Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Âm mưu thâm độc
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /3 Sau

[Zhihu] Âm mưu thâm độc

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

6.

Tuy rằng không nhìn thấy tin nhắn trước kia, nhưng cũng có thể hiểu được tình huống như thế nào.

Khi còn ở công ty, Thạch Diệp Bình thông qua hỏi thăm biết được tình hình kinh tế gia đình Lâm Vũ Phỉ rất giàu có, trải qua nhiều ngày quan sát, phát hiện Lâm Vũ Phỉ là một đối tượng đặc biệt dễ gạt.

Vì thế Thạch Diệp Bình nảy sinh kế hoạch, lợi dụng bạn trai mình tiếp cận Lâm Vũ Phỉ, thông qua lừa hôn để cướp đoạt tài sản.

Sau đó lại dùng các loại thủ đoạn ác liệt tấn công vào tâm lí của Lâm Vũ Phỉ, buộc cậu ấy ra tay để có thể ghi lại chứng cứ "Bạo lực gia đình", từ đó sẽ nhận được càng nhiều tiền hơn trong việc phân chia tài sản.

Nếu Lâm Vũ Phỉ không ly hôn, cô ta sẽ dùng danh tiếng uy hiếp buộc cậu ấy đáp ứng, bởi vì cô ta biết Lâm Vũ Phỉ yếu ớt không chịu nổi lời đồn đãi nhảm nhí của người ngoài.

Không thể không nói chỉ vì tài sản mà kiên trì đến bốn năm, cô gái này đúng là làm cho người ta bội phục.

Lại mở một tài liệu khác, vẫn là một ít ghi chép trò chuyện, nhưng đều là ghi chép trò chuyện của Thạch Diệp Bình cùng mười mấy người đàn ông khác nhau.

Tôi lướt xem một chút, càng đọc càng thấy sợ hãi, chẳng trách cô ta có thể chịu đựng được Trần Lập Phi lâu như vậy.

Thì ra là đồng thời bồi dưỡng mười mấy con cá giống, chờ chín rồi đồng thời thả ra ngoài.

Có mấy người đã thu hoạch được tài sản thành công, còn lại mấy người tiến độ không giống nhau nhưng cũng nhanh.

Công phu tẩy não này của Thạch Diệp Bình, nếu ở trong tổ chức bán hàng đa cấp sẽ là vị trí tổng giám đốc.

Có những chứng cứ này, đừng nói đến tài sản của Lâm Vũ Phỉ bên này không chiếm được, người cũng sẽ bị tôi tống vào tù.

Bằng chứng thu thập xong, sau đó mọi thứ đều tốt đẹp.

Tôi thấy nhàm chán lần nữa lật xem lịch sử trò chuyện của Thạch Diệp Bình, thuận tiện xem qua quá khứ của cô ta, kết quả khi lật xem, trong ảnh chụp chung năm mười sáu tuổi của cô ta tôi nhìn thấy một người đàn ông có chút quen mắt.

Tôi vội vàng chụp lại hỏi Tần Thâm người đàn ông này là ai, rất nhanh đã nhận được câu trả lời.

“Là giáo viên dạy toán cấp ba của cô ta, nhưng chỉ dạy một năm đã từ chức.”

“Đúng rồi, quên nói cho cô biết một chuyện. Vì tò mò cho nên tôi đi sâu điều tra những cô gái bị lừa kết hôn kia một chút, phát hiện mục tiêu của Thạch Diệp Bình đều là những cô gái mất cả cha và mẹ, tính tình yếu đuối, dễ dàng kiểm soát.”

Đều là mất cả cha lẫn mẹ......

Ánh mắt của tôi gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trong ảnh này, đầu ngón tay bấm đến trắng bệch cũng không biết.

Người đàn ông này......

Chính là tài xế lúc trước bởi vì lái xe mệt nhọc đụng vào xe con của cha mẹ Lâm Vũ Phỉ, khiến bọn họ t ử vong!

7.

Mọi chuyện đều đã quá rõ ràng, cái chet của chú dì không phải tai nạn, mà là một âm mưu.

Tôi bảo Tần Thâm tìm ra tin tức liên quan đến vụ án mưu sát giữa hai người này, nhưng không tìm thấy gì cả.

Không có bằng chứng nào cho thấy đó là một vụ giet người.

Tôi cố gắng thuyết phục anh ấy điều tra những cô gái khác có cùng cảnh ngộ tương tự, xem có thể tìm được cái gì hay không.

Quả nhiên, cái chet của cha mẹ các cô gái kia đều có bóng dáng của người đàn ông này.

