Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối tuần hôm nay là một ngày tồi tệ. Vì bầu trời luôn âm u bởi những tầng mây xám xịt. Giữa trưa còn trút xuống cơn mưa tầm tã, kéo dài hơn một giờ đồng hồ mới chịu ngưng hạt.
Quang cảnh thế này, thật giống như tâm trạng của hai người nào đó vừa trải qua bi sầu bởi chuyện tình cảm.
Một người chuẩn bị bước vào lễ đường, người còn lại lặng lẽ đứng nhìn tán lá trĩu nặng nước mưa, như lòng mình gánh nặng ưu tư.
Bao ngày qua, Mộc Ly Tâm luôn tự nhủ lòng, luôn cố gắng không để nước mắt ướt mi thêm một lần nào nữa, nhưng hôm nay cô không còn đủ mạnh mẽ để kìm chế.
Những giọt lệ mong manh không biết đã rơi bao nhiêu lần, cũng không biết cô đã đứng bên ngoài ban công hứng gió lạnh hết bao lâu, nhưng lúc này đôi bàn tay đã tê rần vì lạnh.
Hôm nay, cô nhớ người đàn ông ấy. Nhưng họ đã không còn là của cô, ít giờ nữa thôi họ sẽ là chồng của người ta.
Cô hận hắn đùa cợt tình cảm của mình, nhưng tình yêu lại lớn hơn thù hận. Cô cũng hận chính bản thân, tại sao ngoài miệng có thể nói ra những lời lẽ tuyệt tình, phũ phàng, nhưng sâu trong con tim cứ mềm yếu, cứ nhung nhớ đến hắn ta, người đã khiến trái tim cô vỡ vụn.
Ngoài kia, mưa đã ngừng đổ, nhưng lệ trên mi cô gái vẫn cứ day dứt không chịu dừng.
Chính cô cũng không biết đang khóc vì điều gì. Chỉ là khi nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc cùng người đàn ông ấy, sau đó chợt nhớ tới từng biến cố xảy ra, hình ảnh, giọng nói cô nhận được từ đoạn tin nhắn, và cuối cùng là thông tin chiều nay hắn thành hôn cùng người yêu cũ, từng dòng ký ức đan xen, khiến tâm can tan nát.
Yêu một người, tại sao lại khổ sở như thế này chứ?
*Cốc cốc cốc.
Qua bao nhiêu lâu một mình trong phòng chìm vào ưu sầu, cuối cùng cánh cửa phòng cũng có người gõ vào, giúp Mộc Ly Tâm tạm gác lại những nỗi buồn kia. Cô lau hết nước mắt, giữ cho nét mặt bình thường tự nhiên nhất, rồi mới đi vào mở cửa.
*Cạch.
Dì Kim đứng chờ bên ngoài, cửa phòng vừa mở, gặp được Mộc Ly Tâm, bà đã cúi đầu thông báo:
"Tiểu thư, Lão gia gọi con xuống ăn trưa!"
"Con biết rồi, dì xuống trước đi. Con rửa mặt xong sẽ xuống sau."
Dì Kim khẽ cúi đầu, rồi nghe theo lời Mộc Ly Tâm rời đi trước. Còn cô đúng thật đã vào toilet rửa mặt, massage nhẹ nhàng vùng mắt một chút để giảm sưng, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ của mình.
Lúc này, Bắc Đình Nhan đã về, nên chỉ có Mộc Thái đang ngồi chờ trong phòng bếp. Thấy con gái mình xuống tới, ông khẽ mỉm cười, đến khi phát hiện đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Mộc Ly Tâm, thì ông lại cau mày.
"Sao ba không ăn trước đi! Con xuống rồi ăn sau cũng được mà."
Cô nàng vẫn vui vẻ ngồi vào bàn ăn, giọng điệu nói chuyện cũng rất thoải mái, nhưng mãi không nghe thấy ba mình nói gì, nên cô mới quay qua nhìn, thì bắt gặp gương mặt nghi hoặc, cau mày của ông.
"Ba sao vậy? Mặt con dính gì hả?"
"Con lại khóc đúng không?"
Mộc Thái trầm giọng hỏi một câu, đã khiến Mộc Ly Tâm vội vàng tránh né ánh mắt của ông, nhưng sau lại miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rồi nói:
"Dạ đâu có đâu ba."
"Không có, vậy đôi mắt vừa sưng vừa đỏ kia của con là sao? Đừng nói với ba là bụi bay vào."
