Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 21.
Truyện về Ngô Dã đã kể xong.
Tôi nhìn về phía cô bạn gái nhỏ xinh đáng yêu đang nằm trong lòng mình, cô ấy ngáp một cái, mắt lờ đờ như sắp ngủ.
“Hmm?” Bạn gái xoa xoa mắt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, “Anh kể tiếp đi.”
Tôi sờ nhẹ lên mũi cô ấy, cười nói: “Hết rồi, em thấy kịch bản này thế nào?”
Bạn gái cuộn tròn trong lòng tôi như con mèo nhỏ: “Hay lắm ạ.”
Tôi hôn lên tóc cô ấy: “Nói thật lòng đi.”
Bạn gái suy nghĩ một chút rồi đáp: “Kỳ thực em cảm thấy… Câu chuyện về vụ án này cũng hơi bình thường, thiếu đoạn bất ngờ. Nhưng mà… chuyện ông Nguyễn, một tên tội phạm máu lạnh lại vì còn gái mà chủ động gánh hết tội vạ để Ngô Dã được sống, thực sự rất cảm động.”
Tôi không nói gì.
Bạn gái ngồi dậy, dè dặt hỏi: “Chồng, anh có giận không đó? Thật sự kịch bản của anh hay lắm, chỉ là bình thường em thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, nên không quá hứng thú với chủ đề trinh thám gi*t người.”
Tôi cười nhẹ, vuốt tóc cô ấy: “Bé ngốc, em dễ thương như vậy, sao anh có thể giận được. Dù sao thì anh chỉ là người viết kịch bản, chứ không phải nhà văn chuyên nghiệp, viết không bằng người khác cũng là bình thường.”
Bạn gái thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cười nói: “Câu chuyện này còn hai phần ngoại truyện nữa, em muốn nghe không?”
Lúc này, nồi cơm điện phát ra tiếng “ting ting”.
Bạn gái nhanh chóng đứng dậy, chạy vào bếp, vừa đi vừa nói: “Em đi nấu cơm dã, lát nữa sẽ quay lại nghe.”
Nói xong, cô ấy chạy đi như gió cuốn.
Tôi lắc đầu cười, nhưng ngay lúc đó, điện thoại vang lên.
“Alo.” Tôi nhấc máy đồng thời uống một ngụm vang đỏ.
Đầu dây bên kia là giọng nữ trẻ trung, ôn hòa: “Chào anh Triệu. Theo phân phó của anh, tôi đang chăm sóc cho cô Tào Nhiên Tinh và cũng để ý tình những tình huống xung quanh cô ấy.”
Tôi nhấm nháp thêm một ngụm rư/ợu: “Gần đây cô ấy thế nào?”
“Vẫn như cũ, chưa tỉnh. Tuy nhiên hôm nay cô Lưu kia lại đến thăm, nhưng chỉ ở không đến mười phút rồi đi.”
Tôi mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, tôi đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
Kịch bản Ngô Dã còn hai phần ngoại truyện, tên là "Bí Mật."
22.
Bí mật thứ nhất: Ông Nguyễn
Sau khi bị bắt, ngoài việc điều tra ra các vụ gi*t người liên quan đến mẹ, vợ và thầy giáo Quách, cảnh sát còn phát hiện thêm nhiều điều khác về ông Nguyễn.
Hóa ra, ông Nguyễn không phải ông Nguyễn thật. Tên thật của hắn là Vương Tuấn Phong, một tên sát nhân hàng loạt đã lẩn trốn nhiều năm. Hắn chủ yếu hoạt động từ năm 1990 đến 1995, thực hiện nhiều vụ cướp bóc, cư*ng hi*p, gi*t người phân x*c, thậm chí là gi*t cả gia đình. Tổng cộng ông ta đã thực hiện 12 gi*t người. Sau năm 1995, hắn bỗng dưng biến mất không để lại dấu vết.
Để đơn giản hóa, chúng ta cứ tạm gọi hắn là Nguyễn.
