Cái gọi là cô gái sứ, chính là kỹ thuật đặc biệt để l.ó.c x.ư.ơ.n.g bé gái, chỉ để lại một lớp thịt mỏng.
Nếu bé gái có ngoại hình không đẹp, sẽ dùng dao bạc k.h.ắ.c những hoa văn sinh động lên trên làn da mềm mại đó.
Để giữ được hình dạng, cuối cùng còn phải phủ từng lớp từng lớp sơn men sứ bên ngoài cơ thể.
Đợi đến khi cơ thể bé gái hoàn toàn cứng cáp, lớp men sứ đông cứng lại thì một cô gái sứ hoàn hảo mới ra đời.
Cô gái sứ là một món đồ quý hiếm, những người giàu có tranh nhau đến làng chúng tôi để mua.
Cô gái sứ đầu tiên mẹ tôi làm thành công, chính là chị của tôi.
Mẹ tôi vừa làm xong đã được người ta mua lại với giá cao, khiến cho người trong làng ngưỡng mộ không thôi.
Nhưng khi mẹ tôi áp dụng thủ thuật này trên người tôi, bỗng dưng xuất hiện những điều kỳ lạ.
Tôi bị làm thành cô gái sứ mà không ch/et, ngược lại càng lớn càng duyên dáng quyến rũ hơn.
Lớp sơn men sứ màu trắng tựa như thấm hẳn vào cơ thể tôi, được da tôi tự động hấp thụ, khiến cho làn da trở nên trắng mịn như tuyết, các khớp xương không hề hấn gì.
Khi tôi lớn lên, ánh mắt của những người đàn ông trong làng nhìn tôi luôn lộ rõ sự thèm khát.
Thỉnh thoảng bọn họ còn trêu đùa:
“Chị dâu, con gái chị lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, mặt mũi xinh thế này cơ mà.”
“Hehe, tiếc là hiện tại vẫn còn nhỏ quá, những chỗ cần lớn vẫn chưa lớn!”
Bác Phúc hàng xóm nằm chơi trong sân cách vách, nở nụ cười d.â.m đãng:
“Hẵng phải chờ phát triển toàn diện mới được, không biết mùi vị sẽ mất hồn thế nào haha.”
Từ đó về sau, những người đàn ông trong làng đều mong đợi tôi nhanh chóng trưởng thành.
Bởi vì mẹ tôi nói rằng, khi tôi trưởng thành sẽ đấu giá công khai đêm đầu tiên của tôi, người nào ra giá cao nhất mới có được.
Ánh mắt họ nhìn vào cơ thể của tôi, lúc nào cũng tràn ngập sự d.â.m đãng và mong đợi.
“Này, đó không phải mỹ nhân nhà lão Lý đó ư.”
“Vòng eo thon thả thế kia, có phải là thèm đàn ông rồi không hả, mau bảo mẹ con bán đấu giá luôn đi.”
Tôi ôm thau giặt đồ từ bờ sông về nhà, dọc đường toàn là tiếng trêu chọc của những người đàn ông trong làng.
Mãi đến khi cô Từ dẫn tôi đi qua, hung hăng đuổi đám đàn ông đó đi thì mới thôi.
“Đi đi đi, về nhà nhìn vợ các người đi.”
Cô Từ là góa phụ hung dữ có tiếng trong làng chúng tôi, không ai dám chọc.
Chồng bà ấy mất sớm, chưa đến hai năm sau thì con trai qua đời vì bệnh tật, cuộc sống một thân một mình càng trở nên khó khăn hơn.
Cả làng chỉ có cô Từ là đối xử với tôi như một cô gái bình thường.
“Bà nghe tin gì chưa, hôm nay con dâu nhà họ Ngô sắp sửa làm cô gái sứ đó.”
“Đứa trẻ nhà họ xinh đẹp mà, cho dù không làm cô gái sứ thì không chừng tương lai cũng có thể bán được giá tốt đấy.”
Cô Từ kéo tôi đi về phía nhà họ Ngô.
Vừa tới trước sân nhà họ, tôi nhìn thấy những người đến hóng chuyện đã vây kín xung quanh.
Con dâu nhà họ Ngô ôm một bé gái mới sinh trong lòng, vẻ mặt đầy mong chờ đứng trước tế đàn.
Mẹ tôi đeo một chuỗi hạt màu đỏ tươi trước ngực, đứng bên cạnh chỉ đạo bày biện đồ lễ.
“Con xem kìa, mẹ con đích thân đến rồi, hôm nay chắc chắn sẽ thành công.”
Tôi không trả lời cô Từ, chỉ im lặng nhìn chăm chăm vào từng động tác trên tế đàn.
