Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi đối với Hoắc Tầm là kiểu vừa gặp đã nảy lòng tham.
Tôi đã từng gặp qua không biết bao nhiêu người, duy chỉ có một mình Hoắc Tầm để lại ấn tượng trong lòng tôi.
Dù làm việc trong quán bar, nhưng lúc nào hắn cũng bày ra một vẻ người sống chớ lại gần.
Máy trợ thính bên tai càng khiến hắn thêm phần tách biệt với thế giới bên ngoài hơn.
Về sau tôi mới biết, quán bar kia là của nhà họ Hoắc.
Tôi dùng đủ thủ đoạn mưu mẹo xảo quyết quấn lấy hắn, sau cùng, tôi lừa được hắn lên giường.
Đêm đó, tôi ghé vào tai Hoắc Tầm nói rất nhiều lời yêu thương:
"Hoắc Tầm, em thực sự rất thích anh."
"Hoắc Tầm, em sẽ đối xử với anh thật tốt, tốt đến mức không ai có thể bì lại được."
"Hoắc Tầm, bọn mình đến với nhau nhé?"
Hoắc Tầm lùi ra khỏi hõm vai tôi, ánh mắt tối đen như mặc nhìn tôi không chớp mắt: "Em thực sự thích tôi sao?"
Tôi không rảnh phân tích cảm xúc trong mắt hắn, vội vàng đáp: "Ừm, thật lòng thích."
Hoắc Tầm khàn giọng nói: "Em có nguyện cả đời này chỉ yêu mình tôi, sẽ mãi ở bên tôi không?".
Khi đó tôi không nghĩ nhiều đến hai từ "cả đời" trong lời nói của Hoắc Tầm.
Tôi cắn lấy môi của Hoắc Tầm: "Nguyện, chỉ thích mình anh."
Sau này tôi mới phát hiện ra, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia của Hoắc Tầm đều là giả hết.
Hắn so với bất kì ai khác cũng đều dồi dào tinh lực hơn.
Tôi thích nhất là tháo máy trợ thính của hắn xuống mấy lúc ân ái, ghé vào lỗ tai hắn nói lời tục tĩu, tùy ý kêu gào.
Hắn rõ ràng là nghe không thấy nhưng vẫn tỏ vẻ vô cùng nhẫn nhịn hành động trẻ con này của tôi.
Tính tình tôi vô cùng kiêu ngạo, tính khí thì thất thường.
Hoắc Tầm rất nghe lời tôi, lúc nào cũng dỗ ngọt tôi, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.
Mãi cho đến khi tôi nghĩ hai từ "cả đời" thực sự sẽ tồn tại trong cuộc tình của hai chúng tôi.
Rồi một ngày tôi tìm thấy ảnh chụp chung của Hoắc Tầm và ba hắn.
Chiều mùa hè, Hoắc Tầm luồn tay qua kẽ tóc tôi.
Bên tai là tiếng máy sấy "ong ong" cùng nhiệt độ nóng bỏng.
Hóa ra, Hoắc trong Hoắc Tầm, vậy mà lại là Hoắc của Hoắc gia.
Trái tim tôi khi ấy tựa như nứt vỡ ra luôn rồi vậy.
6.
Tiếng hô hào ồn ào kéo tôi trở lại hiện thực.
Không biết từ lúc nào, Triệu Cảnh đã quỳ một gối xuống đất.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Người qua đường càng ngày càng dừng lại nhiều hơn.
Tiếng kêu la cũng càng ngày càng ồn ào hơn.
Người lấy điện thoại ra quay phim cũng càng ngày càng nhiều.
Tôi thực sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tôi hít một hơi sâu, nhịn xuống cơn giận trong lòng: "Triệu Cảnh, tôi ——"
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Bàn tay kia khớp xương rõ ràng, bóp tay tôi đau đến thấu xương.
Tôi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Hoắc Tầm tối đen, tựa như muốn in sâu bóng dáng tôi vào trong đó, cắn nuốt đến không còn vụn xương.
