Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Cận thị nặng xông vào trò chơi kinh dị 近视眼勇闯恐怖游戏
  3. Chương 9
Trước /10 Sau

[Zhihu] Cận thị nặng xông vào trò chơi kinh dị 近视眼勇闯恐怖游戏

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

16

Tôi lại đi xuống, lần này đã đến tầng thứ ba.

Càng về sau, bọn m..a q..uỷ càng nhỏ yếu bất lực.

Tôi nghe bên trong truyền đến tiếng ca khe khẽ, nên định không quấy rầy đám m..a q..uỷ tầng này.

Tôi lặng lẽ dùng dây kẽm cạy khóa rồi rón rén đưa đầu vào, liền thấy có một thiếu niên đang nhẹ nhàng nhảy múa bên trong tháp cổ.

Chung qua cậu là rất nhiều các cô cậu bé, toàn thân đầy vết thương.

Nam có, nữ có, đều đang nở nụ cười, lẩm bẩm ca hát cho thiếu niên đang mua.

Một tia nắng đột nhiên chiếu đến, trông như gói trọn cậu thiếu niên trong ánh sáng.

Cậu ấy như chú hạc trắng đang nhảy múa, lại nở rộ như hoa hồng.

Bất chợt, cậu ấy nhìn thấy tôi.

Cậu thiếu niên ấy vội dừng động tác, như nhận ra có gì khác lạ, các cô cậu bé xung quanh vội vàng đứng lên như chim sợ cành cong.

Rõ ràng bọn họ rất đông, rõ ràng bọn họ mới là m..a qu..ỷ, vậy mà họ lại rất sợ tôi.

Loại sợ hãi này, không đến từ những đạo cụ trên người tôi, mà nó như bản năng, sợ người lạ.

Cậu thiếu niên vừa khiêu vũ tuy rất sợ, nhưng vẫn bước lên phía trước, chắn trước bọn họ, rồi nở một nụ cười lấy lòng.

“Xin lỗi nhé, lúc còn sống các em ấy đều bị b..ạo l..ực học đường, thậm chí còn bị x..âm h..ại, nên thân thể và tâm hồn đều bị tổn thương, không dám tiếp xúc với người xa lạ, mong ngài đừng giận.”

Đây là lần đầu tiên trong phó bản, tôi gặp được một con q..uỷ khách sáo như vậy, lại còn trong phó bản truyền thuyết cấp 5S.

Cậu ta lại gọi tôi là ‘Ngài’.

Tôi nhìn những vết thương trên người cậu ta, rồi hỏi: “Yên tâm, tôi không giận đâu, các cậu có tâm nguyện gì không?”

Sau khi được tôi hết lòng bảo đảm, mấy cô cậu bé kia rốt cuộc cũng tin, bèn lần lượt nói ra tâm nguyện.

Tôi cũng lần lượt giúp họ thực hiện.

Thật ra, bọn họ rất đáng yêu, luôn sợ phiền đến tôi, bèn nói những yêu cầu rất đơn giản.

Đến lượt cậu thiếu niên đang khiêu vũ, cậu ấy chỉ mấp máy môi rồi nói: “Em muốn có một bộ đồ múa mới, rồi múa cho ngài xem một điệu múa hoàn chỉnh, có được không ạ? Coi như để cảm ơn ngài đã giúp chúng tôi.”

Tôi đương nhiên nhanh chóng gật đầu đáp ứng, chưa từng nói với cậu ấy là tôi bị cận, sợ sẽ không nhìn rõ.

Vì muốn nhìn rõ một người nào đó, hoặc một chuyện nào đấy, thì đừng dùng mắt, mà phải dùng tâm.

Cậu thiếu niên nhảy rất đẹp, gương mặt đỏ bừng. Sau khi kết thúc, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trước khi tôi rời đi, cậu ấy sợ hãi hỏi: “Điệu múa này chưa có tên, nếu rãnh, ngài có thể đặt tên cho nó không ạ?”

Tôi cho cậu ấy một cái ôm không có bất cứ tư d..ục gì, khẽ nói: “Cậu bé hoa hồng.”

17

Lúc đến tầng thứ hai, con d..ao p..hay trong ngực bỗng nhiên ngo ngoe rục rịch.

