Hơn một giờ sáng, tôi vẫn còn đang lướt mạng xã hội, sau đó bắt gặp đoạn video mà mẹ của trùm trường đăng tải.
“Sinh viên đại học là như thế này sao? Tối không ngủ, sáng không dậy, ngày nào cũng ăn cơm tiệm, về nhà nửa tháng vali vẫn nằm yên một chỗ trên sàn, mỗi ngày chỉ biết chơi game.”
Trong video, trùm trường Tô Cách đang mặc đồ ngủ ngồi chơi game.
Với châm ngôn sống “Tôi không hạnh phúc thì ai cũng đừng mong hạnh phúc”, tôi bắt đầu thảo mai dưới bình luận.
[Dì ơi, không phải đâu. Mỗi ngày chín giờ tối con đã ngủ, năm giờ sáng đã dậy, còn phải nấu cơm cho người nhà, bốn mặn một canh, chưa bao giờ gọi đồ ăn ngoài. Hơn nữa vali cũng được sắp xếp ngăn nắp.]
Bình luận đăng chưa bao lâu thì rất nhiều cư dân mạng đã ấn like.
[Người anh em, bình luận một phút trước, đã hơn một giờ sáng, cậu dậy đi vệ sinh à.]
[Có mùi trà xanh, không chắc lắm để xem lại đã.]
[Người anh em, đổ một ly nước vào phần bình luận, sau đó pha được một tách Bích Loan Xuân, tràn ngập vị trà.]
Thấy vậy đông đảo sinh viên bắt đầu bắt chước tôi trong phần bình luận.
[Dì ơi, được làm con trai của dì thật hạnh phúc! Không như con, năm giờ sáng đã rời giường, tập thể dục hai tiếng, còn phải nấu bữa sáng cho người nhà.]
[Dì ơi, chỉ có con trai của dì mới vậy thôi, chứ tụi con ở nhà phải làm rất nhiều việc, ngày nào con cũng quét dọn nhà cửa.]
[Đã hai giờ sáng rồi, con dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà đây. Trước tiên hầm canh bồ câu cho bố con, canh uống rất ngon đó!]
Toàn là anh em tốt, suốt đêm đi gài bẫy hãm hại người khác!
Gần bốn giờ sáng, điện thoại hết pin còn tôi thì ngủ quên, nên không thấy bình luận dì ấy trả lời tôi vào buổi sớm.
[Cô gái nhỏ, con giỏi quá! Ủng hộ, ủng hộ. Chắc bố mẹ con rất vui khi có đứa con gái như con, dì muốn con trai dì cũng học tập con, hôm nay bắt thằng bé đi ra ngoài kiếm tiền!]
Khi tôi thức giấc đã là mười giờ rưỡi, ngồi ngốc năm phút bỗng rùng mình!
Mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện tối qua, mẹ tôi hẳn không dặn gì tôi đúng không? Lấy thịt rã đông sao? Có đồ trong máy giặt không?
Run rẩy ấn mở weChat, lập tức thấy lúc tám giờ rưỡi sáng, mẹ tôi gửi một tin nhắn âm thanh dài hai mươi giây cho tôi.
Sau khi hít thở sâu, tôi cẩn thận nhấn vào dấu chấm đỏ, giọng của mẫu hậu nương nương truyền đến:
[Hứa Âm Âm, buổi trưa mẹ ăn cơm ở công ty, bố con cũng bận việc không về nhà ăn cơm, con tuỳ tiện nấu chút gì ăn đi.]
Vẫn tốt, chưa bị ăn mắng.
Nhưng tự mình nấu ăn?
Mẹ đánh giá cao tôi dữ! Tôi biết trình độ nấu ăn của mình nên trực tiếp ấn mở app màu vàng rồi đặt cơm hộp.
Trong lúc đợi cơm hộp giao đến, tôi nhìn thấy bình luận trả lời của mẹ trùm trường. Nhưng tôi cũng không để trong lòng, lại tiếp tục khua môi múa mép dưới những video thể hiện tài nấu ăn của sinh viên đại diện cho tỉnh của họ.
