Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Công chúa hòa thân
  3. Chương 1: Phần 1
Trước /4 Sau

[Zhihu] Công chúa hòa thân

Chương 1: Phần 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Ngày di thể hoàng tỷ bị đưa trở về, trong kinh tuyết rơi dày.

Ta ôm ấm lô trong tay, hỏi cung nữ bên người: “Di thể của hoàng tỷ không phải nên được hạ táng trong hoàng lăng Đại Hạ à?”

Cung nữ kia ấp a ấp úng một hồi, không dám mở miệng.

Bên cạnh, mẫu hậu kéo tay phụ hoàng , giọng khàn đặc:

“Ta là một phụ nhân còn biết lý lẽ bao đời hai quân giao chiến, không ch/é/m sứ thần! Quân nhi đến đó hòa thân, thế mà bọn họ lại hành hạ Quân nhi đến ch*t!”

“Quân nhi phải được hạ táng trong hoàng lăng của bọn họ? Bọn họ trả di thể về đây là có ý gì? Đường xá xa xôi xóc nảy như vậy! Ôi Quân nhi của ta! Đến ch*t cũng không được yên!”

“Nếu ông còn chút uy nghiêm của Hoàng Đế một nước, thì mau diệt sạch Đại Hạ bọn chúng!”

“Gi*t hết chúng đi!”

Phụ hoàng mặc kệ mẫu hậu lôi lôi kéo kéo, chỉ ngồi thần ra, hai mắt đỏ hoe, trong đôi mắt già nua vẩn đục lộ ra vài phần bất lực.

Ta ném ấm lô trong tay xuống, tiến lên xốc nắp quan tài hoàng tỷ ra.

“Rầm!”

Nắp quan tài rơi xuống đất.

Hoàng tỷ ta nằm bên trong, gương mặt xinh đẹp từng khiến những kẻ chỉ biết đọc sách nhìn thấy cũng phải thẫn thờ, giờ đây chằng chịt sẹo, đôi tay mềm mịn trắng nõn thường ôm lấy ta, giờ đây vặn vẹo không thành hình.

“Cút! Cút hết ra ngoài!” Ta lạnh giọng quát mắng.

Ta ít khi lộ ra bộ dáng đi/ê/n cuồng như vậy, cung nữ thái giám nhìn thấy, bỗng nhiên nhớ tới đủ chuyện đ/i/ên rồ ta từng làm lúc nhỏ, đồng loạt cúi đầu lui ra ngoài.

Đợi bọn họ ra ngoài hết, ta không màng quy củ trèo vào trong quan tài, sờ soạng lên người hoàng tỷ.

Vùng ngực tỷ ấy mềm một cách bất thường, không giống một thi thể.

Ta trợn trừng mắt, không hề khóc, bình tĩnh cởi xiêm y của hoàng tỷ ra.

“Chiếu Hoa! Con làm gì vậy!” Mẫu hậu hét lớn.

Ta vẫn tiếp tục.

Trống không.

Vùng ngực, vùng bụng hoàng tỷ rỗng tuếch, bị nhét đầy bông.

Ta càng bình tĩnh hơn, lấy hết bông ra, sững sờ nhìn đám giòi bọ lúc nhúc bò khắp người hoàng tỷ.

Đại Hạ bốn mùa ẩm ướt, th///i th///ể phân hủy rất nhanh, bọn họ đưa hoàng tỷ ta về, thế mà còn không thèm làm một vài thủ thuật chống phân hủy đơn giản.

Ta cúi đầu, kiên nhẫn nhặt hết đám giòi bọ đi rồi mặc lại xiêm y cho hoàng tỷ. Sau đó ta bước ra khỏi quan tài, sai người mang tỷ ấy về cung của ta.

2.

Ta từ trước đến nay chỉ biết phá phách.

Mổ chim chóc, lột da chó mèo, chế độc dược hại người, đó là những thứ ta giỏi nhất.

Nhưng phục hồi di thể cho hoàng tỷ, ta lại không làm được.

