Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng như lời Châu Hiền nói, Tĩnh viên hôm đó thật sự rất náo nhiệt. Không rõ đại di nương cùng tam di nương bỏ đá xuống giếng thế nào, Từ Khải nhất quyết tước bỏ quyền dự cung yến của Lưu thị. Tuyên bố cùng bên ngoài, chủ mẫu ốm nặng, không thể nhập cung tham yến.
Phải biết Từ Thi Âm vừa qua sinh thần mười bốn tuổi, sắp tới liền là tuổi cập kê. Cung yến là dịp để mấy tiểu thư quân quý, tước quý có thể lân cận. Nếu Từ Thi Âm không đi thì sẽ chịu thiệt thòi, còn nếu đi thì kẻ khác lại đàm tiếu, mẫu thân ruột thịt lâm bệnh nhưng tiểu thư dòng chính vẫn còn có thể tham yến.
Từ Châu Hiền chính là muốn như vậy, không chỉ là hạ bệ chính phòng, gây ra gút mắt giữa Lưu thị cùng lão phu nhân, khiến thiếp thất chĩa mũi nhọn vào người Lưu thị. Hơn cả chính là nàng muốn xem Từ Thi Âm ứng phó thế nào.
Ả nữ nhân này không phải thích thể hiện bản thân ôn nhu thiện lương lắm hay sao, nàng nhất định sẽ xé rách lớp da mặt giả tạo này của ả.
Chuyện ngũ thiếu gia mờ ám cùng một nha đầu, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chưa đến mức khiến cả Từ gia nháo nhào, nhưng đủ để là hòn đá phá vỡ yên ả.
Lúc Châu Hiền thong thả đến chậm thì mọi sự đã vãn ra, Tĩnh viên một mảnh yên ắng. Nàng nghe loáng thoáng, ngũ thiếu gia đã bị bắt quỳ ở Từ đường. Từ Khải phất áo bỏ đi, Lưu thị cũng quy hồi Lưu các viên từ lâu. Đại di nương thậm chí còn công khai vui cười hớn hở, chính là điển hình vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
Từ Châu Hiền vô thức cong khóe môi, đời trước lúc chuyện này vỡ lẽ thì đã là ba năm sau, ngũ thiếu gia đã vỡ lòng mà ả nha hoàn kia cũng đã ngộ nhỡ mang thai. Vậy nên mọi thứ nhanh chóng bị đè xuống.
Nàng chính là không muốn nó kết thúc đơn giản như vậy, sau khi vỡ lòng gian díu thì bình thường, nhưng nếu là trước khi vỡ lòng... ngược lại là chuyện hay, ít nhất là với nàng...
Từ Châu Hiền đến được Tĩnh viên nhưng cũng không được tiếp đón, lão phu nhân một mực đóng cửa cho ăn bế môn canh. Hẳn là do chuyện này đả kích không nhỏ, dù thế nào đó cũng là nha hoàn hầu trà bên người bà, lại bôi bẩn tôn tử truyền dòng của bà. Nói cho cùng, bà cũng gián tiếp tiếp tay.
Bạch Hạ hai tay cầm thực hạp, nghe thấy nha hoàn Tĩnh viên khước từ mà nhíu mày. Nghiêng đầu nhìn Từ Châu Hiền đứng bên cạnh.
C
hâu Hiền cười cười, thập phần từ tốn. Nàng nhẹ giọng "Vị tỷ tỷ này, ta đến thật không có ý quấy rối tổ mẫu, chỉ là ta vừa hầm chút canh còn nóng, muốn hiếu kính tổ mẫu. Sẵn tiện cũng hỏi tổ mẫu chút về Phật pháp. Hi vọng tỷ tỷ có thể truyền lời lại".
Nói rồi, Từ Châu Hiền không dấu vết đặt vào tay nha hoàn giữ cửa một hầu bao. Nha hoàn kia cũng một trận giật mình. Sau lại do dự đáp ứng, tiến vào trong thông truyền.
Lão phu nhân đã đau đầu không thôi, bà cũng thật không ngờ ngay trong Tĩnh viên lại có loại chuyện bại hoại như vậy. Cả Từ Khải cũng có chút mất hứng với bà, còn Lưu thị thì khỏi nói, cứ như thể bà là người câu thông cho nha hoàn hầu trà kia. Thiếp thất thì câu có câu không bóng gió, nửa cười nhạo ngũ thiếu gia, nửa châm chọc bà dạy dỗ nha hoàn cũng không nghiêm.
Xác thật bà đã nghẹn một trận nộ khí, nhưng hiện tại Lưu thị nắm quyền đương gia, chuyện lại xảy ra tại chỗ bà, bà khó tránh khỏi liên can, cũng không thể biện minh, phần nhiều là đuối lý.
