Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Ăn miếng trả miếng
  3. Chương 4: Phần 4 END
Trước /4 Sau

[Zhihu] Ăn miếng trả miếng

Chương 4: Phần 4 END

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

13.

Tống Niệm Hạ đã xảy ra chuyện.

Trong thuốc nhỏ mắt của cô ta bị trộn vào hơn phân nửa axit sulfuric.

Cô ta nhỏ một giọt, axit sulfuric rơi vào mắt, rồi lại lại chảy trên mặt.

Mắt phải bị mù và khuôn mặt bị hủy hoại.

Thực ra cô ta có thể đã được cứu, nhưng vào ngày đó ai cũng không ở nhà.

Người làm được tôi cho nghỉ ba ngày.

Ba tôi không biết đến nhà tình nhân nào tán gẫu chuyện đời, về muộn.

Mấy hôm trước mẹ tôi đã dẫn Cao Viện đi du lịch.

Tống Triết từ trước đến nay không về nhà.

Tôi "đi công tác" bên ngoài.

Đến khi mọi người biết thì đã là ngày hôm sau.

Sau khi Lục Tễ biết chuyện này, liền chạy tới Tống gia.

Anh ta vốn định chất vấn tôi, nhưng khi nhìn thấy nửa khuôn mặt và con mắt bị huỷ của Tống Niệm Hạ, theo bản năng lui ra phía sau.

Nhưng Tống Niệm Hạ chỉ sợ là mù một con mắt, thấy không rõ lắm, vội vàng dính vào người Lục Tễ.

“A Tễ, em đau quá...... Nhất định là, nhất định là có người hạ độc ở trong thuốc nhỏ mắt của em! Cố ý làm hại em! "

Ba tôi vừa nghe, lập tức tức giận, đi lên chất vấn tôi:" Giang Vi, có phải mày làm hay không? A! Mày thật là đ ộc á c! Tại sao tao lại có đứa con gái tâm địa rắn rết như mày! Mày chăm sóc em gái mày như vậy sao?! Cút ra khỏi nhà này cho tao! "

Tôi cúi đầu nhìn móng tay mới vừa làm, thật là đẹp mắt.

Tôi còn đặc biệt kêu người làm dài, rất thích hợp để đánh người.

Nghĩ vậy tôi liền đánh.

Ba tôi mắng tôi, tôi liền đánh con gái yêu dấu của ông ta, rất công bằng phải không?

Tôi ra sức rất tàn nhẫn, trực tiếp cào một đường thật dài lên má trái của Tống Niệm Hạ.

Tống Niệm Hạ không nghĩ tới tôi sẽ có hành động này.

Cô ta không thể tin nhìn về phía tôi: "Chị! Chị đánh tôi làm gì?"

"Rõ ràng là tôi đang bị thương, chị..."

"Em biết chị từ trước đến nay không thích em, nhưng ba mẹ đều đang ở đây, chị lại đối xử với em như vậy.”

Tôi thấy cô ta ồn ào, liền lại tát thêm một cái.

Tốt lắm, hai vết cào rồi.

Ba tôi lúc này mới phản ứng lại, chắn ở giữa chúng tôi.

Tôi cười nghiêng đầu: "Không phải ba nói sao? Nó là em gái tôi.."

“Vậy thì việc tôi kỷ luật nó là điều đương nhiên, phải không?”"

"Đồ gần người mình lại bị axit sulfuric, không tiếc tổn thương mình, đây là muốn hãm hại ai đây?"

Mẹ tôi ở một bên hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái đống lộn xộn nà đi, mỗi ngày đều gây chuyện!"

"Tôi đang ở bên ngoài chơi vui vẻ, thế mà có chút chuyện cũng phải gọi về. "

"Sao ông Tống lại yêu thương con gái nuôi của mình đến thế? Chẳng lẽ là con gái ngoài giá thú sao?”

Ba tôi bị đâm trúng đau điểm, đỏ mặt: "Cái gì mà con ngoài giá thú! Niệm Hạ ngoan ngoãn, biết nghe lời lại hiểu chuyện, tôi đương nhiên đau lòng cho nó!"

Cao Viện bĩu môi, khó chịu.

"Nhưng mà ba ơi, con cũng nghe lời hiểu chuyện mà."