Và tất cả những cái chet này đều có một điểm chung: họ chet rất bất ngờ.

Không có chứng cớ, chỉ từ suy đoán của tôi căn bản không trừng trị được hai người này!

Sự phẫn nộ cực độ khiến tôi có chút mất đi lý trí nhất định, tôi chống đầu, nhắm mắt lại hít sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Nhưng càng muốn bình tĩnh, trong đầu sẽ càng thường xuyên nhớ tới nụ cười hiền lành của chú dì, nhớ tới hồi ức tốt đẹp đã từng có.

Cũng bởi vì tiền, bởi vì sự tốt bụng, bởi vì dễ khống chế cho nên bọn họ đã để mắt đến Lâm Vũ Phỉ.

Tôi cố gắng kiếm tiền chính là vì muốn cho cả nhà Lâm Vũ Phỉ có cuộc sống tốt đẹp, kết quả lại thành nguyên nhân hại chet bọn họ.

Nước mắt không khống chế được trào ra, ngay cả tôi cũng khó có thể thừa nhận chân tướng này, nếu để cho Lâm Vũ Phỉ biết cậu ấy nhất định sẽ suy sụp.

Gả cho một người có khả năng tham gia mưu hại cha mẹ mình, cậu ấy không chịu nổi.

Tuyệt đối không thể để cho cậu ấy biết.

Sau khi cố gắng bình tĩnh và suy nghĩ hồi lâu, tôi nghĩ ra một kế hoạch mới.

Nếu lúc trước không tìm được chứng cớ, vậy thì chọc giận Thạch Diệp Bình, ép cô ta ra tay một lần nữa.

Lần này sẽ không phải là tai nạn.

8.

Kế hoạch này rất nguy hiểm, tôi sẽ không để Lâm Vũ Phỉ tham dự vào.

Tôi muốn mục tiêu của Thạch Diệp Bình chuyển sang tôi.

Rời khỏi phòng đi tìm Lâm Vũ Phỉ, phát hiện cậu ấy đã ngủ.

Thấy cậu ấy cả khi ngủ cũng rơi lệ, suy nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.

Trước tiên tôi đem kế hoạch của mình nói cho Tần Thâm, dù sao còn cần anh ấy giúp tôi thu thập chứng cứ.

Quả nhiên, sau khi nghe xong anh ấy nổi đóa ngay tại chỗ.

“Cô điên rồi sao? Muốn lấy chính mình ép bọn họ xuống tay với cô?”

“Yên tâm, tôi chỉ ép bọn họ nói ra chân tướng."

“Bọn họ có thể lên kế hoạch làm cho gần 20 người chet ngoài ý muốn, cô làm sao biết bọn họ sẽ chọn dùng phương pháp thần không biết quỷ không hay gì để giet chet cô!"

Tôi không nói gì, chỉ cười: "Thế nào? Không tin tôi à?”

Đối phương không nói gì, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh ấy.

Tôi nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Phỉ vì ác mộng mà ngủ không yên trong phòng.

"Chú dì đối xử với tôi như con ruột, tôi sẽ không trơ mắt nhìn kẻ hại bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.......”

Trong bữa cơm tối, ngoại trừ âm mưu giet người, những thứ khác tôi đều nói cho Lâm Vũ Phỉ.

“Phỉ Phỉ, sau này cậu cứ ở lại đây, cố gắng đừng chạy lung tung, vì để cho bọn họ tin tưởng chúng ta thật sự cãi nhau, trong khoảng thời gian này tớ sẽ không xuất hiện ở đây.”

“Nhưng cậu ở đây một mình tớ vẫn không yên tâm, tớ sẽ bảo bạn của Tần Thâm đến với cậu. Tình cờ anh ấy là bác sĩ, sẽ chăm sóc tốt cho cậu.”

Vừa nghĩ đến Tần Thâm nói cho tôi biết người bạn này thầm mến Lâm Vũ Phỉ đã lâu, tôi liền không nhịn được giật mình.

Dù sao người bạn kia tôi đã từng gặp qua vài lần, nói thật anh ta luôn toả ra cảm giác người lạ chớ gần, một loại cảm giác hoa trên núi cao.

Thật sự nghĩ không ra tên kia sẽ có người mình thích, còn vừa vặn là bạn thân của tôi.

Lâm Vũ Phỉ sau khi nghe xong cảm thấy có thể có gì không ổn hay không, dù sao cũng làm phiền đến người ta.

“Yên tâm, anh ấy rất vui lòng làm chuyện này.”