Vào năm 1995, Nguyễn đã chán những ngày chạy trốn nay đây mai đó, trong một lần đến Quý Châu, hắn vô tình gặp một gia đình ba người đang đi du lịch. Qua cuộc trò chuyện, Nguyễn biết được người bố trong gia đình này tên Liêu, là một bác sĩ PTTM nổi tiếng cả nước.
Hắn nảy ra một ý tưởng táo bạo. Nguyễn có một người em họ, bố đã qua đời, mẹ của em họ khi còn trẻ là giáo viên trung học, có vấn đề về tâm thần nên được nghỉ hưu sớm, tiền hưu mỗi tháng cũng không ít.
Sau khi bàn bạc với bạn gái Lý Hồng, hắn quyết định theo dõi bác sĩ Liêu, lên kế hoạch bắt cóc Triệu, vợ của bác sĩ Liêu, cùng con trai 4 tuổi.
Nguyễn không đòi tiền chuộc, mà yêu cầu bác sĩ Liêu phải phẫu thuật chỉnh hình cho hắn theo hình dạng của em họ hắn. Vợ con bị đe dọa, bác sĩ Liêu không thể làm gì khác nên đã thực hiện phẫu thuật cho Nguyễn.
Ai ngờ bác sĩ Liêu phẫu thuật xong thì Lý Hồng vốn là một kẻ hung hãn đã ra tay gi*t Triệu vì mâu thuẫn.
Nguyễn không còn cách nào khác đã gi*t bác sĩ Liêu. Sau đó, để chiều lòng Lý Hồng, hắn còn móc mắt cả hai vợ chồng bác sĩ Liêu trước khi phi tang x/ác.
Có lẽ ông trời vẫn có mắt, đứa con trai bốn tuổi của nhà họ Liêu nhân lúc cặp đôi ác nhân kia không chú ý đã cởi dây thừng chạy trốn vào rừng. Cậu bé vật lộn sống sót trong rừng hơn 10 ngày mới được cảnh sát tìm thấy. Khi đó, cậu bé đáng thương quá đói khát, đang cắn xé một con thỏ hoang, mồm miệng đầy m/áu.
Về phần Nguyễn, sau khi gi*t vợ chồng bác sĩ Liêu, hắn cùng Lý Hồng về quê, để Lý Hồng dụ dỗ em họ ra cánh đồng ngô rồi gi*t ch*t em họ. Sau đó, hắn dùng bộ mặt đã phẫu thuật, cướp danh tính của em họ, đường đường chính chính vào nhà họ Nguyễn sống. Nhưng hắn lo vợ của em họ là Trần Lộ phát hiện nên đã bịa ra chuyện Trần Lộ ngoại tình bỏ đi, kỳ thật đã gi*t Trần Lộ.
Từ đó, Nguyễn chính thức trở thành bố của Nguyễn Tĩnh, con gái em họ. Hắn cưới Lý Hồng rồi chuyển cả gia đình về huyện hẻo lánh sinh sống.
Mọi thứ đều suôn sẻ, trừ việc Nguyễn lại yêu chính con gái nuôi của mình. Việc này bị Lý Hồng phát hiện, cũng vì thế mà suốt bao năm Lý Hồng thường xuyên đ/ánh đ/ập, hành hạ Nguyễn Tĩnh, thậm chí còn định bán cô bé cho bọn buôn người.
Nguyễn không chịu đựng được nữa nên đã gi*t Lý Hồng. Không còn Lý Hồng cản trở, thú tính trong người Nguyễn nổi lên, hắn cu*ng b*c Nguyễn Tĩnh và ép cô bé sinh con cho mình.
Sau này, con gái nuôi mang bạn trai về nhà, đó là một chàng trai rất ưu tú, Nguyễn cực kỳ ghen ghét.
Ai ngờ đêm hôm đó đã xảy ra chuyện lớn, con gái hắn bị gi*t, hai mắt bị m/óc mất, không rõ sống ch*t.
Lão Nguyễn rất tức giận và hoảng loạn, vì hắn đã thực hiện những vụ án tương tự vào năm 1995, nên nghi ngờ đây là hành động trả thù của kẻ thù cũ. Khi tìm ra thủ phạm, Nguyễn không dám báo cảnh sát ngay, muốn kiểm tra rõ ràng thân phận đối phương trước. Tuy nhiên, vì thằng bạn trai ng* si của con gái hắn tự nhiên xen vào nên hắn không kịp phá hủy chứng cứ trước khi cảnh sát tìm đến.
