Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Đại bàng tung cánh
  3. Chương 1: Phần 1
Trước /3 Sau

[Zhihu] Đại bàng tung cánh

Chương 1: Phần 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Một ngày sau khi có kết quả thi đại học, tôi được đưa về nhà họ Tống vì được đề tên trên bảng vàng.

Mẹ ôm tôi trước mặt giới truyền thông, anh trai đứng một bên cũng mỉm cười nhìn tôi chăm chú.

Cho đến khi cửa chính biệt thự Tống gia đóng lại, truyền thông tản đi, mẹ lập tức thu hồi nụ cười, bỏ tôi lại vội vàng đi vào cửa chính.

Anh trai cũng nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ mặt khinh thường, chế nhạo rồi theo sát bước chân của mẹ tôi.

Tôi biết họ đang muốn an ủi cô thiên kim giả đang khóc thầm trong phòng.

Chỉ còn cha đứng bên cạnh tôi, thăm dò tôi: "Thanh Ngô, bọn họ như vậy, con sẽ không để ý chứ?"

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua cha đang đứng bên cạnh, thành thật nói: "Quả thật có một chút, nhưng dù sao cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm, con có thể hiểu được mẹ và anh trai."

Cha thấy tôi không nói dối, hài lòng gật đầu, dẫn tôi vào cửa.

Sau bao phiền muộn, trời cũng đã xế chiều, cha và anh trai tôi đến công ty họp, mẹ tôi đang bận uống trà với các quý bà, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại tôi và cô thiên kim giả Tống Phương Ý.

Tôi ngồi trên sô pha trong phòng khách gọi điện thoại trao đổi với giáo viên phòng chiêu sinh, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tống Phương Ý đứng ở lầu hai, cao cao tại thượng nhìn xuống tôi.

Tôi cười dựa vào sô pha, nói với đầu dây bên kia: "Vậy phiền ngài đưa thư thông báo trúng tuyển đến Tống gia, tôi sẽ bảo quản gia mở cửa."

Nói xong, khóe miệng tôi nhếch lên, giương mắt nhìn về phía Tống Phương Ý cảm xúc khó lường.

Tống Phương Ý cắn răng, vừa xuống lầu vừa châm chọc nói: "Không nghĩ tới mày còn chưa chet, quả nhiên súc sinh đều có sức sống mãnh liệt."

Tôi ngồi ở trên sô pha chống đầu, cũng cười đáp lại: "Tôi đương nhiên không chet, tôi không chỉ không chet, mà trong những ngày tới tôi còn sẽ khiến cuộc sống của cô ở nhà họ Tống còn tệ hơn cả cái chet."

Tính tình Tống Phương Ý cũng không ôn hòa hữu lễ như mặt ngoài, tôi khiêu khích cô ta, cô ta lập tức nổ tung như pháo hoa.

Tống Phương Ý tiến lên, một tay túm lấy tóc của tôi, cắn răng nói: "Tống Thanh Ngô tao nói cho mày biết, đem những thứ mày định làm ch ô n vào bụng đi, bằng không tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

Nhưng tôi không nghĩ vậy , tôi dùng tay trái véo Tống Phương Ý, yêu cầu cô ta buông tay đang nắm tóc tôi ra, tay phải thì nắm lấy cánh tay cô ta, đè cô ta xuống bàn cà phê.

Tống Phương Ý cố gắng vùng vẫy nhưng tôi chỉ đơn giản là tóm lấy cô ta, sau đó vuốt tóc và tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô ta.

Tôi dùng lực rất khéo léo, cái tát vừa đau vừa vang, mặt Tống Phương Y lập tức sưng lên, tôi chậm rãi nhéo cằm cô ta, cười nói:

“Mày nghĩ mày là ai? Dám nói chuyện với tao như vậy."

"Tao nói cho mày biết, tao bây giờ là thủ khoa đại học chạm tay có thể bỏng ở Bắc Kinh, mà mày chẳng qua chỉ là một đứa thi trượt môn văn hoá, phải dựa vào mối quan hệ của cha mẹ để ở lại."

“Ở trường mày bắt nạt người khác, khiến nữ sinh đó uất ức nh ả y lầu, còn dám uy hiếp bảo tao câm miệng sao?”

"Đừng tưởng rằng Tống gia sẽ bảo vệ mày, mẹ hẳn là còn chưa biết mày đã sớm biết thân thế của mình, còn cầm tiền Tống gia đem cho mẹ ruột?"

Nhìn đồng tử Tống Phương Ý trong nháy mắt thu nhỏ lại, tôi hài lòng nở nụ cười, lập tức buông tay đang nắm tóc cô ta ra, một lần nữa dựa vào sô pha.

“Cảm ơn cô đã cố gắng thi vào trung học, để có thể cùng học với tôi.”