“Không đúng! Không đúng, không đúng!”

Ta nôn nóng cắn móng tay, cắn đến bật m/á/u, cảm giác đau xót khiến ta tỉnh táo lại.

Ta phải gi*t vài cung nữ, ch/ặ/t vài bộ phận trên cơ thể họ để khâu lại cho hoàng tỷ.

Phải ch/ặ/t dư dư ra, đề phòng ta làm không đủ hoàn mỹ.

Ta cầm dao trong tay, trừng mắt ngồi xổm trên trường kỷ, vừa cắn móng tay, vừa lắc lư qua lại —— giống như lúc nhỏ hoàng tỷ thường ôm ta, khẽ vỗ về trấn an ta.

Nhóm cung nữ bị dọa cho mặt tái mét, quỳ rạp dưới đất.

Các nàng biết mình không sống được bao lâu nữa.

Nhưng kẻ đáng ch*t, thật sự là các nàng sao?

Thật sự đáng ch*t, là những kẻ khác!

Nghĩ vậy, ta cầm dao chạy ra ngoài.

3.

“Đúng là bọn tiểu quốc biên cảnh, ch*t cả một công chúa mà Hoàng Đế cái rắm cũng không dám thả!”

“Mà công nhận, không hổ là công chúa, chơi cũng khác biệt thật!”

“Chính xác! Tiếng kêu của nàng ta, nước mắt của nàng ta, thật sự là… chậc chậc chậc… Nếu không phải Vinh quý phi ra lệnh nhất định phải hủy dung hủy thi nàng ta, ta thật sự muốn lén giấu nàng ta đi chơi thêm chút nữa. Tiếc thật!”

“Tiếc gì! Chẳng phải chúng ta trả công chúa Quân Hoa này về, rồi lại đòi một công chúa khác mang đi sao? Tên Hoàng Đế hèn nhát này cũng không dám không cho!”

“Cũng không biết là công chúa nào nhỉ? Với cả không biết ta với ngươi có lộc hưởng ké không… Ha ha ha ha…”

Ta nép bên ngoài tường, hít sâu một hơi.

Tình trạng th///i th///ể của hoàng tỷ, cùng cuộc nói chuyện của đám sự thật.

Từng chi tiết vụn vặn nhưng cũng đủ để hình dung ra một phần chân tướng.

Bàn tay cầm dao của ta bắt đầu run lên, cảm xúc không biết tên hừng hực trong lòng.

4.

Ta vẫn cầm chặt con dao trong tay, xông vào tẩm cung mẫu hậu.

Phụ hoàng cũng đang ở đây, cùng mấy vị công chúa.

Đại Hạ lại đòi người tới hòa thân, các công chúa khóc đến sưng mắt, không ai muốn đi nhưng không thể không ai đi.

Phụ hoàng vẫn như vậy, thời trẻ thường được khen hiền hòa nhân hậu, giờ đây lại trở thành hèn mọn nhút nhát.

Thực tế tàn khốc rằng dù có dốc toàn bộ sức lực của đất nước mình cũng không thể chống lại Đại Hạ khiến ông như già thêm vài tuổi.

Phụ hoàng nhìn thấy ta, đứng bật dậy.

Thấy con dao trong tay ta không có vết m/á/u, mới thở phào: “Chiếu Hoa, có chuyện gì vậy?”

Ta gật đầu: “Đưa con đi hòa thân.”

Mặt phụ hoàng, mẫu hậu trắng bệch.

Không ai hiểu nữ nhi bằng mẫu thân, mẫu hậu là người đầu tiên phản đối, nước mắt tràn mi: “Chiếu Hoa không thể!”

Ta nhắm mắt lại.

Mẫu hậu không hiểu, phụ hoàng không hiểu.

Tất cả bọn họ đều không hiểu.

Vậy nên ta nói với bọn họ: “Giờ phút này con chỉ muốn gi*t người, là gi*t người của Đại Hạ, hay gi*t người trong cung, phụ hoàng mẫu hậu tự chọn đi.”