Nhận ra tâm tình của anh, tôi ôm con dao như cái đầu của anh, hỏi: “Sao thế? Ông chồng yêu dấu của em.”

Đúng vậy, trong phó bản, ý thức của Ninh Quân An có thể ký thác vào d..ao phay.

Tuy anh ta không thể đi cùng tôi, nhưng thật ra mấy hôm nay anh ta luôn ở cùng tôi.

Tôi còn tưởng vừa rồi anh ghen vì tôi đã ôm cậu thiếu niên ấy.

Nhưng nào ngờ, một giây sau, tôi liền cảm nhận được tâm tình của anh truyền đến: “Phó bản này không ổn, những con qu..ỷ đều rất đáng thương, lại bị trói chặt ở nơi này, anh muốn hủy nó.”

“Thật trùng hợp, em cũng nghĩ vậy.”

Tôi hôn lên mặt d..ao, rồi cất kỹ, sau đó xuống tầng hai.

Ở nơi này, tôi đã thấy được một cô gái cả người đầy ..máu.

Cô gái ấy cuộn người trốn trong góc khuất, luôn cúi đầu khóc thút thít.

Đây là một lệ q..uỷ.

Tôi không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ lẳng lặng bước sang, rồi ngừng lại, ngồi xuống cạnh cô.

Thậm chí, tôi còn mua hai cốc trà sữa trong hệ thống, rồi đưa cho cô ấy một cốc.

Cô gái trẻ nhấc cặp mắt đỏ hoe lên, nhìn thoáng qua tôi, rồi yên lặng cúi đầu uống trà sữa.

Một lát sau, cô ấy chợt lên tiếng: “Mấy năm rồi chưa được uống, cảm ơn chị nhé.”

Sau đó cô ấy bắt đầu kể về câu chuyện của mình.

Cô ấy và bạn thân cùng ra nước ngoài du học, không ngờ, bạn thân của cô ấy quen một thanh niên mê bài b..ạc, thường xuyên tìm bạn của cô để đòi tiền.

Bạn thân của cô ấy vì tránh né người bạn trai kia mới dọn đến ở nhờ phòng trọ của cô ấy.

Nào ngờ gã bạn trai mê bài bạ..c lại đuổi tới, cầm d..ao muốn uy hiếp bạn thân của cô ấy để đòi tiền.

Cô gái trẻ vì bảo vệ bạn mình, bị gã bạn trai đó đâ..m 33 nhát, t..ử vong tại chỗ.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, thật ra cô gái ấy vốn dĩ còn hy vọng sống, nhưng vì lúc gã bạn trai kia xuất hiện, người bạn thân đã đẩy cô ấy ra ngoài cùng gã bạn trai ấy.

Dù cô ấy có kêu cứu như thế nào, dù m..áu tươi thấm qua khe cửa, thì người bạn thân kia vẫn không chịu mở.

Cuối cùng, cô gái trẻ vô tội ấy phải chec thảm.

Người bạn thân còn đứng trước mặt mọi người, c..hửi bới mẹ cô ấy rằng, tất cả là tại tự con bà muốn cứu mình thôi, cứ có liên quan gì đến cô ta đâu?

Mà thật ra mẹ cô gái ấy, thật chất chỉ mong dành được công bằng cho con gái mình mà thôi.

“Cô nói xem, có phải là tôi tự làm tự chịu hay không? Tôi vốn không nên giúp cô ta à? Trong cái xã hội này, cứu người là sai sao?”

Đôi mắt cô gái trẻ chảy ra hai dòng lệ máu, hòa vào cốc trà sữa.

Tôi móc khăn giấy ra, từng chút từng chút lau đi dòng lệ máu, nhẹ nhàng nói: “Cô không sai, cô ta phạm lỗi là chuyện của cô ta, cô làm việc thiện tích đức là chuyện của cô, xưa nay, thiện lương bao giờ cũng tốt.”

“Chỉ là, sự lựa chọn của con người phải thay đổi theo thời đại. Ở thời đại này, chuyện quan trọng nhất không phải là cứu giúp người khác, mà là phải nhận rõ người đó có đáng cứu hay không.”

