Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Đại bàng tung cánh
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /3 Sau

[Zhihu] Đại bàng tung cánh

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

4.

Tháng chín, tôi và Tống Phương Ý bắt đầu đi học, Tống Phương Ý còn muốn phản nghịch, trước khi khai giảng cô ta làm nũng với mẹ, nói muốn đổi chuyên ngành sang học tài chính.

Nhưng mẹ chỉ cười và nói câu từ chối. Tống Phương Ý làm thiên kim giả, ở Tống gia hưởng thụ cuộc sống công chúa mười mấy năm, kết quả lại phát hiện mình ở Tống gia không hề có tiếng nói.

Mà anh trai lại ngoài dự liệu không nói giúp Tống Phương Ý, chỉ im lặng ngồi ở trên bàn ăn ăn phần của mình.

Anh ta cũng biết trình độ năng lực của Tống Phương Ý, sau khi học nghệ thuật mở một phòng tranh là đủ rồi, thân là công cụ liên hôn, cô ta không cần phải can thiệp quá nhiều vào công việc của gia tộc.

Bản thân Tống Phương Ý cũng không dám gây chuyện nữa, chỉ có thể nén giận đến Ý du học. Mà tôi và anh trai cùng đến đại học Bắc Kinh báo danh.

Anh trai thay đổi thái độ khinh thường lúc trước, vô cùng kiên nhẫn dẫn tôi đi dạo sân trường.

Dù sao tất cả mọi người đều là người thông minh, nếu mẹ cho phép tôi lựa chọn ngành kế toán học, chính là ngầm thừa nhận tương lai tôi sẽ đến Tống thị làm việc.

Mà anh trai cũng không phải kẻ ngốc, sau khi tôi thẳng thắn nói chuyện vào đêm đó, anh ta cũng đã điều tra mọi chuyện trước đây của tôi.

Thay vì cùng với một công cụ liên hôn miệng đầy lời nói dối kết thù với tôi, vậy chi bằng bắt tay giảng hòa với tôi.

Dù sao tôi mới là em gái ruột của anh ta, tương lai sẽ cùng anh ta kế thừa quyền lực của Tống thị.

Khi đi ngang qua câu lạc bộ tuyển thành viên mới, tôi nhìn lên tấm biểu ngữ rồi bước nhanh về phía câu lạc bộ gốm sứ.

Người phụ trách tuyển thành viên mới là đàn chị hồi trung học của tôi, tôi cười bắt chuyện với chị ấy hai câu, lập tức điền đơn xin vào câu lạc bộ. Anh trai đứng ở một bên sắc mặt phức tạp nhưng vẫn kiên nhẫn chờ tôi ký tên.

Chờ tôi ký xong, anh ta mới lên tiếng: "Không nghĩ tới em lại thích loại chuyện này."

Tôi cười gật gật đầu, vừa đi vừa nói: "Khi còn bé ở cô nhi viện, viện trưởng không thích tôi, nên đã thay đổi luật không cho tôi ăn cơm.

Bên cạnh cô nhi viện là một lão gia gia mở tiệm gốm, ông ấy đau lòng tôi, cho nên mỗi lần đều lén cho tôi chút đồ ăn."

Thấy anh trai mím môi không nói một lời. Tôi biết anh ta đang nghĩ gì. Nếu như nhớ không lầm, Tống gia từ sau khi sinh con gái sự nghiệp bay vút lên trời, ăn tiền lãi từ Internet, rồi nhanh chóng trở thành một gia đình giàu có ở Bắc Kinh.

Trong khi tôi — em gái ruột của anh ta ở cô nhi viện chịu đói chịu lạnh, hàng giả Tống Phương Ý lại hưởng thụ vinh hoa phú quý thuộc về tôi.

Trong mắt tôi hiện lên một nụ cười, tôi chỉ muốn lợi dụng sự đồng tình của anh trai để kéo gần khoảng cách với anh ta. Mà sở dĩ tôi vào câu lạc bộ gốm, cũng chính là vì anh trai là chủ tịch của câu lạc bộ này.

