Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Vợ Như Mạng
  3. Chương 10
Trước /23 Sau

Yêu Vợ Như Mạng

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

edit: SunAe

beta: rùa lười xanh xanh

Hắn muốn cô đến công tác tại Viện Nghệ Thuật Ngân Hoặc.

Văn Nhân Chấn chở cô vào khu trung tâm náo nhiệt, dừng lại ở đầu đường cho cô xuống xe, từ trong túi áo vét lấy ra tấm danh thiếp đưa cho cô, đây là địa chỉ công ty em sẽ đến làm việc.

Hắn là sợ cô không thèm để ý tới danh thiếp kia bèn lấy tay chỉ chỉ cái địa chỉ mà cô cần tới, cô là không can tâm bị hắn bố trí hững hờ ngó qua liền trợn mắt há mồm…

Công ty đặt văn phòng làm việc ở khu này chắc chắn kinh doanh rất phát đạt, Khấu San Dung vốn học thiết kế cũng chưa từng nghe qua Viện Nghệ Thuật Ngân Hoặc, trong đầu cô mơ hồ liên tưởng đến một công ty nổi tiếng mà cô hâm mộ từ lâu.

Trong giới thiết kế công ty này rất nổi danh “H.L”, công ty của họ không có giới hạn phạm vi nghệ thuật, có thể thiết kế thời trang, trưng bày tranh ảnh, điêu khắc, hay thiết kế nội thất..tất cả liên quan đến nghệ thuật họ đều có quan hệ. Rất được quần chúng quan tâm, chú ý. Ngay cả những nhà thiết kế sư quốc tế đều muốn họp tác với họ.

Khấu San Dung không ngờ tới “HL” công ty thiết kế có tiếng thơm lẫy lừng như vậy cư nhiên ẩn thân ở địa phương này!

“ Cái tên vương bát đản Văn Nhân Chấn hắn là giới thiệu cô vào làm ở đây sao?”

Quái lạ? Ai nói chỉ là tìm một công ty vô danh cho cô đến công tác?

Khấu San Dung phục hồi lại tinh thần đã phát hiện chính mình bất tri bất giác bước vào đại sảnh văn phòng, ngồi ngay ngắn ở phòng hội nghị. Ngồi ở bàn tròn đối diện cô thoạt nhìn thấy một người phụ nữ tầm ba mươi lăm tuổi, mang kính, mái tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo thun rộng rãi mới bước vào đó là người sẽ phỏng vấn cô.

“ Em có thể gọi chị là Ngọc Oánh, cũng có thể kêu là Oánh tỷ, Ân…Tốt lắm, đây là ngày đầu tiên em đến làm việc, chị sẽ giới thiệu sơ qua công việc và văn phòng. Em đi theo chị, đây là máy tính em có thể sử dụng.”

Ngay cả việc trả lời cô cũng không có cơ hội chỉ là nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, cô là chưa có đưa ra danh thiếp, ngay cả lý lịch còn chưa chuẩn bị, xách tay không mà đến.

Ngọc Oánh chỉ vào một căn phòng sạch sẽ, thoáng mát rồi nói: “ Đây là phòng làm việc của em, em là may mắn lắm nha. Good luck!”

“ Di?” Cô bị bắt ngồi vào cái ghế trống, rồi còn bị ép khởi động máy cô là có ý muốn phản đối thì trên bàn điện thoại bỗng reo vang. “ Chị này..”

“ Này cái gì?” Đây là văn phòng em được sở hữu, chị chỉ nói một lần tất cả nhân viên ở đây đều có ý thức công việc rất cao, tự mình thiết kế, lên kế hoạch triển lãm, giới thiệu, còn có tự mình tìm khách hàng, nhà đầu tư để liên hệ không có ai có thể hỗ trợ em, nếu em không có năng lực làm việc thì bây giờ rời đi cũng không muộn.”

