Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Ăn miếng trả miếng
  3. Chương 3: Phần 3
Trước /4 Sau

[Zhihu] Ăn miếng trả miếng

Chương 3: Phần 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

9.

Vị hôn phu kia của tôi, Lục Tễ, đột nhiên đi tới Tống gia.

Tôi vừa muốn ra ngoài liền nhìn thấy hắn đứng ở cửa, đang muốn gõ cửa.

Trong mắt tôi lóe lên một tia chán ghét.

Hắn ta lại vừa nhìn về phía nhà, vừa cười nói với tôi: "Vi Vi, có phải em biết anh đến mở cửa cho anh không? Chúng ta thật sự rất hiểu nhau!”

Tôi biết hắn đến tìm Tống Niệm Hạ.

Tôi mặc kệ hắn, trực tiếp giơ túi trong tay lên.

“Không nhìn thấy tôi muốn ra ngoài à? Cút! "

Lục Tễ không thể tin nhìn tôi.

“Vi Vi, em... "

Cũng khó trách hắn khiếp sợ như vậy.

Dù sao kiếp trước tôi tuy rằng tính tình kiêu căng, nhưng lại móc tim móc phổi mà đối tốt với hắn.

Ngược lại là Lục Tễ, thường xuyên mắng mỏ tôi và đối xử với tôi như mẹ đẻ của tôi.

Kiếp trước tôi thật đúng là mỡ heo hồ tâm, là tốt hay xấu hoàn toàn chẳng phân biệt được, mới cho những tên ngốc này cơ hội tổn thương mình.

Tôi vốn định trực tiếp đuổi Lục Tễ đi, nhưng nghĩ đến Tống Niệm Hạ, tôi xoay người trở lại phòng khách.

“Chuyện gì, mau nói. "

Lục Tễ đi nhanh tới, ánh mắt đánh giá chung quanh, có vẻ như đang tìm kiếm người nào đó.

“Vi Vi, anh nhớ sinh nhật em cũng đã qua một khoảng thời gian rồi nhưng không thấy tổ chức tiệc, nên đến xem em có sao không.”

A, khoảng thời gian trước? Đã qua hơn một tháng rồi, lúc này hắn mới nhớ ra?

Tôi ngồi trên sô pha, không kiên nhẫn nhìn về phía hắn.

“Nhìn thấy chưa? "

Lục Tễ ngẩn người:" Nhìn, nhìn thấy rồi."

“Nhìn thấy rồi còn không đi?!"

Tôi cố tình cao giọng.

Quả nhiên một giây sau, Tống Niệm Hạ liền từ phòng ngủ chạy ra.

Cao Viện nghe được tiếng động, cũng chạy ra.

Ánh mắt Lục Tễ sáng ngời, theo bản năng muốn đi tới trước mặt Tống Niệm Hạ.

Tôi lạnh lùng cười một tiếng, thân thể Lục Tễ cứng đờ, mới ngừng lại.

"Vi Vi, hai người này là?"

Tôi không khỏi cười nhạo: "Sao vậy, ở Lục gia không có internet à? Anh không biết nhà tôi đã nhận nuôi hai cô con gái sao?"

Lục Tễ có chút không vui.

“Vi Vi, sao hôm nay em đối xử với anh khó chịu như vậy? Em trước kia không như vậy."

“A, không phải là do kỳ sinh lý sắp tới chứ? Con gái vẫn nên ít tức giận thì tốt hơn, bằng không về sau em gả đến Lục gia, nếu như làm chuyện gì khác người có thể khiến Lục gia mất mặt."

Tôi nhìn bộ dạng nghĩa chính từ nghiêm của Lục Tễ cười ra tiếng.

Lục Tễ nhíu nhíu mày: "Vi Vi, em cười cái gì?"

Tôi vuốt vuốt tóc, chỉ chỉ hai người bên cạnh.

"Giới thiệu một chút, em gái nuôi của tôi, Tống Niệm Hạ và Cao Viện."

Lục Tễ làm bộ không thèm để ý liếc mắt một cái: "Đã thấy, cho nên?"

Nhưng tôi rõ ràng nhìn ra, lúc hắn nhìn về phía Tống Niệm Hạ thân thể rõ ràng dừng một chút.

Tôi nhếch môi, cũng không có vạch trần.

“Cho nên, hiện tại đối tượng kết hôn với Lục gia các người, cũng không phải chỉ có mình Giang Vi tôi.”

"Nếu như không hài lòng với tôi thì có thể nhanh chóng hủy bỏ hôn ước, các người vẫn còn có hai lựa chọn."

Tôi cười nhìn Tống Niệm Hạ cùng Cao Viện.

