Gần đây trong kinh thành xuất hiện một loại bệnh lạ. Đích trưởng tử liên tiếp triền miên trên giường bệnh cho đến khi chet.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt như vậy, Hoàng đế lại bắt thế gia phải đưa đích nữ vào trong cung làm phi. Lý do là hậu cung vẫn chưa có đích tử.
Khi ý chỉ trong cung hạ xuống, mẫu thân ôm ta khóc cả đêm. Bà gần như sắp ngất xỉu vì khóc.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy mẫu thân khóc thành bộ dáng như vậy. Mẫu thân trong ấn tượng của ta không phải là một người yếu ớt, khi huynh trưởng qua đời bà không khóc, khi phụ thân bị giáng chức bà cũng không khóc.
Nhưng vào lúc này bởi vì ta phải vào cung làm phi mà khóc thành như vậy. Đợi đến khi tâm tình mẫu thân bình ổn lại đã là đêm khuya.
Bà lau nước mắt nơi khóe mắt, từ sâu trong tủ lấy ra một tờ giấy ố vàng.
“Uyển Nương, nhớ kỹ những lời viết trên tờ giấy này. Nhất định không được quên.”
Bà nắm chặt cổ tay của ta, bộ dáng đáng sợ làm ta không dám nhìn.
Trên tờ giấy đó viết mấy câu không đầu không đuôi.
[Thị nữ của con không nhất định là thị nữ, nhất định phải cẩn thận.]
[Trước khi tiến cung, cho dù nhìn thấy chuyện gì, ngàn vạn lần cũng không được phát ra bất cứ âm thanh gì.]
[Thánh thượng không có con nối dõi.]
Sau khi xác nhận ta đã ghi nhớ những lời này, bà ấy đặt tờ giấy lên ngọn nến. Ngọn lửa dần dần nuốt chửng tờ giấy, dưới ánh lửa nổi bật, sắc mặt mẫu thân xanh mét, không giống người sống.
2.
Trong lòng ta hoảng hốt: "Mẫu thân, sao người lại đ ốt nó, tờ giấy này có ý gì?"
Bà ấy không trả lời ta, ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm ta.
Ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, xe ngựa trong cung tới đón tú nữ đã đến.
Rõ ràng trên mái hiên còn treo cờ tang vì huynh trưởng đột nhiên qua đời, nhưng hiện giờ thân hữu lại đứng ở phía dưới vui sướng đưa ta vào cung.
“Kiệu đẹp quá!”
“Ai da, tua rua này sao lại lỏng lẻo thế?”
Ta lặng lẽ vén rèm lên nhìn ra ngoài, ánh mắt chuyển đến nơi phát ra âm thanh. Bên kia không biết từ lúc nào đã có một cỗ kiệu hoa lệ nhưng hơi cũ kỹ dừng lại.
Một tú nữ ăn mặc mộc mạc đang đưa tay vuốt tua rua trên mái kiệu. Tay của nàng mới đụng tới tua rua, rèm kiệu đã lung lay mặc dù không có gió, từ bên trong lộ ra rất nhiều bàn tay đen như mực, trực tiếp kéo nàng ấy vào.
Các tú nữ vốn vây quanh vội vàng lui về phía sau, để trống một khoảng thật lớn.
Trong kiệu truyền đến tiếng nhai nuốt xèo xèo, kèm theo đó còn có từng tiếng kêu thống khổ. Máu chảy ra từ bên trong làm mắt ta đau nhói.
Khi nhìn thấy cảnh như vậy, ta muốn kêu cứu, nhưng đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân để lại trên tờ giấy, ta gắt gao che miệng lại.
[Trước khi tiến cung, cho dù nhìn thấy chuyện gì, ngàn vạn lần cũng không được phát ra bất cứ âm thanh gì.]
Một lúc lâu sau, âm thanh dần dần dừng lại. Cỗ kiệu cũng giống như ăn no lắc lư phun chân tay ra đầy đất.
3.
Có vài tú nữ nhát gan đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh. Cửa cung mở ra, mấy công công mặt không chút thay đổi đi ra.
Bọn họ nhanh nhẹn thu dọn mặt đất, sau đó khiêng chiếc kiệu kia cùng mấy tú nữ ngất đi.