5.

Một tháng sau, ta đứng trong hoàng thành Đại Hạ như ý nguyện.

Chưa gặp được Hoàng Đế Đại Hạ nhưng ta đã gặp Vinh quý phi.

Một nữ nhân khuôn mặt chỉ có thể nói là dễ nhìn, có thêm cẩm y hoa phục trợ giúp nên cũng miễn cưỡng lộ ra vài phần xinh đẹp.

Nàng ta cúi đầu nhìn ta, nắm cằm ép ta ngẩng đầu lên: “Cũng giống tỷ tỷ ngươi đấy, cùng cốt tiện nhân.”

Ta nhếch môi cười: “Ý quý phi là ta xinh đẹp giống hoàng tỷ phải không?”

Thật ra không phải.

Hoàng tỷ đẹp hơn ta nhiều.

Nếu không đẹp đến vậy, thì sao mỗi lần hoàng tỷ rơi lệ, ta đều cảm thấy bản thân đã làm sai rồi chứ?

Vinh quý phi thay đổi nét mặt, giơ tay lên muốn t/á/t ta.

Trên đời này, người có thể đ/á/nh ta, chỉ có một mình hoàng tỷ.

Ta giơ tay lên nắm lấy tay Vinh quý phi, không hề nhẹ nhàng: “Quý phi nương nương cẩn thận cái tay, lỡ hạ sai chỗ, để lại dấu vết trên mặt ta, Hoàng Thượng sẽ không vui đâu.”

Vinh quý phi giận đến mặt mũi vặn vẹo, vừa đưa mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, vừa mắng ta: “Một con tiện tì cũng dám dạy ta làm việc? Ta muốn đ/á/nh ngươi, còn phải xem ngày hay sao?”

“Vậy cũng nên xem ngày thử xem.” Ta buông tay ra, tùy tiện ngồi xuống, xoa xoa mặt mình.

Có khuôn mặt này thật tốt, có thể khiến những kẻ gi*t hại hoàng tỷ ghen ghét.

Thu hồi suy nghĩ, ta khẽ cười duyên, nói: “Hoàng Thượng còn chưa lâm hạnh ta đâu, nhỡ đâu hôm nay ngài đột nhiên nổi hứng… Hừm!?”

Tên cẩu hoàng đế để người của hắn tùy ý gi*t hoàng tỷ ra, rồi lại đòi một công chúa khác tới hòa thân.

Chẳng phải là vì thích những mỹ nhân dị vực như chúng ta thì là gì?

Thứ hắn còn chưa chạm vào, kẻ nào dám phá hư?

Vinh quý phi quả nhiên dừng tay.

Nàng oán hận lườm ta cháy mặt, không biết nhớ ra chuyện gì, đột nhiên cười: “Vậy tốt nhất ngươi hãy cầu nguyện để Hoàng Thượng vĩnh viễn không lâm hạnh ngươi, dù sao kết cục của một công chúa hòa thân được lâm hạnh thế nào… ngươi cũng biết rồi.”

Nhắc tới hoàng tỷ, ta cười càng thêm tươi.

Nhưng không nói lời nào.

Vinh quý phi nhìn ta đầy kỳ quái, sau đó phất phất tay: “Đồ đ/i/ê/n.”

6.

Khi Hoàng Đế tới tẩm điện của ta, ta đang tắm gội.

Tính ra cũng phải cám ơn Vinh quý phi, hẳn là nàng ta đã đi cáo trạng.

Khi có tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, ta đang lau người.

Nghe tiếng, ta giật mình quay đầu lại, trong mắt lộ ra vài phần hốt hoảng.

Ta nghĩ bộ dáng đó của bản thân hẳn là xinh đẹp cực kỳ, cho nên vẻ mặt Hoàng Đế mới kinh ngạc đến vậy.

Ta ngồi sụp xuống thùng tắm, tò mò nói: “Ngươi là ai?”

Ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Ta không quan tâm.

Hắn nắm trong tay đại quốc lãnh thổ mênh mông, hàng trăm vạn binh mã, tài phú không đếm xuể cùng đám chó săn trên dưới trong triều ch/é/m không hết.

Còn ta cũng chỉ có dung nhan xinh đẹp này cùng chí khí đi/ê/n cuồng, nếu không phải được hoàng tỷ che chở, ta sớm đã bị ném đến am ni cô tự sinh tự diệt rồi.

Hoàng Đế nhìn ta chăm chú, ánh mắt lướt qua từng tấc da thịt trên người ta.

Sau đó, hắn hạ mình ngồi xổm xuống cạnh thùng tắm, giơ tay vén những sợi tóc ướt của ta ra sau tai. Hắn nói: “Trẫm là phu quân của nàng.”

Ta hơi run rẩy, máu huyết cả người vì câu nói này của hắn mà sôi trào.

Có phải hắn cũng từng nói như vậy với hoàng tỷ không?

Hắn nói như vậy, sau đó lại dửng dưng nhìn hoàng tỷ bị hành hạ đến ch*t.

Hắn.

Bọn chúng.

Ta nhìn Hoàng Đế rồi lại nhìn những cung nhân hầu hạ xung quanh —— tất cả đều đáng ch*t!

Ta lộ ra bộ dáng nhu thuận, giống như một công chúa nhỏ không hiểu sự đời, ngoan ngoãn để Hoàng Đế bế lên.

“Muội đó! Thật giỏi giả vờ!” —— trong đầu ta đột nhiên vang lên tiếng trách cứ quen thuộc của hoàng tỷ.

Ta ôm cổ Hoàng Đế.

Cuối cùng, hai tháng sau ngày hoàng tỷ qua đời, ta cũng rơi nước mắt.

Hoàng Đế cười: “Sao lại khóc? Sợ à?”

Ta gật gật đầu.

Ta sợ.

Ta thật sự rất sợ.

Sợ các người ch*t không đủ thống khổ, không đủ đau đớn, không đủ để an ủi linh hồn hoàng tỷ ta trên trời!

7.

Biết chuyện ta được lâm hạnh, Vinh quý phi không thể ngồi yên.

Khi nàng ta tìm đến, ta lười biếng nằm trên trường kỷ.

Vinh quý phi tức đến đen mặt, vỗ vỗ ngực mắng ta: “Thấy ta mà không hành lễ, không biết quy củ gì nữa à! Người đâu!”

Hành lễ? Nàng ta cũng xứng nhận lễ của ta sao?

Ta cười ngọt ngào: “Vinh tỷ tỷ, hôm nay ta mới học được một câu.”

Vinh quý phi sai người dừng tay lại: “Câu gì?”

Ta cười khiêu khích: “Cậy… sủng… mà… kiêu.”

Vinh quý phi: “Ngươi!...”

Nàng ta tức ngực, nhưng dù sao cũng xuất thân từ danh môn, chưa từng gặp kẻ nào đi/ê/n cuồng vô tổ chức như ta.

Nàng ta vuốt vuốt ngực nhuận khí, lấy lại bình tĩnh.

Khi đã bình tĩnh lại, nàng ta liền biết đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh nhau với người què thì nên tấn công liên tục vào cái chân còn lành.

Vì thế, nàng ta bỗng nhiên cười thư thái: “Hình như muội muội đắc ý hơi sớm.”

Ta ra vẻ kinh ngạc: “Hả?”

Vinh quý phi tiến sát đến cạnh ta, đè thấp giọng: “Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ sủng ái ngươi mãi sao? Bình thường Hoàng Thượng thích làm gì, đi chỗ nào, ngươi biết không?”

“Hoàng tỷ kia của ngươi cũng được sủng ái, nhưng sau đó chẳng phải cũng bị Hoàng Thượng ghét bỏ đấy sao?”