[Nếu tôi nhận được nó, tôi cũng không dám đưa nó cho mẹ tôi.]
[Giáo viên: Mọi người chú ý, kỳ nghỉ đông là thời gian tốt để bước qua những khúc ngoặt.]
[Sinh viên: Xin hãy lùi lại! Xin hãy lùi lại!]
Sau khi nói lời trêu đùa với cư dân mạng chưa bao lâu, tôi đã nhận được điện thoại từ shipper.
Tiểu khu của tôi không cho người giao hàng đi vào, cơm hộp đều được để ở quầy trước cổng.
Trên đường đi đến quầy để cơm hộp tôi phải đi ngang qua sân bóng rổ.
Nên lúc mặc đồ ngủ xách cơm hộp đi ngang sân bóng rổ, tôi liền nhìn thấy Tô Cách mặt không cảm xúc khoanh tay dựa vào hàng rào thép nhìn tôi chằm chằm.
Bình tĩnh, đừng hoảng hốt Hứa Âm Âm, nhất định cậu ấy không biết mày ăn nói bậy bạ dưới phần bình luận đâu.
Vì thế tôi nén nỗi chột dạ, mắt nhìn thẳng phía trước, khi đi ngang qua Tô Cách còn ngẩng đầu lên trời, tựa như không nhìn thấy cậu ấy.
Cuối cùng sau khi đi qua chỗ Tô Cách đứng, tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã cảm giác được ai đó túm lấy gáy mình!
Điêu dân từ đâu đánh lén trẫm!
“Hứa Âm Âm, châm ngòi thổi gió với mẹ tôi xong giờ còn muốn chạy?”
“Tôi không phải, tôi không có, cậu đừng nói bừa!”
“Ồ? Cái đứa trà ngôn loạn ngữ [Hứa Âm Âm muốn giảm 12 cân] không phải cậu?”
“Đương nhiên không phải, đó giờ tôi còn chưa bình luận bài của mẹ cậu lần nào, hơn nữa tôi cũng không biết nấu cơm càng nói đến làm bốn món mặn một món canh!”
Tôi càng nói càng chột dạ, rốt cuộc ảnh đại diện cái acc [Hứa Âm Âm muốn giảm 12 cân] cũng là ảnh selfie của tôi.
Ôi đời, vẫn quá sơ ý! Sớm biết vậy đã dùng acc phụ bình luận rồi.
“Cậu nên cẩn thận hơn.”
Tô Cách cười như không cười nhìn tôi.
“Được rồi, tôi sai rồi, cậu muốn gì thì nhanh lên đi, cơm hộp của tôi sắp nguội rồi!”
“Nhờ mấy câu của cậu. Giờ mẹ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà rồi, để tôi tự sinh tự diệt, vậy cậu nói xem phải làm thế nào?”
2.
“Cậu tàn đời rồi, mẹ cậu không cần cậu nữa~”
Bởi vì quá khẩn trương, nên tôi miệng nhanh hơn não, lời vừa thốt ra, tôi lập tức cảm thấy đời tàn thật rồi.
Tô Cách nghe tôi nói xong quả nhiên mặt càng thêm đen, trước một đứa mét sáu như tôi, cậu ấy như một ngọn núi lớn, còn tôi chỉ là con gà nhỏ nhát gan.
Giờ cậu ấy nói sẽ không cho tôi về, nếu tôi không chịu trách nhiệm.
Tôi nghi ngờ cậu ấy đang ăn vạ, tôi cũng có bằng chứng nữa.
Nhưng tôi là ai chứ? Yêu tiền như mạng vắt chày ra nước, nhưng giờ túi chỉ còn năm mươi xu, biết xử lý thế nào đây?
“Tôi sẽ không nói lời nào trước khi luật sư của tôi đến!”