"Ba đừng quá thiên vị, rõ ràng con và chị Niệm Hạ đều được nhận nuôi về nhà..."

"Con mẹ nó!"

Tôi xoa xoa lỗ tai, thật sự là chịu không nổi tiếng mắng chửi thô tục của ba, trực tiếp xoay người rời khỏi chiến trường.

Ồn ào quá, dù sao mặt Tống Niệm Hạ cũng không trở lại như trước được nữa.

14.

Hai ngày nữa, tôi đề nghị mở một bữa tiệc cho Tống Niệm Hạ và Cao Viện.

Ba tôi vẻ mặt kháng cự.

"Mặt Niệm Hạ còn chưa khỏi, mắt cũng mù, gần đây con bé tự ti đến mức mỗi ngày đều ở trong phòng ngủ không ra, mày còn muốn bêu xấu con bé trước mặt mọi người sao?"

"Giang Vi, sao tao lại có một đứa con gái độc ác như mày?"

Tôi nhướng mày, nói thẳng với ông ta: “Sao vậy, ba lại muốn tôi ra khỏi nhà à?”

“Lần trước Lục Tễ ở đây, tôi đã cho ba mặt mũi, lười so đo với ba. "

“Nhưng ba cũng không thể nói những điều vô nghĩa như vậy chứ? Nhà này ai nên cút ra ngoài, cũng không cần tôi nói rõ phải không."

Ba tôi tức giận đến ném đũa, chỉ vào mặt mẹ tôi mắng.

“Giang Lâm, đây là cách cô giáo dục con mình sao. Tôi biết ngay, các người luôn khinh thường tôi, cảm thấy tôi ở rể Giang gia các người!"

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng:"Là chính ông nhất định cứ phải nghĩ như vậy."

Hai người giằng co không ngừng, Cao Viện đột nhiên khóc thành tiếng.

"Hu hu hu...Chị, thật sự muốn mở yến tiệc cho chúng em sao?"

"Em... em còn chưa từng tham gia loại yến tiệc này, chắc chị Niệm Hạ cũng vậy."

"Thật ra, trong lòng chị ấy cũng rất mong chờ đúng không?"

Mẹ tôi đau khổ ôm Cao Viện vào trong lòng: “Mở! Mở! Phải mở!”

Cao Viện nhìn Tống Niệm Hạ mỉm cười đắc thắng.

Tôi cũng cười.

Cũng không biết đến lúc đó nhìn thấy tôi chuẩn bị kinh hỉ, cô ấy có hối hận vì đã giúp tôi như vậy hay không?

…..

Buổi tiệc hôm đó, tôi đặc biệt tìm Tống Triết về.

Còn có Lục Tễ.

Một người cũng không thể thiếu.

Tống Niệm Hạ ngay từ đầu đã từ chối ra ngoài, vẫn là Cao Viện cưỡng chế lôi kéo cô ta đi ra.

Tống Triết nhìn thấy Tống Niệm Hạ như vậy vô cùng hoảng sợ.

“Đậu má, sao em lại biến thành bộ dáng xấu xí như vậy?! "

Nó còn nôn khan hai tiếng.

Tôi xì một cái, thiếu chút nữa phun cả rượu ra.

Sắc mặt Tống Niệm Hạ trắng bệch, che miệng muốn chạy lại bị Cao Viện giữ chặt.

“Chị đừng chạy trốn, đây chính là yến tiệc đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta đó. "

“Chị nhất định chưa từng tham gia yến tiệc tốt như vậy, cũng không thể nửa đường chạy trốn chứ."

Lục Tễ ở một bên nhíu nhíu mày, chỉ là nhẹ nhàng kéo tay Cao Viện.

“Viện Viện, đừng làm bẩn tay của mình. "

Tống Niệm Hạ không thể tin nhìn về phía Lục Tễ:" A Tễ, anh...... Anh là, đang nói tôi bẩn? "

Lục Tễ lạnh lùng hừ một tiếng, mắt nhìn phía trước:" Tống tiểu thư, đừng gọi thân mật như vậy. Hai ta không quen."

“Không quen? Ha ha ha, không quen? Lục Tễ, anh lại nói hai ta không quen?! "

Tôi nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ bọn họ muốn tự chiến?

Vậy thì không được.

