Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Cứu con gái
  3. Chương 1
Trước /4 Sau

[Zhihu] Cứu con gái

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1/

Tôi sống lại vào mùa đông năm 1990.

"Là một bé gái, mẹ con bình an." Giọng nói của y tá vang lên bên tai.

Chồng tôi hào hứng đón con gái từ tay y tá, cười toe toét nói: "Nhìn này Tiểu Đình, chúng ta có con gái, con bé rất dễ thương, chắc chắn em sẽ bồi dưỡng con bé thành một đứa nhỏ ưu tú."

Nhưng tôi lại cười không nổi.

Bởi vì tôi biết đứa nhỏ này sẽ giec chec tôi và cả nhà.

Đây là lần thứ ba tôi sống lại, hai kiếp trước tôi đều chec trong tay con gái.

Tôi tốn mấy triệu tệ đưa nó ra nước ngoài học âm nhạc, kết quả nó lại chỉ trích d...ục vọng kiểm soát của tôi quá mạnh rồi đẩy tôi từ toà nhà cao tầng xuống.

Tôi nhận ra con gái mình là một kẻ c..ặn bã bẩm sinh, là một kẻ ăn cháo đá bát.

Còn chồng tôi, ngoài miệng anh ta nói yêu con nhưng lại chẳng góp chút sức lực nào vào quá trình nuôi dưỡng đứa bé, ấy vậy mà khi con gái lớn lên và trở thành một kẻ cặ..n bã thì anh ta lại chỉ trích tôi không xứng làm mẹ.

Cha con bọn họ giống như những con q...uỷ hút m..áu, hút khô từng giọt m..áu trong người tôi.

Tôi nhìn gương mặt cười tươi rói của chồng rồi lạnh lùng nói: "Có sự nuôi dạy của anh, con gái chúng ta sẽ vô cùng ưu tú."

Con gái là kẻ xấu xa, người làm cha như anh ta đừng hòng phủi bỏ trách nhiệm.

Kiếp này, cho dù có bị con gái giec chec lần nữa tôi cũng phải kéo anh ta theo.

Mới đây thôi, tôi vẫn đang nằm trên giường bệnh.

"Lúc mẹ tôi lau cửa sổ, bỗng nhiên đứng không vững mà ngã xuống."

Con gái Bội Bội của tôi khóc lóc sướt mướt trước mặt bác sĩ, nhưng chẳng có ai biết, chính nó đã đẩy tôi xuống lầu.

"Bác sĩ, mẹ tôi còn cứu được không? Tôi còn con nhỏ phải nuôi, thật sự không có tiền."

Tôi nằm đó, cảm giác đau đớn toàn thân không ngừng hành hạ tôi, tim tôi cũng lạnh lẽo.

Nó đã lấy tr..ộm hơn một triệu tệ của tôi mà, sao lại không có tiền chứ?

"Với tình trạng hiện tại của người bệnh chắc chắn phải phẫu thuật, người nhà hãy chuẩn bị tiền, không đến mức không cứu được đâu."

Bội Bội hờ hững nói: "Bác sĩ, rút ống nội khí quản đi..."

"Tình trạng của người bệnh chưa tệ đến mức đó, nếu phẫu thuật thành công, người bệnh vẫn..."

"Nhưng tôi thật sự không có tiền, tôi không cứu được mẹ tôi."

Bội Bội ngồi dưới đất, lớn tiếng gào khóc, ước gì mọi người trong bệnh viện đều nghe được giọng của nó: "Mẹ, con xin lỗi, con gái vô dụng, bất hiếu, xin người đừng trách con..."

Nó vừa nói vừa tự t.át mình mấy cái.

Tất cả bác sĩ và bệnh nhân trong bệnh viện đều nhìn nó bằng ánh mắt đồng cảm.

Lúc này, chồng tôi thong thả bước tới, thở dài một hơi rồi an ủi Bội Bội: "Bội Bội, con đừng đau lòng quá, do số phận mẹ con không tốt, chỉ có thể trách bà ấy xui xẻo thôi."

Cuối cùng, bác sĩ tháo hết các loại ống trong người tôi ra. Cơn đau dữ dội ập tới khiến ý thức của tôi dần mơ hồ, trước mắt đen thui.

