Ta tên Lý Bạch, nhưng là Lý Bạch không biết làm thơ!
Ta là Nhị tiểu thư của Thanh Liên Sơn Trang, một trong ba người mạnh nhất thiên hạ, là người nắm giữ “kiếm” trong ba loại binh khí: đao, kiếm và bút.
Thanh Liên Sơn Trang trước nay không quan tâm đến thế sự trần tục, nhưng lại có một thân phận ít ai biết đến - Đại Đường dị văn tư.
(*) Đại Đường dị văn tư: Nơi ghi chép những chuyện lạ của Đại Đường.
Kể từ năm Thần Long thứ nhất, mọi chuyện kỳ lạ của nhà Đường đều nằm trong tầm kiểm soát của Thanh Liên Sơn Trang.
Nhiều năm trôi qua, ta gặp phải vô số chuyện kỳ lạ, thanh kiếm trong tay nhuốm vô số m/á/u tươi.
Ngày thường, Thanh Liên sơn trang không bao giờ xuất đầu lộ diện, chỉ có mệnh lệnh của hoàng đế mới có thể điều động được thôi.
Thế nhưng hiện tại, việc đầu của hoàng hậu đang bị treo trên chín cổng thành gây ra sự huyên náo rất lớn, khiến lòng người không khỏi hoang mang.
Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho Thanh Liên Sơn Trang phải tìm ra hung thủ trong vòng bảy ngày và giải quyết bí ẩn về vụ ch/ặ/t đầu này.
Nhưng vào đêm thánh chỉ ban xuống, trước cửa Thanh Liên Sơn Trang bị ai đó treo một cái tay nải lên.
Bên trong tay nải là báu vật quý giá nhất mà đương kim hoàng hậu đã đánh mất: Cửu Hoàng Trâm!
2.
Tương truyền, sau khi nữ đế Võ Tắc Thiên băng hà, bà để lại hai báu vật, Cửu Hoàng Trâm là một trong số đó.
Nghe nói, Cửu Hoàng Trâm có sức mạnh ma thuật vô biên, có thể tiết lộ cho người ta biết được thiên cơ vào thời điểm nhật nguyệt cùng chiếu rọi.
Võ Tắc Thiên dùng Cửu Hoàng Trâm nhìn thấu tương lai, sau đó mới trở thành Nữ đế duy nhất trong lịch sử…
Chỉ là, truyền thuyết dù sao vẫn chỉ là truyền thuyết, Cửu Hoàng Trâm từ trước tới nay luôn là tín vật của Hoàng hậu, chưa có ai từng chứng kiến những điều thần bí kia.
Cửu Hoàng Trâm treo ở Thanh Liên Sơn Trang không còn hình dạng ban đầu nữa, chín viên ngọc mắt phượng trên đó đã biến mất.
Nếu muốn khám phá bí mật của Cửu Hoàng Trâm, hẳn là phải thu thập đủ chín viên ngọc mắt phượng hoàng mới được.
Trước khi ta bắt tay vào điều tra, Hứa Chiêu Nam - một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện tại Thanh Liên Sơn Trang.
Trong tam đại đệ nhất giang hồ, Hứa Chiêu Nam chính là người có đao pháp đệ nhất thiên hạ.
Ba người đứng đầu thiên hạ, xếp hạng ba năm một lần. Năm trước, Hứa Chiêu Nam xếp đầu tiên, bấy giờ cũng sắp đến ngày giang hồ tranh đấu…
Đao pháp của hắn cực kỳ nhanh, khi hắn xuất chiêu, chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ trên thanh đao lóe lên trước mắt.
Chỉ là lần này, có người chặn trước mũi đao của hắn, Hàn Quang Đao thậm chí còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ.
Hứa Chiêu Nam nhìn chằm chằm Cửu Hoàng Trâm trong tay ta, khẽ cau mày:
“Ngươi có tâm sự, lòng không an tĩnh. Không cần rút kiếm ra, ngươi chắc chắn cũng sẽ thua.”
“Ta có thể giúp ngươi, sau khi xong việc, mong rằng chúng ta có thể đấu thêm lần nữa.”
Nghe thế, ta quay lại nhìn hắn:
"Ta đang tìm chín con mắt phượng làm bằng ngọc trên chiếc trâm cài tóc này.”
Hứa Chiêu Nam rời khỏi Thanh Liên Sơn Trang sau khi nhìn qua hình vẽ mắt phượng trên trâm cài.