Tôi thích làm người dẫn đầu cuộc chiến hơn.

15.

Tôi lập tức đi tới trước màn hình lớn, vỗ vỗ microphone, mở màn buổi biểu diễn của mình.

"Chào mọi người, chúc buổi tối tốt lành, buổi tiệc này tổ chức là vì hai em gái mới được nhận nuôi của tôi."

"Chỉ giới thiệu bằng miệng thì có chút nhạt nhẽo."

"Vì vậy tôi đã chuẩn bị một video cho cả hai. Mời mọi người đón xem. "

Tôi dừng một chút, mỉm cười và chớp mắt:"Đương nhiên, quay phim cần thiết cũng cho phép nha, nói vậy sẽ có kinh hỉ rất lớn."

Mọi người sắc mặt khác nhau, họ không hiểu lắm ý nghĩa trong lời nói của tôi.

Nhưng không sao cả, giây tiếp theo bọn họ sẽ hiểu.

Tôi ra hiệu cho quản gia một cái, anh ta lập tức mở ảnh chụp ra.

Đầu tiên là tư liệu của Tống Niệm Hạ.

Tấm thứ nhất, chính là giám định DNA của Tống Niệm Hạ và ba tôi.

Ba tôi tái mặt và muốn tiến tới ngăn cản tôi.

"Giang Vi, con đang phát điên cái gì vậy, mau dừng lại cho ta!"

Mẹ tôi tức giận tát một cái vào mặt ông ta.

“Tên họ Tống kia, tôi luôn cảm thấy tại sao ông luôn đối xử tốt với con khốn này như vậy, thì ra đúng là con riêng.”

"Giang Lâm! Hãy tôn trọng một chút đi, cô gọi ai là con khốn hả!"

Tôi liếc nhìn đám đông, cuối cùng họ cũng tỉnh táo lại và lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Tôi chậm rãi cười:”Các vị, như các vị chứng kiến, vị Tống Niệm Hạ tiểu thư mù một mắt này là em gái nuôi của tôi, nhưng trên thực tế lại là con gái riêng của ba tôi cùng tình nhân sinh ra. Vào ngày sinh nhật của tôi, ông ấy nghênh ngang dẫn Tống Niệm Hạ về nhà, đáng tiếc tiệc sinh nhật đã bị tôi hủy bỏ. Nếu không tại ngày hôm đó mọi người có thể gặp mặt Tống Niệm Hạ rồi.”

“Tôi nói đúng không? Lục đại thiếu gia? "

Ánh mắt Lục Tễ né tránh, cách Tống Niệm Hạ xa một chút.

“Vi Vi, em đang nói gì vậy? Anh nghe không hiểu."

“Nghe không hiểu?”

Không sao, tôi sẽ cho anh biết.

Tôi búng tay một cái, quản gia lập tức chuyển sang video tiếp theo.

Trong video chính là Tống Niệm Hạ còn chưa bị thương, cùng Lục Tễ.

Hai người ở trong phòng ngủ của Tống Niệm Hạ.

Tống Niệm Hạ cả người mềm nhũn như không xương, tê liệt ngã vào trong lòng Lục Tễ: "A Tế...... Anh ngang nhiên đến nhà tìm em, có phải không tốt lắm hay không?"

Lục Tễ cười cười, hai tay một chút cũng không thành thật.

“Sợ cái gì? Con ngốc Giang Vi kia sớm muộn cũng sẽ phát điên, không cần quan tâm cô ta."

"Nhưng thật ra anh, có muốn em hay không? Hả?"

Những gì xảy ra tiếp theo được phát trong video có độ phân giải cao, không che.

Cho đến khi video ba phút kết thúc, tôi mới nhướng mày tiếp tục.

"Vị hôn phu của tôi, Lục Tễ có quan hệ với em gái cùng cha khác mẹ của tôi, nhưng lại giả vờ không biết rõ về cô ấy?"

“Lục Tễ, không phải là anh thấy người ta bị hủy dung, nên ghét bỏ người ta chứ?”

Sắc mặt Lục Tễ tái nhợt, định bước tới ngăn cản tôi nhưng đã bị vệ sĩ tôi sắp xếp giữ lại.

"Giang Vi, cô thật sự lắp camera sao?!"