Khẩu khí là áp đảo người khác mà, bộ dạng mạnh mẽ, uy nghiêm của Ngọc Oánh khiến cho không khí trong phòng ngưng đọng, để lại những tuyên bố hùng hồn rồi bỏ đi không kể việc cô có đồng ý hay không.

Khấu San Dung cảm thấy này hết thảy…… Thật sự là vớ vẩn cực kỳ! Đây là công việc ma quỷ a?!

“Ai gọi điện thoại? Ầm ỹ muốn chết.” Bạn đồng nghiệp…cô còn không có, lại không có bóng ai để hỏi thăm công tác bắt đầu ra sao, tâm trạng cô là cực kỳ hoang mang.

Chuông điện thoại không ngừng reo vang như quỷ khát máu cô tới thời điểm, miệng cắn cắn ngón tay chậm chạp, e dè không muốn nhấc máy lại thầm nhủ cô là đang sợ cái gì? Cô ngay cả Văn Nhân Chấn cũng không sợ mà đây chỉ là một cuộc gọi bình thường sao có thể làm khó cô?

Cô sẽ chấp nhận sự khiêu chiến này của hắn!

“Xin chào, tôi nghe đây…” Cô mở miệng cứng cỏi tiếp chuyện không biết người bên kia điện thoại là ai…

Vào lúc hai giờ đêm, Văn Nhân Chấn bận rộn làm việc tăng ca tới tận nửa đêm mới về nhà.

Hắn là quên gọi điện về nhà báo sẽ về muộn khiến cho quản gia còn chờ hắn ở trước cửa. Vị quản gia thấy chủ nhân trở về liền chạy đến tiếp đón, cầm lấy cặp tài liệu của hắn ở trong tay, hỏi hắn có muốn hay không dùng bữa khuya. Hắn là lắc đầu không muốn, sau đó vị quản gia hướng chủ nhân báo cáo “ Người kia cả ngày hôm nay không có hành tung khác thường.”

Không có âm thanh trả lời.

Ông lại tiếp tục báo cáo “ Phu nhân vẫn còn thức thưa cậu, cô ấy ở trong phòng làm việc suốt cả đêm.”

Văn Nhân Chấn nghe thấy Khấu San Dung vẫn chưa ngủ, lại còn chăm chỉ làm việc đến tận 2 giờ sáng hắn là lo ngại cho sức khẻo của cô sẽ không chịu được, mặt vì vậy mà biến sắc, mày nhíu chặt lại.

“ Cô ấy sao làm việc đến trễ như vậy? Cô ấy mấy giờ mới trở về nhà? Cô ấy đã dùng bữa tối chưa?

“Phu nhân khoảng tám giờ mới trở về, tôi đã dặn dò người làm chuẩn bị bữa tối thật ngon cho phu nhân dùng bữa, hình như phu nhân rất đói nên ăn uống rất ngon miệng.”

Nghe thấy quản gia trả lời như vậy, Văn Nhân Chấn rất là yên tâm.“Ông Lý này, ông cũng nhanh đi ngủ đi, ngày mai tôi còn có việc nhờ ông.” Nghe xong quản gia báo cáo, hắn thúc giục lão quản gia gần năm mươi tuổi mau nhanh đi nghỉ ngơi, còn chính mình hứng khởi đi lên lầu, trước hết hắn cần ghé qua phòng cô thăm hỏi.

Gõ nhẹ cánh cửa cốc cốc…đợi một lúc bên trong là vẫn yên ắng không có phản ứng, chỉ thấy ánh sáng của đèn ngủ vẫn còn mở.

“Dung Dung, tôi vào đây.” Hắn lại hô nhẹ, chờ đợi cô trả lời nhưng là vẫn không có tiếng cô đáp trả, hắn trực tiếp xoay mở nắm cửa nhẹ nhàng đi vào bên trong.