Tốc độ rất nhanh, mặt đất cũng được quét dọn rất sạch sẽ. Chẳng lẽ chuyện vừa xảy ra thật sự chỉ là ảo giác?
Nhưng không khí tràn ngập mùi máu tươi lại không giống giả.
Trong lúc giật mình, ta cảm thấy cánh cửa cung này tựa như một cái vực sâu vô tận, nó lặng lẽ nuốt chửng những đích nữ thế gia chúng ta vào trong đó.
Thái giám bên cạnh cẩn thận che rèm lại cho ta.
“Tiểu chủ đừng nhìn, tránh lúc ở ngự tiền lại thất lễ.”
Xe ngựa lại di chuyển, phía sau xa xa điểm xuyết những tú nữ còn lại. Chạy ước chừng khoảng một khắc, xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại.
Từng tốp người được đỡ xuống xe ngựa. Một ma ma ăn mặc giản dị đang đợi chúng ta ở phía trước.
“Các vị tiểu chủ bình an. Lão nô họ Tiền, được Hoàng hậu nương nương nhờ vả, đến đưa các vị tiểu chủ đến Trữ Tú cung nghỉ ngơi.” Ma ma hành lễ với chúng ta.
Chúng ta vội vàng nghiêng người đáp lễ, trong miệng còn nhắc tới ma ma đã vất vả. Ma ma trong cung bình thường đều là lão nhân hầu hạ hoàng tử công chúa từ nhỏ.
Tuy nói đối với hoàng gia mà nói bọn họ chỉ được coi là nô tỳ, nhưng những ma ma quanh năm hầu hạ bên người Hoàng hậu này, chúng ta chống trời cũng chỉ có thể nhận nửa lễ.
Nhưng hết lần này tới lần khác có mấy người tâm cao khí ngạo, ỷ vào gia thế nhà mình mà nhận đủ lễ. Tiền ma ma cũng không nói gì, chỉ nhìn các nàng vài lần.
“Trước khi tiến cung, lão nô nói cho các vị vài quy củ phải tuân thủ trong cung.
Thứ nhất: Mỗi ngày, trước giờ Hợi, xin các vị tiểu chủ trở về phòng mình, không nên ở bên ngoài.
Thứ hai: Thục phi nương nương ở Cảnh Nhân cung, các vị tiểu chủ sau khi vào cung mỗi ngày phải đến thỉnh an trước giờ Thìn, không thể đến muộn.
Thứ ba: Ở trong cung, các vị tiểu chủ chỉ có thể tiếp xúc với bốn vị ma ma Triệu - Tiền - Tôn - Lý, nếu gặp ma ma khác cứ trực tiếp trở về phòng là được.
Thứ tư: Thục phi rất ghét nhạc khúc, nếu có người ở trong cung tấu nhạc xin đừng tò mò đi nghe. Nếu tránh không được thì trực tiếp đến Tiêu Phòng cung kiếm Hoàng hậu nương nương.”
Ta cẩn thận suy nghĩ mấy quy củ khó hiểu này. Còn chưa nghĩ ra những thứ này rốt cuộc có tác dụng gì, Tiền ma ma lại nói tiếp.
“Nếu như vi phạm những quy củ này, có xảy ra chuyện gì thì các vị tiểu chủ phải tự mình gánh vác.”
4.
Nói xong lời này, bà ấy liền dẫn chúng ta đến Trữ Tú cung.
Lúc đi ngang qua Ngự hoa viên thì gặp một đứa bé đang ngồi xổm trong đình khóc thút thít. Đứa bé kia mặc trang phục sang trọng, chắc hẳn là tiểu hoàng tử trong cung nào đó.
Có một tú nữ không đành lòng, tiến lên ôm hắn vào lòng.
“Tỷ tỷ, ta bị thương.”
Đứa bé rưng rưng nước mắt, kéo tay tú nữ kia không buông.
"Thị nữ của ta không thấy đâu nữa, tỷ tỷ có thể đưa ta hồi cung không?"
Tiền ma ma dừng bước, giọng điệu của bà ấy nhàn nhạt: "Tiểu chủ muốn đưa thì đi đưa đi, có thể trở lại Trữ Tú cung sau.”
“Đa tạ ma ma.” Tú nữ hành lễ với ma ma, sau đó dắt đứa bé kia rời đi.