Câu nói cuối cùng mà tôi nghe được là do Bội Bội thì thầm vào tai tôi: "Mẹ, đây là quả báo, là do mẹ nợ tôi."

Bội Bội nói tôi nợ nó, nhưng tôi không hiểu, bản thân đã cố gắng hết sức nuôi nấng nó, rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với nó chứ?

Trong kiếp thứ nhất, mùa đông năm 1990 thật sự rất lạnh.

Bên ngoài tuyết rơi rất dày, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp vì đã sinh ra Bội Bội, cuối cùng sau ba năm cố gắng, tôi và Doãn Bình đã có được đứa con của chính mình.

Tôi sinh khó, phải chịu đựng suốt một ngày một đêm.

Bác sĩ đã rạch một đường trên bụng tôi để lấy đứa bé ra, để lại một vết mổ dài.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy con gái, tôi cảm thấy mọi đau khổ đều tan thành mây khói.

Con bé nhỏ xíu, mềm nhũn nằm trong ngực tôi bú sữa.

Bấy giờ, tôi thầm nghĩ sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho đứa nhỏ này.

Tuy nhiên, thời gian sau tôi lại phát hiện con gái lúc nào cũng đói bụng.

Khi tôi cho con bú, tuy con bé chưa có răng nhưng lực hút rất mạnh, mỗi lần nó bú tôi đều đau đến mức nước mắt lưng tròng.

Lần nào con bé cũng bú rất nhanh, sữa chảy hơi chậm là con bé sẽ gào khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, hơi thở dồn dập.

Lâu dần, sữa của tôi ngày càng ít mà con bé lại không chịu uống sữa bột.

Vì thế, hầu như suốt hai mươi tư giờ không lúc nào con bé ngừng khóc, dù có ngủ thì cũng không đến một giờ đồng hồ là thức dậy và khóc tiếp, tôi bị tra tấn tinh thần sắp phát điê*n.

Chồng tôi là tài xế xe tải, tôi sợ làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh ta nên lần nào cũng bế con ra phòng khách cho bú. Ngực tôi trướng đau kinh khủng nhưng chỉ dám thấp giọng khóc một mình.

Khi đứa nhỏ mới ra đời, anh ta rất hào hứng. Thế nhưng khi anh ta bị tiếng khóc của đứa bé làm ồn đến ngủ không được thì anh ta lại mắng tôi tại sao không biết dỗ con.

"Cô xem, có con cái nhà ai khóc suốt ngày giống như con của cô hay không, cô làm mẹ thế nào vậy? Ngay cả con mình cũng không dỗ dành được!"

Anh ta nói rất nhẹ nhàng nhưng trên thực tế anh ta chưa từng dỗ dành con bé lần nào.

Vậy mà đến lúc đứa nhỏ lớn hiện một chút, anh ta lại diễn vai người cha hiền từ trước mặt nó.

Tôi sợ Bội Bội bị sâu răng nên mới không cho con bé ăn kem, vậy mà Doãn Bình lại nói với Bội Bội: "Mẹ thật xấu, mẹ không tốt, không chịu cho Bội Bội ăn kem."

Thế là Bội Bội bắt chước theo anh ta.

Mỗi lần tôi không cho con bé ăn đồ ăn vặt, nó sẽ mách lẻo với cha rằng tôi véo và đánh nó, còn không cho nó ăn cơm nữa.

Ban đầu, tôi chỉ cho rằng con bé còn nhỏ mới nói bậy bạ như thế nên không để ý lắm.

Tuy nhiên, sau này con bé ngày càng quá đáng hơn, hễ có chuyện gì không vừa ý nó, con bé sẽ kể với mọi người rằng tôi ngược đãi nó.

Năm con bé lên ba, tôi đưa nó đến nhà trẻ trong khu tập thể của nhà máy mà tôi đang làm việc.

Tôi cứ nghĩ rằng sau khi đi học con bé sẽ sửa được thói hư tật xấu của mình, ai ngờ nó vẫn tự làm theo ý mình như cũ.