“Cũng cảm ơn tôi vì đã sớm biết mình là thiên kim Tống gia, bởi vậy nên đã đặc biệt chú ý đến cô, một kẻ đê tiện làm chim cu chiếm tổ chim khách.”

Nhìn cô ta cố gắng chống đỡ thân thể mình, tôi nhấc chân lên, chống đầu cười nói: "Tôi có văn bản và video chứng cứ bắt nạt, và trợ cấp cho mẹ ruột của cô."

"Nhưng đừng vọng tưởng giet người thì vẫn có thể sống tự tại, dù sao bây giờ tôi cũng là thủ khoa thi đại học được vạn người chú ý."

Nói xong, tôi cầm lấy chìa khóa phòng trên bàn, đẩy Tống Phương Ý đang chặn đường ra, lên lầu hai.

2.

Tống Phương Ý bị tôi uy hiếp, căn bản không dám đến trước mặt cha mẹ cáo trạng, chỉ nói sau khi mình tắm rửa xong chân trượt ngã sấp xuống, mặt bị thương.

Mà đêm nay Tống gia đặc biệt mở yến hội cho tôi.

Vốn Tống Phương Ý còn muốn thừa dịp này khiến tôi bị bẽ mặt, nhưng hiện tại đã bị tôi đánh đến mặt sưng thành đầu heo, đương nhiên lựa chọn bỏ cuộc.

Nhưng anh trai tôi, người lẽ ra phải dẫn tôi đi nhận diện người khác, lại thờ ơ đứng sang một bên, rõ ràng là muốn xem trò cười của tôi.

Dưới ánh đèn ấm áp sáng ngời của phòng tiệc, anh trai hơi khom lưng, ghé vào bên tai tôi thấp giọng nói: "Không nên vọng tưởng tôi sẽ giúp cô, Lục Thanh Ngô."

Tôi hơi ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú bất cần đời của người đối diện, tự tiếu phi tiếu: "Anh trai à, trong đầu anh đều là bong bóng sao? Lại vì dục vọng cá nhân mà bỏ mặc tôi đi chiến đấu với người Tống gia một mình sao?"

“Trong đầu nhiều bong bóng như vậy, chờ yến hội kết thúc bảo quản gia mua cho anh thêm nhiều bong bóng nữa.”

“Đừng nói nữa, tôi sợ anh vừa mở miệng sẽ sùi bọt mép như cá.”

Nói xong, tôi bỏ lại anh trai đang giận đến nhíu mày, cười nghênh đón Lý gia tiểu thư đi tới.

Trước khi lên sân khấu tôi nhìn lướt qua dưới đài, những thiếu gia tiểu thư kia trên cơ bản đều là bạn học cấp ba của tôi.

Không uổng công tôi liều mạng học tập, thi vào lớp tốt nhất của trường trung học trọng điểm Bắc Kinh. Tuy rằng tôi cũng không phải xuất thân hào môn, nhưng thành tích học tập xuất sắc và khả năng học hỏi ngay lập tức của tôi đã khiến tôi được nhiều người ngưỡng mộ.

Huống chi mọi người đều biết tôi xuất thân từ cô nhi viện, đối nhân xử thế lại rất hào phóng, bởi vậy cho dù là các thiếu gia tiểu thư cay nghiệt cũng sẽ không làm khó dễ tôi quá mức.

Lý Nguyệt Nguyệt kéo tay tôi đánh giá từ trên xuống dưới một phen, hài lòng gật đầu: "Tôi biết cô thông minh xinh đẹp như vậy, nhất định là con cháu của gia tộc nào đó, không ngờ quả nhiên đã bị tôi đoán trúng."

Thiếu gia họ Vương ở một bên cũng đáp lời: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, cô xem Thanh Ngô làm bài tập kinh tế học, nhanh chuẩn độc như vậy, vừa nhìn đã biết là kế thừa gien của chú Tống!"

Tôi trêu chọc vài câu, các thiếu gia tiểu thư vây quanh tôi đều cười ha ha. Ánh mắt của tôi liếc qua anh trai đứng trong góc, không bỏ lỡ sự bối rối và nghi ngờ trong mắt anh ta.

Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, nhưng vẫn không bộc lộ cảm xúc chuyển đề tài khác, rồi bắt đầu nói chuyện với các thiếu gia và tiểu thư.

Cha mẹ Tống cuối cùng mới đi tới phòng khách yến tiệc của vãn bối, nhìn thấy tôi được bao quanh bởi các tiểu thư thiếu gia nhà danh giá, giao tiếp với bạn bè một cách duyên dáng, trong mắt cha tôi lóe lên sự ngưỡng mộ, mẹ tôi hơi do dự, nhưng bà vẫn rất ấn tượng.