“Cậu còn thuê luật sư?” Nghe tôi nói xong, Tô Cách lấy làm lạ hỏi.
“Không có, tôi chỉ cảm thấy nói vậy mới khí thế, vậy cậu mới sợ chứ!”
“Cậu thông minh ghê.”
Tô Cách ngây người một lúc mới nghẹn ra những lời này.
“Cảm ơn.”
“Tôi có khen cậu đâu.”
“Nhưng tôi vẫn cảm ơn.”
Một pha giao tiếp đi vào lòng đất, khiến mặt Tô Cách càng đen hơn.
Tô Cách là lớp trưởng lớp tôi, còn cái danh trùm trường là do một bạn nào đó trong lớp tôi tự phong cho cậu ấy.
Cố vấn học tập của lớp chúng tôi là một gã ngốc, ghét nghèo yêu giàu, thiển cận dâm đãng, còn mê gái nữa, sàm sỡ không ít nữ sinh.
Sau đó một bạn nữ trong lớp tôi xin nghỉ vì ông của cô ấy mất, gã ta không an ủi thì thôi, còn châm chọc mấy câu, cô ấy nhịn không được nên phản bác. Gã ta lập tức nói cô ấy không tôn sư trọng đạo, nhân phẩm không tốt nên huỷ bỏ đơn xin trợ cấp cho sinh viên nghèo của cô ấy.
Đêm đó, Tô Cách dẫn theo một đám nam sinh trốn ở góc khuất của camera, gã ngốc kia vừa đi qua lập tức bị bọn họ tròng bao tải đánh cho nhừ tử.
Ngày đó đúng thật là thời khắc đoàn kết nhất của lớp chúng tôi. Tôi với Tô Cách đã cùng nhau nghĩ ra kế hoạch này, bí thư chi đoàn phụ trách dẫn người lại đây, nam sinh đánh người, nữ sinh trông chừng, bao tải vẫn là thứ tốt nhất cho mấy đứa tay mơ như chúng tôi.
Không lâu sau, gã ngốc xin từ chức, danh hiệu trùm trường Tô Cách cũng lan truyền rộng rãi.
“Được rồi, tôi sai rồi. Để tỏ lòng xin lỗi, thứ bảy tuần sau tôi sẽ vì cậu chuẩn bị một tiết mục trên đài truyền hình quốc gia, hy vọng cậu nhớ xem đúng giờ, đừng có mà không biết tốt xấu!”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cậu ấy, tôi muốn quỳ xuống luôn: “Ahhhhh, cậu cũng không thể đánh tôi. Tôi nói cho cậu biết bạn trai tôi học võ đó, đai đen Taekwondo luôn, nếu cậu đánh tôi, tôi sẽ khiến anh ấy cho cậu biết thế nào là lễ độ. Anh ấy rất lợi hại, cậu biết võ công không, Kungfu Trung Quốc rất đỉnh nha, à, đánh….”
Thấy dáng vẻ không có tiền đồ của tôi, Tô Cách bất đắc dĩ: “Nhìn tôi giống đánh con gái lắm sao?”
“Không giống! Nhưng tôi muốn đem quyền chủ động đặt vào tay mình!”
“Vậy được, cậu gọi bạn trai cậu ra đây, để tôi đấu với cậu ta.”
“Vậy cậu đừng có hối hận!”
Rồi bạn trai ở đâu ra, anh ta chỉ là CP trong game của tôi thôi, chưa trò chuyện lần nào, thêm bạn tốt với anh ta cũng chỉ vì muốn anh ta giúp tôi luyện lên vương giả.
Nhưng trước mắt nếu bị phát hiện rằng tôi chỉ khoác lác thôi thì mất mặt quá!
Căng da đầu gửi tin nhắn âm thanh cho “bạn trai”: [Anh yêu, anh đang làm gì đó? Có người khi dễ em, mau đến bảo vệ em đi!]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, tôi lập tức nghe tiếng đồng hồ thông minh của nhóc béo đang dùng lực bật nhảy ném bóng vào rổ vang lên.