Một giọng nói vang lên phía sau ta:
“Hứa Chiêu Nam vẫn vậy nhỉ. ”
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân có khuôn mặt thanh tú, thanh tú đến nỗi trông không giống nam tử chút nào.
Bút phán quan trong tay đã tiết lộ được danh tính của hắn: Bạch Vũ Đình, người xếp cuối trong số ba người đứng đầu thiên hạ.
Ta mỉm cười nhìn hắn, chưa kịp nói gì thì hắn đã xua tay, nói với giọng điệu thản nhiên:
“Ta sẽ giúp ngươi tìm những viên ngọc đó, không cần bàn tới ân huệ gì đâu.”
Sau ngày hôm đó, giang hồ xuất hiện một lời đồn: Ba người mạnh nhất thiên hạ đang truy lùng chín viên ngọc mắt phượng. Ai cung cấp manh mối sẽ được thưởng ngàn lượng hoàng kim.
Đã là sự việc phải trọng thưởng thì chỉ kẻ dũng mới dám làm, thế nhưng sau đó, chỉ trong một ngày, tung tích của viên ngọc mắt phượng đầu tiên đã xuất hiện...
3.
Viên ngọc mắt phượng đầu tiên xuất hiện cách bờ sông Giang Nam hàng ngàn dặm.
Khi ta đến nơi, thanh lâu nổi tiếng ở đó, Thúy Hồng Lâu đã ngổn ngang thi thể.
Tất cả đều ch/et ngay trong đêm, bị hung thủ dùng một đao c/ắ/t đứt động mạch cổ, thi thể bị treo trên xà nhà.
Hàng chục thi thể treo trong gian phòng nồng nặc mùi m/á/u tanh tưởi, đến cả nha dịch cũng sợ hãi không dám tiến vào.
Viên ngọc mắt phượng đầu tiên tìm thấy trong miệng của hoa khôi đầu bảng Thúy Hồng Lâu, không hề bị lấy đi.
Dường như kẻ gây án biết ta sẽ đến, hắn để lại một tờ giấy kèm lời nhắn:
“Nợ cũ phải trả, mười năm trước, Yên Hoa Hạng.”
Càng đọc, sắc mặt ta càng thêm khó coi.
Những ký ức phủ bụi năm xưa, bấy giờ bắt đầu hiện về.
Mười năm trước, từng có một thảm án xảy ra tại Yên Hoa Hạng, hai hoàng tử bị phán tội mưu phản.
Một bỏ mạng, một sống sót.
Vị Hoàng hậu phán tội đã quy thiên ngay lúc đó.
Các đại thần trong triều phát động một cuộc đảo chính, hoàng tử còn sống sót được tôn làm hoàng đế.
Mà ta, chính là người đã dùng một nhát kiếm, đ/â/m xuyên ngực một hoàng tử.
Món nợ cũ được nhắc đến trong tờ giấy này, lẽ nào là sự trả thù cho nhát kiếm của ta hồi đó?
Thế nhưng, vị hoàng tử kia qua đời mười năm rồi, ta đương nhiên không tin vong hồn của hắn có thể tìm ta báo thù!
Ta vươn tay, vừa định lấy viên ngọc mắt phượng ra thì bỗng nhiên, hai mũi kim độc bất chợt bắn ra khỏi miệng thi thể.
Trên thân kim bôi một loại kịch độc, hễ chạm vào sẽ khiến nạn nhân tắt thở ngay.
Đáng tiếc, kẻ giăng bẫy đã đánh giá thấp một trong ba người đứng đầu giang hồ.
Sau khi thoát khỏi mũi kim độc, ta lấy được viên ngọc mắt phượng đầu tiên.
Mỗi viên ngọc mắt phượng trên Cửu Hoàng Trâm đều có hình thù khác nhau, chúng tuân theo một thứ tự cố định.
Viên ngọc mắt phượng được giấu trong Thúy Hồng Lâu là viên thứ bảy trên Cửu Hoàng Trâm, phía trên viên ngọc mắt phượng đó có một dòng chữ nhỏ.
Chỉ là, chữ quá nhỏ nên ta không nhìn rõ được, xem ra cần phải dùng đến một vài phương pháp đặc biệt.
Ngay khi ta đang trầm ngâm nghiên cứu viên ngọc mắt phượng trong tay mình, sát chiêu thực sự giấu trong Thúy Hồng Lâu lúc này mới thật sự lộ diện.