Ở bên trong phòng đèn vẫn chưa tắt, cô là đang gục đầu lên bàn làm việc để ngủ, tay vẫn còn cầm cây viết, máy tính thì vẫn còn mở, hắn là nhìn vào màn hình cô đang thiết kế một vật gì đó rất biến hóa, kỳ ảo, đẹp và lạ mắt, hắn không có gu thẩm mỹ về nghệ thuật thiết kế bất quá dưới con mắt của kẻ nghiệp dư như hắn thì thiết kế này không tệ, làm cho người khác nhìn vào rất tò mò, cuốn hút hơn nữa là để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Đây chính là nỗ lực của cô trong công việc, từ sáng tới giờ cô ấy là vì công tác mà sức đầu mẻ trán. Văn Nhân Chấn không ngờ bạn học Ngọc Oánh thân thiết với hắn cũng là không chịu nương tay cho bà xã của mình.

Cho dù không hiều rõ về công việc thiết kế Văn Nhân Chấn là biết cái đạo lý lưu trữ thành phẩm là cần phải có. Hắn thay cô save bản vẽ, nhẹ nhàng sắp xếp thu dọn bàn làm việc của cô một cách ngăn nắp, không hề gây ra tiếng động nào có thể đánh thức cô. Chỉ trong vài phút mọi thứ trở nên gọn gàng.

Hắn tâm tình rất tốt chợt trong lòng trỗi dậy khát vọng muốn biểu lộ tình cảm với cô, hắn là phóng túng bản thân có lá gan lớn dùng tay đẩy tóc phủ lấy mặt cô, dịu dàng lướt nhẹ qua má cô.

“ Em thật sự có bao nhiêu quật cường…” Như vậy mà kiên cường cố chấp, như vậy mà không muốn khuất phục, cũng thật ngây thơ dễ dàng bị mắc mưu, bị chị gái lừa gạt còn bị tên xấu xa như hắn phá hư thanh danh, cô là ngây ngô như vậy cái gì cũng không biết.

Phát hiện cô thật sự đã ngủ say, không hề có phản ứng trước sự vuốt ve mềm mại của hắn, hắn là đang đặt tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cảm nhận làn da mịn màng như em bé, cô đang gục trên bàn khẽ cựa quậy thân mình một cái liền ngã vào trong lòng hắn, thân thể hắn bất giác rúng động, cứng đờ cả người.

Văn Nhân Chấn khẽ khàng ôm lấy cô vào lòng, giống như chàng hiệp sĩ đứng canh chừng giấc ngủ bình yên cho công chúa. Hắn bước một bước dài ôm cô đem về phòng ngủ bên trong.

Căn phòng này là tự tay hắn bố trí, sắp xếp mọi thứ. Tuy nhiên, cô không hay biết điều đó, hắn vì tân phòng này đã tốn rất nhiều công sức, tâm trí muốn cô có một chỗ ngủ tốt nhất, thoải mái nhất….

Đặt cô nhẹ nhàng lên trên giường, hắn lấy chiếc chăn ấm tỉ mỉ đắp cho cô còn có chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa có độ mát tương đối, nhìn bộ dáng của cô hất nhẹ chăn lộ ra cánh tay dài trắng nõn thực đúng là có cá tính trẻ con mà.

Hắn cười khẽ quay lại đem tay cô bỏ lại vào trong chăn lần nữa, xác định cô không bị cảm lạnh hắn mới cảm thấy an tâm.

Bộ dáng em khi ngủ thật đáng yêu, Văn Nhân Chấn không kìm lòng được cúi người xuống hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô “ Ngủ ngon.” Bảo bối của anh..

Áp chế nỗi xúc động trong lòng Văn Nhân Chấn muốn đến nằm bên cạnh cô nhưng là hắn nhanh chóng đánh thức bản thân, không cần phải gấp, cứ để tự nhiên, từ từ sẽ có cơ hội, hắn là đợi cô đã năm năm còn sợ không có thời gian hay sao?