Mới đầu tôi không quan tâm, đến khi từ đồng hồ thông minh của nó truyền đến âm thanh quen thuộc:
[Anh yêu, anh đang làm gì đó? Có người khi dễ em, mau đến bảo vệ em đi!]
Nhóc béo nghe được tin nhắn âm thanh, tức đến mức bóng cũng thèm ném nữa, hét to vào đồng hồ thông minh:
[Là ai? Dám khi dễ CP ngạo thiên cuồng thiếu của chúng ta. Nói cho anh biết, để anh dẫn anh em đến đó bảo vệ em.]
Gần như lời vừa dứt, điện thoại của tôi đã reo lên, thông báo đã nhận một tin nhắn mới.
Yên lặng, sân bóng rổ yên lặng tới đáng sợ.
Tôi chầm chậm mở điện thoại, do dự một hồi vẫn không ấn vào tin nhắn âm thanh, mà chuyển đổi thành tin nhắn văn bản.
[Là ai? Dám khi dễ CP ngạo thiên cuồng thiếu của chúng ta. Nói cho anh biết, để anh dẫn anh em đến đó bảo vệ em.]
Xấu hổ muốn chửi thề, này có khác gì đến sân bóng rồi ị trước mặt mọi người đâu?
Mợ nó vào cái lúc này đây, theo cốt truyện của Tấn Giang phải là tôi gửi tin nhắn âm thanh, di động của trùm trường vang lên, trùm trường ấn mở tin nhắn thì nghe được giọng tôi, trùm trường áy náy, tôi tức giận, tiếp đến là màn theo đuổi vợ thấy bà cố nội mới đúng chứ?
Dựa vào cái gì đến lượt tôi thì đối tượng lại là thằng nhóc béo mới tiểu học? Hơn nữa còn là nhóc béo không phân biệt được âm lưỡi nữa!
Xấu hổ quá Hứa Âm Âm, thời khắc khảo nghiệm EQ của mày đến rồi!
“Nhóc béo này chắc môn ngữ văn điểm kém lắm, không thể phân biệt được âm lưỡi nữa, ha ha ha.”
Cmn tôi đang nói quái gì vậy? Tô Cách nghe xong lời nói vô tri của tôi cũng không trả lời, nhưng vẻ mặt cậu ấy đã nói lên tất cả: Mịa, cậu xuống tay được luôn?
Hại đời đóa hoa tổ quốc, không bằng cầm thú!
Tôi không phải, cậu đừng tự mình bổ não, hãy nghe tôi giải thích đi!
Tôi nên chứng minh thế nào rằng tôi chỉ mới thêm weChat nhóc béo hôm trước, hôm nay mới nói chuyện lần đầu tiên thôi!
3.
Hãy nhìn xem, người con gái đứng trước mặt bạn tên Tiểu Mỹ, còn chàng trai đứng mặt cô ấy tên Tiểu Soái.
Tiểu Soái vừa mới biết được Tiểu Mỹ đang yêu đương trên mạng với đứa nhóc tiểu học, Tiểu Mỹ giải thích với Tiểu Soái đây chỉ là hiểu lầm.
“Hãy tin tôi, tôi không hại đời đóa hoa tổ quốc.”
Tôi kéo vạt áo của Tô Cách, nước mắt lưng tròng chứng minh mình trong sạch.
Cuối cùng dưới lời giải thích muốn trẹo quai hàm của tôi, Tô Cách đã chịu tin tôi không phải cầm thú.
Sau nhiều lần lôi kéo, bát bún ốc của tôi đã lạnh tanh, tôi đành phải ngồi ở một bên bồn hoa ăn bún ốc.
“Xì xụp…. Cậu sẽ không…. Xì…. Đặc biệt đến đây… Để chặn tôi chứ?”
Bún ốc cay đúng là danh bất hư truyền, mới vừa ăn được hai đũa đã cay đến thở hổn hển.
