Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Ăn miếng trả miếng
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /4 Sau

[Zhihu] Ăn miếng trả miếng

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

5.

Tôi nhìn về phía Tống Niệm Hạ đang trốn sau lưng ba tôi.

"Ai nha, em gái Niệm Hạ, em một câu cũng không nói, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Viện Viện người ta, không phải là để ý người ta chứ?"

"Nhưng cuộc sống Viện Viện trải qua cũng rất thảm, cha ruột buôn lậu thuốc phiện ngồi tù."

"Mẹ ruột..............."

Tôi cười nhìn về phía mẹ tôi, từng chữ từng chữ nói ra:"Mẹ, ruột, lại, chạy, theo, tình, nhân."

Mẹ tôi biểu tình có chút khó xử, cúi đầu.

Sắc mặt Tống Niệm Hạ khó coi: "Không..."

Tôi cười cắt ngang: "Hơn nữa... có thể cô không hiểu rõ tình hình, cái nhà này quyền quyết định là ở tôi."

Nói xong, ánh mắt tôi lạnh như băng nhìn về phía cô ta.

Cả người Tống Niệm Hạ run lên, trực tiếp ngã lên người ba tôi.

A, giả ngất?

Tôi cười chỉ chỉ hai người: "Mẹ, mẹ xem, hai người này tựa vào nhau, còn rất có tướng phu thê."

Mẹ tôi đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy hận ý nhìn về phía hai người bên cạnh, giống như phát điên rồi tiến lên đẩy Tống Niệm Hạ ra, giơ tay lên muốn tát.

Đáng tiếc, bị ba tôi ngăn lại.

"Đủ rồi, còn ngại chưa đủ náo loạn sao?"

"Đều nhận nuôi, được rồi, Giang Vi bên nhà họ Giang con nhớ đi nói chuyện với ông ngoại con nhé!"

Quả nhiên, ba tôi thực sự lùi bước.

Một khi đã như vậy, vậy......

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Tống Triết.

“Tống Triết, em nói xem, em muốn ai ở phòng bên cạnh em? "

Tống Triết sửng sốt, luống cuống.

"Chị, cái này, cái này ai ở đều được..."

Nó dùng ánh mắt như đang tuyển phi không ngừng đánh giá hai cô gái.

Tôi hiểu ý cười một tiếng: "Vậy tốt hơn là một trái một phải đi."

"Anh em một nhà, không phải nên bồi dưỡng bồi dưỡng tình cảm sao?"

“Không!”

"Không thể!"

Hai giọng nói đột ngột vang lên.

Tôi cười nghiêng đầu nhìn về phía ba mẹ tôi: "Sao lại không thể?Chẳng lẽ không nên bồi dưỡng tình cảm sao?"

"Dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, đến lúc đó lỡ đâu Tống Triết thích một trong hai người bọn họ, không phải thân càng thêm thân sao?"

Quả nhiên, ba mẹ phản đối kịch liệt hơn.

Nhưng tính tình của Tống Triết tôi hiểu rất rõ, càng không cho nó làm, nó lại càng muốn làm: "Hai người dựa vào cái gì mà không đồng ý? Chị cũng đồng ý rồi!"

Nói xong, Tống Triết trực tiếp một tay dắt một người, liền đi lên lầu.

Tôi nhếch miệng cười.

Trên thực tế, việc tôi có đồng ý hay không khác biệt cũng không lớn.

Dù sao kiếp trước Tống Niệm Hạ cũng bò lên giường Tống Triết.

Chỉ có điều lần này, còn có Cao Viện......

Phú quý hôm nay cô ta có nắm lấy hay không, quyền lựa chọn đều ở trong tay cô ta.

6.

Tôi đứng dậy đang định trở về phòng, ba tôi lại đột nhiên gọi tôi lại.

"Giang... Vi Vi, mấy ngày nay dì Ngô chuẩn bị sữa cho con, đac uống chưa?"

Tôi dừng bước, làm bộ như không có việc gì.

“Đương nhiên......con uống rồi."

Cho bồn cầu uống.

Trong mắt ba tôi lộ vẻ đắc ý cùng trào phúng, cười ha ha với tôi.