Trước khi rời đi, nàng ấy nhìn chúng ta với một ánh mắt đắc ý. Chờ sau khi bóng dáng hai người bọn họ đi khuất, Tiền ma ma mới dẫn chúng ta tiếp tục đi về phía trước.
“Người tự cho là thông minh, ở trong cung sẽ không sống nổi.” Ma ma vừa đi vừa nói.
Tim ta lỡ nhịp, ta đột nhiên nhớ tới trước khi vào cung, mẫu thân đã dặn dò ta: [Thánh thượng không có con nối dõi.]
Nếu không phải là hài tử của Thánh Thượng, vậy đứa bé vừa rồi là ai? Nếu như nói không phải chủ tử trong cung, vậy tú nữ vừa mới cùng hắn đi còn có thể trở về sao?
Lộ trình từ ngự hoa viên đến Trữ Tú cung cũng không xa, ma ma đưa chúng ta tới rồi nhanh chóng rời đi.
Bà ấy nói với chúng ta những lời cuối cùng trước khi rời đi.
“Các vị tiểu chủ tới đây là để hưởng phúc, cũng không phải tới làm nô tài.”
Tiền ma ma phân cho mỗi người chúng ta một thị nữ, thị nữ phụ trách hầu hạ ta tên là Ngọc Lan.
Khi Ngọc Lan hành lễ với ta, ta vẫn luôn giữ khoảng cách với nàng.
[Thị nữ của con không nhất định là thị nữ, nhất định phải cẩn thận.]
Nếu nàng không phải thị nữ của ta, thì là ai đây?
Chúng ta vội vàng chọn phòng để nghỉ ngơi. Còn chưa tới một khắc, Ngọc Lan nói muốn đi ra ngoài nghe ngóng tin tức sau đó nhanh chóng trở về.
“Tiểu chủ.” Nàng thở hồng hộc chạy tới. “Vương tú nữ nh ảy xuống giếng t ự s át.”
5.
Ta cảm giác trước mắt biến thành màu đen, cả người đều sắp ngất đi. Vương Tú Nữ, chính là cô nương dẫn theo đứa bé rời đi ở ngự hoa viên.
Ngọc Lan nói cho ta biết, Vương Tú Nữ sau khi trở về vẫn luôn không nói lời nào. Cũng không lâu lắm thì đột nhiên n ổi đ iên nh ảy xuống giếng.
Đến khi vớt lên cả người đã bị ngâm không còn nhận ra được nữa. Ta xoa mi tâm, cảm giác có chút đau đầu.
Toàn bộ hoàng cung này dường như đang ẩn chứa một bí mật rất lớn. Ngọc Lan mới rời đi không lâu, liền có người gõ cửa.
Người gõ cửa chính là hai tú nữ ta đã gặp trước khi vào cung, Tạ Tương và Tô Hàm. Hiện tại tới tìm ta hẳn là muốn liên minh với ta.
Nếu ba người chúng ta có thể liên minh với nhau để đối ngoại, vậy tỷ lệ sống sót ở hậu cung này cũng sẽ lớn hơn một chút.
Tô Hàm và Tạ Tương đi vào rất nhanh, họ ngồi xuống cạnh ta.
"Giang tỷ tỷ, lúc ở cửa cung ta nhìn thấy kiệu ă n th ịt ng ười, không phải là ảo giác chứ."
Tô Hàm luôn ăn nói thẳng thắn, vừa mới ngồi xuống nàng đã nói rõ mục đích tới đây.
“Ta muốn liên minh với hai vị tỷ tỷ, ít nhất như vậy khả năng sống sót sẽ lớn hơn một chút.”
Ta gật đầu, coi như đáp ứng đề nghị của Tô Hàm. Nàng lại quay đầu nhìn về phía Tạ Tương.
“Ta tới cung này cũng cảm giác có chút không thích hợp.” Tạ Tương nhẹ giọng nói: “Trước khi vào cung ta ở Phụng Thiên Quan cầu phù, sau khi vào cung vẫn luôn nóng rực. Sợ là trong cung này không được sạch sẽ lắm......Muốn sống sót, chúng ta phải hợp tác.”
Ta bị lời nói của Tạ Tương làm cho kinh ngạc.
"Thánh thượng là cửu ngũ chí tôn, dưới chân Thiên tử lại có thứ không sạch sẽ dám mò đến sao?”
6.
