Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 6.
Mặt Ngô Dã tối sầm, cúi đầu không nói gì. Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân hỗn loạn.
“Ông Nguyễn, mau ra xem! Con gái ông, Tĩnh Tĩnh, xảy ra chuyện rồi!”
7.
Khi Ngô Dã thấy Nguyễn Tĩnh lần nữa, cô đang nằm ở một góc phố vắng, giữa đống rác rưởi. Cả người cô không một mảnh vải che thân, thân thể sõng soài trên mặt đất, cả người đầy vết đỏ giống bị thắt lưng quất, đùi be bét m/áu. Cặp mắt xinh đẹp của cô đã bị đào đi.
Ngô Dã cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, hắn không thể thở nổi, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ: Nguyễn Tĩnh đã ch*t, và hơn nữa, cái ch*t của cô thật là dã man. Rốt cuộc ai đã ra tay tàn bạo như vậy?
Ngô Dã nghe thấy ông Nguyễn phát ra những tiếng gào thét đầy đau khổ. Ông nhào đến ôm lấy cơ thể trần trụi của con gái: “Tĩnh Tĩnh, ai đã hại con?”
Ngô Dã cố gắng giữ lý trí, định bảo ông Nguyễn buông thi thể Tĩnh Tĩnh ra để bảo vệ hiện trường. Nhưng đúng lúc đó, hắn thấy ông Nguyễn đặt tay lên ngực Nguyễn Tĩnh, kinh hãi kêu lên: “Tim nó còn đập, nó chưa ch*t! Mau gọi xe cứu thương!”
8.
Xe cấp cứu và xe cảnh sát đến cùng một lúc. Tất cả đều nhờ Ngô Dã sắp xếp.
Điều kiện ở bệnh viện huyện quá hạn chế, Nguyễn Tĩnh đang đứng giữa ranh giới sinh tử. Các bác sĩ cho biết cần phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện lớn ở thành phố.
Với sự phối hợp của cảnh sát, xe cứu thương phóng nhanh về phía thành phố. Đây là một vụ án cực kỳ nghiêm trọng, và Nguyễn Tĩnh là nạn nhân, đồng thời là nhân chứng. Cần phải nỗ lực hết sức để cứu sống cô.
Ngô Dã vẫn cảm thấy đầu óc mông lung.
Hắn nhớ lại cảnh tượng ở bệnh viện huyện: Bác sĩ tay đầy máu, nhíu mày nói với cảnh sát và người nhà: “Bệnh nhân có dấu hiệu mang thai khoảng hai tháng, bị đ/ánh mạnh nên dẫn đến s/ảy th/ai. Điều kiện ở bãi rác quá tồi tệ, rất có thể dẫn đến nhiễm trùng vết thương. Hơn nữa, theo kết quả kiểm tra, bệnh nhân ít nhất từng có ba lần s/ảy th/ai hoặc ph/á th/ai trước đây.”
Ngô Dã nản lòng cúi đầu.
Hắn và Nguyễn Tĩnh ở bên nhau 2 năm nhưng 10 ngày trước mới có lần đầu quan hệ. Nguyễn Tĩnh mang thai hai tháng từ đâu ra, mà trước đó còn s/ảy thai 3 lần…
Vậy… kẻ đứng sau vụ mưu sát Nguyễn Tĩnh rốt cuộc là ai?
Có phải là bố đứa bé?
Bất giác, Ngô Dã nhìn về phía ông Nguyễn.
9.
Trong lúc Nguyễn Tĩnh đang được cấp cứu, cảnh sát đến hỏi vài câu.
Họ hỏi Ngô Dã và nạn nhân có mối quan hệ gì, có bất hòa gì không, tối qua ở đâu, với ai, làm gì, và lần thứ hai gặp Nguyễn Tĩnh là khi nào.
Họ cũng hỏi ông Nguyễn về con gái mình, xem có biết Nguyễn Tĩnh trước đây đã từng có bạn trai nào không, có mâu thuẫn với ai không.