“Tôi là người tính toán như vậy sao?”
Ừm thì cậu đúng là người như vậy mà! Nhưng hiện giờ tôi đuối lý nên không dám gật đầu.
Tô Cách liếc nhìn tôi, tiếp tục nói: “Mẹ chê tôi ăn không ngồi rồi, nên sai tôi ra đây dạy mấy đứa nhóc chơi bóng rổ.”
“Ồ, chúc cậu thành công!”
Nói xong tôi định bưng tô bún ốc chuồn nhanh, nhưng lại bị Tô Cách túm lấy mũ xách trở về.
Đã cao còn mạnh, ghê gớm thiệt!
“Nếu tôi không hạnh phúc, cậu cũng đừng mong hạnh phúc, từ bây giờ cậu phải ra đây mỗi ngày với tôi.”
“Như vậy xấu hổ lắm, người yêu qua mạng của tôi vẫn còn ở đây.”
Xin lỗi nhóc béo, hãy để chị lợi dụng nhóc thêm lần nữa!
“Nếu cậu cảm thấy xấu hổ, tôi sẽ đem chuyện cậu đùa giỡn tình cảm đứa con nít hỉ mũi chưa sạch, hại đời đóa hoa tổ quốc ghi lên bức tường tỏ tình của trường, muốn nổi tiếng không?”
Trước tiên cậu đừng nói chuyện, tôi có hai việc muốn nói. Thứ nhất, chúng ta tuyệt giao đi! Thứ hai, tôi không tốt nhưng cậu hơn tôi chắc, nên nói thì nói, không nên nói thì thôi, suy nghĩ kỹ rồi hả lên tiếng OK?
Vì để mấy năm tới có thể ngẩng cao đầu ở trường, không bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng vì thể diện dư lại không nhiều lắm nên tôi chỉ có thể đồng ý với Tô Cách.
Vốn tưởng rằng dạy tụi nhỏ chơi bóng rổ sẽ rất nhàm chán, rốt cuộc một đám nhãi ranh thì có gì vui chứ.
Không nghĩ tới tôi lại chìm vào cuộc sống ngắm trai đẹp mỗi ngày.
Nếu người anh em Tô Cách nói cho tôi biết mỗi ngày đến sân bóng rổ đều gặp được một đám tủ lạnh hai cửa, đừng nói đối tượng hẹn hò qua mạng, dù là bà nội tôi ở đây, tôi cũng kéo bà ấy xem cùng.
Mỗi lần Tô Cách dạy tụi nhỏ chơi bóng rổ, tôi đều đứng bên ngoài sân nhìn chằm chằm đám tủ lạnh hai cửa chơi bóng rổ, không dám lộ liễu lắm nên trông hơi lén lút.
Nhiều lần bố mẹ của tụi nhỏ tưởng tôi là bọn buôn người, còn cố quan sát ánh mắt của tôi để xem tôi đang muốn lựa đứa nhỏ nào.
Cười c.hết, tôi không phải tìm con nít mà là tìm người cùng tôi sinh con nít.
Chà, anh trai nhỏ này lộ cơ bụng. Wow, thằng nhóc đó sao kỳ cục ghê? Không biết phép tắc, dám trước mặt mọi người vén áo lên. Móa, kia còn quá mức hơn, lại mặc quần thể thao màu xám! Đây là cuộc sống của người thường sao?
Đây là cuộc sống thần tiên mới đúng!
Hứa Âm Âm, mày cả đời làm việc thiện tích đức, giúp cụ bà qua đường, đi xe buýt nhường ghế cho cụ ông, nhặt được bất cứ đồng xu nào trên đường cũng đều giao nộp cho chú cảnh sát, nên những cái đó mày xứng đáng được hưởng!
He he he.
Do quá mê trai nên Tô Cách đi đến tôi cũng không phát hiện.
“Đẹp không? Mê lắm sao.”
Tôi gật đầu theo bản năng, khi định thần lại thì lập tức lắc đầu.