Hoắc Tầm lạnh giọng: "Khương Quán, về nhà."
7.
"Sao vậy? Sợ tôi bỏ thuốc độc à?"
Trước mặt tôi là một bàn đồ ăn thịnh soạn, toàn là món cay, ngay cả trong canh cũng bỏ thêm mấy trái ớt.
Người thích ăn cay là tôi, Hoắc Tầm trước đến nay chỉ thích ăn nhạt.
Tôi có chút hoảng sợ, không rõ Hoắc Tầm đây là đang muốn làm gì.
Còn có, căn hộ này cũng là căn hộ trước kia tôi và hắn ở chung, rõ ràng là Hoắc Tầm đã mua lại nó.
Tôi đứng lên: "Cảm ơn Hoắc Tổng đã giải vây cho tôi, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."
Hoắc Tầm nhìn tôi, giễu cợt: "Hoắc tổng? Khương Quán, em cũng biết cách vạch ranh giới quá nhỉ."
"Đã tới đây rồi, không muốn ôn lại chuyện xưa chút à?"
Tôi rũ mắt: “Giữa chúng ta chẳng có gì đáng nói cả”.
"Không có?" - Quai hàm Hoắc Tầm căng lên, hắn châm biếm: "Cũng đúng, dù sao giờ tôi có chết trước mắt em, có khi em còn không thèm chớp mắt cơ mà."
Hoắc Tầm nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cổ đã bắt đầu nổi gân xanh.
Tôi nhìn hắn, thấp giọng nói: "Hoắc Tầm, đều là người trưởng thành rồi, hà cớ phải giữ mãi chuyện quá khứ không buông ——"
"Chuyện cũ? Tôi đối với em mà nói, chỉ đáng là một phần của quá khứ thôi sao?" - Hoắc Tầm cắt ngang lời tôi, tức giận nói, "Khương Quán, em mẹ nó căn bản là không yêu tôi, đúng không?"
"Nếu đã không yêu tôi, vì sao lúc trước lại muốn chơi đùa tình cảm của tôi?"
Hoắc Tầm bắt lấy cổ tay tôi, con ngươi tăm tối: "Khương Quán, tôi đã nói từ trước rồi."
"Em còn để tôi gặp lại em lần nữa, tôi nhất định sẽ giết chết em."
"Sẽ không, Hoắc Tầm." - Tôi nâng mắt, "Tôi hiểu anh."
"Hiểu tôi? Em hiểu được mấy phần về tôi?"
"Thông minh? Thuần khiết? Biết nghe lời em? Hay rộng lượng?" - Hoắc Tầm giễu cợt nói, "Tôi mẹ nó đều là giả vờ hết đấy, Khương Quán."
"Chẳng qua trước đây vì muốn lấy lòng em, nên mới phải hạ mình mà giả vờ trước mặt em."
"Không từ thủ đoạn, ích kỷ, có thù phải báo, đấy mới là tôi."
Tôi nói: "Hoắc Tầm, là tôi sai, không nên xuất hiện, làm phiền đến anh."
"Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, cam đoan từ giờ về sau ——"
"Khương Quán." - Sắc mặt hắn âm trầm, hắn nghiến răng, "Tôi thật muốn xé xác em ra xem, em có thực sự còn có trái tim hay không."
Lực đạo trên cổ tay tôi ngày càng mạnh.
Khoảng cách bị kéo lại gần trong chốc lại, hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau.
Trong đáy mắt Hoắc Tầm, dục vọng cuồn cuộn trào dâng.
Tôi dùng sức giãy dụa: "Hoắc Tầm, anh buông tôi ra!"
Hoắc Tầm lúc này tựa như một mũi tên, có thể thoát dây cung bất kì lúc nào.
Nhưng giây tiếp theo, đồng tử hắn co lại, hắn buông tôi ra, trong mắt chỉ còn lại đau khổ.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tầm cong môi, không rõ là châm biếm tôi hay tự giễu chính mình: "Được, được lắm, Khương Quán."