Ở trường, con bé giành đồ chơi với người bạn thân Ninh Ninh, giáo viên mới phê bình con bé vài câu nó đã bịa đặt rằng giáo viên sà..m s..ỡ nó.

Tôi không biết nó đã học được từ này từ bao giờ.

Cũng may tất cả giáo viên ở nhà trẻ đều là nữ, nếu không chuyện này không thể làm tóc được.

Khi tôi vạch trần lời nói dối của con bé, nó lại khóc sướt mướt nói muốn đánh chec giáo viên.

Sau đó, lúc thấy bạn nhỏ khác chơi đàn dương cầm, con gái tôi lại nói nó cũng muốn học đàn.

Tôi nói đàn dương cầm quá đắt tiền, mẹ không mua nổi.

Mỗi tháng, tiền lương của hai vợ chồng tôi cộng lại chỉ hơn một trăm đồng, đối với bọn tôi đàn dương cầm đã là một đồ vật giá trên trời, chứ đừng nói là tiền học đàn.

Ngày nào con bé khóc lóc đòi mua đàn, tôi không chịu nổi trước sự năn nỉ ỉ ôi của nó, cuối cùng vẫn tiết kiệm chi tiêu, gom hết tất cả tài sản tích góp trong nhà mua cho con bé một cây đàn.

Thế nhưng còn bé chỉ đi học được vài lần rồi không chịu đi nữa, cũng không thèm ngó ngàng gì đến cây đàn.

Tôi khuyên con bé vài lần nhưng chẳng có tác dụng gì.

Một hôm nọ, lúc tôi đi làm về đã nhìn thấy cây đàn dương cầm bị đập vỡ.

Không riêng gì đàn mà cả nhà đều bị lục lọi lung tung

Tôi tưởng có tr**ộm vào nhà nên đã báo cảnh sát.

Trải qua quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện chẳng có ai vào nhà tôi cả. Tất cả là do con gái tôi tự biên tự diễn, chỉ vì nó không muốn học đàn nữa.

Sau khi biết rõ sự thật, tôi vốn định trừng phạt con gái nhưng lại không xuống tay được.

Thế nên tôi mắng nó vài câu, vậy mà con bé lại giở trò nhịn ăn để phản kháng lại.

Cuối cùng tôi lại mềm lòng, dỗ dành con gái ăn cơm.

Từ đó về sau, con gái càng hư hỏng hơn.

2/

Con gái tôi chưa từng chịu uất ức, thế nên nó lấy một trăm đồng từ trong tủ ra rồi đẩy cửa bỏ đi.

Tôi định đuổi theo ra ngoài, con bé còn nhỏ, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì cả đời này coi như xong.

Chồng tôi kéo tôi lại, không cho tôi đuổi theo.

Anh ta nói: "Mặc kệ nó, nó muốn đi cứ để nó đi, đến khi hết tiền nó sẽ tự quay về thôi."

Thế nhưng con gái tôi lại bỏ đi suốt một năm trời.

Con gái bỏ đi khiến lòng tôi tan nát, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt.

Khi tôi gặp lại Bội Bội, bụng con bé đã lớn, còn có một tên lưu manh tóc hồng đi chung với nó.

Thằng nhóc tóc hồng kia vừa nhìn đã biết là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, tóc hắn xịt đầy keo và dựng đứng hệt như một ngọn núi nhỏ, nhìn từ xa giống y như một con khỉ đột màu hồng.

Thấy Bội Bội như vậy, chồng tôi nổi giận đập vỡ cái bàn, còn tôi thì ngồi bên cạnh khóc không ngừng.

Tôi kéo con bé đi phá thai thì bị nó đẩy ra: "Các người không yêu thương tôi, tôi chỉ muốn sinh một đứa bé để yêu thương tôi cũng không được sao?"

Tôi đã lo lắng cho con bé suốt bao năm sao có thể không thương nó được chứ?

Con bé lấy con d..ao gọt hoa quả trong nhà bếp ra rồi chỉ thẳng vào tôi.

"Nếu các người còn lôi kéo tôi nữa tôi sẽ gie các người đấy!"

Sau khi cầm lấy hai nghìn tệ, con gái tôi quay đầu bỏ đi không chút do dự.