Ông Nguyễn nói rằng con gái mình rất ngoan ngoãn và hiếu thuận. Khi học trung học ở huyện, quả thật có nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng ông đã nghiêm cấm không cho yêu sớm. Ông Nguyễn tức giận đến mức khóc lớn, mắng Ngô Dã là súc sinh, làm hại con gái ông mang thai.
Cảnh sát hỏi Ngô Dã liệu đứa bé trong bụng Nguyễn Tĩnh có phải là con của hắn không.
Xuất phát từ danh dự của một người đàn ông, Ngô Dã chỉ biết cắn răng gật đầu, khẳng định: “Đúng vậy.”
Cảnh sát nghiêm túc nói: “Anh Ngô, việc này liên quan đến điều tra án, mong anh nhất định phải báo cáo sự thật.”
Ngô Dã trầm mặc một lúc, cảm thấy cảnh sát chắc chắn có manh mối gì đó mới hỏi như vậy. Hắn cúi đầu nói: “…… Tôi và Tĩnh Tĩnh mới chỉ quan hệ cách đây mười ngày. Đứa bé… có lẽ không phải của tôi.”
Cảnh sát tiếp tục hỏi: “Trong thời gian hai người yêu nhau, anh có phát hiện Nguyễn Tĩnh tiếp xúc với người đàn ông khác không?”
Ngô Dã cảm thấy danh dự của mình bị dẫm đạp lên, lập tức phát cáu: “Không, không có. Cô ấy trước mặt tôi luôn tỏ ra thanh thuần ngây thờ, ai biết cô ấy lại có tình trường phong phú như vậy! Thảo nào cô ấy muốn tôi gặp bố mẹ, hóa ra là để tôi “đổ vỏ”, mẹ nó, tôi suýt nữa đã bị lừa!”
Cảnh sát trừng mắt nhìn Ngô Dã, nhắc nhở nếu nghĩ ra điều gì thì phải báo cho họ kịp thời.
Về tình hình cụ thể của vụ án, cảnh sát không tiết lộ nhiều, chỉ thông báo hai điều:
Thứ nhất, đã hỏi hết hàng xóm xung quanh, không ai nghe thấy gì lạ ở nhà họ Nguyễn tối qua, và cửa sổ không có dấu hiệu bị cạy mở. Tuy nhiên, có người vào khoảng 00 sáng đã thấy Nguyễn Tĩnh cùng hai người đàn ông đi vào khu nhà, nhưng do trời tối nên không nhìn rõ mặt.
Thứ hai, trên người Nguyễn Tĩnh có dấu vết bị quất bằng dây lưng nhưng vết thương không nặng. Nguyên nhân dẫn đến sinh non là do bụng bị đá mạnh, vết thương trí mạng ở phía sau đầu, bị đánh năm lần bằng dụng cụ nghi là cờ lê. Hai mắt bị m/óc, hiện chưa tìm thấy.
Cuối cùng, cảnh sát nói với ông Nguyễn rằng khi họ khám xét nhà, đã cố gắng thăm dò bà nội, nhưng rất tiếc không thu được thông tin hữu ích nào từ bà.
10.
Chiều tối, khoảng 6 giờ.
Ngô Dã ngồi bên lề đường ngoài bệnh viện hút thuốc, từng ngụm khói thuốc khiến cổ họng hắn tê dại, ho khan đến mức muốn nôn ra. Mẹ từ nhỏ đã dạy hắn rằng hút thuốc có hại cho sức khỏe, có thể gây u/ng th/ư phổi. Nhưng giờ đây, hắn cảm thấy chỉ có nicotine mới có thể làm dịu bớt cơn hoảng loạn trong lòng.
Khói thuốc lượn lờ, bay cả vào mắt hắn. Ngô Dã khẽ xoa mắt, cảm thấy mình đã hoàn toàn lầm tưởng về Nguyễn Tĩnh, nghĩ rằng cô ấy là thuần khiết chỉ thuộc về hắn…… Nhưng giờ thì rõ ràng hắn đã bị lừa dối hoàn toàn.