Cuối cùng, Nguyễn đã phải nhận tội và bị xử tử hình.
23.
Ngô Dã cũng không phải là con ruột của bố mẹ hắn. Bố đẻ Ngô Dã là một bác sĩ PTTM nổi tiếng. Năm 1995, bố mẹ hắn bị một băng nhóm tội phạm hành hạ đến ch*t.
Sau khi cha mẹ qua đời, Ngô Dã được cậu của mình nhận nuôi và di cư ra nước ngoài.
Khi mới bốn tuổi, Ngô Dã đã chứng kiến cảnh bạo hành, khiến tâm lý hắn bị tổn thương nghiêm trọng, một thời gian dài không thể nói chuyện. Sau đó hắn mắc phải một chứng bệnh tâm lý kỳ lạ, có xu hướng tra/ t/ấ/n và hành hạ động vật nhỏ, thích nhìn chúng giãy giụa và cuối cùng là m/óc mắt chúng, nhấm nháp hương vị m///áu tươi.
Ngô Dã cực kỳ hưởng thụ quá trình này.
Ngô Dã là một người cực kỳ thông minh, có trí nhớ vượt trội. Qua nhiều năm, hắn vẫn nhớ rõ khẩu âm của cặp đôi ác nhân đã gi*t bố mẹ hắn. Hắn phân tích từ những câu chửi bới của người đàn bà, rằng hai người đã thay đổi hình dạng, đánh cắp danh tính và về quê ẩn náu.
Khi trưởng thành, Ngô Dã tìm mọi cách để truy lùng được hung thủ và âm thầm theo dõi suốthai năm. Cuối cùng, hắn kết bạn với con gái của hung thủ. Đêm hôm đó, khi Ngô Dã cùng ông Nguyễn uống rượu tại khách sạn, hắn đã lén bỏ thuốc vào rượu của ông Nguyễn.
Ngô Dã tính toán sẽ quay lại nhà họ Nguyễn, lấy lý do là muốn vui vẻ với Nguyễn Tĩnh nhưng thực ra là để tìm kiếm chứng cứ phạm tội của ông Nguyễn.
Ai ngờ trên đường hắn lại xem được một vở kịch khác.
Hắn thấy Nguyễn Tĩnh cùng thầy giáo Quách lén lút gặp nhau, cũng chứng kiến cảnh tên tóc vàng tấn côngvà sá/t hạ/i Nguyễn Tĩnh.
Đợi tóc vàng rời đi, chính Ngô Đã đã m/óc mắt Nguyễn Tĩnh ra, lén bỏ vào tủ lạnh nhà Quách.
Sau đó ông Nguyễn tra hỏi Hoàng Mao, biết tin về Quách và tức giận tìm đến tính sổ.
Sau khi cắt được dây thừng, Ngô Dã lập tức theo đuôi Nguyễn.
Vì hắn sợ nếu Nguyễn tiếp tục tra hỏi về đôi mắt, sẽ phát hiện ra Quách không phải là kẻ đã m/óc mắt Nguyễn Tĩnh, và vụ án sẽ tiếp tục được điều tra sâu hơn.
Ngô Dã cần người nhận tội thay. Người ch*t thì không thể nói. Hắn định sẽ gi*t cả Quách và Nguyễn, nếu cảnh sát hỏi, liền nói hai người tự đánh lộn mà ch*t. Có bằng chứng rõ ràng, hắn sẽ an toàn.
Nhưng không ngờ, lão Nguyễn ng* xuẩn kia lại thay hắn gánh hết tội.
……
24.
Tôi uống hết ly vang đỏ, cảm giác thật sảng khoái. Đây là câu chuyện về Ngô Dã: 70% là thật, 25% là hư cấu, còn 5% chưa hoàn thành…
Lúc này, bạn gái đã chuẩn bị xong bữa tối, vui vẻ gọi tôi: “Chồng ơi, ăn cơm đi.”