"Ờ thì đúng thật là bụi bay vào mà ba. Tại hồi nãy con đứng ngoài ban công ngắm mưa, xong gió thổi qua làm bụi bay đầy cả mắt, nên con cứ dụi dụi một hồi cái nó sưng lên luôn."
Mộc Ly Tâm nhanh nhẹn che giấu, nói xong cô còn cười tươi để ba mình tin tưởng, nhưng cô làm sao qua được đôi mắt tinh anh của ông.
Ông biết chẳng có hạt bụi nào đâu, mà thực chất là do cơn mưa nước mắt gây ra.
Mà nếu cô không muốn chia sẻ thì ông cũng không hỏi sâu vào thêm, không khéo lại khiến bầu không khí trở nên buồn bã.
"Thôi ăn đi, ba chờ con tới thức ăn nguội hết rồi này. Ăn cho no để tối nay có sức lên máy bay."
"Tối nay sao ba?"
"Đúng vậy, con ăn xong thì lên phòng thu xếp hành lý đi."
"Dạ!"
Tuy biết trước sẽ sớm rời khỏi đây, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn chưa biết rõ là ngày nào, nên khi nghe ba mình nói tối nay lên máy bay, cô mới thoáng ngạc nhiên như thế.
Lúc này, hai cha con đã bắt đầu dùng bữa.
Bàn ăn có rất nhiều món ngon, nhưng nhìn món nào Mộc Ly Tâm cũng không muốn ăn. Thấy vậy, Mộc Thái đã gắp cho cô một miếng cá, rồi nói:
"Ăn đi, dạo này con gầy lắm rồi. Ba xót đấy!"
"Dạ, ba cũng ăn đi!"
Mộc Ly Tâm cười nhẹ, sau đó gắp miếng cá trong bát đưa lên miệng. Nhưng kì lạ thay, vừa ngửi thấy mùi cá, cô lập tức cảm thấy khó chịu.
Cứ tưởng tâm trạng không tốt làm ảnh hưởng tới khẩu vị, nên cô vẫn miễn cưỡng đưa miếng cá vào miệng, nhưng ngay sau đó Mộc Ly Tâm buộc phải che miệng rồi chạy vào toilet để nôn hết phần cá ra ngoài, nôn đến khi không còn một thứ gì nhưng cô vẫn cứ thấy khó chịu.
Nhìn thấy trạng thái bất ổn của con gái, dĩ nhiên Mộc Thái cũng lo lắng đi theo cô, nhưng ông chỉ dám đứng chờ ngoài cửa. Đợi đến khi Mộc Ly Tâm ra tới, ông sốt ruột hỏi thăm ngay:
"Con sao vậy? Không khỏe trong người hay sao?"
Mộc Ly Tâm khẽ lắc đầu, rồi nói:
"Trước đó con vẫn bình thường, nhưng không hiểu sao khi ngửi thấy mùi cá lại khó chịu, buồn nôn."
Những gì Mộc Ly Tâm vừa nói, bất giác khiến Mộc Thái sững người.
Buồn nôn khi ngửi thấy mùi cá. Đó không phải là biểu hiện đầu tiên của phụ nữ mang thai sao? Nếu nhớ không lầm thì lúc vợ ông mang thai Mộc Ly Tâm cũng có trạng thái y như vậy.
Những suy nghĩ đó đang khiến Mộc Thái cau chặt mày khi nhìn Mộc Ly Tâm. Và để giải đáp thắc mắc của mình, ông đã trầm giọng hỏi:
"Có phải con và Lăng Thanh đã vượt rào?"
Câu hỏi của Mộc Thái khiến sắc mặt Mộc Ly Tâm thay đổi rõ rệt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt ba mình, và đó là thái độ giúp Mộc Thái càng chắc chắn suy đoán của mình không hề sai.
Kể cả khi đã ngầm biết được chuyện gì đang xảy ra với con gái mình, Mộc Thái vẫn không hề tức giận. Ông chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:
"Con trở vào ăn thêm đi, rồi lát nữa đến bệnh viện với ba."
"Sao tự dưng phải đi bệnh viện? Con vẫn khỏe mạnh bình thường. Con...con không đi đâu."
Có vẻ như Mộc Ly Tâm cũng đoán được điều gì đó, nên nhất quyết từ chối đề nghị đến bệnh viện. Sau đó, nhanh chóng bỏ lên phòng.
Cô để lại ba mình vẫn đứng đó dõi mắt nhìn theo với một nỗi lòng phức tạp.