Ngô Dã tự trách mình, cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc. Nguyễn Tĩnh đã phản bội hắn, nhưng hắn vẫn lấy năm vạn từ thẻ ngân hàng, đưa cho ông Nguyễn, yêu cầu bất luận thế nào cũng phải toàn lực cứu chữa cho Nguyễn Tĩnh.
Hắn thậm chí vô dụng đến mức còn cảm thấy, Tĩnh Tĩnh ngoại tình có lẽ là có lý do khó nói nào đó.
"Đồ ng*, mày hết cứu rồi.” Ngô Dã lau nước mắt, tự giễu, "Mày đúng là một thằng ng*, một thằng hiệp sĩ ng* đần!”
Ngay lúc đó, Ngô Dã thấy ông Nguyễn bước ra từ khu vực bệnh viện, mặt ông đen như mực, đang gọi điện thoại và vẫy tay gọi xe rời đi. Ngô Dã nhíu mày.
Thực ra, trong lòng hắn luôn cảm thấy có điều nghi vấn, cảm thấy thái độ của ông Nguyễn đối với Tĩnh Tĩnh có chút… không bình thường. Chẳng hạn như, ông Nguyễn không ngần ngại kiểm tra hành lý của con gái, còn cầm đồ lót của Tĩnh Tĩnh lên hỏi xem mấy ngày chưa giặt.
Chẳng hạn như, tối qua ở khách sạn, ông Nguyễn bỗng dưng nói câu “Phản bội sẽ dẫn đến cái ch*t”, rồi hôm sau Tĩnh Tĩnh xảy ra chuyện.
Nhà họ Nguyễn chỉ có hai phòng ngủ, một phòng là của bà nội, vậy Tĩnh Tĩnh với ông Nguyễn ngủ ở đâu? Còn nữa, hành động của ông Nguyễn khi đặt tay lên ngực Tĩnh Tĩnh cũng rất… kỳ cục.
Một ý tưởng đáng sợ lóe lên trong đầu Ngô Dã: Có phải ông Nguyễn đã x/â/m h/ạ/i Tĩnh Tĩnh?
Hắn nhớ lại thời gian yêu đương với Tĩnh Tĩnh, từng hỏi cô về tình hình gia đình. Tĩnh Tĩnh thường tránh ánh mắt, chỉ nói sơ qua về bố và mẹ kế của mình. Mẹ cô khi còn nhỏ đã bỏ đi với người đàn ông khác, không lâu sau, bố cô cưới mẹ kế, người mẹ kế rất độc ác và thường xuyên đ/á/nh đập cô. Bố cô cũng vì vậy mà hay cãi nhau với mẹ kế, cuối cùng bà ấy đã qua đời vì bệnh cách đây bốn năm.
……
Ngô Dã lập tức bắt taxi, nói với tài xế: “Đuổi theo chiếc Santana màu đen phía trước.”
11.
Đúng như dự kiến, ông Nguyễn sẽ về nhà. Từ thành phố về phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ lái xe.
Ngô Dã đứng dưới lầu, tay đút vào túi áo, ngẩng đầu nhìn lên tầng 3. Đèn sáng lên.
Hắn run rẩy vì lạnh, hút nốt điếu thuốc, rồi rút điện thoại định gọi cho cảnh sát, hỏi một chút về tiến triển của vụ án, và cũng suy nghĩ liệu có nên kể cho cảnh sát về những nghi ngờ của mình không.
Ngô Dã thở dài, cảm thấy mình có thể đã quá nhạy cảm, nghi ai cũng được, sao lại nghi ngờ bố Tĩnh Tĩnh chứ, có quá vô lý không?
Lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, số lạ gọi đến.
Ngô Dã nhận cuộc gọi: “Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của ông Nguyễn: “Đứng ngoài gió nửa giờ, không lạnh sao? Vào đi.”
Là ông Nguyễn.
Ngô Dã ngẩn người, nhận ra ông Nguyễn đã phát hiện ra hắn từ lâu.
Cảm giác lo lắng mơ hồ bỗng xuất hiện, hắn có nên lên không?
Ngô Dã do dự vài giây, rồi quyết định bước lên lầu.
Cửa căn hộ 301 mở ra, Ngô Dã bước vào, quan sát xung quanh.