“Vi Vi à, sau này những chuyện lớn vẫn phải hỏi ba một chút. Yến hội này, sao có thể nói có làm hay không? Dù nói thế nào, ba cũng là ba con."

Tôi mặt không chút thay đổi nhìn ông ấy một cái, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.

Sau này, cơ hội ông ấy có thể cười cũng không nhiều.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau khi tái sinh.

Tại sao lúc trước trong tiệc sinh nhật của tôi, tôi lại không chút cố kỵ nổi điên trước mặt mọi người, đánh chửi Tống Niệm Hạ.

Sự điên rồ đó, chính tôi cũng không khống chế được chính mình.

Mà sau đó, tinh thần của tôi thường hoảng hốt, tính tình càng trở nên vui buồn thất thường.

Gió thổi cỏ lay đều sẽ bị kinh hãi, người làm đi ngang qua tôi cũng nhịn không được đánh chửi, sau đó thần trí cũng không tỉnh táo.

Sau khi sống lại tôi trực tiếp tìm người lén điều tra, cuối cùng tìm được đáp án.

Người ba thân yêu của tôi, tôi từng cho rằng ông ấy vô cùng yêu thương tôi, trước bữa tiệc sinh nhật của tôi, mỗi ngày kiên trì bảo người làm đưa sữa cho tôi uống.

Ông ấy đã bỏ thuốc vào đó.

Vì con gái của mình, ông ấy không tiếc hại chet một đứa con gái khác, thật sự là một người ba tốt!

Nhưng năm đó, rõ ràng chính ông ta quỳ gối trước cửa Giang gia, dầm mưa cả đêm cầu hôn mẹ tôi.

Mà logic của mẹ tôi, kiếp trước tôi cũng không thể nghĩ thông suốt.

Sau khi bỏ trốn với người đàn ông kia không được mấy năm, người đàn ông kia ngồi tù, bà ấy liền bỏ chồng bỏ con về nhà.

Ông ngoại bất đắc dĩ, vì bà ấy tự mình chọn lựa một đối tượng thích hợp kết hôn, bà ấy chọn ai không chọn, lại chọn trúng ba tôi.

Sinh ra tôi và Tống Triết, rồi lại không quan tâm đến chúng tôi.

Mà kiếp trước sau khi Tống Niệm Hạ đến, thái độ của mẹ tôi lại khác thường, đối với Tống Niệm Hạ vô cùng bảo vệ và chăm sóc.

Lúc trước tôi vẫn không hiểu, sự yêu thích của bà ấy đối với Tống Niệm Hạ là từ đâu mà đến.

Cho đến khi tôi tìm được Cao Viện.

…..

Tôi trở về phòng không bao lâu, Cao Viện liền gõ cửa phòng ngủ của tôi.

Ánh mắt cô ấy cực kỳ hâm mộ lướt một vòng quanh phòng ngủ của tôi, sau đó hào hứng cúi đầu chào tôi.

"Chị Vi Vi, cám ơn chị...... Cám ơn chị mang em trở về."

"Cám ơn chị, cho em một mái nhà. Em.......em nhất định sẽ giúp chị giải quyết xong phiền toái!"

Tôi nhíu mày, tự nhiên cười.

Nhìn xem, đứa con từ trong ổ độc bò ra, chính là thượng đạo.

Điều này bắt đầu làm tôi hài lòng.

Tôi vẫy tay với cô ấy: "Chị chỉ là thấy em đáng thương, nên mang em về nhà mà thôi."

“Chị cũng không yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì."

"Không có gì nữa thì trở về nghỉ ngơi đi, chị hơi mệt."

Cao Viện muốn nói lại thôi: "Chị..."

"Sao vậy?"

Cao Viện cẩn thận xem xét biểu hiện của tôi: "Chị... Biết chuyện của mẹ ruột em sao?"

Tôi không nhịn được cười nhạo: "Làm sao chị có thể biết được, tất cả những gì chị biết chẳng phải là em đã nói với chị sao?"

Cao Viện yên lòng, lại nói vài câu khách sáo, liền rời đi.

Tôi chớp mắt.

Nhưng những gì tôi biết không chỉ có những điều này.

Em gái ngoan của tôi.

7.

Kiếp trước mẹ tôi thường xuyên nhìn Tống Niệm Hạ, gọi cô ta là "Viện Viện".