"Cười muốn chết, nhà của tôi, tại sao tôi không thể lắp camera?"

Tôi lười nói chuyện với hắn nên yêu cầu quản gia tung ra video tiếp theo.

Lúc này đây, là Tống Niệm Hạ và Tống Triết.

Tống Triết phong lưu quen rồi, một chút xấu hổ cũng không có.

Ngược lại còn lôi kéo cô gái bên cạnh: "Thế nào, thấy anh trai lợi hại không! Đến thử một chút đi?"

Thật sự là một tên ngốc.

"Các vị, hiện tại trong video đang chiếu là em trai tôi Tống Triết và Tống Niệm Hạ."

"Sở thích cá nhân, tôi không đánh giá. Nhưng mà….”

Không đợi tôi nói ra hai chữ kia, Tống Niệm Hạ đã vội vàng phản bác."Không! Tôi không biết... Tôi không biết chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ!"

Tôi mím môi, biết ngay cô ta sẽ nói vậy.

"Em gái, sao em lại không biết chứ?"

Quản gia lập tức phát ra một đoạn ghi âm, là cuộc đối thoại giữa ba tôi và cô ta.

"Ba ơi! Khi nào con mới được trở lại với thân phận của mình? Con không muốn làm con gái nuôi, rõ ràng con cũng là thiên kim nhà họ Tống mà.”

"Niệm Hạ, ngoan, chờ ba đem Giang Vi đuổi ra khỏi nhà, mọi chuyện đã thành công hơn phân nửa. Nhiệm vụ chủ yếu nhất của con là đem Lục Tễ cột ở trong tay biết không?"

“Còn có công ty Giang Vi đang điều hành là của cải mười đời không tiêu hết được, ba nhất định phải giành lấy."

“Cmn, đời sống các nhân thật rối loạn. Lại có thể ở cùng một chỗ với cả anh trai ruột.”

“Nghe ý tứ này, hai người này đã sớm có âm mưu với Giang Vi rồi à?"

"Đúng là mắt mù, ai không biết người cầm quyền Tống gia là Giang Vi? Tống Lâm Thành chỉ là ở rể!"

"Chậc chậc chậc chậc đều nói hổ dữ không ăn thịt con, họ Tống này CMN, thật đúng là súc sinh! Tính kế đến cả trên người con gái của mình!"

"Chậc chậc, Tống Niệm Hạ này sợ là ác giả ác báo rồi, lúc đầu còn đau lòng dùm cô ta, không nghĩ tới…. đáng đời bị hủy dung!"

…..

Tống Niệm Hạ căn bản chịu không nổi kích thích như vậy, che miệng muốn chạy.

Ba tôi tức giận điên cuồng hét lên.

Lục Tễ xấu hổ đến mức lập tức rời đi.

Tất cả bọn họ đều bị tôi gọi vệ sĩ chặn lại.

Tống Triết còn đang ở đó khoe khoang, tôi trực tiếp bảo người ta bịt miệng hắn lại.

Mẹ tôi và Cao Viện ở một bên có chút hả hê khi người gặp họa mà xem kịch hay.

Tôi cười khẩy.

Đừng lo.

Tất cả bọn họ, một người cũng chạy không thoát.

16.

“Mọi người, Tống Niệm Hạ không phải là người duy nhất làm bậy với Tống Triết đâu.”

“Vị Cao Viện bên cạnh này, cũng giống như vậy."

Cao Viện khiếp sợ, run lên: "Chị, chị đang nói cái gì vậy..."

Tôi mỉm cười, trực tiếp phát ra hai đoạn video.

Một đoạn là của Cao Viện và Lục Tễ.

Một đoạn là của Cao Viện và Tống Triết.

Tôi nhíu mày, nhìn về phía Lục Tễ:"Lục thiếu gia, không thể không nói, anh thật đúng là không kén chọn nha."

"Cả chị lẫn em đều muốn!"

Mẹ tôi trực tiếp nổ tung, bước lên chặn màn hình.

"Không được xem!"

"Giang Vi! Mày làm cái quỷ gì vậy! Nhanh chóng tắt đi!"

"Tắt? Ngại quá, không có lựa chọn này nha."

Tôi trực tiếp bảo quản gia đăng giấy giám định DNA của bà ấy và Cao Viện lên.