Dù sao thiên kim giả Tống Phương Ý không chỉ một lần phàn nàn với cha mẹ, nói những thiếu gia tiểu thư này không thích cô ta, lần nào cũng trêu chọc cô ta, thậm chí còn yêu cầu cha mẹ cô đứng ra bảo vệ cô ta.

Nhưng chuyện giữa bọn nhỏ cha mẹ không tiện nhúng tay, bởi vậy mỗi lần tiệc tối qua đi Tống Phương Ý đều chạy đến phàn nàn. Tiệc tối kết thúc, tôi và anh trai đại diện Tống gia đứng ở cửa tiễn khách.

Gió đêm Bắc Kinh không tính là mát mẻ, lại thổi bay tóc của tôi, lộ ra trang sức có giá trị xa xỉ.

Thiếu nữ mười tám tuổi đoan trang tao nhã, trên người đeo đầy châu báu ngọc bích, thoạt nhìn không giống như đã sống trong trại trẻ mồ côi hơn mười năm mà giống một tiểu thư giàu có được giáo dục để làm người thừa kế từ khi còn nhỏ.

Các vị khách thấy dáng vẻ đoan trang của tôi, đều khen tôi và cha tôi có gen tốt, cho dù là một đứa nhỏ lớn lên ở khu ổ chuột vẫn ưu tú như thế.

Cha mẹ được khen, mặt mày hồng hào, ánh mắt nhìn về phía tôi đều mang theo chút ân cần.

Chỉ có anh trai đứng ở bên cạnh tôi trầm mặc ít nói, không hề có chút nghị lực nào để tranh cãi với tôi như trước bữa tiệc.

Chờ khách khứa tan hết, cha mẹ cũng vào nhà, anh ta mới chần chừ nói: "Cô...... thật sự là Lục Thanh Ngô sao?"

Tôi vốn đã chuẩn bị vào cửa, nghe vậy xoay người, vẻ mặt kinh ngạc: "Tôi đương nhiên là Lục Thanh Ngô, có huyết mạch Tống gia, cùng cha cùng mẹ với anh — Lục Thanh Ngô."

Nhìn anh ta vẫn còn muốn nói gì, lại bị tôi giơ tay ngăn lại: "Tôi biết Tống Phương Ý ở trước mặt anh nói xấu tôi không ít. Cô ta ở trường học nói tôi trộm đồ, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, một con đ i ế m trà xanh, còn coi tiền như mạng, mọi người đối với tôi tránh không kịp."

“Nhưng hôm nay anh cũng nhìn thấy, các thiếu gia tiểu thư cùng lớp với tôi đều vây quanh bên người tôi.”

“Anh rất quen thuộc với họ, họ đều là con nhà danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã quen biết rất nhiều người, nhưng tại sao họ lại không muốn nói chuyện với Tống Phương Ý mà lại nguyện ý thân thiết với tôi?"

“Anh à, có lẽ anh chưa nhìn thấu được ý đồ của Tống Phương Ý, cũng không nên nghe lời cô ta nói.”

"Nơi này thật sự rất nóng, tôi đi vào trước."

Nói xong tôi nhấc váy lên, cùng với người giúp việc đanh chờ ở cửa lên lầu, để lại anh tôi một mình.

Giày cao gót không tiện lên lầu, nên tôi nắm lấy cánh tay của người giúp việc, bộ đồng phục ngắn tay của người làm nhà họ Tống khiến tôi không thể bỏ lỡ cánh tay đầy sẹo của cô ấy.

Tôi hỏi cô ấy vết thương này từ đâu tới, cô ấy rũ mắt xuống, lúng túng nói:

“Là lúc tôi đeo khuyên tai cho nhị tiểu thư làm đau cô ấy, nên cô ấy lấy d a o ăn rạch.”

Nhìn vết sẹo dữ tợn trên cánh tay nữ giúp việc, tôi khẽ nhướng mày: "Cô đã nói với cha và mẹ chưa?"

Cô ấy lắc đầu, giọng nói hơi nức nở: "Nhị tiểu thư nói nếu tôi tố cáo, cô ấy sẽ sa thải tôi."

Người giúp việc thấy tôi im lặng không lên tiếng, giữa lông mày có vài phần lo lắng, muốn nói lại thôi.

Tôi tự mình trở về phòng, mỉm cười đuổi cô ấy đi.

3.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy muộn, đợi đến lúc xuống lầu mẹ tôi và giáo viên phòng chiêu sinh đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, thấy tôi xuống lầu, giáo viên phòng chiêu sinh mỉm cười nói đùa với mẹ: "Tống phu nhân thật sự biết sinh dưỡng, sinh ra hai đứa con đều ưu tú vô cùng."

Tôi mỉm cười chào hỏi cô giáo, lại ngồi bên cạnh cô ấy theo lời chào hỏi của mẹ.

