Năm cấp 3, bố tôi lái xe tông trúng một chàng trai. Xuất phát từ sự nhiệt tình lẫn cả sự chi li của mình, bố đã đưa chàng trai đó về nhà tôi dưỡng thương 2 tháng. Mấy năm sau, tôi và chàng trai tưởng như đã không còn chút liên hệ nào ấy lại vô tình gặp lại nhau trong một trận game… 1. Một ngày hè năm tôi lớp 11 của tôi, bố tôi lái xe rồi xảy ra va chạm. Bố không sao cả, có điều đâm trúng người qua đường, ông vội vã đưa người bị thương đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chiếu chụp cho thấy đối phương đã bị gãy chân. Nhân vật số nhọ ấy là một chàng trai mới tốt nghiệp đại học, nhà ở ngoại thành. Bố tôi vừa sợ tiền viện phí quá lớn vừa sợ một chàng trai mới tốt nghiệp chưa có công ăn việc làm sẽ bị đói c.hết mất. Thế là… Ông đưa chàng trai ấy về nhà tôi. Tối hôm đó sau khi tan học. Tôi thong thả vừa đi vừa đùa nghịch với đám bạn, cho đến khi sắp đến giờ giới nghiêm mới ba chân bốn cẳng phi nước đại trở về, Thở hồng hộc đẩy cửa vào, tôi và chàng trai ngồi trên sofa 4 mắt nhìn nhau. Không có ai nói với tôi đã xảy ra chuyện gì, sao trong nhà tự nhiên lại có thêm một chàng trai chân bó bột ngồi ở kia. Nhưng điều quan trọng hơn cả là, chàng trai này nhìn cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, còn rất đẹp trai nữa. Bầu không khí ngưng lại vài giây, anh nhìn tôi rồi nở nụ cười, gật gật đầu xem như chào hỏi. Tôi cũng vẫy tay chào sau đó quay người chạy vào nhà tắm. Nhìn chiếc gương trên bồn rửa mặt tôi không khỏi thiểu não, tóc tai thì rối bời, mặc thì đỏ bừng vừa mới chạy bộ, quần áo thì chẳng khác gì một anh trai tùy tay vớ đại lấy một bộ để mặc vậy. Kì quái, tim tôi sao lại đập nhanh như thế này??? Một đứa con gái thường được bạn bè gọi với biệt danh nữ hán tử vậy mà lại khóa trái cửa nhà tắm, cẩn thận chải chuốt lại tóc tai rồi còn rửa mặt nữa. Tất cả, chỉ vì muốn để lại một chút ấn tượng tốt đẹp trong lần gặp đầu tiên với chàng trai mà đến cả tên tuổi tôi cũng không biết kia. Đúng là kì lạ. Lúc từ nhà vệ sinh bước ra, bố tôi nhiệt tình chạy tới giới thiệu. Khi đó tôi mới biết, thì ra chàng trai đẹp trai còn có chút ngại ngùng ấy, chính là người bị bố tôi tông trúng. Anh ấy tên Hứa Văn Hạ, vừa tốt nghiệp đại học xong, nhà ở ngoại tỉnh, không có bạn bè thân thích gì ở đây cả, đang trên đường từ chỗ phỏng vấn về nhà trọ thì xảy ra sự việc ngoài ý muốn này. Ăn cơm xong, Hứa Văn Hạ chống nạng định đi rửa bát nhưng bị bố tôi cản lại. “Ai lại để cho một thương binh đi làm việc chứ?” Ông theo thói quen vuốt vuốt cái đầu ít tóc đến tội nghiệp của mình, rồi lại tiếp, “Cháu đi nghỉ ngơi đi, hay là, làm phiền cháu phụ đạo cho con bé nhà chú một lúc được không?” Nhắc đến tôi, lời nói của ông dường như linh hoạt