8.
Hoắc Tầm đóng sầm cửa rời đi, nhốt tôi lại trong phòng.
Lúc này tôi mới nhận ra điện thoại mình làm rơi trong xe Hoắc Tầm rồi.
Đồng hồ đã qua ba giờ, Hoắc Tầm vẫn chưa quay lại.
Bên trong tủ quần áo treo rất nhiều đồ ngủ của phụ nữ, mỏng manh quyến rũ.
Đây không phải phong cách của tôi, hẳn là đồ của vị hôn thê kia của Hoắc Tầm.
Hoắc Tầm đính hôn rồi.
Nhà họ Hoắc có biết bao nhiêu bất động sản, sao hắn lại cứ phải cố tình dẫn cô ta đến nơi này.
Lồng ngực tôi không khỏi dậy lên một hồi chua xót.
Tôi đóng tủ quần áo lại, vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc rửa mặt mới phát hiện đoạn từ cần cổ chạy xuống xương quai xanh đã nổi không ít mẩn đỏ.
Tôi giờ mới nhớ tới bó hoa mà Triệu Cảnh ôm lúc nãy.
Mẹ nó, hại tôi chết còn chưa đủ hay sao mà còn làm tôi dị ứng.
Cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.
Hoắc Tầm bước đi không vững, hướng về phía tôi.
Mùi rượu trong nháy mắt bao trùm lấy khoang mũi tôi.
Tôi cau mày: "Sao anh uống nhiều rượu thế?"
Hoắc Tầm nghẹn ngào: "Nếu em chia tay với anh ta, tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra."
Tôi mông lung: "Ý gì?"
Khóe mắt Hoắc Tầm ửng đỏ, hắn cười nói: "Sao? Không nỡ à?"
Tôi lau khô nước trên tay: "Hoắc Tầm, anh say rồi."
Hoắc Tầm nhìn tôi chằm chằm.
Ngay sau đó, hắn nhào lên phía trước, gục đầu xuống hõm vai tôi, bắt đầu cắn mút.
Cơn đau như kim chích kèm theo cảm giác tê dại truyền lên đại não.
Hoắc Tầm càng cắn càng hăng: "Khương Quán, sao em không tiếp tục chơi đùa tôi đi?"
"Sao lại còn muốn tìm người khác?"
Tôi giờ mới phản ứng lại được hắn đang nói cái gì, vội vàng giải thích: "Hoắc Tầm, tôi không ngủ với người khác."
Tôi đẩy hắn ra, duy trì khoảng cách: "Anh nhìn kĩ lại đi, cái này không phải dấu hôn, là dị ứng."
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Hoắc Tầm xoa nhẹ lên cổ tôi, một cái rồi lại một cái.
Nửa ngày sau mới nghe hắn mở miệng: "Thế tôi thì sao? Em có muốn ngủ với tôi không?"
Tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Tầm đã tháo thắt lưng, trói chặt hai tay tôi.
Trời đất quay cuồng, lưng tôi áp vào gạch bồn tắm lạnh lẽo.
Tôi vùng vẫy cơ thể: "Hoắc Tầm, anh tỉnh táo lại đi, anh đã đính hôn rồi."
Hoắc Tầm mở vòi nước, nước ấm bắt đầu chảy ra, men theo bắp đùi tôi.
"Đúng vậy, thế nên, em có đồng ý lời cầu hôn này không?" - Hoắc Tầm nhìn tôi, rành mạch nói: "Vị hôn thê của tôi?"
Tôi sửng sốt: "Tin đính hôn là tin giả anh tung ra sao?"
"Không làm thế sao em chịu về?" - Hoắc Tầm tháo máy trợ thính ra để sang một bên, "Quán Quán, tôi đã nói rồi."
Hắn bước vào bồn tắm, đôi chân dài của hắn quỳ xuống ép bên hông tôi, hắn cúi người xuống: "Gặp lại em."
"Nhất định, sẽ làm chết em."