9.

Một đống chuyện bày ra trước mặt tôi, tôi lại không có lòng dạ nào đi xem.

Trong đầu thỉnh thoảng nhớ tới vẻ mặt lo lắng của Lâm Vũ Phỉ lúc nãy.

“Thiến Thiến, có phải cậu có chuyện gì gạt tớ hay không?”

Động tác trong tay tôi dừng lại: "Không có, tại sao lại nói như vậy?"

Lâm Vũ Phỉ khoác tay tôi, dịu dàng ôm lấy nó: "Mỗi lần có tình huống nguy hiểm gì, cậu đều nghĩ biện pháp bảo vệ tớ, không cho tớ biết, lúc này đây tớ cũng có cảm giác tương tự."

Hơi ấm trên mu bàn tay tạm thời xua đi phẫn nộ trong lòng tôi: "Yên tâm, lần này thật sự không sao.”

Tôi xoa đầu, có chút đau, phải nhanh chóng xử lý tốt chuyện này.

Lấy điện thoại di động ra, dựa theo kế hoạch tôi hẹn Trần Lập Phi một giờ chiều mai gặp mặt ở quán cà phê lầu một quảng trường Mậu Thịnh.

Để tránh cho hắn không đến, tôi lấy vị trí tổng giám đốc của Lâm Vũ Phỉ dụ dỗ hắn để hắn mắc câu.

Ngày hôm sau, hắn thành công cắn câu đến gặp mặt tôi.

Không đợi hắn mở miệng, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói anh muốn ly hôn với Phỉ Phỉ?"

Trần Lập Phi chỉ kinh ngạc một lúc, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng ôn nhu như ánh mặt trời.

"Nào có, tôi và cô ấy có quan hệ rất tốt, sao có thể..."

“Anh không nên gạt em!”

Tôi rưng rưng nước mắt, đau lòng nhìn về phía hắn: "Em đã biết rồi... anh có phải đồ ngốc hay không, Lâm Vũ Phỉ đối xử với anh như vậy, sao anh không ly hôn đi!"

Trần Lập Phi ngây ngẩn cả người, dường như không hiểu tại sao tôi lại kích động như vậy.

Tôi cố nén tức giận, lấy điện thoại ra mở video "Bạo lực gia đình" ra: "Em thật sự không nghĩ tới Lâm Vũ Phỉ là người như vậy..."

Trần Lập Phi cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn cố gắng an ủi tôi: "Không sao đâu, chỉ là vấn đề nhỏ thôi..."

“Có phải Lâm Vũ Phỉ lấy chức vị ép anh không được ly hôn với cô ấy không?”

Trần Lập Phi cúi đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Đúng vậy.”

Tôi tức giận đập bàn: "Đồ đàn bà đáng ghét này không chỉ lợi dụng chức vụ em giao cho anh để tống tiền anh, còn muốn lấy đi tài sản em giao cho anh…”

Trần Lập Phi đột nhiên ngẩng đầu: "Cô nói cái gì, những thứ đó đều là cô cho? Không phải là của Lâm Vũ Phỉ sao?”

Tôi có chút ủy khuất lau nước mắt: "Đương nhiên là của em......Em cũng không biết vì cái gì tất cả mọi người đều cảm thấy đó là tài sản của nhà Lâm Vũ Phỉ, rõ ràng đều là tiền của em."

“Vì để báo đáp nhà cô ấy có công ơn dưỡng dục, em đã liều mạng kiếm tiền cho bọn họ dùng, về sau khi anh cùng Lâm Vũ Phỉ ở bên nhau, em lại cho càng nhiều hơn, chỉ vì..."

Tôi ngước mắt có chút ngượng ngùng nhìn về phía hắn, là vì cái gì không cần nói cũng biết.

Trần Lập Phi cũng không ngu xuẩn, đương nhiên biết tình huống hiện tại của tôi là gì.

Hắn có chút ấp úng nói: "Tôi đi toilet trước.”

Chờ sau khi hắn rời đi, tôi liền thu hồi bộ dáng đưa tình kia, tự ghét bỏ nôn một tiếng.

Muốn diễn xuất bộ dáng thích hắn đã lâu, thật sự là làm người ta ghê tởm lại xui xẻo.

Tôi đoán hắn đi toilet là muốn xác nhận lời tôi nói có thật hay không, quả nhiên không bao lâu tôi liền nhận được tin nhắn của Lâm Vũ Phỉ.