“Hai em gái, các người ai thích Lục Tễ, nhưng cũng nhớ thông báo cho đối phương một tiếng. Phòng trường hợp sau này hai cô con gái nuôi của Tống gia vì tranh đoạt quyền liên hôn, gây náo loạn khiến người khác chê cười.”

Lục Tễ vội vàng đi tới trước mặt tôi: "Vi Vi, em nói cái gì vậy?”

"Tất nhiên là anh yêu em!"

Tôi: “Ừ.”

Nếu như không phải hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Niệm Hạ, tôi cũng sẽ tin.

Tôi vội vàng đứng dậy, lười cùng hắn diễn trò.

“Tôi có việc đi trước, anh và hai em gái của tôi hãy vun đắp quan hệ thật tốt nhé. "

Tôi cũng không quay đầu lại mà rời đi, Lục Tễ ngay cả chút ý tứ muốn giữ lại cũng không có.

Cũng đúng, bọn họ đều chắc chắn tôi mỗi ngày đều uống sữa.

Chẳng bao lâu nữa thần trí tôi sẽ không ổn định.

Kế hoạch của họ cũng có thể thành công.

Bọn họ thật đúng là cuồng vọng!

10.

Tôi đã đến công ty.

Kiếp trước ba tôi "thương" tôi, dỗ dành để cho tôi về nghỉ ngơi và giao công ty cho ông ta xử lý.

Tôi ra ngoài chơi, chưa từng quan tâm đến công ty.

Mà sau khi tôi phát điên, những tài sản này tự nhiên rơi vào trong tay ba tôi.

Một Giang Vi không có giá trị lợi dụng, gả cho Lục gia đương nhiên cũng không có giá trị gì.

Lục Tễ không chút do dự hủy bỏ hôn ước cùng tôi, quay đầu liền cùng Tống Niệm Hạ ở cùng một chỗ.

Mà em trai não yêu đương Tống Triết của tôi không biết đã bị Tống Niệm Hạ tẩy não như thế nào, lại có thể cùng Lục Tễ hưởng dụng Tống Niệm Hạ.

Hay cho một cuộc tình tay ba.

Sau khi sống lại, tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời nên đã cử người đi điều tra.

Sau cuộc điều tra này, tôi phát hiện ra rằng họ đã bắt đầu thu xếp từ sớm.

Trước đây tôi thường lười tham gia các bữa tiệc, nên không bao giờ đi.

Ba tôi liền tận dụng cơ hội, mang theo Tống Niệm Hạ tham gia yến tiệc.

Mà Lục Tễ đã biết Tống Niệm Hạ từ lâu.

Hai người đã sớm thổ lộ tâm tình, điên loan đảo phượng.

Khó trách kiếp trước người bên cạnh hắn nhanh chóng tiếp nhận Tống Niệm Hạ như vậy, ở bên ngoài xa lánh tôi.

Là tôi quá tín nhiệm bọn họ, mới để cho bọn họ có cơ hội lợi dụng.

Tôi ở công ty bận rộn một ngày, không ngừng thu thập chứng cứ của ba tôi, bận đến nửa đêm mới về đến nhà.

Lục Tễ đã sớm đi rồi.

Nhưng Cao Viện, lại chờ ở cửa phòng ngủ của tôi.

Tôi nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.

Cao Viện đi lên muốn nhận lấy túi của tôi, tôi nghiêng người, để cho cô ấy bổ nhào vào khoảng không.

“Viện Viện, cô là tam tiểu thư trong nhà, không cần phải khiêm tốn, khép nép như người làm. Hiểu chưa? "

Cao Viện xấu hổ rụt tay về, cười ha ha.

“Có chuyện gì vậy?”

Cao Viện đi theo tôi vào phòng ngủ, tự mình mở cửa, bắt đầu báo cáo cho tôi về tình hình trong ngày.

“Chị, chị không biết đâu, lúc chị vừa đi, Lục Tễ liền mắt đi mày lại với Tống Niệm Hạ."

“Lục Tễ còn đặc biệt ở lại ăn cơm trưa, ăn xong cơm trưa hai người liền trở về phòng ngủ, và không đi ra."

“Hừ, cũng do không có anh trai ở nhà, nếu không đã nhào lên đánh Lục Tễ rồi."

“Lục Tễ đến buổi tối mới đi!"

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, cũng không phải rất muốn nghe những chuyện nhà này.

Huống chi, tôi có rất nhiều biện pháp để biết, không cần Cao Viện chạy đến nói lại cho tôi.

Tôi trực tiếp ngắt lời cô ấy: "Cho nên, cô nghĩ thế nào?"