Trong phòng vệ sinh kiểu cũ, máy giặt đang chạy, trong bếp đang nấu nước, làn hơi trắng phủ mờ cửa sổ màu lam.
Ông Nguyễn đang cầm cây lau nhà, bực bội: “Con mẹ nó, cảnh sát cuộn hết cả chăn nệm nhà tôi đi rồi.”
Ngô Dã bước vào gần cửa, xoa xoa tay lạnh cóng, nói: “Cảnh sát chắc chắn sẽ mang ga trải giường đi để lấy chứng cứ, trên đó có thể có dịch cơ thể và da của hung thủ, có thể thu thập được DNA.”
Ông Nguyễn liếc nhìn: “Cậu không ở bệnh viện chờ tin Tĩnh Tĩnh, sao lại đứng dưới lầu nhà tôi? Theo dõi tôi à?”
Ngô Dã tránh ánh mắt sắc bén của ông Nguyễn: “Bệnh viện có người của cảnh sát trực rồi, Tĩnh Tĩnh có tin gì sẽ báo cho cháy ngày. Cháu nghe nói hung thủ thường trở lại hiện trường nên thử xem có phát hiện gì không.”
Ông Nguyễn: “Vậy cậu phát hiện được gì chưa?”
Ngô Dã lắc đầu: “Chưa ạ.”
Hắn cảm thấy mình hơi mất thế chủ động, nên hỏi tiếp: “Tĩnh Tĩnh hiện tại chưa biết sống ch*t thế nào, chú còn về nhà làm gì?”
Ông Nguyễn thở dài: “Không về sao được? Không lẽ để bà cụ ở nhà hít không khí sống à?”
Ngô Dã nghĩ rằng câu trả lời này không có gì lạ. Nhưng bỗng nhiên, cảm giác nguy hiểm ập đến. Hắn vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy ông Nguyễn lao về phía mình.
Ngô Dã gần như theo bản năng muốn chạy, nhưng không kịp. Ông Nguyễn đã siết chặt cổ hắn, ấn hắn vào cửa sắt, cạch cạch hai tiếng, cửa có vẻ đã bị khóa lại.
Trong cơn hoảng loạn, Ngô Dã cố gắng giật tay ông Nguyễn ra: “Buông tôi ra!”
Ông Nguyễn không có biểu cảm gì, không buông ra, tay càng siết chặt, đồng thời đạp vào chân Ngô Dã, không cho hắn động đậy.
Ngô Dã hoảng sợ nhận ra, người đàn ông trung niên quê mùa này có thể có hai bộ mặt khác nhau, một là lạnh lùng, một là hung ác, ra tay rất nhanh và không hề có chút nhân nhượng nào.
Ông Nguyễn nhướng mày, giọng điệu căm phẫn: “Mày vừa nói hung thủ thích trở lại hiện trường, nhưng mày không đến bãi rác mà lại đứng dưới lầu nhà tao. Nói ngay, có phải chính mày đã hại Tĩnh Tĩnh không?”
12.
Ngô Dã muốn nói nhưng cổ bị bóp chặt, không thể thốt ra tiếng nào. Trước mắt hắn tối sầm, cảm giác như tròng mắt sắp nổ tung. Đúng lúc đó, ông Nguyễn thả tay ra.
Ngô Dã mềm nhũn, quỳ xuống đất, tay ôm cổ và cố gắng hít thở. Chưa kịp lấy lại sức, ông Nguyễn đã vươn tay đến gần: “Nói!”
Mũi Ngô Dã chảy máu, hắn khá gầy, nhưng không quá yếu. Hắn dùng đầu thúc mạnh vào bụng ông Nguyễn, mắng to: “Tôi có hại Tĩnh Tĩnh không thì ông phải là người rõ nhất chứ? Nếu tối qua ông không đưa tôi đến khách sạn thì đã không xảy ra chuyện này! Tôi, cmn, chỉ muốn quay về điều tra xem là thằng khốn nào đã cắm sừng lên đầu tôi.”