“Thế nên, bây giờ đa số những người trẻ tuổi đều rất trân trọng sinh mệnh bản thân, hiếm khi sẵn lòng bất chấp tất cả giúp đỡ người khác. Tôi nghĩ bọn họ nói cũng có lý.”

Cô gái trẻ bị tôi làm kinh ngạc, liền phì cười thành tiếng: “Nhưng cô có phải người như thế đâu, nếu không thì cô đã không ngồi cạnh tôi.”

Tôi duỗi lưng, tự giễu đáp: “Ôi trời, cũng hết cách, cũng tại tính tôi hay bao đồng thích xen vào chuyện của người khác.”

Trước khi rời đi, tôi còn tặng cô ấy một bộ váy sạch sẽ: “Thật ra, cô cũng như tôi.”

Là vậy cũng tốt.

Đời này có quá nhiều người thông minh rồi, nên mới dần dần trở nên lạnh giá.

Dù sao, vẫn cần có vài tên ngốc ấy mà.

18

Tôi xuống tầng 1.

Vừa đặt chân lên bậc thang âm u thì đã nghe những tiếng kêu đau đớn vang lên từng hồi.

Còn có cả một tiếng tru cao vút.

Tiếng kêu gào thảm thiết là của con người, còn tiếng tru, có lẽ là của một loại động vật nào đấy.

Con d..ao phay trong ngực phát ra từng tiếng ‘Ong Ong’

Tôi cảm nhận được tín hiệu do Ninh Quân An truyền đến, báo rằng: “Dưới lầu có n..guy hi..ểm!”

Tôi cởi áo khoác, để lộ bộ váy đỏ, rồi quấn ruột lên cổ, nách kẹp tay khô, tay cầm d..ao phay…

Với tạo hình độc đáo như thế, tôi dò dẫm bước xuống tầng 1.

Cửa lớn vừa mở ra, trên sàn nhà bằng đá thô kệch, m..áu tươi đã đọng thành vũng, từng chút lan đến chân tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn, bên trong cứ như một lò mổ.

Tuy mắt tôi mơ hồ không nhìn rõ, nhưng vẫn lờ mờ thấy được, nơi này có rất nhiều con q..uái vật to lớn cầm da..o ch..ặt thịt trong tay, mài xoèn xoẹt nhìn những người bị treo ngược trên thớt.

Những người đó là 8 người chơi còn lại mà tôi không nhìn thấy suốt đoạn đường đi.

Tôi từng hỏi bọn q..uỷ, nhưng bọn họ đều bảo mình không biết.

Nói từ sáng sớm các người chơi đã bàn trước sẽ xuống tầng 1, sau đó một đi không trở lại.

Bọn qu..ái vật cao hai, ba mét, mặc quần áo, trên cổ là đầu mèo hoặc chó.

Bọn chúng để lộ cánh tay đầy lông, phía sau mông còn có cái đuôi tượng trưng cho giống loài.

Thậm chí còn có q..uái vật thân người đầu tê tê.

“Không phải mấy người định giec mèo à? Không phải mấy người bảo q..uỷ ở tầng 1 dễ giec nhất hay sao? Có giỏi thì đến đây đi, bọn con người đ..ê ti..ện.”

Bọn q…uái v..ật dữ tợn cười lớn, rồi trực tiếp m..ổ bụng một người chơi.

m thanh máy móc lạnh lùng vang lên.

[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 8 người.]

Lúc này, tôi đã hiểu, tuy các con q..uỷ trong tháp qu..ỷ tạm thời không giec người.

Nhưng tầng 1, thì không phải.

19

Một con qu..ái vật đầu mèo túm lấy ngực người chơi, cào mạnh.

Theo tiếng kêu thảm thiết, nội tạng của gã bị qu..ái vật đầu mèo móc ra.

[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 7 người.]

Trong con mắt xanh biết của q..uái vật mèo hiện lên tia sáng o..án độc, như đang phát tiết cảm xúc, bắt đầu gặm ăn.

“Trong hiện thực, bọn tôi chỉ cần một chỗ để nghỉ tạm mà thôi, không hề chiếm cứ địa bàn của con người, vậy mà các ngươi lại tùy tiện giec hại bọn tôi.”