"Thật trùng hợp, kết quả xét nghiệm quan hệ mẹ con của Cao Viện và mẹ tôi là 99%."

"Nhưng nhắc đến chuyện này, Cao Viện cô không nên gọi tôi là chị. Phải gọi tôi là em mới đúng.”

“Dù sao thì cô cũng là đứa con đầu riên của mẹ tôi, cùng người bà ấy yêu nhất - chính là tên buôn ma tuý kia sinh ra.”

Cao Viện kinh hãi nhìn tôi:”Cô biết chuyện đó sao?”

Tôi bật cười.

"Chị à, em cũng không phải kẻ ngốc."

"Cô không nói cho tôi biết, tôi không thể tự mình điều tra sao?"

Hơn nữa, tôi cũng sẽ không bởi vì cô ấy giúp tôi đối phó Tống Niệm Hạ, mà sẽ buông tha cô ấy.

Cao Viện chính là một con sói ăn không đủ no, không triệt để giet chet, sớm muộn cũng sẽ quay lại cắn tôi một cái.

Đương nhiên, tôi không thể cho cô ấy cơ hội này.

Tôi phớt lờ tiếng la hét và gào thét của những người phía sau, mỉm cười nhìn đám đông ăn dưa bên dưới.

“Các vị, hôm nay ăn dưa chắc cũng no lắm rồi.”

"Bữa tiệc tối nay cũng đã kết thúc, mọi người đi thong thả không tiễn nha."

Về phần Lục Tễ, tôi trực tiếp sai người ném ra ngoài.

Chờ người ngoài tản đi hết, tôi mới phất phất tay bảo vệ sĩ buông bọn họ ra.

Ba tôi vừa được thả ra, liền chạy tới muốn đánh tôi.

Tôi đá thẳng vào đầu gối ông ta.

Ông ta đau đến mức quỳ luôn trên mặt đất.

"Ôi, đừng hành lễ lớn như vậy, con không nhận nổi."

"Giang Vi! Mày! Mày đừng quá phận!"

"Tao nói cho mày biết, tao không có đứa con gái này! Mày mau cút ra ngoài cho tao!"

Hiếm khi mẹ tôi đứng cùng chiến tuyến với ông ta: "Đúng, mày cút ra khỏi cái nhà này cho tao! Con khốn!”

Tôi không khỏi cười lạnh một tiếng, duyên dáng đứng dậy khỏi ghế sofa, dùng hết sức lực tát vào mặt của hai người bọn họ.

“Giang Vi! Cmn mày phản rồi sao?! Lại dám đánh ba mình?!”

“Giang Vi! Tao là mẹ của mày! Mày lại dám đánh tao?! "

Chậc, thật ồn ào.

“Thật ngại quá, người nên cút ra khỏi nhà này là các người.”

“Quên nói cho các người biết. Cách đây không lâu tôi đã trở về nhà tổ một chuyến, tìm ông ngoại nói chuyện."

“Đem những chuyện xấu của các người….. báo cáo hết cho ông ấy. "

“Giang phu nhân thân ái, sáng sớm ngày mai ông ngoại sẽ phát ra tuyên bố, đoạn tuyệt quan hệ với cha con với bà."

“Đồng thời, tôi cũng sẽ phát ra thông báo đoạn tuyệt quan hệ với các người. "

“Về phần con gái riêng của các người......."

Tôi liếc nhìn Tống Niệm Hạ và Cao Viện bên cạnh.

"Các người yêu thương bọn họ như vậy, đương nhiên là sẽ cùng các người rời đi."

Tôi phất phất tay, căn bản không để bọn họ kịp phản ứng gì, trực tiếp bảo vệ sĩ kéo bọn họ đi về phía cửa lớn.

Tống Triết vui vẻ, chạy chậm tới lấy lòng tôi: "Chị, hắc hắc, em không cần chứ? Em là em trai ruột của chị mà!”

Ôi, em trai tôi?

Tôi sờ sờ khuôn mặt quen thuộc của nó: "Tống Triết, em biết không? Chị có một giấc mơ.”

“Em vì Tống Niệm Hạ, trực tiếp đem chị ruột của mình bán cho mấy tên côn đồ em tìm tới, để bọn họ kéo chị vào trong ngõ nhỏ, đầu tiên là c ưỡng h iếp sau đó dùng gậy đánh chet chị! Còn em, lại trốn ở một bên chụp ảnh!"

