Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi đuổi hết đám thị nhân ra ngoài, Từ Châu Hiền mới cảm thấy nhẹ nhõm. Bọn người này phần nhiều là tay chân của Lâm đế cùng Vu hậu cài vào, nhất mực nhìn chằm chằm. Bị giám thị quanh năm như vậy, khó tránh Lâm Duẫn Nhi tính tình đa nghi.
Lâm Duẫn Nhi thảnh thơi đứng bên cạnh, dường như hứng thú nhìn nàng giương nanh múa vuốt. Từ Châu Hiền hôm nay vận giá y thêu phượng hoàng giương cánh, từng đường chỉ vàng lấp lánh như nước mắt giao nhân, trâm phượng vãn tóc, hoa dung tinh mỹ. Rõ ràng dung mạo chỉ là một thiếu nữ mười bốn, nhưng cung cách trên người lại thập phần sâm nghiêm lão thành.
Phảng phất như thể Từ Châu Hiền nắm mọi thứ trong tay, xoay chuyển càn khôn. Phút chốc, dáng vẻ này lại làm Lâm Duẫn Nhi ngẩn người. Từ Châu Hiền đã trở thành quân cờ trong tay nàng, nhưng nàng thế nào cũng không đánh đồng Từ Châu Hiền như những kẻ nàng từng tính kế.
Hỉ phòng yên tĩnh, đôi nến long phượng vẫn cháy yêu diễm.
Từ Châu Hiền vuốt vuốt viền tay áo, quy củ nói: "Điện hạ, canh giờ đã muộn, người nên nghỉ ngơi".
Lâm Duẫn Nhi khinh khinh mày phượng, gợn môi mỏng: "Úc, hầu cô". Nói rồi đã ưu nhã dang tay đứng đợi Từ Châu Hiền đến hầu.
Nếu là thông thường, kẻ khác sẽ nghĩ Trữ quân ngu xuẩn như hài đồng, nên lúc nào cũng cần thị nhân hầu y phục. Bất quá, hiện tại, dung mạo nhu nhã kia lại triệt để thanh tỉnh, còn mang theo sắc bén như gươm, nào có chút si ngốc?
Từ Châu Hiền thản nhiên tiến đến, không chần chừ liền động thủ hầu Lâm Duẫn Nhi đổi y phục. Ngữ khí nàng mềm nhẹ: "Điện hạ, hai đồng sử kia là người của hoàng hậu?".
Tay Từ Châu Hiền chính là quanh năm luyện trà, tay rất nhỏ nhưng mềm mại như nhành hàn mai, lại thập phần khéo léo. Từng cử động đều nhẹ nhàng, từ tốn tháo bỏ ngoại bào hồng sắc trên người Lâm Duẫn Nhi xuống. Vải vóc đỏ rực, càng làm da dẻ nàng trắng nõn.
Lâm Duẫn Nhi dáng vẻ chả sao cả. Tựa tiếu phi tiếu: "Hoàng hậu này là hận không xoay cô như giun dế, Đông cung này, hơn phân nửa đã là người của nàng ta".
Chả trách Lâm Duẫn Nhi không thường ở Đông cung mà vờ ham chơi chạy ra ngoài. Chính là tránh đi tai mắt của bọn giám thị này.
Từ Châu Hiền lại gấp gọn ngoại bào lên giá gỗ, cũng đặt thắt lưng nạm ngọc lên đó. Động tác chậm rãi mà trật tự, không hề rối loạn. Nàng nói: "Nếu điện hạ đã không thích đám người này, không bằng thần thiếp thay người xử trí bọn họ?".
Lâm Duẫn Nhi tùy tiện sửa lại vạt áo trung y, có hứng thú cười: "Úc? Xem ra ái phi muốn thay cô dọn đường sao?".
Từ Châu Hiền ấn Lâm Duẫn Nhi ngồi trước gương đồng, bắt đầu tháo kim quang cho nàng. Cử động vẫn đều đặn như thường, ba ngàn tóc đen len qua kẽ tay mềm mại.
Chỉ thấy tiếu ý bên môi nàng nhất quán vô vị: "Có thể vì điện hạ tẫn trách là thần thiếp phải làm. Huống hồ, điện hạ đâu thể cứng rắn trừ khử bọn họ bằng thần sắc thanh tỉnh, cứ để thần thiếp ra tay sẽ thuận tiện hơn".