Không đợi các nàng nói tiếp, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
“Nô tài là thái giám bên người Hoàng hậu nương nương, đặc biệt tới đưa cung quy cho các vị tiểu chủ.”
Ba chúng ta liếc nhau, im lặng ngậm miệng.
“Tiểu chủ?” Bên ngoài lại gõ cửa.
“Vào đi.” Ta cất giọng.
Thái giám theo lời đẩy cửa ra. Trên khay trong tay còn đựng mấy cuộn vải lụa. Thấy Tạ Tương và Tô Hàm ở bên cạnh, hắn vui vẻ.
“Thì ra Tạ tiểu chủ và Tô tiểu chủ cũng ở đây, nô tài lười biếng, vậy đưa quy củ cho các vị tại đây luôn cũng được.”
Sau khi được cho phép, hắn lấy ba cuộn vải lụa đặt trước mặt chúng ta.
“Vậy nô tài xin cáo lui, các vị tiểu chủ xin nhớ kỹ quy củ. Đây chính là thứ mà các tiểu chủ an thân lập mệnh ở hậu cung.”
Ngoại trừ những lời Tiền ma ma nói lúc trước, trên vải lụa còn có mấy quy củ mới.
[Cung nữ không được mang lụa hoa, nếu các nàng mang lụa hoa, xin cẩn thận.]
[Hoàng hậu là người công chính nhất, nếu gặp chuyện gì xin đi tìm Hoàng hậu.]
[Tiêu Phòng cung quanh năm bị khóa, nếu gõ cửa bốn tiếng mới mở ra, xin đừng tự ý đi vào.]
[Tình cảm giữa Hoàng hậu và Hoàng thượng vô cùng tốt, xin đừng châm ngòi hai người.]
[Hoàng hậu không thích tố sắc, ở trong cung cố gắng tránh mặc tố sắc.]
[Thân phận cung nhân và các vị tiểu chủ không giống nhau.]
Quy tắc trên vải lụa mà ba người chúng ta nhận được giống hệt nhau. Tạ Tương cau mày, vô cùng khó hiểu nói.
"Những quy củ này đối với việc cai quản hậu cung cũng không có tác dụng lớn, Hoàng hậu nương nương thật sự sẽ dùng những quy củ vô nghĩa này sao?"
Quả thật như vậy, Hoàng hậu nương nương sinh ra tại Nhữ Nam Viên gia, mấy năm trước cũng là một trong tứ thế tam công.
Mặc dù nói thế lực nay cũng đã xuống dốc, nhưng trong nhà quý nữ đều là được chủ mẫu thế gia bồi dưỡng, tuyệt không có khả năng định ra quy củ không rõ đầu đuôi như vậy.
“Được rồi." Tô Hàm trầm tư một hồi, nói: “Hai vị tỷ tỷ, chúng ta đi một bước xem một bước đi. Ba người hợp tác tóm lại sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Chúng ta đã thảo luận tỉ mỉ về cách ứng phó khi gặp chuyện. Ba người trò chuyện tới giờ Dậu mới định tản đi.
“Giang tỷ tỷ, ta và Tạ tỷ tỷ đi trước.” Hai nàng ở cửa chào tạm biệt ta, ta vừa gật đầu đã nghe được tiếng đàn uyển chuyển truyền đến.
Hôm nay Tiền ma ma không phải đã nói không thể đánh đàn sao? Lúc này chỉ mới qua mấy canh giờ đã có người vi phạm quy củ?
Tô Hàm có chút khó hiểu: "Chúng ta có đi xem không?"
Ta nhớ lại lời cảnh cáo của Tiền ma ma ở cửa cung, vội vàng lắc đầu: "Không được, ma ma hôm nay đã nói nghe được nhạc khúc không nên hiếu kỳ, Tô muội muội quên mất chuyện này rồi sao?"
“Xem trí nhớ của ta kìa.” Tô Hàm ai da một tiếng, gõ gõ đầu mình.
“May mà trí nhớ Giang tỷ tỷ tốt, nếu không đêm nay muội muội nói không chừng sẽ vi phạm quy củ.”
Ta bật cười, tiễn họ đi. Mới đóng cửa lại, ta liền gọi cung nữ canh giữ bên ngoài tới.
“Hỏi thăm một chút, là ai đang đánh đàn trong cung.”