Nhưng kiếp trước tôi bị hại khiến thần trí không ổn định, căn bản không thể nghĩ kỹ những nghi vấn này.

Sau khi sống lại, tôi lập tức tìm người.

Tôi thật sự đã tìm được.

Khi tôi tìm thấy Cao Viện, cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh quán bar, bị một đống nữ sinh vây quanh bắt nạt.

"Dám cướp đàn ông của tao à?"

"Các chị em! Cởi hết quần áo của nó ra cho tao! Chụp ảnh đăng lên mạng! Để toàn bộ mạng xem thứ đồ chơi không biết xấu hổ này, dám quyến rũ bạn trai của người khác!"

Cao Viện khóc sướt mướt, hỏi ngược lại: "Chị à, rõ ràng là chị không quản được bạn trai của mình, liên quan gì đến em chứ?"

"Em đâu có ép buộc bạn trai của chị thích em."

Tôi tìm người kéo đám người kia đi, cho bọn họ một số tiền lớn, đuổi đi.

Tôi một mình đi tới trước mặt Cao Viện, nâng cằm của cô ấy lên, nhìn mặt của cô ấy.

Ngay khoảnh khắc kia tôi mới rốt cục hiểu được, vì sao kiếp trước mẹ tôi thiên vị Tống Niệm Hạ như vậy.

Rõ ràng Tống Niệm Hạ cùng bà ấy một chút quan hệ huyết thống cũng không có.

Mẹ tôi giấu tất cả mọi người, ngay cả ông ngoại tôi cũng không biết.

Bà ấy và người đàn ông ngồi tù, có một đứa con gái.

Chính là Cao Viện.

Tống Niệm Hạ và Cao Viện rất giống nhau.

Không phải tướng mạo tương tự, mà là mùi trà xanh trên người hai cô, rất giống.

Tôi hận không thể bóp nát Cao Viện ngay tại chỗ, nhưng tôi vẫn nhịn được.

Tôi sắm vai thiên kim tiểu thư đơn thuần ngây thơ, vì Cao Viện xử lý quần áo lộn xộn.

“Em gái, người nhà của em đâu? "

Cao Viện tủi thân nhíu mũi, nước mắt lại rơi xuống.

"Tôi... tôi, ba tôi ngồi tù, mẹ tôi......chạy theo người ta..."

Cô ấy cẩn thận kéo vạt áo tôi qua:"Chị... chị có thể giúp tôi không?"

"Em thấy chị... dáng vẻ rất lợi hại!"

"Hu hu hu...Em khổ quá chị ơi...Em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi."

“Đương nhiên có thể, trong nhà chị chỉ có một em trai, vừa lúc thiếu một em gái cùng tâm sự, em tới nhà chị đi."

Vì thế, tôi liền đem Cao Viện mang về Tống gia.

Khi bước vào cửa, cô ấy giật mình khi nhìn thấy bức chân dung gia đình ở đại sảnh.

Tôi đương nhiên biết cô ấy đang sợ cái gì.

Mẹ ruột của mình chạy theo người khác, lại ở đây trải qua cuộc sống xa hoa.

Đêm nay khi cô ấy nhìn thấy mẹ tôi, trong mắt tràn đầy oán hận, cũng không phải giả vờ.

Còn có Tống Niệm Hạ.......

Lần này, tôi gửi đứa con gái trong lòng của mẹ tôi đến bên cạnh bà.

Vậy vật thế thân Tống Niệm Hạ này, còn có thể đi bao xa đây?

Tôi cũng rất tò mò.

8.

Cao Viện không làm tôi thất vọng, cô ấy dùng tất cả vốn liếng không ngừng đối nghịch với Tống Niệm Hạ.

Khi Tống Niệm Hạ chỉ gắp thức ăn cho ba tôi, Cao Viện liền ở một bên âm dương quái khí.

“Ai nha, chị Niệm Hạ, sao lại chỉ gắp thức ăn cho ba? Không phải là trong lòng bất mãn với mẹ chứ?"

“Đã tới Tống gia rồi, quá khứ như mây khói. Dù thế nào, hiện tại mẹ Giang cũng là mẹ của con.”