"Gia cảnh Lục gia tuy rằng không tính là đặc biệt tốt nhưng cũng không kém, có em là đủ rồi."

Cô ấy xoay người, mong đợi nhìn về phía tôi: "Lời chị nói ban ngày......là thật sao? Dù sao cũng là vị hôn phu của chị, em...”

Tôi liếc mắt nhìn Cao Viện, nở nụ cười: "Cũng chỉ là đàn ông mà thôi."

“Nếu em thích thì cứ lấy đi.”

Không hổ là đứa con lớn lên trong ổ độc, đôi mắt tham lam khó có thể che giấu.

Cũng không biết lúc này đây, Tống Niệm Hạ còn có thể toàn thắng không?

11.

Những ngày gần đây tôi thường xuyên ra vào công ty, làm ba tôi rất khẩn trương.

Ông ta liên tục thử tôi, đều bị tôi đánh trả.

Nhưng sau khi tôi liên tiếp đem tâm phúc của ông ta đuổi đi, ba tôi rốt cục cũng nhịn không được.

Ông ta ở trên bàn cơm liếc tôi nhiều lần, mắt thấy tôi sắp ăn xong, mới mở miệng.

"Giang Vi à, gần đây hình như con đến công ty rất thường xuyên?"

Tôi lơ đễnh lau miệng.

"Công ty vốn là của tôi, hiện tại tôi đã trưởng thành nên bắt đầu tiếp quản, không phải là hợp tình hợp lý sao?"

Tôi vừa nói xong lời này, ba tôi đã nổ tung.

“Con đã trưởng thành thì có thể không để ba con vào mắt sao? Con đã hỏi ý kiến của ba chưa?"

"Con cái quái gì cũng không hiểu, vừa lên đã đuổi người lung tung, con có biết oán khí của cấp dưới lớn bao nhiêu rồi không?"

"Lỡ như công ty bị con làm cho phá sản, con lấy cái gì gánh vác?"

"Vậy ba thân yêu, ba muốn thế nào?"

“Ba thấy một mình con thực lực cũng không đủ, xử lý không được, như vậy đi để Niệm Hạ đi giúp con."

Thực lực không đủ?

Thật sự là một trò cười.

Tôi nhìn về phía Tống Niệm Hạ, cô ta đang vùi đầu ăn cơm, giống như chuyện không liên quan đến cô ta.

Nhưng nụ cười trên khóe miệng cô ta, làm thế nào cũng không giấu được.

Tôi chậm rãi mở miệng: "Ồ? Vậy Niệm Hạ, em thấy thế nào?"

Tống Niệm Hạ chậm rãi ngẩng đầu, mím môi.

“Chị...... Ba là sợ một mình chị bận rộn, nếu chị không chê, em có thể giúp chị chia sẻ một chút áp lực."

Tôi còn chưa nói chuyện, mẹ tôi ở bên cạnh âm dương quái khí hừ một tiếng.

Tôi cong cong khóe miệng: "Đúng vậy, ba, sự thiên vị này của ba cũng quá rõ ràng, Tống Niệm Hạ là con nuôi của ba, chẳng lẽ Cao Viện không phải sao?"

Ba tôi hừ lạnh:”Đây không phải chuyện trẻ con, Cao Viện có thể làm được gì? Có thể bằng Niệm Hạ không?”

“Ba... Con biết ba không thích con, ghét bỏ xuất thân của con. Nhưng con... dù thế nào, cũng mạnh hơn chị Hạ một chút. Dù sao con cũng đã lên đại học rồi."

“Ngược lại chị Hạ...... Tài nguyên cô nhi viện có hạn, chỉ sợ cũng không học được mấy năm. "

Tống Niệm Hạ sắc mặt trắng bệch, không có cách nào phản bác.

Lời này của Cao Viện thật đúng là không sai.

Ba ruột của Cao Viện tuy rằng là một kẻ khốn nạn, nhưng cũng không hà khắc việc học của cô ấy, để cho cô ấy đi học bình thường.

Mà Tống Niệm Hạ.......

Tất cả chi tiêu của Giang gia đều nằm trong tay tôi.

Ba tôi chỉ đang nghĩ cách đối phó với tôi, tiền tham ô từ công ty đều cầm đi ăn chơi đàng điếm, nào còn có phần của Tống Niệm Hạ?

Nếu không, sao ông ta lại nhẫn tâm bỏ Tống Niệm Hạ ở cô nhi viện tự sinh tự diệt chứ?

Nói tới nói lui, ông ta yêu nhất chính là bản thân ông ta mà thôi.

Cho dù là tôi hay là Tống Niệm Hạ, cùng lắm đều là quân cờ của ông ta.