Lâm Duẫn Nhi nhìn Từ Châu Hiền trong gương đồng mờ ảo. Quả thật, so với gương đồng, nữ nhân này không khác là mấy. Nhạt nhẽo, vô vị, lớp mặt nạ đối nhân xử thế của nàng ta hoàn mỹ không chỗ rách. Như thế trái lại gợi hứng thú cho kẻ khác.
Chỉ thấy Lâm Duẫn Nhi dễ đang nắm lấy tay Từ Châu Hiền vốn đang tháo tóc cho nàng, phượng mâu nhiễm tiếu ý sâu không đáy, nàng nói: "Ái phi tâm tư thật chu đáo, nếu vậy, sau này đành nhờ vào ái phi rồi".
Lâm Duẫn Nhi luôn gọi Từ Châu Hiền thân mật, nhưng nàng biết nàng ấy vẫn chưa thật tín nhiệm nàng. Bằng không sao lại cản nàng tháo hết tóc, chẳng qua là cố kị nàng đột nhiên kề dao vào cổ thôi. Nàng chỉ có thể cười đáp: "Thần thiếp tạ điện hạ tin dùng, tuyệt không làm người thất vọng".
Lâm Duẫn Nhi sau khi thoát bỏ ngoại bào hồng sắc liền chỉ vận trung y trắng muốt. Hoa văn tước quý được thêu dọc theo viền vạt áo bằng chỉ bạc, vô cùng thanh nhã. Ba ngàn tóc đen xõa tung sau đầu, phượng mâu sâu lắng, quả thật quá câu nhân.
Nàng tiến về hỉ giường, lại quay người nhìn Từ Châu Hiền, có điểm trêu đùa nói: "Ái phi không định hầu cô lên giường hay sao?".
Không rõ là ảo giác hay không, mơ hồ hai chữ "lên giường" lại được Lâm Duẫn Nhi nói đặc biệt rõ ràng. Từ Châu Hiền vẫn đứng chỗ bàn trang điểm, quy củ cười nói: "Điện hạ, người biết chuyện này là không thể".
Một Trữ quân si ngốc từ nhỏ, một quân quý chưa cập kê, nếu thật sự hành phòng sẽ gây nên đồn thổi gì đây? Huống hồ, chưa nói tới Vu hậu, nếu nàng ta biết Từ Châu Hiền được Lâm Duẫn Nhi tiêu ký, sẽ ghen tuông lồng lộn đến thế nào? Vậy nên mới nói, các nàng, vẫn chưa tới lúc.
Lâm Duẫn Nhi cười nhạt, chẳng muốn làm khó dễ Từ Châu Hiền nữa, phất tay ý chỉ Châu Hiền cứ tùy tiện. Xong rồi, nàng liền ưu nhã lên long sàn, đắp chăn ngay ngắn, nhắm mắt ngủ, động tác không chút dư thừa.
Từ Châu Hiền lại không vội thoát giá y cồng kềnh xuống, nàng thả mành che xuống. Nến long phượng đặt trên trà kĩ là tượng trưng cho phu thê hòa hợp sau này, nên đêm hoa chúc không thể thổi tắt. Bất quá, Từ Châu Hiền sợ ánh sáng làm Lâm Duẫn Nhi khó ngủ, vậy nên buông rèm che bớt.
Từ Châu Hiền xong việc lại tiến ra sau bình phong, trong đó vốn được thị nhân chuẩn bị sẵn mộc dũng từ trước. Nàng bình thản tháo hạ giá y, dùng trâm ngọc cố định tóc tai, sơ lược thanh tẩy một chút.
Lúc Từ Châu Hiền hoàn tất đã là ba khắc sau đó, giá y nặng nề lại thêm mão phượng cứng ngắc, một ngày hôm nay, nàng đều bị dằn vặt như xe nghiền.
Từ Châu Hiền khinh thủ khinh cước lên long sàn, Lâm Duẫn Nhi dường như đã thụy miên. Dung mạo nhu nhã một mảnh an tường. Nàng cẩn dực nằm xuống, lấy chăn phủ hờ lên người, không dám làm lớn động tác, sợ kinh nhiễu đến Lâm Duẫn Nhi.
Dường như thật sự mệt mỏi, Từ Châu Hiền chỉ mất hai khắc liền thiếp đi, hô hấp đều đặn. Lúc này, lại thấy Lâm Duẫn Nhi chợt mở mắt, trong mắt thập phần thanh minh, nào có giống đã ngủ say.