Chồng tôi đứng trên ban công hút thuốc vừa chỉ vào tôi mà mắng: "Cô dạy con thế nào mà con gái lại biến thành nhiều bây giờ hả?"

Tôi cũng tự hỏi tại sao Bội Bội lại trở thành như bây giờ?

Thấy Bội Bội chưa đi xa, tôi chạy theo.

Bội Bội và thằng nhóc tóc hồng đang đứng chờ xe bên ngoài.

Tôi kéo con bé về nhà, lần này dù nói gì tôi cũng không thể để nó rời đi được.

Thế nhưng sau khi trưởng thành, Bội Bội lại rất mạnh, tôi dùng hết sức cũng không kéo được con bé mà còn bị nó đẩy ngã xuống đất.

Tôi làm việc ở nhà máy quanh năm, phần eo vốn đã bị tổn thương, cú ngã lần này làm vết thương cũ tái phát khiến tôi đau tới mức há mồm thở dốc.

Con gái nhìn dáng vẻ đau đớn của tôi và nói: "Lại giả vờ."

Con gái lạnh lùng nhìn tôi như một người xa lạ.

"Bội Bội, con về nhà với mẹ đi, hãy nghe lời mẹ, đứa bé này không thể sinh ra được, nếu sinh nó ra cuộc đời con xem như đã bị hủy."

Bội Bội khóc lóc nói: "Cuộc đời tôi đã bị hủy hoại từ lâu rồi, bây giờ bà mới biết sao? Tất cả đều là lỗi của bà!"

Tôi vừa khóc vừa lôi kéo con bé: "Là mẹ sai, con cứ trách mẹ, trong khoảng thời gian con không ở nhà mẹ rất nhớ con, hãy về nhà với mẹ đi, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn mà."

Bội Bội hét to, bịt tai lại: "Chậm rồi, tất cả đã chậm, mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa!"

Tôi nắm chặt tay Bội Bội, lần này tôi nhất định phải mang con bé về nhà.

Bội Bội gào lên: "Bà buông tay ra! Tại sao tôi phải quay về cùng bà? Để bà giec con của tôi ư?"

Đúng lúc này, một lưỡi d..ao bén đâm thẳng vào trái tim tôi.

Tôi cúi đầu nhìn m..áu tươi ồ ạt chảy ra từ ngực mình.

Còn Bội Bội thì đang nhìn con da..o gọt hoa quả đã lấy từ trong nhà ra.

Con bé nghiêm mặt nói: "Tôi đã nói tôi sẽ không về chúng với bà, chuyện này là do bà ép tôi. Tôi sẽ không để cho bà giec con của tôi. Tôi sẽ không đối xử tệ với con mình như các người đâu."

Đây là câu cuối cùng mà tôi nghe được.

Tại sao lại như vậy? Là vì tôi không cung cấp tiền cho con bé học âm nhạc hay vì tôi bảo nó phá thai?

Trong cơn đau, tôi thấy Bội Bội kéo tay con khỉ đột màu hồng kia bỏ chạy, không thèm quay đầu lại lấy một lần.

Rất nhanh tôi đã mất đi ý thức.

Lúc tỉnh dậy, tôi lại quay về mùa đông lạnh lẽo năm 1990, quay về bệnh viện nọ.

Mùa đông năm 90 thật sự rất lạnh.

Cảm giác lạnh lẽo và đau đớn khi bị dao đâm vào người dường như vẫn còn tồn tại, nhưng trái tim tôi càng lạnh hơn thế.

Người đâm d..ao vào tim tôi lại chính là đứa con gái tôi tự tay nuôi nấng nhiều năm.

Tôi không hiểu, dù chỉ là một con chó thì nuôi nó suốt mười mấy năm nó cũng sẽ có tình cảm với chủ nhân.

Còn Bội Bội tại sao lúc nào cũng lạnh lùng như một cục đá.

Câu nói của Bội Bội vẫn vang vọng bên tai tôi: "Tôi sẽ không đối xử tệ bạc với con mình giống như các người đâu."

Tôi đối xử với con bé chưa đủ tốt sao?

Tuy rằng trong nhà không khá giả nhưng tôi vẫn luôn dành những thứ tốt nhất cho con bé.

