Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đến bây giờ mà mày vẫn tin cô ta một lòng một dạ với mày sao?"
Lăng Thanh chùn bước ngay lập tức khi nghe xong câu hỏi của Từ Lê Na. Cũng trong lúc này, ả ta đã đi tới túi xách của mình lấy ra một sấp ảnh, mang tới đưa ra tận trước mặt người đàn ông ấy.
"Anh tự xem đi, xem bản chất thật của con người anh hết lòng dạ yêu thương. Nếu anh cảm thấy áy náy khi ngủ với tôi, vậy anh nên gặp cô ta để hỏi xem khi lén lút qua lại với người đàn ông khác có từng nghĩ tới cảm giác của anh không?"
Từ Lê Na dõng dạc chất vấn, song ném thẳng sấp ảnh trong tay vào mặt Lăng Thanh, rồi ung dung bỏ ra ngoài.
Còn người đàn ông cứ chôn chân tại chỗ khi nhìn thấy một loạt hình ảnh Mộc Ly Tâm tiếp xúc thân thiết với người khác, mà kẻ đó lại không ai ngoài Bắc Đình Nhan.
Họ đi chung xe, đón đưa nhau về tận nhà, cười nói vui vẻ. Mỗi một bức ảnh nằm ngổn ngang trên mặt sàn đều là góc máy tạo nên những hình ảnh thân mật.
Thấy cũng đã thấy, hắn chỉ biết nhặt một tấm ảnh lên xem, trên khuôn mặt đáng thương chợt xuất hiện nụ cười xót xa.
Hắn không hề nổi giận, thậm chí còn lặng lẽ nhặt hết toàn bộ số ảnh đó lên, rồi cùng mang đi.
Lúc hắn trở xuống phòng khách thì chạm mặt Từ Lê Na đang bị quản gia Lâm giữ chân lại tại cửa.
"Tôi nói ông tránh ra cho tôi đi. Một quản gia nhỏ nhoi như ông mà dám đứng đây cản đường tôi hả, chán sống rồi đúng không?"
"Thật ngại quá, tôi chỉ làm theo lời dặn của Thiếu gia. Nếu cô vẫn cố chấp muốn đi thì đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh."
"Hơ, biện pháp mạnh? Còn cô này, cô nọ? Chẳng lẽ ông chưa biết thân phận hiện tại của tôi bây giờ là gì hay sao mà dám xưng hô tùy tiện như thế hả?"
"Tôi biết."
"Biết, sao còn không gọi Thiếu phu nhân?"
"Cô đủ tư cách sao?"
Từ Lê Na vừa dứt lời, Lăng Thanh ở cách đó không xa đã nhàn nhã lên tiếng, rồi thong thả tiến về phía hai người bọn họ.
Quản gia Lâm cũng nhanh chóng cúi đầu thông báo:
"Thiếu gia, cô ấy muốn rời khỏi đây."
"Hửm? Ăn một trận đòn rồi mà vẫn cố chấp muốn đi à? Cô định đi đâu?"
"Không cần anh quản."
"Tôi phải quản."
"Anh...Lẽ nào sau khi xem xong những bức ảnh đó anh không muốn đi tìm con nhỏ kia để trút giận?"
Nghe Từ Lê Na tra hỏi, Lăng Thanh chỉ biết cười trào phúng, rồi lại đưa tay bóp cằm cô ta.
Ánh mắt phủ hàn khí như thể đang muốn đóng băng khuôn mặt đối phương, kèm thêm chất giọng tàn khốc vang lên:
"Mày tưởng chút chiêu trò đê tiện này của mày có thể thao túng bổn thiếu gia ư? Muốn được đối xử nhẹ nhàng hơn một chút thì đừng bao giờ dại dột dấy nước bẩn lên người phụ nữ của tao. Nghe rõ chưa?"
Cảnh cáo xong, hắn thẳng tay hất mặt ả ta sang một bên, rồi chuyển mắt nhìn sang quản gia Lâm, tiếp tục căn dặn:
"Tịch thu hết tất cả đồ dùng của cô ta. Cấp đồng phục người làm, rồi tống cổ ra nhà kho phía sau nhà, bốn giờ phải dậy làm việc. Không xong việc, không được ăn cơm. Nếu cứ nhất quyết chống cự, thẳng tay đánh gãy chân ả cho tôi."
"Vâng!"
Những gì muốn nói, hắn đã nói hết nên có thể ung dung rời đi, trước ánh mắt sững sờ của Từ Lê Na.