Ba mươi hai thi thể rơi từ trên xà nhà xuống, những thi thể kia giống như những con rối, vặn vẹo cơ thể đi về phía ta.
Cổ của họ đều bị ch/ặ/t đứt, treo lủng lẳng trên thân người, nhưng chuyển động của những thi thể này lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Ba mươi hai thi thể được xếp theo tám hướng, tình cờ tương ứng với hình Bát quái, còn ta thì đang ở giữa trận địa bát quái ấy…
Thi thể của họ tiến dần về phía trước, rồi lại dàn thành một trận đồ cực kì chặt chẽ, như thể có ai đang đứng phía sau thao túng hết thảy.
Thanh Liên Kiếm trong tay ta xuất khỏi vỏ, đường kiếm hình những cánh hoa lập tức đ/â/m vào tim của sáu xác ch/et đang tấn công, khoét chúng ra ngoài.
Những thi thể đó lần lượt gục xuống đất, sau đó lại đứng dậy với một tư thế cực kì quái lạ, chúng nhào lên lần nữa.
Ánh sáng của Thanh Liên Kiếm lóe lên, c/ắ/t một thi thể thành hơn chục mảnh trước khi nó hoàn toàn "chết" hẳn.
Sau khi trận pháp Bát Quái bị chọc ra một lỗ hổng, những thi thể này không thể tiếp tục vây khốn ta được nữa.
Những xác ch/et này đột ngột tách ra, từ thất khiếu của chúng bốc ra những luồng khói xanh như sương mù.
Chỉ trong chớp mắt, những thi thể này nổ tung thành vô số mảnh, thi độc màu xanh lá bao trùm toàn bộ Thúy Hồng Lâu.
Một người mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện trong Thúy Hồng Lâu.
Khinh công của hắn ta cực kỳ tốt, hẳn là tốt nhất trong những người mà ta từng gặp, hắn mang ta ra khỏi Túy Hồng Lâu.
Người kia không chỉ đưa ta rời khỏi Thúy Hồng Lâu mà còn đưa ta một tờ giấy, trên đó ghi dòng chữ:
"Mười năm trước, Yên Hoa Hạng.”
Vào giờ khắc này, tuy đã phụ trách công việc của Đại Đường Dị Văn Tư nhiều năm nhưng trong đầu ta vẫn chỉ có sự mơ hồ.
Dường như mọi manh mối đều liên quan đến vụ án Yên Hoa Hạng mười năm trước.
Người muốn gi/et ta mang theo nhân quả trong suốt mười năm, người cứu ta lại cũng mang mười năm nhân quả ấy.
Trong lúc nhất thời, ta thậm chí còn không biết “mười năm trước, Yên Hoa Hạng” đến cùng là muốn biểu thị hàm ý gì.
Xem ra, nội dung trong tờ giấy này có vấn đề, hoặc chăng là nó không hề đơn giản như ta đã nghĩ...
4.
Sau khi rời khỏi Thúy Hồng Lâu, ta cưỡi ngựa, khởi hành tới Giang Nam.
Trong thiên hạ chỉ có chín viên ngọc mắt phượng, chúng liên kết chặt chẽ với nhau.
Vào lúc này, viên ngọc mắt phượng đang sáng lên dưới ánh trăng, ánh sáng trên đó hướng thẳng về phía Ba Thục.
Viên ngọc mắt phượng ở đó cũng toả ra ánh sáng mờ nhạt, như cảm ứng được với viên ngọc mắt phượng trên tay ta.
Ta cưỡi ngựa ba ngày mới đến Ba Thục.
Đó là một tháp chuông khổng lồ, trên tháp chuông có ba chữ lớn: Trích Tinh Lâu!
Tương truyền, giới giang hồ Đại Đường có ba địa danh bí ẩn, lần lượt là Đại Nhật Sơn Trang, Hàn Nguyệt Cốc và Trích Tinh Lâu.
Viên ngọc mắt phượng nằm trên tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu, che giấu tất cả ánh sáng vốn có của nó, khiến cho người ta nhìn vào không hề nhận ra nó là một bảo vật.
Nhưng mà, người trong thiên hạ dù dũng cảm, liều lĩnh đến mức nào, vẫn rất ít người dám đến nơi đây.
Từ trước đến nay, chỉ có một vài người có thể rời khỏi Trích Tinh Lâu một cách bình an vô sự.
Không phải vì nó nguy hiểm, mà là vì Trích Tinh Lâu được xây dựng từ đời đầu tiên của gia tộc họ Mặc, bên trong có rất nhiều cơ quan.
