Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Sao gần đây em toàn chụp ảnh mẫu nam thế?"
Hoắc Tầm vừa tắm xong, cả người còn mang theo hơi nước, hắn ôm lấy tôi từ phía sau, oán giận nói.
Không thể công khai, Hoắc Tầm càng ngày càng thích quấn lấy tôi mấy lúc ở nhà.
Tôi vẫn tiếp tục chỉnh sửa: "Vì thời nay bìa tạp chí nam bán rất chạy."
"Anh xem tám múi cơ bụng này đi, còn có cả tuyến nhân ngư này nữa."
"Chờ em thêm chút hiệu ứng là sẽ càng đẹp hơn nữa."
"Này, anh làm gì thế?"
Hoắc Tầm che máy tính tôi lại: "Anh không thích em xem cơ bụng của người khác, của anh cũng có kém bọn họ chút nào đâu?"
Tôi xoay người hôn lên khóe miệng Hoắc Tầm: "Bình dấm chua nhà ai đổ ra hết đây rồi này? Để em đậy lại nào."
Hoắc Tầm "hừ" nhẹ: "Em nghĩ thế là đủ bồi thường rồi à?"
"Bảo bối, công việc của em mà, nhẫn nhịn chút nhé."
Hoắc Tầm không thèm để ý: "Nhất là cái tên họ Tạ này."
"Em nhìn xem mỗi lần em chụp cậu ta, cậu ta cứ như muốn xuyên qua ống kính liếc mắt đưa tình với em vậy."
"Không có đạo đức, đúng là con quỷ đực!"
Tôi bị hắn nói cho bật cười: "Người ta thế này gọi là biết tương tác với ống kính, anh tưởng ai cũng giống tác phong nhà cách mạng như anh à?
Lời này vừa nói xong, tôi liền thấy hối hận.
Quả nhiên, Hoắc Trầm nghe xong thì rơi vào trầm tư: "Vậy nên em thực sự cảm thấy anh không bằng cậu ta đúng không?"
Tôi nhanh chóng đáp lời: "Không thể nào? Em thích kiểu nhà cách mạng này của anh mà."
"Như anh thì có gì không tốt chứ, biết đóng góp cho lợi ích quốc gia, đem lại hạnh phúc cho muôn dân." - Tôi câu lấy cổ hắn, "Đừng có ghen tị mà, được không?"
Thấy Hoắc Tầm không phản ứng lại, tôi tung đòn chí mạng.
Tôi dán bên tai hắn, nghẹn ngào mềm mại nói: "Cục cưng à, ghen tị là xấu đi đó."
Hoắc Tầm vẫn bất động như cũ.
Sao vậy? Chiêu này mà vẫn không thắng được sao?
Tôi còn đang nghi hoặc, giây tiếp theo, Hoắc Tầm bắt lấy cổ tay tôi, dùng sức kéo tôi ngã xuống giường.
"Cạch" một tiếng, trong phòng tối đen như mực.
Giọng nói của Hoắc Tầm truyền đến từ phía trên, mang theo lửa tình: "Quán Quán, anh muốn."
Cơ thể chúng tôi kề sát nhau, trong bóng tối, mọi cảm giác càng trở nên rõ ràng hơn, tôi căng thẳng đến mức không biết phải đáp lại như thế nào.
Trong nháy mắt tôi hiểu được ý tứ trong lời của Hoắc Tầm: "Nhưng ngày mai em còn phải đi là ——"
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Tầm bỗng nhiên cúi người xuống, cắn lên gáy tôi.
Dây dưa nóng bỏng, một đêm không ngủ.
Xong việc, Hoắc Tầm còn không quên, thổi gió bên tai tôi: "Về sau cách xa tên họ Tạ kia xa một chút, nhìn là biết cậu ta không phải người tốt rồi!"
"Hoắc Tầm."
"Ừm?"
"Nếu một ngày anh phát hiện em lừa dối anh, anh sẽ thứ lỗi cho em sao?"
"Hay sẽ lại mỗi người một ngả?"
Hoắc Tầm nghiêm túc suy nghĩ: "Chỉ cần em không có người khác ở bên ngoài thì em muốn sao cũng được."
Thật sự là, sao cũng được sao?
15.
Tôi không ngờ hôm nay Hoắc Tầm lại đột ngột đến đây.
Hắn giờ đã là đại cổ đông của tạp chí chúng tôi.
Nhưng Hoắc thị trăm công nghìn việc, hắn rất ít khi lui tới nơi này.
Tạ Châu vừa mới đưa trà sữa tới, Hoắc Tầm đã xuất hiện ngoài cửa.
Tôi không dám nhận: "Cảm ơn, tôi đang giảm cân."
