Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Lê Na ngồi chờ hơn 15 phút vẫn không thấy người trong phòng thay đồ xuất hiện, cũng dần dần mất đi kiên nhẫn.
Trong khi đó, người đàn ông ấy vẫn điềm nhiên ngồi xem tạp chí. Hắn không lo lắng, cũng không dao động, là vì hiểu rõ Mộc Ly Tâm đang nghĩ và làm gì bên trong.
Khi thấy thời gian đã quá lâu, Lăng Thanh mới đặt quyển tạp chí lên bàn, để chuyển đôi mắt vô cảm nhìn sang Từ Lê Na, điềm đạm hỏi:
"Từ tiểu thư đang chờ gì vậy?"
"Dĩ nhiên là chờ bạn gái anh xuất hiện, để tôi chiêm ngưỡng nhan sắc của cô ta xem như thế nào."
"Tất nhiên là kiều diễm mỹ lệ hơn cô nhiều rồi. Đặc biệt hiền lành, thật thà ngay thẳng, chứ không phải hạng thích cướp công, chiếm tình cảm của người khác như ai kia."
"Lăng Thanh, anh đang xiên xỏ tôi đấy à?"
"Tôi đâu dám, là tự cô có tật giật mình ấy chứ. Mà từ nãy giờ tôi cũng đâu có nói là tôi đang chờ bạn gái, sao Từ tiểu thư lại có nhã hứng ngồi đây nghe người khác nói móc thế nhờ?"
"Anh...Không chờ bạn gái thì anh ngồi đây làm gì?"
"Cái này cô hỏi càng ngộ. Trung tâm này là của tôi, chẳng lẽ đến chuyện ngồi ở đâu cũng phải xin ý kiến của cô à?"
"Anh..."
Một màn đáp trả hết sức điềm đạm của người đàn ông, vậy mà lại khiến cô gái đối diện tức nghẹn họng không nói nên lời. Cuối cùng vẫn phải mang theo cơn hậm hực dùng dằng bỏ đi.
Thấy đối phương bị chọc tức, Lăng Thanh chỉ nhếch môi cười, rồi nhanh chóng đi tới cửa phòng thay quần áo, khẽ khàng lên tiếng:
"Em ra ngoài được rồi."
Sau ba giây, cửa phòng được Mộc Ly Tâm từ từ mở ra. Đầu tiên, cô nhìn xung quanh xem có còn thấy Từ Lê Na ở đó hay không, tới khi xác định không thấy thì cô mới bước hẳn ra ngoài.
Không phải cô sợ, mà không muốn Lăng Thanh khó xử. Càng không muốn vì một người đàn ông mà tranh cãi trước mặt nhiều người.
Đối với cô, chỉ sợ không muốn, chứ nếu muốn rồi cũng sẽ bất chấp tất cả.
"Khiến em thiệt thòi rồi!"
Lăng Thanh giúp cô lau mồ hôi trên trán, nhưng lại bị cô dùng ánh mắt khinh khỉnh để nhìn, rồi thẳng thừng nói:
"Trong phòng có điều hòa, em càng không có tí mồ hôi nào thì anh lau cái gì trên trán?"
Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến hắn đơ ra ngay tại chỗ, đến nữ nhân viên đứng phía sau còn lén lút bật cười.
"Ờ...thì...anh..."
Bị ngượng nên hắn cứ lúng túng, nhưng chưa gì lại thấy Mộc Ly Tâm đã bỏ đi, nên hắn cũng rối rít chạy theo sau. Nhưng khi đó cũng là lúc ánh mắt của Từ Lê Na âm thầm dõi theo từ đằng xa đang nhìn theo bóng dáng của người đàn ông ấy.
Và trên đôi môi cô ta, đâu đó đã thấp thoáng xuất hiện nụ cười âm hiểm.
"Lăng Thanh, tôi sẽ cho anh biết cảm giác đuổi theo tình yêu nó khổ sở chừng nào. Chờ nhé, người yêu cũ!"
----------------
Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng vụt tắt, khi Mộc Ly Tâm được người đàn ông ấy đưa đến bãi biển vừa vặn đúng lúc hoàng hôn chợt đến.
Từ khi rời khỏi trung tâm thương mại trong tâm trạng không mấy vui vẻ, Mộc Ly Tâm cũng chẳng hoạt bát như ban đầu. Thật tình khiến Lăng Thanh áy náy trong lòng.
Dạo một vòng thành phố, hắn quyết định đưa cô đến bãi biển ngắm hoàng hôn, nhưng điều đó cũng khiến hắn phải thay đổi một vài điều trong dự tính trước đó.
Vì không nằm trong khoảng thời gian du lịch, nên biển chiều khá vắng vẻ, chỉ có đàn hải âu chao liệng dưới sắc trời vàng rực.