Tôi đến cuối cùng chỉ muốn hợp tác cùng anh trai, cho nên không cần phải làm cho mối quan hệ trở nên cứng nhắc như vậy.

Có thể là bởi vì cảm thấy áy náy với tôi, anh trai kiên nhẫn dẫn tôi đi dạo toàn bộ trường học, còn giới thiệu với tôi mấy phú nhị đại bình thường chơi thân với anh ta.

Dưới sự ngầm thừa nhận của anh trai, các phú nhị đại đều biết tôi là người thừa kế tương lai, ai nấy đều quen gọi tôi là em gái.

Tôi cũng thể hiện thái độ giao tiếp như với các thiếu gia tiểu thư ở trường trung học, nhanh chóng làm quen với bọn họ.

5.

Bởi vì tôi thiên phú thông minh, cho dù ở cô nhi viện không được hưởng thụ tài nguyên giáo dục chất lượng tốt, cũng có thể dựa vào năng lực học tập siêu phàm của mình ở Bắc Kinh mở ra một tương lai tươi sáng.

Vì không biết khiêu vũ hay cưỡi ngựa nên tôi đã xin mẹ thuê một giáo viên đặc biệt để dạy, chỉ trong vài tháng tôi đã biết hết mọi kỹ năng mà các thiếu gia tiểu thư nhà danh giá đều biết.

Cha mẹ thấy tôi chăm chỉ như thế càng khen ngợi tôi nhiều hơn, ngay cả anh trai cũng khuyên tôi nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để bản thân kiệt sức.

Tôi mỉm cười cảm ơn ý tốt của anh trai, lại càng cố gắng học tập. Đối với tôi mà nói, ưu thế này, tôi muốn hoàn toàn thay thế Tống Phương Ý trước khi cô ta trở về.

Cho dù Tống Phương Ý có bản lĩnh lớn tới đâu đi nữa, cũng không có biện pháp bay từ Ý về mỗi tuần để duy trì các mối quan hệ, bởi vậy chờ đến tháng 12 sau khi cô ta về nước, mới hoảng sợ phát hiện tôi đã hoàn toàn quen thuộc với giai cấp thượng lưu ở Bắc Kinh, nói cách khác Tống Phương Ý đã "bị trộm nhà".

Ở trên bàn ăn, cô ta còn chưa kịp làm nũng với mẹ đã bị lời mẹ nói ghim vào chỗ ngồi: "Mẹ nghe nói con đã trượt một số môn ở trường trong học kỳ này.”

Tôi ngồi ngay ngắn, tư thái ưu nhã cầm lấy thìa ở trong bát chậm rãi quấy, sự vui sướng trong mắt khi người gặp họa không thể dừng được.

Bạn thân cấp ba của tôi học cùng cô ta ở Fomei, cậu ấy đã sớm phàn nàn với tôi rằng Tống Phương Ý ngày nào cũng đi bar, bài tập của giáo viên cũng không làm, trong kỳ thi cô ta còn muốn tìm một người thi thế mình, thiếu chút nữa bị tố cáo sau đó chỉ đành phải cắn răng đi thi, kết quả cuối cùng đương nhiên là không tốt.

Nụ cười trên mặt mẹ tôi không thay đổi, nhưng lời nói ra lại làm cho Tống Phương Ý không rét mà run: "Ý Ý, con cũng biết con không phải thiên kim nhà Tống gia. Nhiều năm như vậy con ở Tống gia chưa từng chịu khổ, học phí ở Fomei cũng không phải thứ gia đình con có thể trả nổi.”

“Tống gia đã cố gắng hết sức để hỗ trợ cho con học đại học, con cũng không thể ở bên ngoài làm mất mặt Tống gia.”

Nhìn vẻ mặt khó tin của Tống Phương Ý, trong mắt tôi hiện lên một tia châm chọc, nhưng tôi chỉ cúi đầu uống canh.

