Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: hướng dương xanh
Hồng Kông.
Văn Nhân Chấn từ Bắc Kinh bay đến Hồng Kông cùng vài vị khách hẹn ăn cơm ở nhà hàng, sau khi kết thúc liền bảo nhân viên công ty chuẩn bị xe ra sân bay, để đáp chuyến bay cuối trong ngày về Đài Loan.
Chiếc xe đang đi trên đường nội thành hướng về phía sân bay, hắn thấy hai bên đường treo đầy những lá cờ đang tung bay phấp phới trong gió, trên cửa kính của một cửa hàng điện tử lớn phản chiếu chiếc tivi màn hình rộng với những clip quảng cáo hấp dẫn, giống nhau lặp đi lặp lại.
Khu đô thị trong màn đêm nhộn nhịp, ồn ào có rất nhiều người muôn hình vạn trạng biến hóa lướt qua lẫn nhau có đôi khi dừng lại nhìn chằm chằm vào màn hình to lớn bên cạnh, còn có khuôn mặt kia xuất hiện ở mọi nơi.
Khuôn mặt trầm ngâm, suy tư tưởng nhớ đến hình ảnh nọ không biết bao nhiêu lần đó là bóng dáng người con gái mà hắn yêu thương, nhung nhớ.
“ Anh Lý này, Phó Nghiêm Tùng là người như thế nào?” Hắn dùng tiếng Quảng Đông lưu loát của mình hỏi người lái xe.
Cái tên này xuất hiện rầm rộ trên những tấm panô quảng cáo ở những nơi mà xe hắn đi ngang qua từ lúc nãy đến giờ, đó chính là đối tác của Khấu San Dung!
Lái xe nghe được ông chủ lớn hỏi, liền thao thao bất tuyệt nói về Phó Nghiêm Tùng chính là một đại sư điêu khắc danh tiếng ở Hồng Kông, hiện tại ông ấy đang tổ chức triển lãm cá nhân, có rất nhiều nhà phê bình cùng giới truyền thông trong và ngoài đều muốn đến phỏng vấn.
Nghe vậy, Văn Nhân Chấn có một chút đăm chiêu.
Hắn đến đại lục là vì công việc, ở đây cũng đã được nửa tháng, trừ bỏ công ty mẹ hắn còn có những công ty con trực thuộc ở các khu vực lân cận phải thường xuyên đi công tác, ngoài ra Khấu Thiên Tứ khi mất cũng để lại gia sản rất lớn, hắn là con rể vì vậy cũng phải thay mặt xử lý, gánh vác tình hình công ty vì vậy lượng công việc của hắn tăng lên rất nhiều, thời gian công tác bên ngoài cũng vì vậy mà kéo dài thêm.
Hắn cùng Khấu San Dung đã có một chút tiến triển trong quan hệ, nhưng không thân mật đến nỗi hàng ngày đều phải nghe đến giọng của đối phương nhưng cũng không hẳn hắn không quan tâm, để ý đến cô.
Sau khi hoàn thành công tác, hắn luôn tưởng muốn bay đến gặp cô ngay lập tức, không biết cô ấy có đang ở Hồng Kông ? Vì thế hắn nhanh tay lấy điện thoại cầm tay bấm số bạn thân hỏi xem hiện tại vợ yêu của mình có đang ngụ ở Hồng Kông hay không.
“ Đồ hỗn đản chờ thật lâu thì điện thoại mới thông liền nghe có tiếng người rống lớn ở bên kia đầu dây, cậu không phải bạn tôi lần nào gọi điện tới cũng có chuyện nhờ, muốn tôi tìm vợ cho cậu, Văn Nhân Chấn cậu cho tôi là cái gì?
Bạn hắn tính khí không tốt tí nào, nói chuyện với hắn không ngừng rống cùng với âm lượng ở mức cực đại, hắn phải nhỏ nhẹ trấn an, đáp ứng điều kiện rồi mới hỏi đến tin tức của Khấu San Dung.
“Thật không? Quá tốt .” Thật là trùng hợp hy hữu, bọn họ hai người vậy mà cùng ngụ tại một địa phương, cái này chính là ông trời cố ý an bài sao?
“Tớ đang ở Hồng Kông!”