hẳn lên, “Con gái chú lười lắm, sắp lên lớp 12 rồi mà cả ngày chỉ lo chơi bời...” Không muốn nghe bố càm ràm tiếp tôi liền lấy lí do bài vở để dìu Hứa Văn Hạ đi trước. Lúc cánh cửa đóng lại, tôi cuối cùng cũng thở phào một hơi. Cuối cùng cũng không cần phải nghe bố phàn nàn nữa rồi. Nhưng lúc quay đầu lại, tôi vừa hay đối diện với ánh mắt của Hứa Văn Hạ. Anh vẫn đứng yên ở gần cửa phòng, yên lặng cúi đầu nhìn tôi. Hứa Văn Hạ có chút không tự nhiên mà vuốt vuốt chóp mũi, “Cái đó, em muốn phụ đạo môn nào cơ?” Tôi nhanh nhẹn tiếp lời, sau đó đi về phía bàn học, tùy ý lấy ra một cuốn số học, “Anh có thể giúp em học toán không?” Nghĩ thế nào tôi thử bắt chước mấy cô nàng bánh bèo trong lớp, bóp cổ họng nặn ra hai chữ, “Anh Hàaa”. Không biết Hứa Văn Hạ có cảm thấy sến súa hay không những chính tôi đã cảm thấy sởn da gà Rất nhanh Hứa Văn Hạ đã khách sáo nói, “Gọi tôi là Hứa Văn Hạ là được hoặc là tôi lớn hơn em mấy tuổi, có thể gọi là anh.” Tôi chớp mắt, ngoan ngoãn đáp, “Vâng, đại ca.” Nhờ có lý do không thể chính đáng hơn, tôi có cơ hội quan sát chàng trai này ở cự ly rất gần. Đẹp trai, hay ngại, không biết đùa, dễ đỏ mặt, hẳn là thành tích ngày còn đi học rất tốt, nói năng vừa dễ hiểu vừa dễ nghe. Suốt hai tiếng học phụ đạo, anh thi chăm chú nhìn vào sách toán, cẩn thận giảng giải, tôi thì tâm hồn như treo ngược cành cây, ngoài việc thi thoảng “vâng, vâng”, “dạ, dạ”, đầu óc chả nhét thêm được chữ nào. Cho đến khi anh giảng xong, bất ngờ quay đầu về phía tôi, “Có hiểu chưa…” Vừa dứt lời thì cả người cũng như sững lại. Tôi chống má nhìn ánh, lúc anh quay sang, khoảng cách của chúng tôi lại càng gần hơn nữa. Tối cố gắng không thở mạnh, không biết lúc đó là tôi nhìn nhầm hay vì ánh sáng đèn bàn nhưng vành tai anh đỏ lắm. Từ bé đến giờ tôi chưa gặp chàng trai nào dễ xấu hổ như vậy cả, không nhịn được mà trêu anh một chút. “Đại ca, đã có ai khen anh rằng anh rất đẹp trai chưa?” Hứa Văn Hạ vội vàng dịch chuyển tầm mắt, “Có rồi.” Tôi cười hihi nhấc ghế dịch sang, “Vậy… anh bây giờ đã có bạn gái chưa?” Cả người anh cứng đờ, nhưng vẫn thành thật lắc đầu, “Không có.” Tôi học theo trong phim, đưa tay ra đặt lên bàn tay anh, “Vậy bây giờ anh có rồi.” Mặt anh đỏ bừng, vội vàng đẩy tay tôi ra, một câu cũng không nói nên lời, khập khà khập khiễng chống gậy đi ra khỏi phòng tôi. Cửa mở ra cũng là lúc bố tôi vừa mang hoa quả đến. Thấy Hứa Văn Hạ hoang hoang mang mang, mặt mày hốt hoảng, bố tôi không khỏi ngờ vực liền hỏi, “Tiểu Hứa à, cháu sao thế?” Hứa Văn Hạ xua xua tay, nửa ngày mới nặn được mấy chữ, “Con gái chú khó dạy quá.” Tôi ngồi ở trong phòng cười đắc chí, “khó dạy quá” hahaha Trên thế giới này sao lại có một chàng trai đáng yêu như vậy nhỉ?