Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Cốc cốc cốc.
*Cốc cốc cốc.
Sau hai lần gõ, cửa phòng vẫn êm ắng không động đậy. Mộc Ly Tâm thiết nghĩ người đàn ông ấy đã ngủ, nên cô định quay lưng đi, thì phía cánh cửa đã được ai kia tác động vào.
Trong khi Mộc Ly Tâm vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, thì cô đã bị người đàn ông ấy tóm lấy cánh tay kéo vào trong, thô lỗ ấn cô vào tường với lực đạo mạnh bạo khiến tấm lưng mảnh mai của cô ấy va đập vào tường.
Dưới ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ trong phòng, tình cờ khắc họa lên hình ảnh đôi nam nữ đang đứng song song nhau.
Mộc Ly Tâm có thể mơ hồ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lăng Thanh, và ngửi thấy hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn đang phả vào mặt mình.
Hắn cứ nhìn cô như nhìn một tội đồ đáng bị xửa án tử hình, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn không hề sợ hãi. Thậm chí còn cất lời quan tâm:
"Có cần em pha trà giải rượu cho anh không?"
Giọng nói nhẹ nhàng ấy, câu từ ấy, chứng tỏ rằng sâu trong tim cô vẫn còn tình cảm dành cho người đàn ông này.
Nhưng đối với hắn, cô bây giờ như cái đinh trong mắt. Thật tình chỉ muốn hành hạ, để cô phải trả giá cho những gì đã gây ra với bạn gái mình.
Sau vài giây, Lăng Thanh bật cười khinh khỉnh.
Hắn giơ một tay chống lên vách tường, tay còn lại nhẫn tâm đưa tới bóp chặt hàm cô gái. Động tác dứt khoát, ánh mắt tàn độc, và giọng nói lạnh lùng tựa băng vang lên:
"Tại sao cô lại ra tay hãm hại Na Na? Là vì yêu tôi không thành sao?"
"Em không hại cô ấy. Là do lúc đó bọn em đang loay hoay chỉnh sửa trang phục trên người, trong lúc sơ ý Na Na mới sảy chân tự ngã xuống cầu thang. Em không hề liên quan tới chuyện này, sao anh cứ không chịu tin em?"
"Haha, nói hay lắm."
Hắn bật cười khinh bỉ thật lớn, sau đó chuyển tay từ hai bên hàm xuống chiếc cổ thiên nga của cô gái, ra sức siết vào với ánh mắt đong đầy lửa giận.
"Lý do hay và giỏi giảo biện lắm, nhưng tôi lại tin vào đôi mắt của mình hơn. Và ngày nào cô ấy chưa tỉnh lại thì cô cũng đừng hòng được sống yên ổn. Đồ rắn độc."
Đay nghiến xong, hắn ta mới chán ghét buông tay ra khỏi cổ Mộc Ly Tâm khi thấy cô ấy sắp không còn thở nổi.
*Khụ khụ khụ.
Được tha, Mộc Ly Tâm chỉ biết ôm cổ, ho sặc sụa.
Trong khi còn chưa kip điều chỉnh lại nhịp thở thì lại nghe hắn ta ra lệnh:
"Xuống bếp pha trà. Trong vòng 3 phút phải quay trở lại đây với ly trà còn nóng."
Trong vòng ba phút, phải đi từ lầu hai xuống bếp, pha một ly trà, sau đó mang trà từ bếp trở lên lầu hai bằng thang bộ.
Nghĩ thôi mà đã thừa biết không đủ thời gian thực hiện, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn lẳng lặng lắng nghe và thực hành trong tâm thế không hề vội vàng.
Sau khi Mộc Ly Tâm rời đi, Lăng Thanh lại tiếp tục nạp rượu vào người. Vì nỗi đau bạn gái bất ngờ gặp nạn vẫn còn đó, để vơi tâm sự hắn chỉ biết tìm tới men say.
Hơn năm phút sau, Mộc Ly Tâm đã quay trở lại với ly trà nóng trên tay. Cô lặng im đặt ly trà xuống trước mặt người đàn ông, và đứng đó chờ đợi.