Nhưng tôi tuyệt không đồng tình với Tống Niệm Hạ.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Cô ta là con ngoài giá thú, cô ta có ý đồ chiếm hữu thứ không thuộc về mình thì chính là sai rồi.

Người đã cướp đi cuộc đời tôi, tôi làm sao có thể đồng tình được?

Tôi không phải là Đức Mẹ.

Bọn họ còn đang tranh cãi không ngừng, tôi cũng không buồn nói chuyện với họ nên đứng dậy đi về phòng.

Không có sự cho phép của tôi, họ cãi nhau bao lâu cũng vô ích.

12.

Tống Niệm Hạ cuối cùng không thể vào công ty, nhưng cô ta và Lục Tễ càng lúc càng thân thiết.

Chỉ sợ, đây cũng là âm mưu của ba tôi.

Bọn họ thật không ngờ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn này của Cao Viện.

Cao Viện vốn cùng một phong cách với Tống Niệm Hạ, nhưng tinh xảo hơn Tống Niệm Hạ một chút.

Lục Tễ tuy rằng vẫn thường xuyên đến Tống gia, nhưng ánh mắt của hắn lại thường xuyên từ trên người Tống Niệm Hạ chuyển qua trên người Cao Viện.

Nhưng Cao Viện là một người cực kỳ tham lam.

Điều cô ấy muốn, cho tới bây giờ đều là sự thật.

Hôm nay cô ấy lại chạy vào phòng ngủ của tôi.

“Chị, hôm nay Tống Niệm Hạ lại cố ý giả vờ ngã, thế là A Tễ lại đi vào phòng ngủ của cô ta đợi nửa ngày mới đi ra."

“Còn có anh trai...... anh trai rõ ràng đã lâu không về nhà, hôm nay đột nhiên trở về, hơn nữa vừa trở về liền chui vào trong phòng Tống Niệm Hạ."

“Chị, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? "

Tôi nhíu mày, cười nhạo một tiếng.

"Sao thế, chẳng lẽ còn cần chị tới dạy em sao?"

"Đồ của mình, không phải nên tự mình giữ sao?"

Cao Viện cắn cắn môi, hốc mắt đỏ lên.

"Em... em sợ làm tổn thương trái tim của ba mẹ, em không muốn làm cho nhà cửa gà bay chó sủa."

Khóe miệng tôi mỉm cười, rất có hứng thú nhìn về phía Cao Viện: "Thế nào, chẳng lẽ bây giờ không gà bay chó sủa sao?"

Cô ấy thực sự nghĩ rằng, tôi không nghe thấy âm thanh hu hu hu trong phòng cô ấy sao?

“Em đừng quên, cái nhà này là do chị định đoạt. "

“Chị chỉ nhận một em gái là em."

“Em là do chị mang về. Em dù sao cũng phải tức giận chứ? "

“Nếu chuyện đơn giản như vậy cũng không giải quyết được, chị về sau làm sao tin tưởng em đây?"

“Đến lúc đó cho dù mẹ chị thiên vị em nhiều hơn nữa, nhưng em không có năng lực chị cũng không có khả năng tiếp tục hỗ trợ em nữa."

Cao Viện theo bản năng liền quỳ trên mặt đất.

“Chị, em chỉ nói đùa thôi...... Mẹ dù thích em thế nào...... Vậy nhất định là...... do em thân với chị hơn. "

Trong mắt Cao Viện hiện lên oán hận, gắt gao nắm chặt tay mình.

“Em......em cùng lắm chỉ là……con gái nuôi mà thôi."

Tôi khom lưng, lấy tay nâng cằm cô ấy lên.

“Em gái, chị đã nói rồi, em là tam tiểu thư trong nhà, không phải người làm, đừng lúc nào cũng quỳ xuống với người khác. Sẽ làm mất giá trị."

“Em xem Tống Niệm Hạ người ta, rõ ràng cũng là từ cô nhi viện đi ra, thế nhưng đoan chính mười phần."

“Nhưng mà khuôn mặt này của em, ngược lại so với Tống Niệm Hạ tinh xảo hơn nhiều.”

“Nhưng đôi mắt kia của Tống Niệm Hạ lại rất xinh đẹp, ngập nước, đàn ông nhìn thấy đều bị mê hoặc.”

“Mà chị thấy, chắc cũng chính là do dùng thuốc nhỏ mắt nhiều hơn một chút. Cô ấy thỉnh thoảng ở đó nhỏ thuốc nhỏ mắt. "

Tôi cười vỗ vỗ bả vai cô ấy.

“Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.”

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Y Quan Cầm Thú

Copyright © 2022 - MTruyện.net