“Thậm chí, khi có người tốt muốn chuẩn bị lồng cho chúng tôi, các ngươi cũng muốn đầu đ..ộc, bẻ gãy tứ chi, muốn thưởng thức bộ dạng thê thảm của chúng tôi, để thỏa mãn những ham mê kỳ q..uái.”

Từng câu nói vang lên, đám q..uái vật xung quanh lại dùng những phương pháp tương tự để đối xử với đám người chơi này.

[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 6 người.]

“Trong trò chơi này, vốn dĩ bọn tôi không muốn đụng đến mấy người, nhưng mấy người lại cố tình trêu chọc bọn tôi, định tiêu diệt bọn tôi. Đám nhân loại ngu si độ..c á..c, đừng nói là các người nghĩ tầng 1 đều là bọn vô dụng nhé.”

[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 5 người.]

Sau khi tìm hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra những người chơi này không chịu an phận, lại không dám ra tay với đám m..a q..uỷ ở lầu trên, nên định bắt đầu làm nhiệm vụ từ tầng 1.

Ai ngờ, lại chọc trúng tổ ong vò vẽ.

20

“A —— mau cứu tôi, mau cứu tôi!”

Người chơi nằm trên thớt gỗ thấy tôi, rõ ràng hắn biết tôi là người chơi, giờ này cũng chẳng màng đến gương mặt bị hủy dung, liều mạng kêu cứu.

Tôi nhìn quanh tầng 1 như địa ngục, vừa định nói vài lời, nhưng vừa há mồm, đám q..uái vật đã xao động.

Bọn chúng như cố tình để tôi xem cảnh chúng dùng phương thức như con người đã giec hại động vật, dùng trên con người.

“Cô gái loài người, tuy cô là người nhà ở tầng tám, nhưng cô không có tư cách can thiệp vào ân o..án ở nơi này.”

“Tôi khuyên cô, mau đi đi.”

[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 4 người.]

Tôi đứng yên tại chỗ, rồi bước đến trước mặt con quá..i vật cầm đầu, đặt tay lên con d..ao trong móng vuốt của nó.

Tôi trợn to đôi mắt cận thị, cố nhìn nó bằng ánh mắt chân thành.

“Nếu các ngươi ngược sát những người vô tội, như những kẻ đ..ê tiện trong miệng các ngươi, thì ngươi và họ có khác gì đâu?”

“Tùy tiện giec chóc chỉ mang đến sự thỏa mãn ngắn hạn, nhưng không lấp đầy sự trống rỗng dày lâu. Cuối cùng, các ngươi sẽ biến thành ma quỷ thật sự, vĩnh viễn ở lại nơi này.”

“Nhìn bộ dáng bây giờ đi, các ngươi thật sự cam lòng sống dưới hình dạng này sao?”

“Các ngươi không nhớ ánh nắng ấm áp và mùi hương hoa cỏ sao? Không nhớ khoảng thời gian lăn lộn trên đồng cỏ, không nhớ thức ăn ngon lành và cỏ mèo, không nhớ những nhân loại đã cho các ngươi sự ấm áp hay sao?”

“Nói không chừng, những nhân loại từng cứu các ngươi, bọn họ thật sự rất yêu thương các ngươi. Bọn họ cũng đang đau lòng vì cái chec của các ngươi, để rồi ngày đêm nguyện cầu, con mèo nhỏ của tôi, chú chó nhỏ của tôi, quả cầu lông của tôi có thể trải qua những tháng ngày vui vẻ ở một nơi xa xôi nào đấy không? Có còn nhớ ba mẹ hay không?”

“Thậm chí bọn họ còn ngây thơ cầu khấn trời cao, để kiếp sau, bé con của họ sẽ đầu thai thành con họ.”

“Bởi vì, bọn họ thật sự rất yêu các ngươi.”

Vô số tiếng leng keng vang lên, từng cây d..ao ch..ặt thịt rơi xuống đất. Bọn quái vật trông vẫn cao lớn đáng sợ đáng sợ, lại đồng loạt cuộn người trên đất, ôm mặt khóc lớn: “Cô gái nhân loại, xin cô, hãy giúp bọn tôi.”

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Sống Đơn Giản

Copyright © 2022 - MTruyện.net