Tống Phương Ý đánh giá quá cao địa vị của cô ta trong lòng cha mẹ Tống, cô ta cho rằng mình là thiên kim tiểu thư của Tống gia, lại không biết rằng cô ta không có quan hệ huyết thống với Tống gia, cùng lắm chỉ là công cụ liên hôn đối ngoại của Tống gia, không có cô ta Tống gia chỉ như đánh mất một quân cờ mà thôi.

Nếu không có năng lực trong giới hào môn này, thì chỉ có thể làm cá mặc cho người ta xẻ thịt. Khó khăn lắm mới ăn cơm xong, Tống Phương Ý quay người đi lên lầu vào phòng ngủ với đôi mắt đẫm lệ.

Người Tống gia không ai muốn đi an ủi cô ta, đều ngồi trong phòng khách uống trà.

Cha Tống nhìn thoáng qua thư mời trợ lý gửi tới, thuận miệng dặn dò anh trai: "Chiều mai sẽ có buổi triển lãm, ta không có thời gian tham gia, con hãy đi cùng Thanh Ngô.”

Anh trai gật đầu rồi nói đùa với bố: "Vậy con tham gia xong sẽ báo cáo lại, cha nhất định phải xem đó."

Cha tôi nhướng mày: "Bản báo cáo anh viết khiến tôi buồn ngủ, còn không tốt bằng Thanh Ngô viết. Hãy nhờ Thanh Ngô viết giúp anh. "

Tôi nghe vậy lập tức lắc đầu: “Cha ơi, sao cha con hai người đánh nhau lại lan sang con luôn vậy? Con mới không làm đâu.”

Tôi nói đùa hai câu khiến cha bật cười, tạo không khí gia đình hòa thuận. Mẹ cũng cười xen vào: "Lần này thành tích cuối kỳ của Thanh Ngô cũng không tệ lắm đâu. Tuần sau mẹ sẽ đi Hồng Kông tham gia hội đấu giá, con có thích gì cứ nói cho mẹ biết."

Tôi cười dựa vào trên người mẹ làm nũng: "Vẫn là mẹ đối tốt với con, không giống cha và anh trai chỉ biết chèn ép con."

Uống trà xong, cha bị bạn tốt gọi đi câu cá, mẹ thì đến Lý gia cùng các phu nhân khác chơi mạt chược.

6.

Tôi lên lầu thay quần áo, lúc xuống lầu thấy Tống Phương Ý sắc mặt không tốt đang ngồi trong phòng khách.

Thấy tôi đi xuống, cô ta nổi giận đùng đùng: "Người hầu gái trước kia của tôi sao lại không thấy đâu, có phải cô làm không?"

Tôi nhướng mày, khóe miệng lại cười nói: "Cô hầu gái kia trộm bông tai của tôi đi bán, mẹ đuổi cô ta đi rồi."

"Anh trai của nữ giúp việc, đầu bếp trưởng phụ trách ăn uống hàng ngày của chúng ta cũng đã thay đổi, chẳng lẽ lúc em gái ăn cơm không chú ý tới sao?"

Tôi dường như nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, em gái đi Ý mấy tháng, đương nhiên xa lạ với gia đình rồi.”

Nhìn thấy tôi hành động như chủ nhân, Tống Phương Ý cuối cùng mất bình tĩnh, chỉ vào tôi và hét lên: "Tống Thanh Ngô, mày là đồ khốn nạn, mày dựa vào cái gì mà cướp đồ của tao!"

Vừa nói, cô ta vừa đứng dậy và cố nắm lấy tóc tôi, nhưng tôi kịp hất ra khiến cô ta ngã xuống sofa.

Tôi thuận thế giẫm lên bụng cô ta, sau khi từ từ vén tóc cô ta lên, tôi cúi xuống tát cô ta vài cái thật mạnh.

Tống Phương Ý bị tôi tát phải che mặt ngồi ở trên sofa, tôi túm tóc cô ta lên, bắt cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi nở nụ cười nói: "Tống Phương Ý, có phải cô đã quên thân phận của mình rồi hay không?"