Tạ Châu nói muốn tiếp tục làm việc với tôi
Doanh số tiêu thụ tạp chí có hắn làm mẫu bìa thực sự rất tốt, tôi cũng không cách nào từ chối được.
Nhưng hôm nay lúc ra khỏi cửa, tôi nói với Hoắc Tầm tôi đi chụp người mẫu nữ.
Tạ Châu phất phất tay: "Cô Thẩm , cô sao vậy?"
Tôi lúc này mới lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt: "Không có gì, cậu vừa nói gì nhỉ, tôi không nghe rõ."
Tạ Châu cười cười: "Tôi hỏi, cô Thẩm đây đã có bạn trai chưa?"
"À, có rồi."
Tạ Châu nghi ngờ: "Tôi có hỏi qua mọi người, bọn họ đều nói không."
"Không phải người trong vòng nên có hơi ngại ra mặt."
"Cô Thẩm, tôi ——"
"Xin lỗi." - Tôi cắt ngang lời của Tạ Châu, nhìn đồng hồ, "Tôi phải quay về phòng thiết bị lấy ống kính, cậu chuẩn bị một chút đi, hai mươi phút sau bắt đầu chụp."
Tôi rời khỏi chỗ quay chụp, hướng về phòng thiết bị, đi ngang qua một lối rẽ thì một bàn tay to lớn kéo tôi vào.
Hoắc Tầm ôm lấy tôi từ phía sau: "Còn biết ra đây?"
Tôi bình tĩnh đáp: "Hoắc Tầm, có chuyện này em phải xin lỗi anh."
"Xin lỗi cái gì? Chuyện Tạ Châu thích em?"
Tôi sững sờ: "Em không thích cậu ta.'
"Quán Quán, anh thực sự không có cảm giác an toàn chút nào." - Hoắc Tầm vuốt ve cần cổ tôi, nhỏ giọng nỉ non, "Chúng ta công khai đi mà, được không?"
"Không được, Hoắc Tầm."
"Khương Quán, rốt cuộc là em đang sợ cái gì hả?"
"Hoắc Tầm, em ——"
Hoắc Tầm bất ngờ cúi người xuống, cắn lấy môi tôi.
Hô hấp dần trở nên gấp gáp.
Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng vô nghĩa.
Một lúc lâu sau, hắn mới buông tôi ra.
Tôi điều chỉnh hơi thở, trừng mắt nhìn hắn: "Lần sau không cho phép anh bất thình lình hôn em trong giờ làm như thế này! Biết chưa?"
Hoắc Tầm cười, không đáp.
Tôi nhìn đồng hồ, bước nhanh tới phòng thiết bị, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt khiêu khích của Hoắc Tầm với người trong góc cùng cốc trà sữa bị đánh đổ dưới sàn.
16.
"Mẹ, con và Hoắc Tầm quay lại với nhau rồi."
Tôi nói với mẹ trong lúc đang đẩy bà đi dạo trong hoa viên bệnh viện.
Giọng mẹ tôi rất nhẹ: “Con đã nói với cậu ta chuyện con là con gái của mẹ chưa?”
"Tôi không dám."
Mẹ tôi không hỏi thêm nữa.
Tôi đẩy bà đi hết vòng này đến vòng khác.
Bố tôi mất khi còn rất trẻ.
Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn.
Bao năm nay, mẹ tôi vẫn luôn chỉ một mình như thế.
Cho đến khi tôi lên đại học, một người đàn ông bất ngờ xuất hiện trong nhà tôi.
Chú ấy rất đẹp trai, khí chất không phải dạng tầm thường.
Tôi biết chú ấy hẳn là người có thân phận, có bối cảnh.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn rất vui vì cuối cùng mẹ tôi đã tìm thấy được định mệnh của đời bà.
Cho đến khi tôi gặp Hoắc Tầm và nhìn thấy ảnh chụp của hắn cùng người đàn ông kia trong điện thoại hắn.
Thì ra "người bạn trai" ấy của mẹ tôi đã có gia đình rồi.
Người mẹ hoàn hảo trong lòng tôi thế mà lại là người thứ ba can dự vào hạnh phúc của gia đình người khác.
Biết ba Hoắc vượt quá giới hạn bên ngoài, mẹ Hoắc lấy tính mạng mình ra đe dọa ông ấy.
Cuối cùng, trong một lần tai nạn, mẹ tôi và bà ấy đều bị gãy chân, chấn thương nặng đến độ hai người đều phải ngồi xe lăn suốt quãng đời còn lại.
Tôi sợ Hoắc Tầm sẽ cảm thấy chán ghét sau khi biết sự thật nên đã vội vàng chia tay rồi trốn chạy khỏi hắn.