"Lăng Thanh, anh dám đối xử với tôi vậy hả?"
"Cô đâu phải bà nội của tôi, mắc cái đếch gì tôi phải nể."
"Anh...anh đứng lại đó. Anh không được làm vậy với tôi, Lăng Thanh."
Đáp trả lại ả ta chính là tiếng nổ máy của động cơ xe ô tô cao cấp, tiếng rồ ga chói tai và bóng dáng người đàn ông ấy cùng chiếc xế hộp lao ra khỏi khuôn viên.
"Cô Từ, mời phục mệnh!"
"Lâm Dân Tiêu, ông dám?"
"Đây là mệnh lệnh của Thiếu gia, nếu cô muốn được yên thân thì tốt nhất nên nghe theo mọi sự sắp đặt. Biết đâu có thể giống Mộc Ly Tâm, âm thầm chiếm được trái tim của Thiếu gia."
"Ông nghĩ sao mà đem tôi so sánh với con nhỏ đó vậy hả? Tóm lại là không ai được động vào tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Đanh đá đôi co với quản gia Lâm xong, Từ Lê Na cũng không dám đòi ra ngoài nữa mà quay trở lên phòng.
Lúc này, Lâm Dân Tiêu vẫn đứng đó dõi mắt nhìn theo người phụ nữ kiêu ngạo đó, rồi lẳng lặng nhoẻn miệng cười lạnh, cùng câu tự nhủ:
[Để xem ai không khách sáo với ai trước đã.]
"A Khắc."
Sau giọng nói uy nghiêm của quản gia Lâm, một tên đàn ông cao to, diện nguyên set đồ đen đã xuất hiện, đứng cúi đầu trước ông ta.
"Quản gia Lâm có gì sai bảo?"
"Cậu biết Thiếu phu nhân của chúng ta chứ?"
"Tôi biết!"
"Vậy vừa rồi đã nghe thấy Thiếu gia căn dặn gì không?"
"Tôi có nghe!"
"Vậy thì còn không nhanh chóng phục mệnh hành sự đi? Cứ hễ khi nào chống cự thì cho ăn một bạt tay là được."
"Vâng!"
----------------
Lăng Thanh mang theo số ảnh, không phải để chạy đi tìm Mộc Ly Tâm chất vấn, tra hỏi cô cho rõ, mà nơi hắn tới là căn villa nằm gần bờ biển của mình.
Nơi hắn từng đặt mục tiêu sẽ là mái ấm gia đình hạnh phúc cùng người vợ tên Mộc Ly Tâm.
Nhớ cách đây một tháng trước, cả hai đã có đêm mặn nồng khó quên, trước lúc rời khỏi đây còn mang trong tim một tình yêu tràn đầy nhiệt huyết.
Vậy mà, nay hắn lại trở về đây với một nỗi cô đơn lẫn mất mát không hề nhỏ.
Hắn mang sấp ảnh đem cất vào hộc tủ nhỏ trong phòng, rồi lặng lẽ bước vào phòng tắm, đến ngồi xuống chiếc sofa tình yêu, nơi đã khắc ghi lại biết bao kỉ niệm ái ân.
Tay hắn lướt nhẹ qua mặt nệm mềm mại, như tưởng nhớ đến hình ảnh ai đó thân quen từng ở đây vui vẻ cùng hắn. Bỗng nhiên, từ hốc mắc chợt lăn dài giọt lệ.
[Ly Tâm, anh thật sự rất nhớ em! Nhớ đến phát điên rồi em à!]
Tiếng lòng thê lương mấy ai hiểu thấu, dù hắn có uống bao nhiêu rượu, say bao nhiêu lần cũng không thể nào tạm quên đi bóng hình cô gái ấy, dẫu chỉ là một phút.
Cứ như thế, khi hắn rời khỏi phòng tắm, là lúc đôi mắt đỏ au vì lệ sầu thấm đẫm bờ mi.
Nơi hắn đến tiếp theo là ban công đầy gió lạnh. Đưa bàn tay lướt qua dãy lan can, như muốn tìm lại dấu tích của bàn tay cô ấy từng lưu lại.
Cuối cùng vẫn là cảm giác trống rỗng trong cõi lòng đơn độc. Thế rồi, hắn lại tìm tới thuốc lá, người bạn lâu lắm rồi hắn không còn cần dùng đến. Nay, được mang ra để vơi hết tâm sự.
[Ly Tâm! Bằng một cách nào đó, anh nhất định sẽ tìm gặp em thêm một lần nữa.]