“Ngươi biết nàng ta ch*t thế nào không? Ch*t dưới thân của rất nhiều nam nhân! Hộ vệ, hình quan, thái giám! Hoàng Thượng đã đưa ta đến, cùng xem cảnh nàng ta bị hành hạ.”

“Nàng ta cũng không ch*t ngay đâu… Chảy bao nhiêu máu, sau bảy ngày mới ch*t đi được!”

Vinh quý phi nói một câu, mặt ta lại tái đi một chút.

Nàng ta nghĩ là ta sợ, nên cười vui sướng, ngồi thẳng dậy nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ thức thời hơn một chút. Đối với ta khách khí chút, ta sẽ cho ngươi ch*t nhẹ nhàng hơn!”

Môi ta run run, không kiềm chế được tưởng tượng ra tình cảnh hoàng tỷ trước khi ch*t.

Những mảnh ghép vụn vặt từ thi thể của hoàng tỷ cùng cuộc nói chuyện của sứ thần giờ càng thêm rõ ràng, dường như trước mắt ta hiện ra cảnh hoàng tỷ nằm trong vũng m/á/u, tuyệt vọng rơi lệ.

Khi đó vì sao ta không ở đó? Vì sao ta không ngăn hoàng tỷ đi hòa thân chứ?

Đừng nghĩ nữa!

Đừng nghĩ nữa!

Ta siết chặt tay, liên tục đấm vào đầu mình.

Vinh quý phi sung sướng, liếc nhìn ta một cái, cho rằng ta bị dọa cho phát đi/ê/n rồi, cười lớn rời đi.

8.

Hoàng Đế thường xuyên tới chỗ ta.

Hắn nói huân hương ở chỗ ta dễ chịu, còn nói ta ngây thơ hồn nhiên, khiến lòng hắn thoải mái.

Ta cười ngây thơ, giúp hắn xoa bóp đầu.

Hắn không hề phòng bị nằm trên đùi ta, nhắm mắt hưởng thụ.

Bởi vì hắn biết, cho dù hoàng tỷ ta có ch*t trong cung của hắn, một công chúa tiểu quốc biên cảnh như ta cũng chỉ có thể dựa vào sắc mặt của hắn mới có thể đảm bảo an toàn cho lê dân bá tánh, cho cả quốc gia của ta.

Ta xoa xoa thái dương hắn, mười ngón tay vuốt thẳng xuống cổ hắn.

Cảm nhận được mạch đập thình thịch dưới đầu ngón tay, trong mắt ta lộ ra lòng tham.

Con người cũng như chó mèo chim chóc, bị thương bộ phận trọng yếu, sẽ chẳng thuốc nào cứu được.

“Hoàng Thượng đừng động! Thái y nói xoa bóp vùng cổ và gáy sẽ giúp ngủ ngon hơn.” Ta đè tên Hoàng Đế không an phận này xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.

Hoàng Đế thập phần hưởng thụ, mặc kệ ta xoa xoa nắn nắn một lát, mới nắm lấy tay ta.

“Trẫm mang nàng đến chỗ này, rất đẹp.”

Tay ta cứng đờ, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

Hoàng tỷ.

Muội thật vui, Hoàng Đế nói muốn mang muội đến một nơi rất đẹp!

Ta nhớ khi còn sống, trong bức thư hoàng tỷ gửi về.

Tỷ ấy đã dùng mật ngữ chỉ hai chúng ta hiểu, nói cho ta biết —— Hoàng Đế Đại Hạ là một tên độc ác, tàn bạo và có những thú vui biến thái.

Hoàng tỷ hầu hạ hắn một thời gian, hắn liền nói muốn đưa hoàng tỷ đến một nơi rất đẹp —— đó là một căn phòng tr/a t/ấ/n được trang trí lộng lẫy, đồ đạc mạ vàng phản chiếu màu đỏ của máu tươi, đáng sợ đến mức khiến hoàng tỷ liên tục gặp ác mộng.

Cũng vì hoàng tỷ sợ hãi, Hoàng Đế mới bắt đầu chán ghét tỷ ấy.