Nhưng khi gặp lại, tôi lại tham lam có được hắn, một bên vẫn lảng tránh không dám tiết lộ sự thật.
Tôi tự mình gắp lửa bỏ tay.
Mỗi ngày đều ở trong trạng thái đi trên tảng băng mỏng.
Sợ hãi một ngày băng vỡ, cả tôi và hắn đều sẽ chìm xuống đáy sâu.
17.
Một xấp ảnh bị quăng vào mặt tôi.
Mặt bàn bị đập mạnh, nảy lên.
Gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận của mẹ Hoắc trong nháy mắt trở nên dữ tợn: "Khương Quán, cô muốn cùng Hoắc Tầm ở một chỗ thì phải bước qua xác của tôi đã!"
Bà ấy phẫn nộ đe dọa tôi.
Tôi khom lưng, cúi đầu, không đáp lời bà.
Mãi cho đến khi bà nói: "Khương Quán, đừng chọc đến tôi, bằng không tôi sẽ khiến cô có kết cục thảm hại hơn cả mẹ cô đấy."
"Ngài có ý gì?"
Bà ấy đẩy xe lăn, lại gần tôi: "Tai nạn xe cộ lần đó, tôi vốn dĩ muốn giết chết cô ta rồi."
"Ai mà thèm cứu vớt cái mạng nhỏ đó của cô ta về chứ, chẳng qua cơ thể cô ta sớm đã suy kiệt, hẳn là cũng không sống được bao lâu nữa, đúng không?"
Cơn giận dâng lên đại não, tôi đẩy bà ta ra, xe lăn lật nghiêng đổ trên mặt đất.
Hoắc Tầm vừa lúc đến trước cửa.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi.
Trong ánh nhìn ấy còn có khó hiểu, đấu tranh, thống khổ, và cả thứ tôi sợ nhất, sự chán ghét.
Tôi liều mạng che đi hòn than trong tay, cuối cùng nó cũng thiêu cháy cả làn da tôi mà lộ diện rồi.
18.
Tôi và Hoắc Tầm cắt đứt liên lạc.
Mỗi ngày tôi vẫn đi làm đều đặn như cũ.
Thời gian còn lại thì đến bệnh viện với mẹ tôi.
Bác sĩ nói, mẹ tôi không còn sống được bao lâu nữa.
Tôi có bản ghi âm cuộc đối thoại ngày hôm đó.
Vốn dĩ tôi đã muốn khiến bà Hoắc phải trả giá.
Nhưng làm vậy thì có ích gì cơ chứ?
Khúc mắc giữa mẹ tôi và mẹ Hoắc Tầm, ai trong chúng tôi nghĩ đến mà có thể vui được sao?
Đêm đó, tôi về nhà thay quần áo.
Đèn hành lang hỏng rồi nhưng ban quản lý tòa nhà vẫn chưa sửa lại.
Một bóng người to lớn ngồi xổm trước nhà tôi.
Tôi không để ý, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà.
Hoắc Tầm giơ tay, bắt lấy vạt áo của tôi.
"Khương Quán, sao chúng ta lại thành như thế này cơ chứ?"
Giọng của Hoắc Tầm thực sự rất khàn, như là lâu lắm rồi chưa mở miệng nói chuyện:
"Sao em lại là con gái của bà ta?"
Tôi ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt của Hoắc Tầm lên.
Râu ria xồm xoàm, ánh mắt suy sụp đến khó tả.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tầm lên tiếng:
"Anh không thể đẩy mẹ mình đến chỗ chết được."
"Khương Quán, chúng ta chia tay đi."
Tôi dừng một chút, vỗ vỗ lưng hắn: "Được, chúng tay chia tay."
19.
"Chị ơi, tặng chị hoa này."
Tạp Mã chạy đến trước mặt tôi, đưa hoa cho tôi, còn làm mặt quỷ chọc tôi cười: "Chị đừng buồn nữa."
Trong thành thị đứa nhỏ 12 tuổi đã có thể nói tiếng Anh lưu loát rồi, nhưng Tạp Mã, ngay cả tiếng phổ thông cũng không thể phát âm đúng chuẩn được.
Nơi này tài nguyên đầu tư cho giáo dục vô cùng hạn chế, trường học cũng ít.
Đó là lí do đa số trẻ em ở đây lớn được một chút đã phải ở nhà phụ giúp công việc đồng áng, rất ít em nhỏ được đi học.
Ba tháng trước, mẹ tôi qua đời.
Tôi nghỉ việc, mang theo tro cốt của bà đi khắp nơi.