Kể từ khi mẹ tôi làm thành công chị tôi thành cô gái sứ rồi bán được với giá cao, người trong làng thường xuyên xin mẹ tôi chỉ dạy bí quyết này.
Thế nhưng, mẹ tôi luôn từ chối thể hiện khả năng của mình.
Chắc hẳn con dâu nhà họ Ngô đã tiêu không ít tiền cho lần này.
Mặt trời vừa lên đỉnh đầu, một tiếng hét lớn vang lên trên tế đàn.
“Giữa trưa, tế con gái thành sứ.”
Mẹ tôi nhận lấy bé gái từ trong lòng của con dâu nhà họ Ngô.
Giây tiếp theo, những tiếng khóc la thảm thiết vang lên dưới ánh mặt trời như th.i.ê.u đ.ố.t.
Bước đầu tiên làm thành cô gái sứ, chính là b.ẻ gãy từng tấc x.ư.ơ.n.g của bé gái.
Sau đó, dưới sự chứng kiến của mọi người, mẹ tôi dùng chiếc kẹp dài nhét sâu vào rốn bé gái.
Chiếc kẹp đó xoay trái lật phải trong bụng, cho đến khi từng mảnh x.ư.ơ.n.g bong ra mới dừng lại.
Thấy bé gái khóc như muốn tắt thở ngay, bà ta vội vàng vẫy tay gọi con dâu nhà họ Ngô đang đứng bên cạnh tới.
“Mau cho con cô uống canh thuốc đi.”
Đây chính là bước quan trọng nhất trong quá trình làm cô gái sứ, nếu như bé gái ch/et vào lúc này thì sẽ không thể tạo hình được nữa.
Cho nên, nhất định phải nhờ vào loại thuốc bí truyền trong tay mẹ tôi để cứu mạng bé.
Uống xong hai muỗng canh thuốc, tiếng khóc của bé gái dần dần to hơn.
Mọi người đứng dưới tế đàn cứ như đang xem một màn biểu diễn ảo thuật, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Không biết năm đó khi mẹ tôi biến tôi thành cô gái sứ, có giống như hiện tại hay không?
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi thoáng qua một vài hình ảnh quen thuộc.
Mẹ tôi nở nụ cười dữ tợn, cầm một con d.a.o bạc sáng loáng, còn cả cảm giác đau đớn khó chịu trong từng khớp x.ư.ơ.n.g.
Nghĩ đến đây, cả người tôi run lên, vội vàng lắc đầu nhìn lên tế đàn.
Khi làn da của bé gái được k.h.ắ.c lên những đường nét tinh xảo, khuôn mặt mẹ tôi bấy giờ mới hiện ra sự vui mừng.
“Da và xương đã thành công, tiếp tục bôi men để lên màu.”
Đúng lúc tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn lần này cô gái sứ sẽ được làm thành công thì đột nhiên, bầu trời tụ lại vài đám mây đen, che lấp ánh mặt trời th/i/ê/u đ/ố/t.
Gió thổi mạnh, cát vàng nổi lên che mắt mẹ tôi.
Những hạt cườm đỏ trên ngực bà ta tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc.
Người dân trong làng ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Tôi nghe mẹ tôi nhắm mắt trên tế đàn rồi thở dài:
“Hỏng rồi! Cát vàng che ánh nắng, chắc chắn sẽ có tai họa!”
2.
Những người có mặt nghe xong, sợ hãi đến độ hai chân mềm nhũn.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, bầu trời trong xanh trở lại.
Tựa như tất cả mọi thứ vừa rồi chưa hề xảy ra.
Con dâu nhà họ Ngô nóng vội thúc giục:
“Chị dâu Lý, mau bôi men cho con bé đi, để lâu thêm thì tạo hình không đẹp nữa đâu.”
Mẹ tôi lắc đầu rồi bước xuống, tự lẩm bẩm nói:
“Hôm nay cách này sẽ không hữu dụng nữa rồi, tiếp tục làm sẽ bị trời phạt.”
Cho dù con dâu nhà họ Ngô la hét thế nào, bà ta vẫn như cũ không quay đẩu mà vội vàng rời đi.
Thế nhưng, trông thấy cô gái sứ sắp sửa thành công, làm sao có thể bỏ cuộc giữa chừng đây?
Hơn nữa, tôi nghe nói, mấy hôm trước có người ở bên ngoài cầm mấy cọc tiền đến nhà họ Ngô, muốn đặt mua trước cô gái sứ.
Con dâu nhà họ Ngô nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một mảnh gạch bùn rồi đặt lên da bụng bé gái.
Sau đó, cô ta dùng móng tay đặt bé gái vào trong gạch một cách điệu nghệ, phủ lên nhiều lớp men sứ và bột vàng lấp lánh, cuối cùng cô gái sứ ôm gạch vàng cũng đã làm xong.
