Tên khác: Một lần quay đầu cánh hoa rơi Thể loại: Bách hợp, H văn, trọng sinh báo thù, cung đấu, 1x1, ABO văn, chậm nhiệt, tự viết. CP: Từ Châu Hiền × Lâm Duẫn Nhi
Giới thiệu
Kiếp trước Từ Châu Hiền bị hại thảm, kết cục bi thương, nhưng sau lại may mắn được sống lại lần nữa.
Nàng sống lại một đợi, mang theo thù hận giày vò kiếp trước quay về...quay về những ngày tháng tăm tối nhất đời nàng.
Nàng không còn là một khuê cát tiểu thư mềm yếu, cũng sẽ không bao giờ nhường nhịn đến ủy khuất bản thân mình, cũng không bao giờ đơn thuần tin người như trước nữa.
Những kẻ đã dồn nàng vào đường cùng, muốn nàm chết thảm, nàng đều phải bắt họ gánh chịu hậu quả, băt họ trả giá.
Kiếp này nàng chỉ có thể tự dựa vào chính mình, dựa vào thủ đoạn cùng tàn nhẫn của bản thân để tồn tại... Chỉ khi nắm được quyền sinh sát trong tay... nàng mới đủ cường đại để không làm cá thịt cho kẻ khác chém giết...
Nói cho cùng nàng chẳng qua trở nên thủ đoạn cùng tàn nhẫn hơn trước, biết bày mưu tính toán hơn trước... Cả nàng cũng không nhận ra nàng nữa rồi...
Nhất cố đánh mất đơn thuần của năm nào...
Nhất đoạn bỏ rơi lương thiện của hồi vãng...
Nhất cố hoa lạc...
...
Lâm Duẫn Nhi, Trữ quân của Đông Yên quốc, nhân gian đồn đãi cùng cười nhạo nàng ngu xuẩn...
Chẳng qua là lớp mặt nạ nàng đeo lên, nàng vốn dĩ là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, thâm tàng bất lộ, nhưng lại thích dùng dáng vẻ ngờ nghệch để hồ lộng kẻ khác...
Nhân gian cười nhạo nàng càng tốt, chứng tỏ hí kịch của nàng không tồi... Đại thần trong triều xem thường nàng càng tốt, kẻ càng tầm thường càng khó bị hiềm nghi... Có như vậy nàng mới thuận lợi cho nước cờ của mình mà không bị dò đoán... Từng bước một tiến đến ngôi cửu ngũ chí tôn... Thống nhất thiên hạ...
...
Hai nữ nhân, hai tham vọng...
Một mang theo oán khí thù hận, một mang theo tham vọng sinh sát...
Một vòng dây dưa lẩn quẩn... Cuối cùng yêu hận triền miên... Hoa khai hoa lạc sau mái tóc, quay đầu tìm lại chốn an nhiên...
...
Thâm cung sâu như biển...
Một bước sa chân, vạn kiếp bất phục...
Nhân sinh tựa bụi tàn...
Một lần quay đầu, cánh hoa rơi...
...
Từ Châu Hiền "Kiếp trước... Ta quá ngu xuẩn cũng quá ngây thơ... Tin tưởng đám người lòng lang dạ thú, dựa dẫm vào kẻ không thương ta thật lòng, phụ bạc lại người ta không nên phụ bạc... Kiếp này, ta tàn nhẫn như vậy, thâm độc như vậy, không chỉ muốn đòi lại ân oán của đời trước... mà ta còn muốn trả nợ cho nàng... Ta nợ nàng rất nhiều, có lẽ mất cả đời cũng không thể trả hết, nhưng cái nợ này... ta lại không thể nói ra... Tựa như một lần quay đầu mới kịp nhận ra hoa đã rơi..."
Lâm Duẫn Nhi "Ta vốn dĩ không thích những kẻ mưu mô bên cạnh, càng không thích quân quý quá hung tàn... Nhưng hết lần này đến lần khác lại dung túng cho nàng nhiều như vậy, thậm chí tùy tiện để nàng hồ lộng, tùy ý nàng tàn nhẫn với kẻ khác mà không bận lòng... Nàng nói xem, có phải ta quá bao dung?... Hay cơ bản ta đã trúng phải độc dược gì của nàng?..."