chuyện kia đâu. Mấy thứ đó đâu có quan trọng với em."
Nghe cô nói vậy tức là đã hết giận, nên trên môi người đàn ông mới xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm.
"Có thật là không quan trọng không hả?"
"Thật mà!"
Vừa nói hắn vừa đưa mặt ma sát vào vùng cổ của cô gái, để hơi thở ấm áp phả vào làn da trắng đã in lại chằng chịt dấu hôn, khiến Mộc Ly Tâm rùng mình vì nhột, rồi bật cười.
Sau đó, cô bị người đàn ông ấy quật ngã xuống giường, và cơ thể ngọc ngà hoàn toàn thuộc quyền sở hữu trong tay hắn ta.
"Đêm nay, ôm em thế này thôi cũng đủ rồi."
Hắn tự nhủ thành lời, lúc đó Mộc Ly Tâm lại tự nhiên bật người ngồi dậy, rồi bắt đầu cởi hết cúc áo trên người Lăng Thanh, khiến hắn kinh ngạc xen lẫn bối rối, vội vàng bật người ngồi dậy, nhưng không dám phản ứng mạnh.
"Vợ, em muốn làm gì?"
"Cởi áo!"
"Cởi...Sao tự dưng cởi áo?"
Lúc hắn hỏi xong, chiếc áo sơ mi trên người đã bị cô gái tuột xuống thấp, để lộ tấm lưng trần ra ngoài.
Mộc Ly Tâm không làm gì cả, cô chỉ muốn xem những vết sẹo vừa nãy chạm được trên lưng hắn, và cuối cùng cô cũng đã thấy, hai vết sẹo tuy nhỏ nhưng lại dài như vết thương từ roi dây để lại, khiến cô trầm sắc, cau mày không vui.
Thấy vậy, Lăng Thanh vội vàng kéo áo lên, cười cười rồi nói:
"Dọa em sợ rồi hả? Chỉ vài vết sẹo nhỏ do..."
"Bị bị đánh để lại."
Cô trực tiếp cướp lời, rồi mặt mũi hầm hầm như bị ai đó chọc trúng điểm yếu.
"Em muốn nghe anh nói thật!"
Thấy cô gay gắt như vậy, Lăng Thanh cũng không dám vòng vo, chỉ là trả lời với chất giọng trầm thấp:
"Khoảng thời gian đầu ngồi tù, ai mà không bị tình trạng ma cũ hiếp đáp ma mới. Có những lần anh bị đánh hội đồng đến mức phải cấp cứu vì chấn thương."
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm vừa xót lại vừa tức:
"Sao anh không đánh trả hay là báo cáo với Cán bộ?"
"Đánh trả sẽ bị quy vào tội gây rối trật tự, sẽ không được giảm án. Còn báo lên cấp trên cũng vô ích thôi. Bọn chúng đều bị đồng tiền mua đứt lương tâm thì báo làm gì."
Hắn cười nhạt khi kể ra câu chuyện của mình, nhưng cô gái bên cạnh đã không còn kìm được nước mắt.
Cô xót xa, vội ôm hắn thật chặt, nghẹn ngào hỏi:
"Vậy làm sao anh thoát được bọn chúng?"
"Anh không làm gì hết, đánh nhiều lần cũng chán, hoặc là thấy anh lì quá nên sợ."
Hắn cười nói, tay thì đang vuốt lưng cho cô gái để dỗ dành. Lúc bị đánh, hắn không thấy đau, nhưng giờ thấy cô vì mình mà đau lòng thì lại khó chịu vô cùng.
"Anh chỉ giỏi được cái miệng, chứ không dám làm gì người ta hết. Bản chất lương thiện mà suốt ngày cứ tỏ ra ta đây tàn ác lắm, căn bản chỉ ức hiếp được em thôi."
Bị chê, nhưng hắn vẫn cười, vẫn ôn nhu giải bày:
"Nếu là anh của trước khi ngồi tù, nhất định sẽ liều mạng với bọn chúng. Nhưng đến lúc nhận được bài học đầu đời, anh lại có suy nghĩ khác. Đôi khi nhịn lại là một cái hay, nóng nảy quá sẽ hỏng việc."
Lúc này, hắn đẩy nhẹ cô gái ra, để được tự tay lau nước mắt cho cô.
"Vợ của anh cũng nóng tính quá đấy chứ! Thấy anh bị ức hiếp thôi đã tức giận hơn cả lúc anh trải nghiệm thực tế."
"Em nói rồi, không được sự cho phép của em, bất cứ ai cũng không được động vào người đàn ông của em."
Mộc Ly Tâm tuyệt nhiên cáu kỉnh không vui, ánh mắt còn sâu sắc một tia giận như thể đang hướng về ai đó.
Nhìn cô như vậy, hắn lại bật cười, rồi ôm cô cùng nằm xuống giường, lúc nào cũng không chịu rời khỏi cô gái, dù chỉ là một giây.
"Vậy sau này vợ bảo vệ anh nhé! Anh không dữ được như em rồi, anh chỉ giỏi ba hoa bằng lời thôi à."
"Chuyện đó anh khỏi nói, sau này ai mà dám bắt nạt anh, em nhất định không tha."
Có cô vợ dũng mãnh như vậy, Lăng Thanh chỉ biết cười, rồi hôn lên trán cô một cái.
Ai bảo vệ ai, đối với hắn căn bản không quan trọng. Vì từ lâu, trong lòng hắn đã mặc định phải bảo vệ người con gái này đến lúc trút hơi thở cuối cùng.
Cứ thế, cả hai không cần làm gì nhiều cũng có một đêm ngọt ngào, vì mật ngọt chảy từ trong tim!