Trải qua hàng nghìn năm, gần như mọi cơ quan của Mặc gia trong Trích Tinh Lâu đã thay đổi hết, một khi bước vào sẽ rất dễ bị lạc.
Chủ nhân của Trích Tinh Lâu, trưởng lão nhà họ Mặc, Mặc lâu chủ đang đứng trước cửa Trích Tinh Lâu đợi ta:
"Từ lâu ta đã biết, Lý Bạch tiểu thư nhất định sẽ đến nơi này, xin người cứ tự nhiên."
Đại trưởng lão nhà họ Mặc kể rằng, không hiểu sao, cách đây vài ngày viên ngọc mắt phượng lại xuất hiện trên tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu.
Tầng đó, đến cả người nhà họ Mặc cũng không thể bước vào, có chăng chỉ có những kẻ liều mạng, vì muốn tìm viên ngọc mắt phượng mà kẹt đến ch/et tại đó.
Có chín khúc quanh, mười tám lối rẽ trong Trích Tinh Lâu, mỗi tầng lại có những cơ quan khác nhau, sử dụng các nguyên tắc hoạt động khác nhau.
Mặc gia chủ không ngăn cản, thậm chí còn chỉ cho ta mọi cách để vượt qua chín tầng đầu tiên.
Tầng thứ mười của Trích Tinh Lâu được tạo ra bởi tổ tiên của Mặc gia, ấy chính là tâm huyết cả đời của họ.
Nhưng mà, phương pháp phá giải đã thất lạc trong chiến tranh.
Rất nhiều năm qua, không một ai bước lên tầng mười của Trích Tinh Lâu cả.
Vì thế, không ai biết vị hiệp khách kia đã đặt viên ngọc mắt phượng lên tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu thế nào.
Tầng mười của Trích Tinh Lâu là một bức tường không có bất kỳ đặc điểm khác biệt nào, như thể đột ngột xuất hiện trong Trích Tinh Lâu vậy.
Bức tường không khắc chữ kia ít nhất phải nặng một vạn cân, căn bản không thể phá huỷ được.
Trưởng lão Mặc gia cho biết, bức tường không chữ này là một kiệt tác của Mặc gia, nó còn một cái tên khác là Phong Bích.
Khi bước tới gần bức tường, sẽ có thể nghe thấy tiếng gió phát ra từ bên trong, điều này cực kì quái dị.
Dưới ánh trăng, Phong Bích sẽ phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt, trông giống như một viên ngọc phỉ thúy chưa được khai thác…
Ta nhấc Thanh Liên Kiếm lên, ra hiệu cho đại trưởng lão Mặc gia.
Dường như ông ta không đánh giá cao chuyện này, bởi lẽ hàng ngàn năm qua, chưa một ai có thể dùng vũ lực phá được bức tường này.
Quả nhiên, Thanh Liên Kiếm sắc bén là thế, nhưng vẫn không thể để lại bất kỳ vết tích nào trên tường Phong Bích.
Thế nhưng, nhát kiếm này khiến ta cảm thấy có điều gì đó khác biệt.
Nhìn vào bức tường đá, lẽ ra phải có một lực phản mạnh mẽ, nhưng Phong Bích lại hấp thụ hơn một nửa lực đạo của ta.
Lúc này, ta chợt hiểu ra bức tường trước mặt mình rốt cuộc là gì.
Đại trưởng lão Mặc gia nhìn ta, quay người lại, trong giọng nói ẩn chứa sự nghi ngờ:
“Lý tiểu thư định bỏ cuộc sao?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu:
"Đi theo ta, ta đưa ngài lên tầng trên cùng."
Mọi người càng thêm bối rối, muốn lên tầng trên cùng nhưng lại đi xuống tầng dưới?
Đây là ý gì?
Nhưng điều họ không biết là vị tổ tiên vĩ đại của Mặc gia đã lợi dụng tâm lý này của họ…
Quả nhiên, khi xuống đến tầng dưới cùng, có một bức tượng Bồ Tát Địa Tạng nằm phía trước một bức tường.
Vị này từng có một câu nói nổi tiếng:
“Trừ khi địa ngục trống rỗng, bằng không ta thề không bao giờ thành Phật.”
Nhưng nếu bức tượng này được đặt trong Trích Tinh Lâu thì mọi chuyện đơn giản rồi - muốn lên Cửu Thiên, vậy phải xuống Cửu Âm...