Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Pháo binh cày nát mặt đất, mở đường cho bộ binh và Ma Đạo sư tiến lên” là điều mà tôi từng nghe được ở đâu nhỉ? Hình như đó là vào tiết học lịch sử chiến tranh của một ngày nắng ấm áp đến mức làm cho người ta phải buồn ngủ.
Những bài học gây buồn ngủ ở trường Thiếu sinh quân hầu như không để lại ấn tượng đến khi áp dụng vào chiến trường đã để tôi nhận thức được sự khủng khiếp của chúng. Có lẽ vì cũng có cảm giác tương tự như tôi nên gương mặt của thiếu úy Degurechaff vẫn thường lộ ra vẻ bất mãn trong suốt quá trình chiến đấu. Nhưng khác với tôi, cô có thể lạnh lùng triển khai các thuật thức tàn phá quân địch. Làm tôi vừa ngạc nhiên vừa khâm phục là khả năng chiến đấu thượng thừa của cô. Mặc dù tôi phải nỗ lực hết mức mới theo kịp cô khi phi hành và thường xuyên gặp phải hỏa lực địch thì thiếu úy hầu như không va chạm phải phát đạn nào.
Nghĩ đến những điều đó trong khoảng khắc như thế này thật vô ích. Song cảnh tượng trước mắt đã tiết lộ cho tôi biết sự chênh lệch giữa hai chúng tôi lớn như thế nào. Đúng như mong đợi, chỉ có những người vượt quá thường nhân mới có thể lĩnh được huân chương Silver Wings Assault.
「Đây là lệnh của phi đoàn trưởng tới tất cả thành viên. Đợt oanh tạc lần hai của pháo binh sẽ tiến hành sau – 300 giây. Bắt đầu thoát ly.」
Trong giây phút ngắn ngủi mà tôi bị lạc trong suy nghĩ, lực lượng còn sót lại của thê đoàn địch đã bắt đầu lui về hậu phương. Thời điểm kết thúc cuộc chiến hay vào lúc tôi đang lượn lờ vô thức trên bầu trời. Vì thế tôi thường chuẩn bị sẵn tâm lý cho các mệnh lệnh truy kích tiếp theo. Nhưng lần này tôi lại cảm thấy yên lòng khi chỉ phải trả lời “đã rõ”.
Không sai, là yên lòng. Sự an tâm vì không phải truy đuổi kẻ thù trong nỗi áy náy. Thiếu úy Degurechaff có thể bình thản sử dụng các đòn tấn công quang học tầm xa hoặc các thần chú nổ vào kẻ thù đang bỏ chạy, còn tôi lại không thể. Bởi vậy mà khi không phải làm điều đó, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Vào lúc tâm trí tôi bắt đầu trống rỗng khi vội vã theo đuổi thủ trưởng đang giải phóng các thuật thức, con người tôi gần như rơi vào trạng thái mất hồn không thể suy nghĩ rõ ràng. Thế nhưng một phần trong con người tôi vẫn còn do dự khi nhắm thuật thức vào lưng của những người lính chạy trốn… Nói rõ hơn là tôi không chắc chắn những điều mình đang làm có đúng đạo đức hay không.
Đương nhiên, thân là hạ sĩ Viktoriya Ivanovna Serebryakov thì công kích là đúng. Nhưng tôi không thể làm vậy khi là Visha.
“Tất cả đơn vị tập hợp. Không có thương vong. Không có tiêu hao khác ngoài trang thiết bị.”
Cuối cùng chúng tôi cũng hạ cánh. Tâm trí căng thẳng cao trong suốt trận chiến của tôi đột nhiên được thả lỏng khiến tôi xém ngất đi. Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là nhanh chóng lên giường và đi ngủ.
Tuy rằng tôi phải thừa nhận là có rất nhiều bất tiện đối với một thiếu nữ đang ở độ tuổi nhạy cảm. Nhưng mong muốn có một phòng tắm dành riêng cho nữ giới ở nơi thiếu thốn nguồn nước như tiền tuyến là một chuyện viển vông. Vậy nên tôi noi gương thiếu úy Degurechaff ném một câu “ngủ đây, ngủ ngon” thô lỗ và gục xuống nghỉ ngơi trong khi cảm tạ Chúa vì mình ít ra còn có giường để nằm.