Lưu luyến ngắm nhìn cô bình yên ngủ say một hồi lâu hắn là miễn cưỡng không muốn rời khỏi phòng cô.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, thân người khẽ động đậy phát ra tiếng thở dài, vốn là đang ngủ say Khấu Thiên Dung đột nhiên mở to hai mắt ngồi dậy. “ Gặp quỷ…quỷ!”

Hắn mới vừa làm gì cô? Hắn dám tùy ý hôn lên trán cô làm chi, còn xem cô là tiểu hài tử giống nhau ấp ở trong chăn.

Quái lạ, nhìn trong phòng tối đen chỉ có một mình cô, bên giường vốn có hơi thở của hắn giờ không thấy, theo phản xạ bản năng bàn tay cô nắm chặt lại, biểu tình ngây ngốc, hoang mang

Kinh ngạc, nghi ngờ còn có chút ngượng ngùng.

Cô cảm thấy có điểm quái lạ, rõ ràng cô là đang ở trong thư phòng làm việc đến ngủ quên đi vì sao khi tỉnh lại là đang nằm thoải mái trên giường mình, chẳng lẽ cô bị mộng du?

Cả ngày hôm nay cô thật sự vất vả mà đến tối còn muốn làm cho xong bản thiết kế mà thức đến khuya nhịn không được mà ngủ gục đi trên bàn, vừa mới chợp mắt một lát liền nghe thấy tiếng bước chân của Nhân Chấn.

Cô là cố ý giả bộ ngủ say sau đó đột nhiên tỉnh lại dọa cho hắn phát sợ mà nhảy dựng không hiểu thế nào cuối cùng người bị dọa đến mất hồn chính là cô.

Cô là theo bản năng lấy tay sờ sờ trán nơi mà hắn vừa hôn qua, cái hôn nhẹ của Văn Nhân Chấn rất ngọt ngào, ôn nhu không mang theo một tia chán ghét, tức giận.

Hắn sao có thể như vậy ?

“Hắn biết cô giả bộ ngủ sao? Là diễn trò cho cô xem?” Cô là hoang mang không khỏi tò mò nhưng cẩn thận ngẫm lại Văn Nhân Chấn là người không thể dễ bị gạt, trình độ nhìn người của hắn rất ác liệt. Văn Nhân Chấn chắc chắn không bỏ qua cơ hội trêu chọc, bỡn cợt khi phát hiện bộ dáng ngụy trang của cô.

Phiền phức mà, người chồng hờ này đột nhiên đối với cô ôn nhu, dịu dàng không hiểu trong đầu hắn là đang suy tính cái gì? Chắng lẽ hắn là…

“Kỳ thật hắn không phải rất chán ghét cô sao?” Cô là luôn nghĩ như vậy, hiện tại hắn tại sao muốn thay đổi thái độ…… “Hắn đối với cô như vậy là vì tưởng nhớ chị sao?”

Hắn vì vậy đối đãi tốt với cô tất cả là vì chị cô ư? Hắn là thật lòng với chị cô sao…Không đúng, cô không tin tưởng điều đó!

“Thật phiền não mà!” Càng nghĩ đầu cô càng đau, cô không khỏi cảm thấy tức giận với hắn liền kéo tấm chăn đem chính mình ủ ấm trong đó, tự nói với chính mình thư giãn đầu óc nhanh chóng ngủ đi, không cần nghĩ ngợi nhiều, ngày mai còn rất nhiều việc ở Viện nghệ thuật cần phải làm!

Chuyện thật nan giải, hành động lạ lùng của Văn nhân Chấn khiến lòng cô bất an không yên ổn rốt cuộc cô cũng không thể đi vào giấc ngủ say.

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đã Mang Thai Con Của Tôi Mà Vẫn Muốn Bỏ Đi À?

Copyright © 2022 - MTruyện.net