Nàng nhẹ chuyển người, chống một tay bên đầu nhìn Từ Châu Hiền. Rõ ràng đã cạn kiệt khí lực, vì cái gì vẫn cố chấp hầu nàng đổi y phục xong mới chịu nghỉ. Là lấy lòng nàng sao? Nàng lại thấy không giống.
Lâm Duẫn Nhi chậm rãi nâng tay, động tác mềm nhẹ vuốt ve sườn mặt Từ Châu Hiền. Dung mạo thanh thanh tú tú, lúc ngủ mới bớt đi một phần nhạt nhẽo, thêm hai phần nhu nhược. Lâm Duẫn Nhi cong môi, ngón tay thon dài lướt từ khóe mắt kéo dài đến chóp mũi đối phương.
Ngọc thủ tinh xảo chuyển dần theo da thịt, chẳng mấy chốc đã nằm tại cổ Từ Châu Hiền. Nếu muốn, Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn có thể giết chết Từ Châu Hiền ngay bây giờ, thậm chí là thần không biết quỷ không hay, nhưng nàng lại không làm vậy.
Lâm Duẫn Nhi thập phần nghi hoặc. Rõ ràng Từ Châu Hiền là kẻ quỷ kế đa đoan, tâm tư so với ai càng thận trọng. Thế vì cớ gì, nàng ta lại có thể điềm nhiên ngủ cạnh nàng mà không chút cảnh giác?
...
Sau lễ thành hôn, Từ Châu Hiền thuận lý thành chương trở thành thần tức hoàng gia. Sáng hôm sau, một lão mama đã sớm gõ cửa phòng hoa chúc, dáng vẻ muốn ra oai gọi tức phụ dậy lần đầu vào cửa phu gia.
Nếu Từ Châu Hiền lần đầu đặt chân vào hoàng thất, có thể sẽ thất nghi để bọn mama cậy oai tuổi tác này giáo huấn. Bất quá, nàng đã có mười lăm năm trong cung, một đời từng ngồi tại vị thế Trữ phi, hình bóng nha đầu thôn quê đã sớm bị bóp chết rồi. Nàng làm sao để bị bắt bẻ được?
Vậy nên lúc lão mama kia vào cửa, lại một bộ khó tin nhìn Từ Châu Hiền đang thay Lâm Duẫn Nhi chỉnh đốn y trang, trên người nàng đã sớm vận chế phục Trữ phi trật tự ngay ngắn. Bạch Hạ cùng Bạch Thúy lại đang bưng chậu đồng hầu các nàng rửa mặt.
Từ Châu Hiền ôn nhu vuốt thẳng viền áo cho Lâm Duẫn Nhi, các nàng hôm nay cùng vận bạch y thêu bạc hạc. Chỉ khác Lâm Duẫn Nhi một thân cao ngất thon dài, còn Từ Châu Hiền là mềm yếu nhu nhược.
Từ Châu Hiền trông thấy lão mama kia liền hơi khinh mày khói, thản nhiên hỏi: "Lý mama?".
Mama kia hồi tỉnh, cũng không hành lễ, ngược lại chỉ thẳng lưng nói: "Hồi Trữ phi, là nô tỳ".
Từ Châu Hiền gật đầu đã biết, đúng là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, người từ chỗ Vu hậu phái qua, tư thái rất không tầm thường. Nàng không chút khiếp nhược của người lần đầu về phu gia, giơ tay nhấc chân đều bộc lộ thản nhiên ung dung. Phảng phất nàng đã làm chủ ở đây từ lâu, không gì sợ hãi hay cố kị.
Chỉ nghe ngữ khí nàng không dao động: "Điện hạ đã sớm đói, ngươi đã chuẩn bị tảo thiện?".
Lý mama là mama quản sự trong Đông cung, vì Trữ quân "si ngốc" nên mọi quyền lực ở đây đều tập trung vào tay bà ta. Vốn nghĩ Từ Châu Hiền cùng lắm là thứ nữ dễ chèn ép, nào ngờ nàng mới ngày đầu đã bộc lộ khí thế như vậy. Bà ta có chút không phục nói: "Trữ phi vừa vào Đông cung nên không biết, điện hạ đều là cuối giờ thìn mới dùng thiện".
Từ Châu Hiền năm nay mười bốn tuổi, nhưng kinh lịch hai kiếp của nàng không phải chỉ có bằng đó. Nàng đâu dễ dàng bị uốn nắn như vậy. Thế nên nàng cười nhạt, ngữ khí vô vị: "Bản cung không cần biết ngươi sắp cho điện hạ canh giờ nào dùng thiện. Bất quá hôm nay, còn phải đến thỉnh an đế hậu. Ngươi định bỏ đói người cùng bản cung luôn hay sao?".