Giáo viên phòng chiêu sinh cầm sổ tay tuyên truyền của trường và hỏi: "Thanh Ngô muốn học chuyên ngành gì vậy? Đại học Kinh Thành cho dù là học viện văn hóa hay học viện nghệ thuật đều rất nổi danh."

Tôi nhìn thoáng qua mẹ đang thảnh thơi uống trà ở một bên, mỉm cười nói:

“Con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, loại chuyện này cứ để cho mẹ con quyết định.”

Nhà hài môn luôn coi trọng lợi ích không trọng tình thân, huống chi tôi mới đến, không thể bộc lộ dã tâm của mình khi cha mẹ chưa tỏ thái độ.

Mẹ mỉm cười nhìn tôi một cái, làm như vô tình nói: "Anh trai con học tài chính đại học Kinh Thành, cả ngày cũng không có bạn, không bằng con đến học cùng nó đi."

Giáo viên phòng chiêu sinh rất có mắt nhìn, nghe mẹ tôi nói như thế, lấy ra một quyển sổ tay khác giới thiệu: "Tài chính học đại học Kinh Thành thuộc về học viện quản lý Quang Hoa, bao gồm thiết lập tài chính học, kế toán học và marketing.”

“Thanh Ngô, con có cảm thấy hứng thú với ngành nào không?”

Tôi nhìn vào mẹ, khiêm tốn nói: "Con không có bản lĩnh như anh trai, học kế toán cũng tốt.”

Mẹ tôi hài lòng gật gật đầu, lại cùng giáo viên phòng tuyển sinh nói chuyện thêm hai ba câu, sau đó tự mình tiễn cô ấy ra cửa. Sau khi chào mẹ xong, tôi quay người đi vào phòng hoa.

Cho đến tối qua, người giúp việc cũng không đến cắm hoa vào bình trong phòng tôi, nhưng hôm nay tôi phải tiếp đãi các vị khách quý nên tôi phải tự mình làm.

Kết quả khi tôi mở cửa phòng hoa ra, liền thấy Tống Phương Ý bên kia vẻ mặt không tốt ngồi ở trên ghế nhìn tôi.

Tôi mỉm cười nhìn cô ta, tựa tiếu phi tiếu: "Xem ra cô vẫn còn sống rất tốt, lại còn dám ở trước mặt tôi nhảy nhót.”

Tống Phương Ý cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: "Không nghĩ tới mày cũng rất thông minh, lại có thể thuyết phục mẹ cho mày học quản lý."

Tống Phương Ý bởi vì thành tích quá kém, ở trong nước thi tốt nghiệp trung học khiến cho gia tộc xấu hổ, cho nên bị mẹ đưa đến Ý học nghệ thuật.

Nhưng sản nghiệp của Tống gia chủ yếu tập trung ở các lĩnh vực khoa học kỹ thuật và sáng tạo, căn bản bắn đại bác cũng không với tới được những thứ mà Tống Phương Ý muốn học.

Tôi cười khẽ một tiếng, tựa vào khung cửa phòng hoa: "Cô sẽ không thật sự cho rằng, chỉ dựa vào sự yêu thương của mẹ, với đầu óc trống rỗng của cô sẽ có thể dễ dàng đạt được quyền quản lý Tống thị chứ?"

“Khi cô lớn lên như một công chúa nhỏ không biết gì về thế giới, giá trị của cô đã được cha mẹ quyết định. "

“Cô chính là công cụ liên hôn của Tống thị, sau này gả làm vợ người ta, Tống thị và cô nửa xu quan hệ cũng không có.”

Nhìn khuôn mặt càng ngày càng đen của Tống Phương Ý, nụ cười của tôi càng sâu hơn:" Nhưng tôi và cô không giống nhau. Khi tôi ở cô nhi viện biết được tôi là con gái Tống gia, tôi liền hạ quyết tâm nhất định phải cùng anh trai làm người quản lý Tống thị."

Nói xong, tôi nhìn về phía nữ giúp việc phía sau Tống Phương Ý: "Còn nữa, diễn xuất chó của cô quá kém, tôi thậm chí còn chưa thăm dò, cô ta đã tiết lộ hết bí mật rồi.”

Ở phòng tiệc tôi đã thấy Tống gia thường dùng dao ăn, hình dạng vết dao cùng vết thương của người giúp việc không giống nhau.

Vết thương kia chẳng qua chỉ là do d ao c ắt giấy bình thường gây ra mà thôi.

"Lần sau lúc gạt tôi, nhớ diễn kịch cho giống." Nói xong, tôi bỏ lại Tống Phương Ý đang nổi nóng, tự mình trở về phòng.

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chư Thiên Tối Ngưu Sư Thúc Tổ

Copyright © 2022 - MTruyện.net