"Cái gì gọi là 『 cướp đồ của cô 』 ? Tôi mới là đứa con gái do mẹ sinh ra, là thiên kim chân chính của Tống gia! Cô chỉ là kẻ giả mạo muốn chiếm tổ chim khách, mà còn dám khiêu khích tôi?”

Nhìn Tống Phương Ý vẻ mặt hận ý nhìn tôi, nụ cười của tôi càng sâu hơn: "Lúc lên trung học cô đã biết thân phận của tôi, nên đã sai bọn côn đồ cùng lớp đánh tôi trong nhà vệ sinh và muốn tôi phải nghỉ học. Hiện tại tôi trả lại cho cô những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng hồi đó, không quá đáng chứ? "

Nói xong, tôi một cước đá vào bụng Tống Phương Ý, cô ta rên rỉ một tiếng, trượt từ sofa xuống sàn.

Cô ta khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy anh trai đứng ở cửa bếp giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Anh trai, Tống Thanh Ngô điên rồi! Đến cứu em với!”

Tôi cũng mỉm cười nhìn về phía anh trai, anh trai cầm ly nước đi ngang qua tôi lên lầu hai mà không thèm chớp mắt.

Tống Phương Ý khó có thể tin, lần nữa gọi anh ta: "Anh trai? Anh không nghe thấy sao? Tống Thanh Ngô đánh em!"

Anh trai cuối cùng cũng quay đầu lại, dặn dò tôi: "Nhớ kỹ đừng gây ra tai nạn chet người."

Tôi cười gật đầu, lập tức cầm lấy gậy golf đặt ở bên cạnh đánh vào người Tống Phương Ý. Tống Phương Ý bị đánh gục trên mặt đất, không rên một tiếng.

Lúc trước tôi và Tống Phương Ý học cùng một trường trung học, cô ta đã biết tôi là thiên kim thật sự của Tống gia, vì muốn diệt trừ hậu hoạ nên gây sự với tôi khắp nơi.

Cô ta có tiền và có đủ khả năng để thuê một tên côn đồ, cô ta đã để tên côn đồ phục kích tôi trên đường về nhà và đánh tôi cho đến khi tôi đau đớn khắp người.

Tôi học giỏi, cô ta liền bịa đặt tôi gian lận, ngủ với giáo viên và dựa vào thân x á c để đổi lấy điểm. Chính cô ta không theo đuổi được lớp trưởng có thành tích xuất sắc, liền nói với các chị em tôi là con đ i ế m trà xanh, một chân đạp hai thuyền bám lấy lớp trưởng không buông.

Tôi vô cớ bị hắt nước bẩn, bạn học trong lớp đều cho rằng tôi là một người xấu. Cuối cùng vẫn là lớp trưởng nhìn không nổi, đứng ra vạch trần lời nói dối của cô ta, mới giúp tôi có thể an an ổn ổn đi học ở trung học phổ thông.

Mà Tống Phương Ý cũng bởi vì nói dối mà bị mọi người cô lập, không ai để ý đến cô ta nữa.

Bây giờ cô ta đã ở trong tay tôi, tôi đương nhiên sẽ không buông tha cô ta. Tôi kéo Tống Phương Ý dậy, nhìn vào mắt cô ta, cười nói: “Cô có biết tôi hận cô đến mức nào khi bị vây vào nhà vệ sinh và đánh đập không? Tôi muốn cô hoàn toàn rơi xuống bùn, sau đó vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô để dành tất cả cho cuộc sống đầy hứa hẹn của tôi. Cuối cùng chet ở dưới chân tôi."

Nói xong, tôi lại ném cô ta xuống đất, phủi bụi trên tay: “Vậy tốt nhất bây giờ cô nên thành thật một chút, đừng để tôi bắt lỗi cô. Nếu không, cái chet của cô chỉ càng thảm hơn thôi." Sau đó, tôi bỏ lại Tống Phương Ý rồi quay người đi lên lầu.

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Copyright © 2022 - MTruyện.net