Lý mama mơ hồ đổ mồ hôi lạnh, chỉ một lời đơn giản, bà ta liền sắp bị chụp cho danh phạm thượng, còn dám khinh nhờn hoàng quyền. Biết rõ Từ Châu Hiền không đơn giản, bà ta không muốn cứng đối cứng nữa, vội quỳ thụp xuống dập đầu: "Trữ phi thứ tội!! Nô tỳ không dám!! Là nô tỳ không suy nghĩ thấu đáo, cầu Trữ phi thứ tội!!".
Từ Châu Hiền cũng không định làm quá chuyện, chẳng qua đánh tiếng gõ đầu mà thôi. Vậy nên điềm nhiên phất tay: "Được rồi, lui xuống chuẩn bị tảo thiện, đừng làm muộn canh giờ thỉnh an. Lần đầu bản cung đến thỉnh an nhà trượng phu, không thể sai sót".
Lý mama lĩnh lệnh làm ngay.
Từ Châu Hiền chợt cảm thấy khí tức cường hãn ập đến, nguyên lai Lâm Duẫn Nhi đã kề sát tai nàng, đè thấp giọng: "Ái phi, hảo thủ đoạn a".
Từ Châu Hiền chỉ cười không đáp, vuốt vuốt viền tay áo mình, nàng lại ra lệnh cho Bạch Thúy: "Đến gọi hai đồng sử kia cùng đến, dù sao cũng xem như đã gả cho điện hạ, phải cùng thỉnh an mới phải lễ".
Bạch Thúy nghe khẩu khí này của Từ Châu Hiền liền biết không đơn giản, ở cạnh Từ Châu Hiền không lâu, nhưng nàng mơ hồ hiểu được tính tình đối phương. Mỗi lần Từ Châu Hiền dùng ngữ khí vô vị, nhưng là trong bông giấu kim thì sẽ thêm một hồi tâm cơ. Bất quá, nàng không dám suy đoán lung tung, vội lĩnh lệnh đi ngay.
...
Lúc Từ Châu Hiền cùng Lâm Duẫn Nhi dùng xong tảo thiện đã là đầu giờ thìn. Không chậm trễ liền nhanh chóng đến cung hoàng hậu thỉnh an.
Vừa lúc hoàng thượng cũng tảo triều xong, đang ngồi long liễn bước vào tẩm cung. Treo trên người hắn ta, quả nhiên là Lệ phi tư thái bá mị đang đắc sủng.
Đại nhân vật đã đủ, liền đến lễ nghi rườm rà.
Từ Châu Hiền quy củ phúc thân thỉnh an, tiếu tấu chậm nhưng không hề sai sót. Bên cạnh nàng, Lâm Duẫn Nhi cũng vụng về hành lễ, động tác rất ngốc, nói năng cũng không mạch lạc.
Quả thật, kĩ năng diễn xuất như vậy, thảo nào giúp nàng ấy tồn tại trong thâm cung này lâu đến vậy.
Lâm đế dường như không hứng thú, chỉ gật đầu có lệ. Lệ phi lại chỉ sắm vai bình hoa, hồi lâu lại trêu ghẹo Lâm đế cười rộ lên.
Còn hoàng hậu, lại tư thái nhất quán đoan trang, không chấp nhất Lệ phi quá phận. Nàng ta tiếu dung dịu dàng: "Được, đã gả vào hoàng thất phải biết thủ thường giữ phận, như vậy mới không làm mất mặt hoàng gia, cũng không làm bản cung lo lắng".
Lời thì như đang khuyên dạy Từ huyệt thần tức, nhưng Từ Châu Hiền vẫn nghe ra ý vị cảnh cáo. Trong mắt nàng xoẹt qua đạo hàn quang, nhưng bề ngoài vẫn nhu thuận thụ giáo.
Lâm Duẫn Nhi có vẻ rất cao hứng: "Cô... cô thành hôn. Ái, ái phi... ưm, rất tốt!!".
Vu hậu bị hành chọc cười, điềm đạm trêu chọc: "Xem ngươi kìa!! Đều đã lập gia thất".
Từ Châu Hiền cũng mỉm cười phụ họa, nàng tiến đến sửa sang tay áo cho Lâm Duẫn Nhi. Một bộ hiền thê lương mẫu.
Vu hậu trông thấy cảnh này thì tiếu ý liền cứng ngắc ngay.