Nào ngờ lại nghe thấy Từ Châu Hiền cầu kiến, bà nghĩ một lúc cũng ưng thuận cho nàng tiến vào.
Châu Hiền thong dong thi lễ "Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu".
Đáp lại là thái độ bất thiện của lão phu nhân "Ngươi đến có chuyện gì?".
Từ Châu Hiền vận một thân thanh y, dung mạo không nổi bật nhưng lại mang theo dáng vẻ đạm nhiên, tựa như một bức thủy mặc cổ kính. Nàng cười nhạt "Tôn nữ vừa hầm được chút canh còn nóng, liền mang đến hiếu kính tổ mẫu".
Lão phu nhân có điểm ngẩn người, từ lúc Lưu thị chấp chưởng đương gia, chỗ bà đương nhiên được đầy đủ, nhưng thứ quyền lực trong nhà này lại không còn nữa. Vậy nên hiếm có thiếp thất nào chạy đến lấy lòng bà. Từ Châu Hiền chỉ cười vô hại, cẩn dực đón lấy thực hạp từ Bạch Hạ, múc ra một chén canh hạt sen, hương khí nghi ngút. Hai tay dâng lên cho lão phu nhân.
Lão phu nhân nửa nghi nửa ngờ, nhưng cũng đón lấy, có lệ nói "Ngươi có lòng rồi".
Châu Hiền cười cười "Tổ mẫu sao lại nói vậy, tổ mẫu là trưởng bối trong nhà, thân là tiểu bối vẫn nên hiếu kính người. Tôn nữ chỉ sợ tổ mẫu chê tôn nữ phiền phức thôi".
Lão phu nhân hơi bất ngờ, một thứ nữ thôn quê trong mấy ngày lại nói được đạo lý êm tai như vậy, nhất thời nhìn Châu Hiền thuận mắt hơn rất nhiều. Bà từ tốn nhấp ngụm canh nóng, nhịn không được mà khen ngợi "Hảo thủ pháp".
Từ Châu Hiền lại có chút ngượng ngùng, thập phần vô hại "Tạ tổ mẫu, tôn nữ là mấy hôm theo nhị tỷ mới học được chút da lông".
Lời này nghe thì có vẻ khiêm tốn lấy lòng, nhưng nói ra lại khiến lão phu nhân hừ lạnh. Mấy năm gần đây, chính phòng bề ngoài vẫn hiếu thuận cùng bà, nhưng bên trong Lưu thị lại qua mắt bà không ít chuyện, nhị tiểu thư chính phòng quanh năm, tay mười ngón không dính xuân thủy đó, làm sao chịu uốn gối cong lưng, hiếu kính cho bà được chén canh.
Lão phu nhân đặt lại chén canh lên bàn, thấy Châu Hiền đang đứng thì phất tay cho nàng ngồi, nhìn ngó một lúc mới nói "Nhị tỷ ngươi là đích nữ, có nhiều thứ ngươi học được cũng nhiều thứ không học theo được, hiểu chưa?".
Từ Châu Hiền cười lạnh, xem ra chính phòng vẫn còn lợi ích, nên bà ta mới đánh tiếng với nàng, để nàng không trèo cao, nhưng nàng vẫn giả vờ mờ mịt đáp lại "Tôn nữ ghi nhớ lời tổ mẫu dạy".
Lão phu nhân cảm thấy nộ khí tan hơn nửa nên cũng chịu ngồi đàm thoại cùng Châu Hiền. Phần nhiều là Châu Hiền hỏi về Phật pháp, bà liền cao hứng đối đáp. Châu Hiền trải qua một kiếp dằn vặt, ít nhiều cũng hiểu được thói quen của lão yêu bà này. Nàng chỉ cần kể chút chuyện vặt vãnh về kinh văn Phật pháp, liền có thể thu hút được bà ta.
Giờ thân, đột nhiên ngoài sân Tĩnh viên ồn ào, lão phu nhân lập tức nhíu mày, Từ Châu Hiền chỉ chờ như vậy, lập tức đứng dậy "Để tôn nữ ra xem thử".
Lão phu nhân liền phất tay ưng thuận, Châu Hiền cũng không ra mặt mà chỉ đứng sau cửa gỗ nhìn thử bên ngoài. Quả nhiên là đoàn người Lưu thị. Ả nha hoàn hầu trà bị trói gô trên đất, mà mama bên người Lưu thị đang lấy roi da hung hăng quất nàng ta ngay trước cửa Tĩnh viên.