Tôi nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon. Bạn gái nấu ăn không tồi, món canh miến huyết vịt là tôi thích nhất.
“Chồng, tháng sau là sinh nhật của anh, anh thích quà gì?”
Tôi uống một ngụm canh, mỉm cười đáp: “Anh thích chiếc đồng hồ kia lâu rồi, nhưng giá 12 vạn cơ. Thôi em cứ tặng anh một cái cà vạt là được.”
Bạn gái cúi đầu, nước mắt lăn dài: “Xin lỗi anh, em không đủ tiền mua món quà đắt đỏ như vậy, xuất thân của em kém cỏi, không xứng với anh. Anh vừa đẹp trai, vừa giỏi, gia thế lại tốt…”
Tôi vuốt tóc bạn gái, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa mắt cô ấy: “Đồ ngốc, anh yêu em không quan tâm em giàu hay nghèo. Hơn nữa, em chăm sóc con gái anh tốt như vậy, anh rất quý trọng điều đó.”
Bạn gái rưng rưng thề: “Chồng yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc bố con anh thật tốt!”
Tôi mỉm cười: “Khi nào cho anh gặp mẹ em?”
Bạn gái hoảng hốt đến mức làm rơi cả đũa: “Anh, trước đây anh không cho người nhà biết chúng ta đang hẹn hò, bây giờ thật sự muốn công khai sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, anh muốn công bằng với em.”
Bạn gái rõ ràng rất vui, nói không thành lời, vừa lau nước mắt vừa chỉ phòng ngủ: “Em xin lỗi, em… em đi rửa mặt đã.”
“Đi đi.”
Tôi nhìn cô ấy rời đi, mở điện thoại lên, đeo tai nghe bluetooth vào. Trên màn hình, bạn gái vui vẻ nhảy múa trong phòng ngủ, lăn lộn trên giường, cố gắng hít thở để bình tĩnh lại.
Bỗng dưng, cô ấy nhìn thấy đồng hồ trên tường, như nhớ ra điều gì, lấy điện thoại ra gọi: “Mẹ, mẹ có tiền không? Con cần mười vạn.”
“Ai nha, không phải mua đồ linh tinh, con cần để xây dựng mối quan hệ, mối này có thể giúp con đổi việc tốt hơn.”
“Cơ hội tốt như vậy, bao nhiêu người muốn còn không được, con khó khăn lắm mới có cách đó.”
“Năm đó cũng vì mẹ ngoại tình nên bố con mới bỏ đi với người phụ nữ khác, bao nhiêu năm mà không có tin tức gì, con đã nghi có phải mẹ thuê người gi* bố con không! Con hận mẹ, mẹ chẳng giúp con được cái gì cả.”
“Thật sao? Mẹ thật sự có thể giúp con có tiền?”
Cúp điện thoại, bạn gái nở nụ cười ngọt ngào. Cô ấy lấy phấn ra dặm lại, đứng trước gương vui vẻ: “Chồng yêu yên tâm, em nhất định sẽ tặng anh món quà anh thích.”
Tôi lắc đầu cười, thật là một cô bé xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của tôi.
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên tin báo có tin nhắn.
“Chào anh Triệu, tôi có bằng chứng anh gi*t người. Yên tâm đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi chỉ cần tiền thôi.”
Tôi nhíu mày, uống thêm một ngụm vang đỏ, trả lời: “Đồ lừa đảo, cút.”
Không lâu sau, đối phương gửi tới một bức ảnh, trong ảnh là tôi đang cầm d/ao đ/âm vào cổ người đàn ông trung niên.
Tôi cố nín cười: “Muốn bao nhiêu tiền?”
Đối phương trả lời: “200 vạn.”
“OK. Hẹn gặp mặt.”
Tôi hào hứng đến mức cảm thấy hồi hộp, tình hình ngày càng trở nên thú vị hơn, không phải sao? Tôi mở album di động ra, lướt đến ảnh con gái. Con bé là nghiệt chủng do bạn gái cũ đang sống thực vật của tôi sinh ra.
Nhưng không sao, bố vẫn yêu con.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");