Cuộc đời tôi dường như mất đi cả ý nghĩa lẫn mục đích sống, bầu trời như đổ sập xuống ngay trước mắt tôi.
Tôi nở nụ cười, chạm nhẹ vào đầu mũi con bé: "Sao em đến đây, không đi học à?"
Tạp Mã cau mày, em nói: "Cô Tiểu Nhã bị ốm rồi ạ."
Tôi dắt tay em: "Đi xem thử nhé."
Tống Nhã lên cơn sốt cao nhưng điều kiện y tế ở đây có hạn, chỉ có thể uống chút thuốc rồi chờ đổ mồ hôi.
"Không nghĩ tới chuyện rời khỏi đây à?"
Tôi lấy cho cô ấy một cốc nước.
Tống Nhã lắc đầu: "Không nỡ."
"Cô vốn không có trách nhiệm phải chăm sóc chúng."
Hai năm trước Tống Nhã đến đây dạy học, không ngờ tới sau này vậy mà lại thực sự ở lại giữa chốn thảo nguyên gì cũng không có này.
"Chỉ có đi học, bọn trẻ mới có cơ hội đi ra thế giới bên ngoài.""
Tống Nhã nhìn vào hư không: "Tôi cho rằng cuộc đời mình ý nghĩa ở chỗ đó."
Lúc ấy, tôi nghĩ Tống Nhã tìm thấy ý nghĩa sống, hẳn đã không biết khổ sở là gì nữa rồi.
Sống trên đời mà, mệt mỏi quá, ai cũng sẽ buông bỏ thôi. Con người vốn dĩ là sinh vật ích kỷ. Nhưng Tống Nhã thì không còn cảm thấy như vậy nữa.
Mãi đến nửa tháng sau, ở đây xảy ra động đất.
Tống Nhã vì để cứu những học sinh còn mắc kẹt trong trường học, mà vĩnh viễn chôn vùi thân xác dưới đống đổ nát ấy.
Tôi nhìn mấy đứa trẻ đứng bên ngoài khóc lớn.
Tôi tham gia vào công cuộc cứu viện.
Mệt chết đi được, mệt đến độ tôi bắt đầu sinh ra ảo giác, thấy Hoắc Tầm đến đây.
Hắn lẳng lặng đứng đó, không gần không xa.
Nhưng chớp mắt một cái hắn liền biến mất rồi.
20.
Tôi không rời đi, mà thế vào chỗ trống của Tống Nhã.
Bọn họ vẫn gọi tôi là "cô Tiểu Nhã".
Công cuộc tái xây dựng lại sau động đất đã sớm hoàn thành.
Có một nhà tài trợ nặc danh hỗ trợ tu sửa trường học.
Thật ra, là một mái nhà gọi là trường.
Tôi chôn tro cốt của mẹ tôi ở dưới núi tuyết.
Tôi nghĩ bà ấy ắt hẳn sẽ thích nơi này.
Thật nhiều năm sau, lại có một đoàn người tới đây, bọn họ hỏi tôi: "Hà cớ gì phải ở lại đây? Cô cũng đâu cần chịu trách nhiệm với đám nhỏ này."
"Chỉ có đi học, bọn trẻ mới có cơ hội đi ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài." - Tôi mân mê bó hoa trong tay mình, "Tôi cảm thấy việc này có ý nghĩa với mình."
Tôi nhìn đám trẻ dần dần lớn lên.
Các em đến trường, đọc sách, chăm chỉ học bài, có tri thức, và cả khát vọng khám phá thế giới bên ngoài.
Các em được biết so với đồng cỏ rộng lớn, thế giới bên kia càng thêm phần bao la hơn.
Bọn trẻ nói chúng muốn đi ra khám phá thế giới ấy.
Mà tôi cũng muốn chúng có cơ hội ấy.
21.
"Cô Tiểu Nhã, cô có thư này."
Mấy năm gần đây, tôi hoạt động trong mảng truyền thông.
Tôi quay vlog về cuộc sống sinh tồn ở thảo nguyên rồi đăng lên một nền tảng chia sẻ video trực tuyến.
Vẫn luôn có người gửi thư tới, hỏi thăm cuộc sống của bọn trẻ.
"Từ đâu tới vậy?"
"Nó ghi là Kinh thị ạ."
Tôi về phòng, mở thư ra.
Bên trong là một tờ giấy trắng tinh.
Tôi mở ngăn kéo, trong ngăn kéo đã xếp đầy cả tập giấy trắng như thế.
Tôi đặt tờ giấy vừa nhận vào trong, lại đóng ngăn kéo lại.
Cuộc đời của chúng tôi, đều đang chậm rãi tiến về phía trước.