Bấy giờ, Lăng Thanh lại nhìn sang chiếc điện thoại vẫn còn đang được bấm giờ. Nhận thấy thời gian đã vượt mức quy định, hắn cũng chẳng nói năng gì mà chỉ cười khẩy một cái, rồi thong thả cầm ly trà lên, lắc lắc nhẹ nhàng để nước trà chao đảo, sau đó bất ngờ hất thẳng ly trà lên người Mộc Ly Tâm.
Thoáng chốc, phía trước cơ thể của cô đã bị nước nóng làm ướt. Dù rất nóng, nói không chừng còn bị bỏng, vậy mà Mộc Ly Tâm chưa từng kêu la nửa lời. Cô cắn răng, nắm chặt tay chịu đựng.
Chuyện gì nhịn được cô sẽ nhịn. Cũng không cần phải tỏ ra đáng thương, vì căn bản cô chẳng cần ai thương hại.
"Pha lại ly khác."
Hắn ngang ngược ra lệnh lần hai. Và Mộc Ly Tâm vẫn lặng lẽ làm theo mệnh lệnh.
Cô mang chiếc ly rỗng ra ngoài, hắn tiếp tục bấm giờ. Đúng năm phút sau, Mộc Ly Tâm lại quay trở lên, và lần hai cũng như lần đầu. Ly trà ấy vẫn bị hất sạch sẽ lên người cô.
Cũng may, lần này cô không pha trà với nước nóng cao độ như lần trước. Nên khi nước tưới lên người đã chẳng còn nóng bao nhiêu.
Hai lần bị tạt trà nóng lên người, Mộc Ly Tâm vẫn không hề phản ứng dù chỉ là một chút. Ấy thế mà lúc này, Lăng Thanh còn khinh khỉnh bật cười.
"Cứng cỏi lắm. Thảo nào lòng dạ mới xấu xa như thế được."
Hắn châm biếm cất lời xong thì ngừng lại, rồi mới nói tiếp vế sau:
"Qua đây, quỳ xuống rót rượu cho tôi."
Chỉ có những kẻ hẹp hòi mới lấy việc hành hạ người khác làm thú vui tao nhã. Nhưng hắn thì lại đang lấy lý do trút giận cho bạn gái, thay cô ta trừng trị kẻ gây ra tai họa cho mình.
Còn Mộc Ly Tâm, nhẫn nhịn là vì gia đình, vì sản nghiệp của nhà họ Mộc, hơn hết là vì người ba đã bước vào độ tuổi xế chiều.
Cô ấy luôn giữ im lặng, và tiến tới chấp nhận quỳ gối bên cạnh người đàn ông ấy, tay cầm lên chai rượu, bình thản rót vào ly.
"Haha... Mộc tiểu thư khuê các, cô có thấy bản thân mình đang làm chuyện nhục nhã chưa?"
Lăng Thanh thô bỉ cất lời chế nhạo xong, thì cầm lấy ly rượu vừa được Mộc Ly Tâm rót ra, hắn đem thứ nước trong ly ngang nhiên trút lên đầu cô gái.
Rượu màu đỏ, vừa cay lại vừa nồng, cứ thế chảy từ trên đỉnh đầu xuống khỏi chiếc cằm thon của người phụ nữ.
Mộc Ly Tâm ngay lập tức đứng dậy, hai tay cô nắm chặt thành quyền, gương mặt lạnh lùng không biến đổi, nhưng vẫn nhẫn nhịn không thốt lên nửa lời tức giận, mà chỉ trầm giọng hỏi một câu:
"Không biết bấy nhiêu đây đã đủ khiến anh vui lòng chưa, Lăng thiếu?"
"Đương nhiên là chưa đủ. Đêm nay còn dài, cô còn phải tận hưởng từ từ."
Nói xong, hắn lại lấy tấm thẻ tín dụng đang nằm yên ắng trên bàn, thẳng tay ném xuống sàn nhà, gần chỗ mình đang ngồi.
"Nhặt nó lên."
Tính khí hắn bình thường không xấu, cũng không phải hạng người ngông cuồng, tàn độc như bây giờ. Chỉ khi thật lòng yêu ai rồi, hắn sẽ xem người đó như bảo bối, bất cứ ai động vào người phụ nữ của hắn thì đều đắc tội với hắn.
Và ngay lúc này, trong mắt hắn ta, Mộc Ly Tâm chính là kẻ thù. Nếu không phải muốn hành hạ cô sống không bằng chết thì có lẽ hắn đã dùng quyền lực ép chết cô từ sớm.