Nhưng có vẻ Đức Chúa Trời cũng không tử tế đến thế. Tiếng kèn khẩn cấp vang lên. Lúc tôi lấy lại tinh thần thì mọi người đã tập trung cả rồi.
“Rất tốt. Các thành viên phi đoàn chú ý. Tôi có một vài tin xấu.”
Bầu không khí thật kỳ lạ. Tôi không khỏi thẳng người vì căng thẳng khi phi đoàn trưởng trung úy Schwarzkopf lặng lẽ báo cho chúng tôi biết tình huống. Khi sĩ quan chỉ huy bắt đầu nói chuyện một cách bình thản thường là dấu hiệu cho một điều khủng khiếp sắp xảy đến. Dù sinh hoạt quân lữ không lâu nhưng đó cũng là một trong những điều mà tôi học được.
“Thông báo khẩn cấp. Phi đoàn Ma Đạo sư đột kích 304 đã va chạm hai phi đoàn Ma Đạo sư của địch và đang phải chiến đấu.”
Đây là tin cấp báo đến từ lính đồng minh phụ trách chiến đấu với quân địch theo sau hai phi đoàn trên. Theo kế hoạch ban đầu họ sẽ tấn công vào thê đoàn thứ hai của địch, nhưng lại bị quân tiếp viện của kẻ thù quấy nhiễu. Bất chấp tâm trí vẫn còn mụ mẫm sau trận chiến vừa qua, cảm giác nguy hiểm khiến tôi dần hiểu được hiện trạng. Các đơn vị liên quan là quân đội phe ta, toán quân tiếp nối của địch và quân tiếp viện mới xuất hiện của địch.
“Còn thê đoàn thứ hai kia thì sao?”
“Đang bị pháo binh đàn áp. Hiện tiền sát viên phe ta đang bị Ma Đạo sư yểm hộ của chúng truy kích nên không có cách tiến hành quan trắc tình báo để đánh giá tác động hay hiệu chỉnh tọa độ.”
Cuộc đối thoại giữa các sĩ quan cấp cao làm tôi hình dung một tương lai cực kỳ chán ghét. Tôi không khỏi thở dài khi lắng nghe cuộc trao đổi, tiếng thì thầm vang lên bên tai tôi về một cuộc chiến sắp diễn ra.
“Chúng ta cần nhanh chóng hội họp với phi đoàn 304. Chuẩn bị cất cánh ngay lập tức.”
Lại là một khảo nghiệm khác. Vả lại tinh thần vừa được thư giãn của chúng tôi khó mà bốc cháy lên lần nữa. Tâm trí tôi vẫn còn nửa tỉnh nửa mê khi trung úy nói tiếp:
“Đồng thời chúng ta sẽ tiến hành chiến dịch giải cứu các tiền sát viên đang bị Ma Đạo sư địch tấn công. Nhắc đến vấn đề này, thiếu úy Degurechaff cũng từng trải qua chuyện tương tự ở mặt trận phía Bắc nhỉ?”
“Vâng. Tôi không muốn trải qua lần thứ hai.”
Đảm nhiệm vai trò tiền sát viên pháo binh gần như là chấp nhận làm mục tiêu cho các Ma Đạo sư đối phương. Chỉ cần tước đi đôi mắt thì pháo binh không còn đáng sợ nữa, bất kỳ quân nhân lão luyện nào cũng sẽ nhấn mạnh tầm quan trọng của câu nói này. Là con mắt của kẻ thống trị trên chiến trường đồng nghĩa với việc đánh cược mạng sống của mình cùng số phận với tỉ lệ cược bất lợi.
…Erya nói dối, cái gì mà ngồi chơi xơi nước ở hậu phương an toàn chứ?