Con dâu nhà họ Ngô vui vẻ nói với những người trong làng:
“Ông chủ lớn này chắc chắn sẽ hài lòng, đợi sau bốn mươi chín ngày phơi khô thì có thể giao hàng rồi.”
Mọi người hóng chuyện xong dần dần tản đi.
Có vài gã đàn ông trước khi đi vẫn không quên sờ soạng tôi.
Bác Phúc vuốt ve cánh tay tôi, chép miệng nói:
“Những kẻ có tiền chỉ biết mua đồ vật ch/et về trưng bày thôi, họ nào biết làng chúng ta còn có một cô gái sứ sống dáng vẻ yểu điệu nhường này.”
Giọng của ông ta càng nói càng trầm, vừa nói vừa thở hổn hển.
Ngay lúc tôi định quay đầu lại cầu cứu cô Từ thì nhìn thấy một người phụ nữ đang nhìu mày đứng sau lưng mình.
Mẹ tôi trở lại rồi…
Bà ta đẩy bác Phúc ra, mắng chửi bằng giọng chua ngoa:
“Cũng không xem xem trong túi mình có bao nhiêu tiền, có thời gian rảnh thì chi bằng đi kiếm thêm đi.”
Mẹ tôi kéo tôi về nhà.
“Con đ.ĩ nhỏ này, bà đây nuôi mày nhiều năm như thế chỉ để bán đêm đầu tiên của mày với giá cao thôi!”
“Tao nói cho mày biết, sau này tránh xa những gã đó ra.”
“Nếu mày dám mất tr.i.n.h trước khi đấu giá, tao đánh ch/et mày đó!”
Tuy ngoài mặt tôi gật đầu nghe lời, trên thực tế thì tôi đã chai sạn với những lời này lắm rồi.
E rằng ngay cả những con chó lớn trong làng cũng biết mẹ tôi chỉ muốn bán tôi với giá hời.
Trong khoảnh khắc này, tâm trí tôi không nằm ở đây.
Ban nãy khi chế tạo cô gái sứ, người trong làng rộn ràng tán thưởng.
Tôi nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ đến gần đứa bé đó, nghe được vài nhịp tim đ.ậ.p mạnh.
Thình thịch, thình thịch…
Cô bé vẫn còn sống, giống như tôi.
3.
Vừa về đến nhà, tôi đã bị mẹ tôi lôi vào căn phòng bí mật dưới lòng đất.
Mỗi lần đến nơi này, cơ thể tôi đều run rẩy vì sợ hãi.
Tôi cởi quần áo, để mẹ lấy men sứ phủ lên cơ thể.
Ngày nào mẹ tôi cũng sẽ làm việc này.
Khoảnh khác từng lớp, từng lớp men sứ tiếp xúc với cơ thể tôi thì lập tức bị hấp thụ một cách nhanh chóng.
Đợi đến khi mẹ tôi bôi hết toàn bộ, màu da của tôi đã trở nên trắng sáng mềm mại hơn.
Toàn thân như đang chảy một luồng ánh sáng thánh khiết vậy.
Bà ta hài lòng nhìn chằm chằm vào người tôi, giống như đang đánh giá một tác phẩm.
Miệng bà ta không ngừng nói ra những lời khen ngợi:
“Không ngờ cô gái sứ sống lại xinh đẹp đến thế này.”
“Chỉ tiếc chị mày không có phúc phận này.”
“Đợi đến ngày đấu giá, chắc chắn có thể bán ra với giá cao.”
Bà ta chiêm ngưỡng chán chê xong thì rời đi, để tôi ở lại thu dọn công cụ.
Tôi lặng lẽ mặc quần áo, nhìn những phù văn cổ xưa xung quanh trong phòng bí mật, cảm thấy hơi sợ hãi.
Đương lúc tôi cúi đầu thu dọn đồ đạc thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Tôi quay đầu nhìn, tiếng động đó biến mất.
Trong căn phòng dưới lòng dất tối tăm, tràn ngập mùi ẩm mốc ngột ngạt.
Đột nhiên, âm thanh đó lại vang lên.
Tôi lần theo âm thanh, vô tình tìm ra một cánh cửa nhỏ phía sau tấm rèm.
Dường như đã lâu không có người đến, tay nắm cửa bám đầy bụi bẩn.
Tôi lặng lẽ áp tai vào khe cửa, lắng nghe âm thanh phát ra từ bên trong.
Mẹ tôi chưa bao giờ đề cập đến sự tồn tại của cánh cửa này.
Điều gì ẩn sau cánh cửa đây?