Còn đối với người phụ nữ ấy, bấy nhiêu đây đối với cô chẳng là gì cả. Nhẫn nhịn một chút để được yên thân thì càng xứng đáng.
Chính vì nghĩ như vậy nên cô lại tiến tới gần hắn ta, chậm rãi cúi xuống nhặt tấm thẻ ấy. Cứ tưởng vậy là xong, nhưng nào ngờ Lăng Thanh lại đưa chân giẫm lên tay cô ấy, không một chút nào tỏ ra thương tiếc.
Cơn đau ập tới từ bàn tay đang bị giẫm, khiến Mộc Ly Tâm phải nhăn mặt, cô cắn môi nén chịu đựng chứ không kêu than, dù chỉ là một âm từ nhỏ nhất.
"Cảm giác này, sao mà đau bằng lúc Na Na bị cô đẩy xuống cầu thang nhỉ? Giờ cô ấy hôn mê bất tỉnh, nằm trên giường chịu đựng đau đớn, thì ít ra tôi cũng phải cho cô nếm trải mùi vị khổ sở."
Vừa cay độc đay nghiến, hắn vừa dùng sức đạp mạnh xuống tay Mộc Ly Tâm.
"Chỉ cần cô chịu van xin, Lăng Thanh tôi sẽ rủ lòng thương xót, tạm tha cho cô lần này."
Lúc bấy giờ, Mộc Ly Tâm chỉ ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông nhẫn tâm ấy. Ánh mắt của cô, nay đã trở nên vô cảm, gương mặt kiên cường cho thấy cô sẽ không hề chịu khuất phục.
"Tôi không sai, tại sao phải van xin anh tha thứ?"
Cô ấy, giờ đã thay đổi cách xưng hô. Có lẽ là chút tình cảm còn vương lại ở thời thanh xuân đến nay đã chẳng còn tồn tại.
Khi họ yêu người ta đến mức mất lý trí, không phân rõ đúng sai, thì dù cô có làm gì cũng đều vô nghĩa trong mắt họ.
Ngay từ đầu, cô không hề cưỡng cầu. Không chạy theo phá hoại hay tranh giành tình yêu của họ. Vậy mà tai họa vẫn tự ập lên đầu, khiến cô phải ra nông nổi này. Lẽ ra, cô phải hận chứ sao lại yêu.
Cô mang tình yêu trao cho hắn, nhưng là tình yêu chân thành cần được trân trọng, chứ không phải bất chấp yêu mù quáng để người ta chà đạp.
Còn vì hiểu lầm mà bị sỉ nhục thế này, cô càng không cam tâm.
Và với câu trả lời ấy của cô, khiến Lăng Thanh lập tức đanh mặt. Rõ là đã tức giận đến mức lớn tiếng cảnh cáo:
"Cô có biết càng chống đối tôi, thì hậu quả gánh lấy càng lớn không hả?"
Mộc Ly Tâm lại thản nhiên nhoẻn miệng cười, rồi mới nói:
"Anh có thấy nực cười không? Khi mà từ nãy giờ tôi chưa từng làm trái ý anh."
Như một gáo nước lạnh tiếp tục dội thẳng vào mặt. Lăng Thanh bị thái độ bất khuất và màn đáp trả của Mộc Ly Tâm làm cho thẹn quá hóa giận.
Hắn không giẫm lên chân cô nữa, mà lại đưa tay tới bóp cổ cô ấy, đồng thời kéo Mộc Ly Tâm đứng dậy, hắn đẩy cô lui về phía giường ngủ, ép đến khi cô không còn đường để lui phải mất đà ngồi bệch xuống giường thì mới chịu dừng lại.
Lần này, hắn ra tay mạnh bạo. Dĩ nhiên Mộc Ly Tâm đã bị siết cổ tới mức hô hấp khó khăn, sắc mặt cũng từ trắng chuyển sang đỏ.
Lăng Thanh như một con thú dữ đang lên cơn điên tiết, hắn nhìn Mộc Ly Tâm với đôi mắt oán giận nên chất giọng thốt ra cũng chẳng hề dễ nghe:
"Có phải cô cho rằng, tôi không dám giết cô?"