Tôi đã choáng váng khi biết được tiền sát viên luôn bị Ma Đạo sư địch coi là cái gai trong thịt. Quan trọng hơn là ngay cả thiếu úy Degurechaff luôn bình tĩnh trước mưa bom lửa đạn cũng từng bị thương nặng trong nhiệm vụ tiền sát càng khiến tôi lo lắng hơn cho Erya. Vai trò của tiền sát viên quá nguy hiểm.
Chưa kể đến một người làm công việc tiền sát giống Erya đang bị truy đuổi. Càng nghĩ đến điều đó, tiếng lòng giục tôi đi cứu hắn càng vang vọng. Ngay cả chính bản thân tôi cũng không rõ cảm giác này đến từ đâu.
Vì vậy tôi nhất định phải dốc toàn lực vào chiến dịch giải cứu. Sau khi đã lên quyết tâm, tôi hít thật sâu để tiếp thêm năng lượng cho cơ thể uể oải của mình.
Có điều đó chỉ là biến hóa trong nội tâm tôi. Trái với đáy lòng sục sôi, bề ngoài của tôi vẫn giống như một cô gái mệt bở hơi tai.
“Ra vậy. Như thế…với tư cách là chủ nhân của huân chương Sliver Wings Assault, thiếu úy Degurechaff có đề xuất giải pháp nào không?”
“Chúng ta càng chậm trễ thì cơ hội cứu viện càng ít đi.”
“Ngay cả khi Type-95 được sử dụng?”
“…Với tôi thì không thành vấn đề, nhưng hạ sĩ Serebryakov đã đến giới hạn rồi.”
Thiếu úy Degurechaff nhìn thoáng qua dáng vẻ bất động và gương mặt đờ đẫn của tôi rồi nghiêm túc trả lời câu hỏi của trung úy Schwarzkopf
“Tôi không muốn trở thành một sĩ quan vô năng hại chết cấp dưới chỉ vì hoàn thành một nhiệm vụ cứu viện.”
“Vậy phải giải tán phi đội hai người sao…Không, quên những gì tôi vừa nói đi.”
Những lời này của cô ấy chứa đựng rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cảm giác thất vọng, hoặc có lẽ đó là cảm giác lo lắng. Nhưng có thể nói ra chỉ có kết luận duy nhất là “không còn cách nào”.
Mà lời của trung úy Schwarzkopf đã tiết lộ ông phủ nhận quyết định ban đầu của mình. Một phi đội hai người là đơn vị cơ bản.
Giả sử để thiếu úy Degurechaff cứu viện thì chờ đợi cô chính là cuộc không chiến đơn độc với hai phi đoàn. Cứ cho là mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng lần này lực lượng địch đã trực tiếp phát động tấn công từ chính diện nên chắc chắn chúng sẽ có đơn vị yểm trợ. Vào lúc như thế, xác suất sinh tồn cho một tay mơ không có sự hỗ trợ của đồng đội như Visha sẽ rất thấp.
Ngay cả khi Visha muốn tham gia vào chiến dịch cứu viện thì dấu hiệu cạn kiệt về mặt thể chất và tinh thần của cô ấy sau nhiệm vụ đột kích vừa qua cũng làm mọi người phải lo lắng. Chính vì thế mà họ mới phủ định gợi ý này và do dự.
Khi hiểu được điểm ấy, tôi đã không thể kiểm soát cảm xúc của mình và hét lên.
“Thưa phi đoàn trưởng, xin cho tôi được phép phát biểu ý kiến.”
“Hạ sĩ Serebryakov?”
“Tôi sẵn lòng! Tôi tình nguyện tham gia chiến dịch giải cứu!”
Trung úy Schwarzkopf im lặng và tỏ ra nghi ngờ. Tất nhiên, nếu mọi thứ không tiến triển tốt thì tự ý nói chen vào khi chưa được sĩ quan cấp trên cho phép có thể làm tôi chịu trừng phạt. Bản thân tôi cũng ngạc nhiên trước sự can đảm này. Có mơ tôi cũng không dám làm ra hành vi kích động như vậy.
“Hạ sĩ!”