Khi con bé nói muốn ăn dâu tây, dù thời tiết bên ngoài lạnh lẽo đến cỡ nào tôi cũng sẽ tới từng cửa hàng tìm cho nó, dù trong bóp chỉ còn vài đồng tôi vẫn sẽ mua loại tốt nhất cho nó ăn.

Hồi nhỏ, Bội Bội lúc nào cũng sợ có quái vật, không dám ngủ một mình.

Thế nên tôi luôn ngủ chung với con bé, dù làm vậy khiến đêm nào tôi cũng thức trắng.

Vậy còn chưa đủ sao?

Có lẽ tôi đối xử với con bé quá tốt nên mới làm cho nó nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, mọi người đều phải vây quanh nó, đồng thời khiến Bội Bội hiểu lầm rằng con bé có thể tùy ý chà đạp tình thương của tôi dành cho nó.

Vậy nên đời này sẽ khác.

Tôi dự định sẽ dạy dỗ con bé thật nghiêm khắc.

Đời trước, khi con gái không chịu ăn cơm, cả nhà sẽ đi theo dỗ dành đút cơm.

Kiếp này, khi con gái không chịu ăn cơm thì tôi sẽ cầm chén cơm đổ ngay trước mặt nó.

Con bé thích ăn thì ăn còn không thì bị đói.

Con gái khóc lóc nói: "Cha ơi, mẹ không cho con ăn mà còn đánh con."

Con gái lại bắt đầu vu khống tộ.

Tôi thấp giọng hỏi con bé: "Bội Bội, lúc nãy mẹ đánh con như thế nào?"

Con gái áp bàn tay vào mặt để diễn tả: "Giống vậy nè."

"Ồ, phải không?"

Tôi giơ tay t..át cái "bốp" vào mặt con gái.

Mặt con gái lập tức đỏ lên.

Tôi nghiêm khắc nói: "Cái này mới gọi là đánh."

Con gái khóc lớn.

Tôi quát: "Lúc nãy mẹ đánh con như vậy hả? Nói cho cha nghe, có phải vừa rồi mẹ đánh con như vậy không?"

Con gái vừa khóc vừa lắc đầu: "Không phải."

"Không phải? Vậy tại sao con lại nói mẹ đánh con? Sao con nói dối?"

Con gái chỉ khóc mà không trả lời.

Chồng tôi bước tới ngăn cản: "Em làm gì thế? Con bé còn nhỏ mà!"

"Chính vì em biết con bé còn nhỏ nên em mới giúp nó phân biệt rõ ràng thế nào là "đánh", để tránh sau này con bé ra ngoài nói bậy."

Chồng tôi ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho Bội Bội.

"Là mẹ hư, mẹ không tốt, đừng khóc nữa nhé!"

Vừa nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức nổi giận.

Anh ta luôn nói với con rằng "mẹ không tốt, tất cả là lỗi của mẹ".

Khi tôi dạy con, anh ta sẽ trách tôi quá nghiêm khắc. Thế nhưng sau khi Bội Bội trở nên hư hỏng, anh ta lại nói tôi chiều hư con.

Tôi nén giận nói: "Sau này khi em dạy con anh đừng có ngăn cản, nếu không sau này con gái học hư thì tất cả đều là lỗi của anh."

Chồng tôi đáp: "Bộ em mới ăn thuốc s..úng hả? Bội Bội ngoan như vậy, sao lại hư hỏng được! Em hung dữ như vậy không sợ tương lai con bé rút ống thở của em à?"

Không ngờ kiếp này anh ta lại nói trúng thật.

Từ đó về sau, chồng tôi hoàn toàn mặc kệ con gái, anh ta còn viện cớ "không làm phiền tôi dạy con".

Mỗi lần tôi bảo anh ta dạy con, Doãn Bình đều nói: "Mỗi lần anh dạy con em đều tức giận, sao anh dám dạy chứ?"

Không còn cách nào, tôi đành phải nghỉ việc, ở nhà tập trung dạy dỗ Bội Bội.

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dụ Bắt Khói Lửa

Copyright © 2022 - MTruyện.net