“Ngọc Oánh, cảm ơn cậu.” Văn Nhân Chấn không nghe bạn thân nói gì thêm liền cúp máy, vội vàng kêu lái xe quay đầu xe đưa hắn trở lại khách sạn cũ, hắn quyết định có thể ở lại Hồng Kông thêm ít hôm nữa .
Vừa rồi bạn hắn trong lúc nói chuyện báo với hắn biết ngày mai lúc mười giờ sáng Phó Nghiêm Tùng khai mạc triển lãm có tổ chức tiệc rượu mời khách, Khấu San Dung nhất định sẽ có mặt tham dự, hắn muốn đến đó khiến cho cô một phen ngạc nhiên, nhẫy cẩng lên vì vui mừng.
Cô ấy sẽ có biểu tình ra sao? Có vui vẻ hay không? Văn Nhân Chấn háo hức không thôi không ngường tưởng tượng ra đủ loại tình huống. Đêm đó, lòng khấp khởi hắn ôm ảo tượng thật đẹp đi sâu vào giấc ngủ, trên miệng không khép lại nụ cười thỏa mãn.
Buổi sáng ngày hôm sau, hắn làm vệ sinh cá nhân xong liền nhanh chóng mặc vào bộ tây trang cao cấp, bộ dánh chuẩn bị của hắn thật hoàn hảo. Sau đó, hắn lấy ra xấp tiền đưa cho thư ký bằng bất cứ giá nào cũng kiếm cho hắn một thiếp mời đến dự tiệc rượu, hắn tự mình lái xe đến hội trường triển lãm, ở lối vào các nhân viên đón khách đưa cho hắn một tấm vé giới thiệu, hắn nhìn thoáng qua tấm vé liền nhận ra đây chính là do cô thiết kế nên.
Nhìn ngắm kỹ lưỡng, hắn muốn có thêm một tấm, cất giữ lại mang về làm kỉ niệm.
Vừa mới bước vào hội trường, khuôn mặt hắn lập tức khiến cho người khác phải chú ý, nhìn vài vị khách quen tươi cười chào hỏi vài câu, hắn đơn giản chỉ là ứng phó vài câu liền nhanh chóng lẩn đi tìm vợ yêu của hắn.
Hội trường được bố trí theo phong cách Baroque lấy màu đen làm chủ đạo, ở phía trước cây cột cao có một người phụ nữ đang trốn sau đó, bên người không có ai trò chuyện cùng, mặc chiếc váy dạ hội màu trắng đơn giản, khuôn mặt thoáng u buồn.
“Cô trốn ở chỗ này làm gì?”
Hắn đi đến bên cô rồi mới phát ra tiếng, dọa Khấu San Dung kinh ngạc trợn tròn mắt, thật là hù dọa chết người, cầm trong tay thiếp mời liền như vậy rớt xuống.
Văn Nhân Chấn cúi người, thay cô nhặt thiệp mời lên, lướt qua thấy tên của mẹ vợ nằm trên tấm thiệp, hắn nháy mắt liền hiểu hết cô vì sao muốn trốn ở chỗ này.
“Anh thật là muốn hù chết tôi!” Cô một phen đoạt lại thiếp mời trên tay hắn, khuôn mặt đầy phiền muộn tâm sự vẫn là không dấu được.
Cô là lần đầu tiên tổ chức hoạt động sự kiện lớn như vậy, còn có giới truyền thông rất quan tâm, thiết kế của cô nhất định sẽ được nhiều người đánh giá, khen ngợi. Rất là hào nhoáng và vinh quang cô là hy vọng mẹ có một chút coi trọng công việc mà cô đang làm cũng là muốn bà thật sự hãnh diện về cô nhưng…
Mẹ không có đến……
Nhịn không được hoài niệm nếu như papa còn sống ắt hẳn ông sẽ rất tự hào về cô….Nhất định sẽ đến tham dự, chúc mừng thành công của cô còn có cùng cô tham dự buổi tiệc rượu cả đêm, chẳng những vậy papa sẽ hướng mọi người mà khen cô không ngớt, con gái của ông thật giỏi!
Cô đã gọi điện mời mẹ đến tham dự nhưng bà nhẹ nhàng nói “ Trường hợp đặc biệt à” Mẹ cô chính là xem nhẹ năng lực của chính cô, thật sự rất đau lòng.