“Tôi cũng là một người lính của Đế Quốc! Có thể là bản thân tôi quá kiêu ngạo, nhưng tôi tin mình có khả năng thực hiện nhiệm vụ này!”
Lời nói ngắn gọn và đanh thép của thiếu úy Degurechaff khiến tôi cảm thấy mình như thể đang bị giáo huấn. Nhưng ngay cả sự ác liệt trong giọng nói ấy bây giờ cũng không thể ngăn lại hành động của tôi.
“Thưa phi đoàn trưởng, làm ơn hãy để tôi tham gia!”
“Cô ấy nói vậy đấy. Thiếu úy.”
“Trung úy Schwazkopf!”
Âm thanh ngạc nhiên của thiếu úy vang lên khi cô hướng cái nhìn hoài nghi đến trung úy Schwarzkopf. Đôi mắt khép hờ vì chán nản và vô tâm đến thế giới kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và thiếu úy mở to đến cực hạn, giống như thể cô vừa nhìn thấy một điều không thể tin nổi. Tuy hơi khó giải thích nhưng biểu hiện ấy của cô mới là biểu hiện nên có của một bé gái mười tuổi.
Có vẻ như một người có ánh mắt lạnh giá như thiếu úy cũng lo lắng cho sự an nguy của cấp dưới mình.
“Đội Jones sẽ hộ tống em đến địa điểm cứu hộ. Bắt đầu hành động đi.”
“Nhưng…thưa trung úy…”
“Tôi đã quyết định. Thiếu úy, tôi hiểu sự quan tâm của em, nhưng nếu còn tiếp tục sẽ bị xem là hành vi bảo hộ quá mức cần thiết.”
Một biểu hiện kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt của thiếu úy Degurechaff. Không ngờ cô ấy là một người có tình cảm phong phú như vậy – thậm chí còn khiến tôi nảy sinh ý nghĩ thất lễ kiểu vẻ mặt cảm xúc của thiếu úy Degurechaff thật quá thú vị mà. Tuy có không thận trọng nhưng điều này có thể làm cho tôi lĩnh hội được cảm giác lúc bạn tôi trêu chọc biểu cảm của mình.
Ấn tượng ma cà rồng lạnh lùng đã biến mất, để lộ ra những lớp cảm xúc bên dưới lớp băng.
Không biết từ lúc nào tôi đã trở nên yêu thích thiếu úy Degurechaff kể từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Nhận ra điều đó vào một thời điểm thế này thật là một cảm giác khó thể lý giải, nó đến và đi như cơn gió vậy. Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra rằng trong suốt quãng thời gian qua tôi đã được bảo vệ bởi một đứa bé nhỏ hơn mình.
“Hiểu rõ. Tôi sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ hỗ trợ ngay. Đây chính là tâm nguyện của Ma Đạo sư đấy. Chúc các bạn may mắn.”
“Tương tự với ngài, thưa trung úy. Chúc các bạn may mắn!”
Sau câu nói này, phi đoàn lập tức rời khỏi điểm xuất phát. Thiếu úy Degurechaff nhìn theo bóng dáng của họ cho đến khi biến mất rồi quay đầu lại và nở nụ cười mê người với tôi.
“Vậy thì, hạ sĩ. Bạn chuẩn bị xong chưa?”
Không hiểu sao nụ cười xán lạn của thủ trưởng khiến tôi liên tưởng đến ý nghĩ “hàm răng của người này quả nhiên là sắc bén giống ma cà rồng mà”. Một nụ cười khó mà tin tưởng được. Nhưng bởi đó là nụ cười của thiếu úy, nên tôi cũng đáp lại cô bằng một nụ cười tràn ngập niềm tin và sự ấm áp. Đúng vậy, tôi đã quyết định. Tôi sẽ không bỏ rơi bất kì ai.
“Vâng, thưa thiếu úy.”
“Tốt lắm. Đến giờ rồi. Trung sĩ Jones, xin hãy chăm sóc chúng tôi nhé.”
“Yên tâm đi. Ngài không tìm thấy đơn vị nào giàu kinh nghiệm hơn chúng tôi ở chiến trường Rhine này đâu.”