“Ôi, đều tại con......đã quên mất chị Niệm Hạ lớn lên ở cô nhi viện, nhất định là không có điều kiện học tập tốt, mới không hiểu lễ nghi cơ bản.”

“Không giống con, mưa sương rải đều.”

Sau đó cô ấy liền gắp thức ăn cho mọi người.

Thậm chí ngay cả bản thân Tống Niệm Hạ cũng không bỏ sót.

“Chị Niệm Hạ, không có gì xấu hổ đâu. Nếu không biết gì có thể hỏi chị Vi Vi, chị ấy rất tốt, sẽ không khinh thường chị. "

Tống Niệm Hạ đang muốn khóc, nhưng không ngờ, Cao Viện còn nhanh hơn cô ta.

Cao Viện đột nhiên buông bát đũa xuống, che mặt, nghẹn họng: "Tại sao chị Niệm Hạ không để ý tới em?"

"Là không thích ý của em sao?"

"Nhưng em đây cũng là vì muốn tốt cho chị Niệm Hạ!"

Nước mắt Tống Niệm Hạ vừa mới chảy ra, xấu hổ từ khóe mắt rơi xuống, lại sững sờ một câu cũng không phản bác được.

FIRST BLOOD.

Mà khi Tống Triết uống đến bất tỉnh nhân sự được người khác đưa về nhà, Tống Niệm Hạ vội vàng đi lên dán vào người Tống Triết, không ngừng vặn vẹo thắt lưng: "Anh, anh không sao chứ? Em đưa anh về phòng nha.”

Mà Cao Viện lại làm như không thấy bưng một ly nước đi tới, trực tiếp đẩy Tống Niệm Hạ ra.

Nước văng khắp người Tống Niệm Hạ.

“A! Cao Viện, cô có bệnh sao?! "

Cao Viện một tay tiếp nhận Tống Triết, kinh ngạc nhìn về phía Tống Niệm Hạ.

"Ai da, chị Niệm Hạ, chị không sao chứ? Em là nhìn thấy trên mặt đất có vũng nước, sợ chị ngã sấp xuống đấy."

"Không ngờ lực có chút lớn, chị sẽ không trách tội em chứ?"

"Cô!"

Tống Niệm Hạ đỏ mặt, không nói nên lời.

DOUBLE KILL.

Tống Niệm Hạ đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn tự mình nấu cơm lấy lòng mọi người trong nhà.

Cao Viện xung phong nhận việc chạy tới trợ thủ cho Tống Niệm Hạ.

Làm thế nào để ra tay, tôi không thấy.

Nhưng khi Tống Niệm Hạ bưng canh từ phòng bếp đi ra, Cao Viện vội vàng chạy tới thay Tống Niệm Hạ bưng khay canh qua, sau đó "không cẩn thận" trẹo chân đụng vào người Tống Niệm Hạ, canh trực tiếp đổ lên người Cao Viện.

Tống Niệm Hạ còn chưa kịp mở miệng, nước mắt Cao Viện đã rơi như mưa.

“Có phải chị không thích em không? Tại sao lại cố ý đổ nước canh lên người em?"

"Em rõ ràng chỉ muốn phụ giúp chị một chút không phải sao?"

"Em cũng không có cướp công lao của chị..."

Mẹ tôi không chịu nổi việc Cao Viện bị đối xử như vậy, bước tới tát vào mặt Tống Niệm Hạ một cái.

“Tống Niệm Hạ! Cô có biết những bát đũa này đều rất đắt không? Lát nữa cô lại làm vỡ thì ai sẽ bồi thường? "

Ba tôi lại gia nhập cuộc chiến tranh này.

“Cô hét cái gì mà hét? Có ai lại nói chuyện với đứa nhỏ như vậy chứ? "

Mà Tống Niệm Hạ bên cạnh, lại không ai để ý.

TRIPLE KILL.

Mà mỗi khi như vậy, tôi đều ngồi ngoan ngoãn ở một bên xem kịch hay.

Chỉ tiếc, trò hay như vậy xem nhiều cũng chán.

Mà có người giống như nghe được oán giận trong nội tâm tôi, chủ động gia nhập vào trong trận hỗn loạn này.

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiếm Tiên Đạo - (Mịch Tiên Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net