Tôi lấy hết can đảm để đặt tay lên nắm cửa, đúng lúc tôi định đẩy nó ra thì giọng mẹ tôi từ trên cao vọng xuống:
“Sao mày lề mề thế, còn không mau lên nhà đi.”
Cơ thể tôi run lên, vội buông tay ra rồi chạy lên trên.
Thế nhưng, âm thanh vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu tôi khiến tôi không thể thoát khỏi.
Tôi không biết mẹ mình giấu bí mật gì trong căn phòng đó.
Nửa đêm, khi tôi đang ngủ say, bên tai lại vang lên âm thanh kì lạ.
Tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại, trùm chăn che đầu nhưng vẫn cứ nghe thấy.
Sau một lúc trăn trở, tôi lại lén lẻn xuống căn phòng bí mật kia.
4.
Càng đến gần cánh cửa, cơ thể tôi càng khó kiềm chế, không ngừng run rẩy.
Cả người cứ như bị một thứ gì đó lôi kéo vậy.
Cuối cùng, tôi mở cánh cửa cũ kĩ trước mặt ra.
Không ngờ, âm thanh phát đó lại là tiếng một đống x.ư.ơ.n.g trắng vỡ vụn.
Những mảnh xương đó di chuyển cực nhanh trên mặt đất.
Chúng dường như có ý thức, muốn tập hợp lại thành một bộ xương hoàn chỉnh.
Tôi nhặt một mảnh xương trắng trong số ấy lên, vết gãy trên đó giống như có từ rất lâu rồi.
Không biết tại sao, trái tim tôi như bị ai đó c.à.o xé đau đớn.
Hệt như chủ nhân của đống
xương trắng này có mỗi quan hệ rất thân thiết với tôi.
Nước mắt của tôi lặng lẽ chảy xuống.
Ngay khi những giọt nước mắt rơi xuống mảnh xương trắng, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Phần gãy của xương trắng được chữa lành, nó trượt khỏi tay tôi, nối liền với đống xương trắng trên mặt đất.
Đoạn xương hồi phục như lúc đầu, không nhìn ra bất cứ sự khác biệt nào cả.
Tôi đã từng nhìn thấy hình dạng của những mảnh xương trắng gãy này.
Chính là ở trên dàn tế nhà họ Ngô, đoạn xương gãy được lấy ra khi làm cô gái sứ.
Mà ở nhà tôi, ngoại từ trừ tôi bị làm thành cô gái sứ, chỉ còn lại một người nữa thôi.
Chính là chị gái của tôi.
Tôi ôm đống xương gãy của chị mình, ngồi rất lâu trong căn phòng bí mật.
Mãi đến khi ánh sáng lờ mờ dần dần chiếu ra từ lối vào, tôi mới đóng cửa lại rồi rời đi.
Tờ mờ sáng, có người gõ cửa nhà tôi.
“Mới sáng ra mà ai đến thế, mày mau ra xem đi!”
Mẹ tôi ngồi trong phòng hét lên.
Tôi đáp lại, nhanh chân chạy ra sân.
Kể từ sau khi ba tôi mất, rất ít người đến nhà tôi.
Huống chi là sớm như vậy, có thể là ai chứ?
“Đến đây, đến đây.”
Tôi mở cửa, nhìn thấy vài thím trong làng đang ôm đồ đứng bên ngoài.
Trong số họ, có người mang gà trong nhà mình theo, có người xách mấy cân thịt.
“Mẹ con đâu rồi?”
Một thím tươi cười hỏi tôi.
Tôi chỉ tay vào nhà.
Không chờ tôi trả lời, họ chen qua người tôi rồi đi vào.
Đến phòng chính, khi tôi rót nước khách, loáng thoáng nghe được từ gì đó như cô gái sứ.
Mẹ tôi ngồi trên ghế, nhìn đồ những người đó mang đến, khinh thường nhếch môi.
“Các người có biết một cô gái sứ có thể bán với giá bao nhiêu không?”
“Có mỗi tí đồ này mà đã muốn học bí thuật tổ tiên tôi truyền lại thì thôi đi cho xong.”
Những người khác nghe thế, liếc nhìn nhau.
Một thím cười nói:
“Chị dâu, chúng tôi biết phương pháp này có giá trị nhường nào, đương nhiên không chỉ mang mỗi những thứ này đến.”
Nói xong, bà ta móc trong túi ra một sấp tiền rồi nhét vào tay mẹ tôi.
Những người khác lần lượt lấy tiền trong đáy hộp đưa ra.
Khi những người phụ nữ đó rời đi, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vừa tiễn bọn họ về, chưa kịp đóng cửa thì nhìn thấy từ xa có bóng người chạy đến.
Con dâu nhà họ Ngô hớt ha hớt hải vẫy tay với tôi, hét lớn:
“Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, mau gọi mẹ của con đến đi!”