Cuối cùng, cũng chính nỗi sợ này đã đẩy hoàng tỷ vào họa sát thân.

9.

Tay chân gãy nát.

M//á/u me đầm đìa.

Rắn độc.

Trụ lửa.

Tiếng kêu rên.

Nước mắt.

Tất cả tạo thành nơi mà Hoàng Đế nói là “rất đẹp”.

Hoàng Đế nắm tay ta, tựa như đang giới thiệu giang sơn của mình: “Tên cụt chân phải kia là mật thám man di. Trẫm cho người cầm máu cho hắn, đút hắn ăn nhân sâm, linh chi. Nhìn bộ dáng này, chắc cũng phải sống được qua mùa hạ năm nay.”

“Kia là mỹ nhân Tây Vực, trong tiệc mừng thọ mưu đồ hành thích trẫm. Nàng ta rất giỏi chuyện giường chiếu. Hình quan ở đây lúc nào mệt mỏi có thể tìm nàng ta chơi đùa. Tiếc là miệng không dùng được, nếu không nàng ta cắn lưỡi t///ự s///át thì tiếc lắm.”

“Đây là nhi tử của thái phó, thái phó không hiểu chuyện, cho rằng trẫm còn là trẻ con, thích dạy trẫm cách làm việc. Trẫm liền dạy cho nhi tử hắn cách làm người. Nàng xem, giờ hắn là một cái bô tốt đấy. Thái phó còn sống, hắn cũng không dám t///ự s///át.”

Hoàng Đế vừa nói vừa quan sát sắc mặt của ta.

Ta lộ ra vẻ lo lắng, hắn vừa định đổi sắc mặt chất vấn ta, ta liền chặn đầu nói trước: “Thái phó môn sinh đông đảo, Hoàng Thượng làm thế này, bình thường có bị ông ấy làm phiền không?”

Vẻ mặt của Hoàng Đế liên tục thay đổi.

Nổi sát ý, thăm dò, nghiền ngẫm, vui mừng, hưng phấn.

Đột nhiên hắn ôm lấy ta, hôn lên môi ta.

“Chiếu Hoa, nàng không sợ sao?” Hắn hỏi ta.

Ta chớp chớp mắt, vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoan. Ta nghiêng đầu suy tư một lát rồi mới lắc đầu: “Hoàng Thượng làm như vậy, nhất định là vì bọn họ đều là kẻ xấu. Kẻ xấu nên xuống địa ngục, Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn, xây một cái địa ngục trong cung là chuyện tốt mà.”

Hoàng Đế càng cao hứng.

Ta nghĩ chắc hẳn hắn đã đưa không ít người đến đây, ngoại trừ hoàng tỷ ta, còn có các phi tần khác.

Hắn biết thế nào là người giả vờ bình tĩnh, vậy nên thấy ta ngây thơ thản nhiên, càng thêm vui mừng.

Hắn ôm ta vào phòng nghỉ ngơi bên cạnh phòng tr///a t///ấn kia. So với ta, hắn càng giống quái vật hơn, xây phòng nghỉ ở một nơi thế này. Nghe tiếng kêu rên xin tha bên ngoài, hắn càng nổi hứng.

Thật đáng tiếc.

Nếu ngay từ đầu người bị đưa tới hòa thân là ta, vậy ta với tên Hoàng Đế này đúng là duyên trời tác hợp.

Nhưng người bị đưa tới hòa thân lại là hoàng tỷ, vậy thì ta với hắn chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung.

Ta nằm ngửa trên giường, vừa phối hợp với động tác của Hoàng Đế, vừa nhìn chằm chằm nóc nhà mà cười.

Hoàng tỷ…. giống như cách hắn lấy kẻ khác ra làm đao để hành hạ tỷ, vũ nhục tỷ, gi*t tỷ.

Hắn sắp biến thành đao của muội rồi.

Nhanh thôi.

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nửa Chén Rượu

Copyright © 2022 - MTruyện.net