Mộc Ly Tâm trong tà váy trắng nhẹ nhàng sải bước chân trần trên nền cát mát lạnh, cô hướng mắt nhìn ra biển khơi lăn tăn sóng nhỏ, tâm tư chợt mông lung nhiều điều khó nói.
Cả hai đi bên nhau nhưng im lặng cũng đã lâu. Người đàn ông ấy lúc này cũng thôi đùa giỡn, sau vài khoảnh khắc hắn đã chủ động nắm tay người mình thương, chân dừng bước, để có thể đối mặt với cô gái, rồi khẽ nói:
"Anh xin lỗi!"
Hiếm khi cả hai có khoảng thời gian bình dị như thế này, nên Mộc Ly Tâm tuyệt nhiên trân trọng.
Cô nhìn hắn, môi mỉm cười, nhã nhặn hỏi:
"Nói em nghe, anh có lỗi gì mà xin?"
"Xin lỗi vì vừa rồi khiến em phải thiệt thòi."
Nói đến đây, Mộc Ly Tâm đã mỉm cười, rồi nói:
"Anh tưởng em giận anh chuyện đó à?"
"Anh thấy em không vui nên..."
"Đồ ngốc, em đang bận suy nghĩ chứ đâu liên quan tới chuyện đứng chờ trong phòng thay đồ lâu."
Nghe cô nói vậy, Lăng Thanh mới nhẹ lòng. Hắn cười ngay, nhưng rồi lại thắc mắc:
"Mà em suy nghĩ chuyện gì, nói cho anh biết được không?"
"Em suy nghĩ không biết có nên trốn tránh mãi thế này hay không? Nếu yêu mà sợ miệng đời chỉ trích thì phải mất bao lâu mới đủ để họ không nhìn ngó, săm soi? Hai người cô đơn đến với nhau, thì đâu có gì sai trái phải không anh?"
Mộc Ly Tâm bình thường là một cô gái nhìn vào có vẻ đơn thuần, mạnh dạn, nhưng thật ra lại là một cô gái cực kỳ sâu sắc. Cô sống nội tâm, mà người nội tâm rất dễ tự mang cho mình rất nhiều muộn phiền.
May mắn thay khi nghe cô nói xong, Lăng Thanh đã hiểu và nhẹ nhàng dang tay ôm cô gái ấy vào lòng.
"Chúng ta yêu nhau không hề sai. Em đừng sợ miệng đời dèm pha, vì bên cạnh đã có anh chở che. Bất cứ ai cũng không có quyền được tổn thương người anh yêu."
Một lời nói "đã có anh bên cạnh" khiến Mộc Ly Tâm không còn vướng bận điều chi trong lòng. Cô đã mỉm cười và nép vào vòm ngực ấm áp của người đàn ông ấy.
Nhưng ngay sau đó Lăng Thanh đã nhẹ tay đẩy Mộc Ly Tâm ra, rồi bất ngờ quỳ một chân xuống nền cát mát lạnh, hắn nhanh tay lấy từ túi áo chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
Nét mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành, và chiếc nhẫn kim cương trong hộp đều đã hướng trọn về phía cô gái tại khoảnh khắc này.
"Vốn dĩ anh đã chuẩn bị xong một bữa tiệc lãng mạn, có hoa, nến và rượu, nhưng vì sự cố vừa xảy ra khiến dự tính bị thay đổi. Thấy em buồn nên anh đưa em tới đây, nhân tiện phong cảnh cũng hữu tình, lãng mạn, anh muốn mượn ánh hoàng hôn kia làm chứng cho mình."
"Ly Tâm, anh yêu em! Nguyện đánh đổi tất cả vì em, đồng ý làm vợ anh nha!"
Lần trước, là Mộc Ly Tâm muốn chờ đợi thêm một thời gian để xác định lại tình cảm của mình. Nay trái tim cô thế nào đã rõ, thì hà tất cố chấp làm trái.
Khi nhìn vào ánh mắt chân thành của người đàn ông ấy, Mộc Ly Tâm chẳng còn đắn đo gì nữa, cô mỉm cười rất tươi, rồi khẽ nói:
"Dạ!"
Một cái gật đầu, một nụ cười của cô gái, đã khiến Lăng Thanh vui mừng đến đỏ hoe cả mắt. Hắn nhanh chóng lấy nhẫn đeo vào ngón áp út ngọc ngà của người mình yêu.
Ngọt ngào gửi đến nụ hôn trên mu bàn tay cô ấy.
Dưới bóng hoàng hôn rực sắc, tại khoảnh khắc đẹp đẽ này, họ đã là một đôi thuộc về nhau.
Chỉ mong tình yêu ấy luôn mang màu sắc rực rỡ đến ngày bạc đầu răng long!