Ông Nguyễn bị đẩy lùi vài bước, im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng nói với giọng lạnh lùng: “Tôi sẽ trả cho cậu năm vạn. Sau này đừng tìm Tĩnh Tĩnh nữa, biến đi!”
Ngô Dã cứng rắn đáp lại: “Khi nào vụ án chưa được điều tra rõ, tôi sẽ không đi. Tĩnh Tĩnh đã là người của tôi, tôi có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy.”
Ông Nguyễn cười nhạt: “Người của cậu? Thằng lùn như cậu cũng xứng với Tĩnh Tĩnh sao!”
Ngô Dã ghét nhất bị gọi là lùn: “Ít nhất cũng xứng hơn ông! Lão khốn!”
Lúc này, trong bếp có tiếng nước sôi sùng sục, báo hiệu của ấm nước rít lên. Phòng khách vắng vẻ, đồng hồ tí tách kêu rõ ràng.
Ông Nguyễn lườm Ngô Dã rồi đứng dậy đi vào bếp, đổ nước nóng vào phúc, sau đó lập tức hướng về phòng ngủ.
Ngô Dã cảm thấy cổ đau nhói, tâm trí hoảng loạn không ngừng. Vừa rồi, biểu cảm và hành động của ông Nguyễn đều rất kỳ lạ. Người đàn ông trung niên này và Tĩnh Tĩnh chắc chắn có bí mật gì đó!
Ngô Dã quyết định tìm hiểu rõ hơn, hắn theo đến cửa phòng ngủ, nhìn thấy ông Nguyễn đang ngồi trên ghế, lau mặt cho mẹ, người đang nằm thẳng trên giường với vẻ mặt ngây dại.
“Mẹ, Tĩnh Tĩnh gặp chuyện rồi.”
Ông Nguyễn lau tóc mẹ, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mẹ nói cho con biết đi, tối qua có ai đến nhà mình không?”
Bà mẹ không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Ông Nguyễn mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Dù mẹ có ghét con thì Tĩnh Tĩnh cũng là cháu gái mẹ mà.”
“Giờ nó đang nằm trong bệnh viện, còn chưa biết sống ch*t thế nào.”
“Mẹ, con xin mẹ, mẹ hãy nói với con một câu thôi!”
Bà mẹ lắc đầu, nhìn con trai, cuối cùng mở miệng: “Đói.”
Ông Nguyễn tức giận đến mức huyệt thái dương nổi gân xanh, ánh mắt vừa rồi còn rưng rưng bỗng trở nên tàn nhẫn.
Ngô Dã dự cảm có chuyện chẳng lành, vừa định vào thì thấy ông Nguyễn đứng dậy, dùng khăn ướt hung hăng quất vào mặt mẹ mình.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Con lợn già này!”
Ngô Dã kinh hãi, lao vào ngăn ông Nguyễn lại: “Ông làm gì vậy? Bà ấy là người già, sao ông có thể nổi giận với bà ấy như vậy!”
Ông Nguyễn đẩy Ngô Dã ra, kéo chăn, ấn lên đầu bà lão, miệng mắng không ngừng: “Tôi hầu hạ bà bao nhiêu năm, cũng đủ rồi!”
Ngô Dã hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. “Mau buông ra!” Hắn cố gắng kéo ông Nguyễn, nhưng không thể.
Cuối cùng, đến khi Ngô Dã kéo được tấm chăn ra, bà lão đã tắt thở. Đôi mắt bà mở to, ch*t không nhắm mắt.
Ngô Dã không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh gi*t người, và còn là con trai gi*t mẹ.
Hắn quay đầu, giận dữ nhìn ông Nguyễn.
Ông Nguyễn lạnh lùng vuốt vuốt lại tóc, móc ra một điếu thuốc, thái độ lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.
“Súc sinh, đây là mẹ ông đấy! Ông đã gi*t mẹ ông!”
Ông Nguyễn cười khẩy: “Mẹ tao, tao thích nuôi thì nuôi, thích gi*t thì gi*t. Có vấn đề gì không?”
Ngô Dã không thể tin vào tai mình, hắn nhanh chóng lấy di động ra.