“Em nghĩ chị có thể giữ em được sao?”

Tống Triết nhanh chóng phủ nhận: “Không phải đâu chị, đó chỉ là mơ thôi mà. Chỉ là một giấc mơ! Làm sao em có thể làm điều này với chị? Chị là chị ruột của em mà!"

Đó cũng không phải là một giấc mộng.

Kiếp trước trước khi tôi chet, nhìn thấy Tống Triết cách đó không xa.

Tôi nghĩ nó sẽ cứu tôi, dù sao chúng tôi cũng là ruột thịt.

Nhưng nó đã không làm thế.

Nó cười giễu cợt rồi lấy điện thoại di động ra chỉa về phía tôi, quay video.

Vừa quay, vừa điên cuồng cười to.

Tôi từng cho rằng em trai của tôi chỉ là ngoan cố một chút, bản tính cũng không xấu.

Tôi đã dọn dẹp bao nhiêu mớ hỗn độn cho nó từ khi còn nhỏ?

Nhưng nó lại vì một đứa em gái cùng cha khác mẹ, tàn nhẫn đẩy chị ruột của mình vào vực sâu của cái chet.

Tôi chỉ biết lý do thực sự sau khi chết.

Tất cả mọi người trong gia đình, bao gồm cả Tống Triết cũng không biết, nó căn bản không phải em ruột của tôi.

Nó là đứa trẻ vừa mới sinh ra, bị một tên sát nhân đánh tráo lại.

Mà em trai ruột của tôi, từ lúc mới sinh ra đã bị s át h ại tàn nhẫn.

Đối với tên sát nhân đó, ngay từ sau khi tôi tái sinh đã an bài người đi theo manh mối tôi cung cấp, trợ giúp cảnh sát đưa hắn ra công lý.

Nếu tôi nhớ không lầm thì án tử hình đã đến gần rồi.

17.

Tôi đá văng Tống Triết ra và đạp mạnh vào đầu gối của nó.

“Tống Triết, đừng làm bẩn mắt tôi. "

Tôi phất phất tay, vệ sĩ cũng kéo Tống Triết ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, tôi hợp sức với ông ngoại phát ra thông báo đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Tôi còn tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Lục gia.

Tôi vốn tưởng rằng sự tình đến nước này thì đã kết thúc, nhưng tôi vẫn đánh giá thấp năng lực tìm đường chết của mấy người này.

Tống Niệm Hạ chạy tới quấn lấy Lục Tễ, Lục Tễ không để ý tới cô ta, ngược lại chạy tới tìm tôi, cầu xin tôi tha thứ cho hắn.

Tống Niệm Hạ mở một con đường mới, trực tiếp phát sóng trực tiếp trên mạng.

Cô ta không ngừng khóc lóc kể lể chuyện mình gặp phải.

Nói mình bị chị cùng cha khác mẹ đuổi ra khỏi nhà, còn bị anh cùng cha khác mẹ cưỡng hiếp.

Cô ta nói, Tống Triết vốn nhìn trúng Cao Viện, là Cao Viện bỏ thuốc cho cô ta, đẩy cô ta ra ngoài.

Cư dân mạng không rõ chân tướng lòng đầy căm phẫn, nhao nhao đòi làm thịt người xấu.

Không lâu sau, cư dân mạng bắt đầu tấn công tôi.

Tôi trở thành cái mà người ta gọi là một người phụ nữ ghen tuông, một con sói mắt trắng.

Hơn nữa, họ còn đi thẳng đến cửa công ty, giương biểu ngữ và bật loa phóng thanh lên nói muốn tẩy chay tôi.

Tôi cười cười, trực tiếp bảo trợ lý liên lạc với gia đình có quan hệ tốt, bảo họ gửi video đêm đó cho tôi.

Tôi trở tay đăng lên mạng, còn có tâm mua một cái hot search.

Internet bùng nổ.

Cư dân mạng lúc này mới ý thức được mình bị lừa, lại trút giận lên Tống Niệm Hạ.

Nhưng đen đỏ cũng là đỏ.

Tống Niệm Hạ cọ một lượng người theo dõi rất lớn, bắt đầu bán hàng.