Xem ra Lưu thị không nuốt trôi cơn giận này rồi, bởi vì lão phu nhân thường gọi ngũ thiếu gia sang đây mới khiến xảy ra cơ nhỡ. Từ Khải lại chỉ trách cứ mỗi ả, ả một bụng tức giận liền trút lên người lão phu nhân. Quả nhiên là kẻ ngạo mạn hơn người.
Hiện tại lôi cả nha hoàn Tĩnh viên ra trước cửa đánh đập, thế này không phải là đánh vào mặt mũi lão phu nhân hay sao. Nàng đã sớm biết, Lưu thị tính tình quá cao ngạo, ả chẳng bao giờ chấp nhận bản thân sai, vậy nên hiện tại là đang muốn xé rách da mặt cùng lão phu nhân rồi.
Nha hoàn hầu trà kia ngược lại bị đánh đến đáng thương, roi da quất lên người từng đợt, huyết nhục mơ hồ. Chịu đau không được mà tê rống liên tục, đâm đau tai kẻ khác mà. Nhất thời vang động tứ phía.
Từ Châu Hiền xem đã đủ liền thong thả quay vào trong, Bạch Thúy thủ đoạn không tồi, xem ra đã góp không ít trong chuyện này, có thể ép Lưu thị xé rách da mặt cùng lão phu nhân, năng lực nàng ta không hề nhỏ được. Giữ một nha hoàn như vậy cũng như dùng lấy con dao hai lưỡi, không biết bao giờ sẽ bị lưỡi dao cắt phải.
Nhưng, nàng cũng không ngại...
Châu Hiền chấn chỉnh tâm tình một chút, sắc mặt biến chuyển thành thập phần chấn kinh cùng khiếp sợ, chân thấp chân cao chạy vào trong chỗ lão phu nhân. Sắc mặt xám như tro "Tổ mẫu... Chủ mẫu thế nhưng đang đánh phạt một nha hoàn bên, bên ngoài cửa Tĩnh viên...".
Nói đến đây còn như bị dọa sợ mà phập phồng ôm lấy ngực. Lão phu nhân không hổ là kẻ từng đấu đá nhiều năm, không có mấy phần sắc mặt. Ngược lại chỉ rít trong kẽ răng "Thấy ta không nói, ả ta liền tự cho mình cái quyền lộng hành hay sao?".
Từ Châu Hiền chỉ rụt rè lùi xuống một bước, dè dặt nói "Tổ mẫu hạ hỏa, tổ mẫu hạ hỏa... Hẳn chủ mẫu là chỉ muốn trừng trị nha hoàn không nghiêm...".
Một lời này lại chọc phải chỗ đau của lão phu nhân. Dù thế nào bà cũng là người lớn nhất trong cái nhà này, bà lui về ẩn dật không có nghĩa tùy tiện để kẻ khác tát vào mặt mũi. Mấy năm qua bà đã mắt nhắm mắt mở với Lưu thị, ả ta đừng hòng được nước làm tới.
Lão phu nhân gắt lên với Châu Hiền "Nha hoàn chỗ ta cần đến phiên ả dạy dỗ?!!".
Từ Châu Hiền liền ủy khuất ngậm miệng, hốc mắt có chút đỏ, không rõ bị dọa sợ hay là gì khác.
Lão phu nhân cũng biết bản thân vừa trút giận không đúng chỗ, nhưng chỉ phất tay lạnh lùng "Ngươi lui về chỗ của mình đi, sớm mai ta sẽ cho người gọi ngươi tới".
Từ Châu Hiền nhu thuận vâng lời, thi lễ xong liền mang theo Bạch Hạ ly khai. Lúc nàng quay đi, nào còn dáng vẻ khiếp sợ, chỉ còn thong dong cùng điềm nhiên, khóe môi đọng lại một cỗ tiếu ý lạnh lùng.
Năm xưa phủ thượng thư giúp phủ thừa tướng bưng bít nạn tham ô, tránh thoát một kiếp nạn. Lão phu nhân liền nhận lấy thiên kim phủ thượng thư làm con dâu, trao lại quyền quản gia. Nhiều năm qua xuống nước cùng Lưu thị một bậc, Lưu thị lại biết chừng mực, nên lớp da mặt mỏng manh này mới không bị chọc thủng... còn bây giờ, e đã khác rồi...
Quả nhiên lúc chiều khi nàng ly khai, Lưu thị cư nhiên bị lão phu nhân cấm túc. Từ phủ cũng không ngờ có chuyện này. Nhất thời nháo nhào cả lên.
Từ Châu Hiền lại cười trừ, Từ Khải đã tuyên cáo bên ngoài Lưu thị bệnh nặng, cần dưỡng bệnh, hiện tại lão phu nhân có cấm túc hay không cũng thế thôi. Đơn giản là vô thưởng vô phạt. Xem ra bà ta vẫn còn cố kỵ phủ thượng thư rất nhiều.