Ông Nguyễn hít một hơi thuốc, chậm rãi thở ra: “Sao, định gọi cảnh sát à?”
13.
Ngô Dã nhanh chóng phân tích tình thế. Dù hắn không thể đánh lại ông Nguyễn, nhưng có lợi thế tuổi trẻ và khả năng chạy nhanh hơn nên hắn có cơ hội. Nếu không thể ra khỏi cửa, hắn có thể thử nhảy từ cửa sổ xuống, lầu ba chắc không ch*t được.
Ngô Dã căng thẳng đến mức sắp phát đi/ê/n, cơ thể không ngừng run rẩy. Ông Nguyễn vứt điếu thuốc, dùng mũi chân dập tắt: “Nhà tao đã khóa trái từ bên trong, chỉ có chìa khóa mới mở được, cửa sổ cũng được lắp lưới chống trộm.”
Ngô Dã hít thở dồn dập, quay người chạy về phía cửa, cố sức mở khóa, nhưng đúng như lời ông Nguyễn nói, không thể mở được.
Hắn hét lên: “Cứu mạng! Có ai không!”
Giọng ông Nguyễn lạnh lùng vang lên từ sau lưng: “Hai năm trước khi sửa nhà, tao đã làm tường cách âm, kính cũng là loại cách âm.”
Ngô Dã cảm thấy tâm trí mình như bị chìm sâu dưới đáy hồ.
Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, mỗi bước dường như đều đạp lên sự hoảng loạn của Ngô Dã. Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại.
Ngô Dã sợ hãi, từ từ quay người, nhìn thấy ông Nguyễn đứng trước mặt hắn, cầm theo sợi dây thừng, cười lạnh.
...
Ngô Dã bị đ/án/h và cuối cùng bị trói vào ghế. Hắn choáng váng ngẩng đầu lên, thấy ông Nguyễn từ phòng bếp cầm theo con d/ao lớn dài 40cm, tiến lại gần từng bước.
Ngô Dã chợt tỉnh ra, khóc lóc cầu xin: “Chú Nguyễn, xin chú thả cháu ra! Cháu đảm bảo sẽ không hé răng nửa lời! Bà cụ già rồi, cứ nói bà ấy ch*t tự nhiên, chắc chắn không ai nghi ngờ. Cháu còn trẻ, bố mẹ cháu vất vả nuôi cháu mấy chục năm…”
“Hừ ——” Ông Nguyễn đứng trên cao, d//ao nhẹ quét qua khu vực nhạy cảm của Ngô Dã, cố ý tạo ra tiếng động loạt xoạt, cười hỏi, “Chơi con gái tao có sướng không?”
Ngô Dã hiểu rõ ý định của kẻ đi/ê/n này, sợ hãi vô cùng, hắn cố gắng tìm cách thoát thân: “Cha mẹ tôi biết tôi đến nhà ông, bình thường họ thói quen 9 giờ tối sẽ gọi cho tôi. Nếu không liên lạc được, họ chắc chắn sẽ báo cảnh sát!”
Ông Nguyễn khinh thường: “Mày nghĩ tao sợ à?”
Ngô Dã thất vọng: “Vậy chú có thể vì chuyện tôi đã bỏ ra 5 vạn tiền viện phí cho Tĩnh Tĩnh mà tha cho cháu một con đường sống được không?”
Ông Nguyễn tát Ngô Dã hai cái: “Làm nhục con gái của tao, số tiền đó mày đáng phải trả!”
Ngô Dã tuyệt vọng.
Nhưng bỗng nhiên, ông Nguyễn nói: “Cũng không phải là không thể thả mày ra, dù sao mày cũng là phú nhị đại.”
Ngô Dã giật mình, mừng rỡ: “Đúng đúng đúng, nhà cháu nhiều tiền lắm, cháu sẽ chuyển cho chú ngay!”
Ông Nguyễn cười lạnh: “Nhưng mày còn phải làm một việc.”
Ngô Dã vội hỏi: “Việc gì?”
Ông Nguyễn quay đầu về phía phòng ngủ, hất cằm: “Phân x///ác bà ta ra.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");