Chị gái không có ở nhà, mời người thân đến dự ít nhất…nếu có chị ắt hẳn sẽ nói chúc mừng thành công của cô, hiện tại một người thân cũng không có? Cái gì cũng không có, chỉ có cô đơn độc một người…
“Anh tới làm gì?!” Không đúng, Văn Nhân Chấn làm sao có thể xuất hiện ở đây? Hắn không có thiếp mời, cô căn bản là chưa đưa cho hắn a!
“Loại vấn đề này, tôi lười trả lời cô.” Thấy cô quật cường kìm nén những giọt nước mắt, hắn biết cô có bao nhiêu là thương tâm cùng thất vọng, hắn cũng không nhiều lời giải thích, một phen kéo tay cô làm cho cô bám trụ cánh tay hắn, hắn vỗ nhẹ lên tay cô, cả hai cùng nhau bước vào trong đám người.
“Các vị, tôi xin giới thiệu, vị này là Khấu San Dung tiểu thư, lần này tôi cùng cô ấy hợp tác rất ăn ý.” Đại sư phụ nghiêm túc nhìn cô đang đi tới, còn có nắm tay ông xã nổi tiếng khóe miệng liền giơ cao, hướng một nửa khách là bạn bè thân thiết thận trọng giới thiệu cô.
“Khấu tiểu thư? Vị này không phải là Văn Nhân Chấn sao? Như thế nào anh ta lại rảnh rỗi tham gia buổi tiệc nhỏ này?” Văn Nhân Chấn bị vài vị khách nhận diện xầm xì to nhỏ, còn có cười nhạo.
“Vợ tôi lần đầu tổ chức hoạt động lớn như vậy tôi đương nhiên muốn đến cổ vũ cô ấy, hôm nay tôi không phải nhân vật chính đừng như vậy chê cười tôi.” Văn Nhân Chấn hòa nhã nói với mọi người xung quanh.
“Thật sao? Tôi từng hỏi qua Khấu tiểu thư, cô ấy nói anh đối với loại hoạt động này không có hứng thú.” Phó Nghiêm Tùng nhíu mày, cười hỏi.
“Cô ấy chính là không muốn quấy nhiễu đến công tác của tôi.” Văn Nhân Chấn trong lời nói chính là che đậy lời nói dối của Khấu San Dung.
“Cho nên anh một mình đến Hồng Kông công tác không bao lâu? Thì ra Văn Nhân Chấn nhớ vợ quá thành bộ dáng như vậy, thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Thật sự tâm tình của Khấu San Dung vốn bị hắn dọa đến không có sức để sinh khí, nhưng một khi trấn tĩnh lại cô mới nghĩ đến ở đây là Hồng Kông, không phải Đài Loan, hắn hiện tại là đã bay về Đài Loan hay sao, hắn như thế nào lại thần thông quảng đại có được thiếp mời chạy tới tìm gặp cô.
Hắn là một mình đến gặp cô, cùng cô hưởng thụ khoảnh khắc vinh quang này.
Chiếc mũi cô sụt sịt không thôi, tâm trạng thoải mái vui vẻ cảm nhận bản thân không hề cô độc một người vẫn là còn có một người luôn chú ý, quan tâm đến cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô ôm lấy cánh tay hắn, khẽ dùng sức nắm chặt.
Văn Nhân Chấn cảm giác cô nắm chặt lấy tay hắn, hắn ôn nhu nhẹ nhàng cầm tay cô, siết chặt nắm tay nhưng muốn trấn an cô hắn vĩnh viễn nắm lấy tay cô cả đời không buông xuôi.
Cô chưa từng có biểu hiện giống như vậy dựa dẫm vào hắn, Văn Nhân Chấn cảm nhận được sự biến chuyển của cô, nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng gia tăng bàn tay to lớn của hắn siết chặt bàn tay nhỏ của cô, cô là lần đầu tiên có cảm giác, an tâm thoải mái đến như vậy.
Đó là papa sau khi qua đời, cô đã không còn có cảm giác ấm áp được che chở như thế này.
Xong đời! Nắm tay hắn, cô đột nhiên không nghĩ sẽ buông ra……