Cũng phải... phủ thừa tướng cùng phủ thượng thư đều là cùng chia chác hối lộ, tham ô cùng nhau. Lão phu nhân tự khắc biết chừng mực mà không dám đánh gãy tầng này quan hệ rồi.
Không sao, dù thế nào Lưu thị cũng đã chọc rách da mặt cùng lão phu nhân, thứ nàng muốn đã đủ...
Nghĩ đến đây, Từ Châu Hiền lại thong dong hạ thêm một quân cờ hắc sắc lên bàn cờ. Tiếu ý nhợt nhạt mà nghiền ngẫm. Vừa lúc Bạch Thúy tiến vào, cung kính thi lễ "Thỉnh an tiểu thư".
Châu Hiền không nhìn đến chỉ thản nhiên nói "Chuyện lần này ngươi làm rất tốt".
Bạch Thúy cúi thấp đầu, nàng ta biết Châu Hiền không nhúng tay chỉ để nàng ta tự xoay sở hết chính là đang muốn thử thách nàng ta. Nay chuyện đã thành, Châu Hiền lại khen ngợi, có phải biểu thị, nàng đã được tín nhiệm?
"Nô tỳ không dám, chẳng qua nô tỳ có quen biết với vài nha hoàn trù phong. Phong thanh tin tức cho các nàng, tay chân của các vị di nương liền thu thập rồi báo lại. Tất cả đều nhờ đại di nương cùng tam di nương hiệp lực. Nô tỳ ngược lại chẳng làm gì để nói công trạng"
Bạch Thúy mười mươi nói rõ, không sót một điều gì. Châu Hiền vốn dĩ đã biết hết nhưng khi nghe thấy đối phương tự bẩm báo cũng có hai phần hai lòng. Nha hoàn này, nàng dùng được...
Chỉ nghe thấy ngữ khí Châu Hiền không nóng không lạnh "Hảo, ta đã biết, hiện tại ngươi đừng ra mặt quá nhiều, tránh có kẻ hiềm nghi, cần gì cứ bảo Bạch Hạ chuẩn bị. Khi nào có lệnh ngươi liền dự cung yến cùng ta". .
||||| Truyện đề cử: Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em |||||
Bạch Thúy nho nhỏ kinh hỷ, Châu Hiền thái độ này không phải là đang xem nàng thành tâm phúc rồi sao. Nàng ta vội thi lễ thật sau cùng Châu Hiền thì thối lui.
Bạch Thúy đi rồi, nhất thời gian phòng chỉ còn nàng. Tiếng quân cờ vang lên đều đặn...
Cuối cùng chỉ nghe thấy Châu Hiềm thở dài nhè nhẹ. Sớm thôi, rất nhanh nàng liền có thể thấy lại nàng ấy, không cần vội vàng... rất nhanh thôi...
Từ Châu Hiền tự trấn định lại bản thân, xác thực từng bước chân ở kiếp này nàng đều tính toán trước, sai lệch cũng quá lớn. Nhưng có vài chuyện, nàng lại không mong muốn nó thay đổi, tỷ như nữ nhân từng là trượng phu của nàng. Nàng không muốn thay đổi...
Sống lại một lần, lại mang theo quá nhiều cừu hận, Từ Châu Hiền trừ hận ý thì còn lại là mang nợ.
...
Tầm mắt Châu Hiền có chút mơ hồ, nàng như thấy lại được rất nhiều chuyện...
Dưới rừng ngô đồng đỏ rực yêu diễm, nữ nhân đó vận một thân bạch y, tay áo thêu bạc hạc bị gió lộng thấp thoáng... Phảng phất chút bụi phù du sắp tan biến...
Cánh hoa ngô đồng rơi lả tả như khởi vũ, nữ nhân ấy quay đầu lại nhìn nàng...
Nàng ấy không nói gì, cũng không có cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng đứng đó quay đầu nhìn nàng...
Một nhìn trôi mất hai nhân thế...
Một lần quay đầu lạc mất ngàn cánh hoa...
Một lần gả cho vạn đời khó thay đổi...
Một bước quay lại... liệu có còn kịp chăng...
...
"Xoảng..."
Chén đồng đựng quân cờ rơi mất, Từ Châu Hiền nhìn những quân cờ ngổn ngang trên đất. Cuối cùng lại bật cười, tiếu ý nhất quán nhạt nhẽo như nước.
Đời này nàng đeo theo quá nhiều thù hận, chưa tiến được bao xa đã bối rối rồi...