Nhưng những ngày tươi đẹp của cô ta đã qua rồi.

Tôi phái người tìm Tống Triết và Cao Viện, đồng thời cho bọn họ biết địa chỉ của Tống Niệm Hạ.

Hai người trực tiếp tìm tới, đánh cô ta đến chet.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới, lúc đó Tống Niệm Hạ đang phát sóng trực tiếp.

Tất cả những gì họ làm đều được phát sóng.

Khi bọn họ cầm dao bắt đầu ph ân th ây thì cảnh sát chạy tới, mang hai người đi.

Chứng cứ vô cùng xác thực, căn bản không có bất kỳ chỗ nào có thể làm cho bọn họ giảo biện.

Mà mẹ ruột của tôi, sau khi biết chuyện này trực tiếp phát điên, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Ba ruột của tôi phải chật vật tìm việc làm, cuối cùng lưu lạc đến mức đi ăn xin trên cầu vượt.

Tôi tỏ ra tử tế, giao nộp những bằng chứng liên quan về mỗi lần ông ta đánh thuốc mê và cố làm hại tôi cho cảnh sát.

Trực tiếp cung cấp cho ông ta một công việc ổn định, không những có máy may để làm việc, còn cung cấp ba bữa cơm mỗi ngày miễn phí.

Họ thậm chí còn thúc giục ông ta tập thể dục đúng giờ mỗi ngày.

Nghe nói, lúc cảnh sát dẫn người qua bắt, ông ta đang tranh giành thức ăn với chó hoang.

Thế thì ông ta thực sự phải cảm ơn tôi.

Bát sắt so với ở bên đường ăn xin còn tốt hơn nhiều.

Mà phiền toái duy nhất còn lại, chính là Lục Tễ giờ này khắc này lại chạy đến cửa nhà tôi cầu gặp tôi.

Tôi không kiên nhẫn bước ra ngoài với đôi giày cao gót.

"Anh có khẩu vị nặng như vậy sao? Quan hệ với Tống Niệm Hạ, với Cao Viện còn chưa thỏa mãn? Còn muốn kết hôn với tôi? Anh thực sự hứng thú với chị em cùng một nhà sao?"

Lục Tễ lau nước mắt, quỳ dưới đất không ngừng cầu xin tôi.

"Vi Vi, em nghe anh giải thích."

"Đây cũng không phải là anh tự nguyện, anh là bị ép."

"Vi Vi, trong lòng anh chỉ có em. Anh chỉ yêu em."

"Vi Vi, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em biết anh là người như thế nào mà."

Tôi cười đến chảy nước mắt

"Lục Tễ, anh là một người đàn ông trưởng thành lại nói mình bị hai người phụ nữ ép buộc? Sao vậy, chẳng lẽ hai cô ấy đều dùng vũ lực để ép anh à?"

“Tôi có tất cả video bằng chứng đấy, anh quên rồi à?”

Lục Tễ giật mình, có chút bối rối.

“Giang Vi, cô có ý gì? "

Tôi chán ghét đá một cước lên vai hắn.

“Anh sẽ biết ngay thôi!", tôi quay người đi thẳng vào nhà, đăng đoạn video vừa quay lên mạng.

Lục Tễ vội vàng gọi điện cho tôi, nhưng tôi không trả lời mà trực tiếp chặn hắn.

Trên mạng toàn là viết về Lục Tễ.

Có cư dân mạng ở cùng một thành phố, còn trực tiếp chạy đến cửa nhà họ Lục hắt sơn.

Lục gia chịu không nổi đám người này, suốt đêm dọn nhà đi nhưng không nói cho Lục Tễ biết.

Lục gia trực tiếp vứt bỏ tên phế vật Lục Tễ này.

Lục Tễ không có Lục gia chống đỡ, không thể tiến xa được.

Sau đó khi tôi nghe được tin tức của hắn, hắn đã lưu lạc thành ăn mày, mặt xám mày tro đi ăn xin khắp nơi.

Ừ, vẫn là vị trí lần trước của ba ruột tôi.

Mà tôi, cuối cùng cũng không làm bẩn tay của mình.

Tất cả đã được giải quyết.

Tôi muốn sống một cuộc đời rực rỡ của riêng mình.

(Hoàn)

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Chiến Ngự Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net