Lâm Vũ Phỉ dựa theo lời tôi dặn thừa nhận lúc trước cô ấy đưa vị trí tổng giám đốc của mình cho hắn, nhưng sau khi tôi biết được chuyện đã cãi nhau với cô ấy, liền lấy lại.

Nhưng Lâm Vũ Phỉ không muốn ly hôn, nên tiếp tục lấy lý do này để cố gắng níu giữ hắn lại.

Sau khi biết tất cả đều là giả, Trần Lập Phi khẳng định sẽ tiếp tục ly hôn, hơn nữa bắt đầu đặt mục tiêu lên người tôi.

Tôi nhanh chóng trả lời tin nhắn của cậu ấy: "Làm rất tuyệt, chuyện tiếp theo cứ giao cho tớ, cậu chỉ cần dưỡng thai cho tốt.”

Rõ ràng cuộc gọi giữa Trần Lập Phi và Lâm Vũ Phỉ đã kết thúc, nhưng Trần Lập Phi cũng không trở về nhanh như vậy.

Tôi đoán Trần Lập Phi đang gọi báo cáo tình hình với Thạch Diệp Bình, với tính tình của Thạch Diệp Bình chắc chắn sẽ không dễ dàng đáp ứng chuyển đổi mục tiêu.

Không sao, tôi sẽ buộc bọn họ phải ra tay với tôi.

10.

Tôi bảo Lâm Vũ Phỉ phối hợp với tôi, đem toàn bộ tài sản tôi tặng trả lại cho tôi.

Đương nhiên, khi chuyện này truyền đến bên tai Trần Lập Phi lại trở thành tôi vì hắn mà cãi nhau với Lâm Vũ Phỉ, bởi vì khi tặng tài sản có ký kết thỏa thuận, chỉ cần tôi không muốn thì tài sản có thể thu hồi bất cứ lúc nào.

Có nghĩa là Lâm Vũ Phỉ bây giờ không còn gì nữa.

Khi Trần Lập Phi và Lâm Vũ Phỉ ly hôn sẽ không còn tài sản gì nữa, kế hoạch bốn năm cuối cùng đã rơi vào kết quả như vậy.

Tôi nhìn cuộc gọi của Trần Lập Phi, lựa chọn nghe máy.

Vừa kết nối, tôi lập tức chúc mừng nói: "Nghe nói anh đã ly hôn thành công, thật sự là quá tốt!"

Nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia không hề thân thiện: "Nghe nói cô đã thu hồi hết tài sản đã tặng cho Lâm Vũ Phỉ, vì sao?"

Tôi làm bộ không nhận ra giọng nói của hắn không đúng, nói: "Em và cô ấy không còn là chị em nữa, muốn lấy lại đồ của mình rất kỳ quái sao? Hơn nữa có một số thứ em vốn thông qua cô ấy tặng cho anh, nếu hai người muốn ly hôn em đương nhiên phải thu hồi toàn bộ, như vậy cũng tốt cho anh mà. Tránh cho tài sản bị cô ấy nuốt mất một nửa, cái này quá thiệt thòi.”

Tuy rằng giọng nói rất nhẹ nhưng tôi vẫn nghe thấy Trần Lập Phi thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng tốt hơn một chút.

“Không nghĩ tới em lại nghĩ cho anh như vậy, Thiến Thiến, cám ơn em.”

Sau khi cúp điện thoại, nụ cười ngụy trang trong đáy mắt tôi trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.

Lâm Vũ Phỉ ở một bên nghe không hiểu nhìn về phía tôi: "Hắn cái gì cũng không có lấy được, vì sao cậu còn muốn làm bộ tặng cho hắn vậy?"

Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, xoa đầu cậu ấy như thường ngày: "Bởi vì không thể để bọn họ tiếp tục đặt mục tiêu lên người cậu.”

“Mục tiêu?”

Lâm Vũ Phỉ từ trước cho tới nay đều được tôi bảo vệ rất tốt, tôi trước giờ không muốn cậu ấy tiếp xúc quá nhiều chuyện xấu xa, bởi vậy tình huống phức tạp một chút cậu ấy đều có chút khó hiểu.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tóm lại tớ còn có mục đích, bọn họ đã dám ức hiếp cậu thì chỉ kết quả như vậy đối với tớ mà nói còn lâu mới đủ.”

Cẩn thận ôm lấy Lâm Vũ Phỉ, nhẹ nhàng chạm vào bụng cậu ấy: "Cậu chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, còn lại giao cho tớ là được.”

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Là Một Nữ Quỷ

Copyright © 2022 - MTruyện.net