“Nhìn cái gì? Mê cái gì? Tôi đang phân tích động tác của tụi nhỏ xem có đúng hay không, nếu động tác không đúng sẽ rất dễ bị thương!”
Hơn nữa tôi chỉ khám phá nét đẹp trong cuộc sống thôi mà!
Người tri thức không thể khen ngợi sắc đẹp sao?
Tôi chỉ phạm một sai lầm mà bất cứ cô gái nào cũng sẽ mắc phải thôi!
Cuối cùng, tôi đã bị không ít tủ lạnh, à không, mấy anh trai hệ vận động xin thêm weChat.
Khi Tô Cách đi đến, tôi suýt chút nữa buột miệng nói:
“Tô thái giám, hãy phát thẻ bài cho những mỹ nam này, tối nay Phượng Loan Cung sẽ chọn người có dáng người tuyệt nhất thị tẩm!”
4.
Tôi trở về nhà sau cuộc hành trình ngắm trai bỗng thấy mẹ tôi với ông Hứa đang sắp xếp hành lý.
“Bố mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ tôi đang vội xếp những chiếc váy dài hoa hòe lòe loẹt của bà ấy, đáp lời tôi:
“Đi du lịch.”
“Thật sao? Đi đâu vậy? Chuẩn bị thêm gì nữa? Để con đi thu dọn đồ đạc!”
Trong cơn kích động nên tôi không nhìn thấy ánh mắt muốn nói rồi lại thôi của bố mẹ.
Bố tôi: Muốn nói với nó không?
Mẹ tôi: Muốn nói thì anh nói, em không nói.
Chờ khi tôi thu dọn xong hành lý, hỏi mẫu hậu khi nào xuất phát mới phát hiện phòng khách đã không còn một bóng người.
Chắc không đâu Hứa Âm Âm, bố mẹ yêu mày như vậy nhất định sẽ không bỏ mặc mày đâu, bọn họ chỉ đi mua đồ gì thôi!
“Mẹ, hai người đi mua đồ sao? Khi nào mới về?”
“Bố, máy bay mấy giờ cất cánh? Hai người nhanh chân lên, đừng để lỡ chuyến bay!”
“Mẹ, không cần phải mua nhiều đồ, mang theo cũng khó khăn, chúng ta đến đó cũng có thể mua được.”
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?”
Chắc hai người họ cắn rứt lương tâm nên chẳng thèm trả lời tin nhắn nào luôn.
Đợi thêm hai tiếng, thấy bọn họ vẫn chưa trở về, rốt cuộc tôi cũng chấp nhận sự thật rằng mình bị bỏ rơi.
“Lúc bố mẹ lên máy bay có cảm thấy đã quên mất thứ gì không? Bố mẹ không mang con gái bố mẹ theo đó!”
“Con ở đâu? Đứa con gái lớn của hai người ở đâu!”
Chẳng lẽ bố mẹ bây giờ đều thà khổ con còn hơn tự khổ mình?
Tôi rét lạnh, cũng không biết giờ đi làm xét nghiệm DNA liệu có bất tiện hay không?
Bây giờ mấy video tìm người thân đang thịnh hành, hay là tôi cũng đăng video, hỏi xem hai mươi năm trước có ai lạc mất cô con gái thông minh đáng yêu này không?
[Ôi, dù sao ngày nào con cũng tới sáng mới ngủ, tới chiều mới dậy, đồ ăn nhanh ba buổi, giờ con ở nhà hay ở Hải Nam đều giống nhau. Mẹ với bố đã lâu rồi không được hưởng thụ thế giới hai người, con đừng làm bóng đèn nữa.]
Tôi không nói gì, chỉ chụp bàn chải đánh răng của bố rồi đăng lên nhóm.
[Phim truyền hình nói bàn chải đánh răng có thể làm xét nghiệm DNA, đây là bàn chải của bố sao?]
[Vốn định không nói cho con biết, nhưng giờ con đã phát hiện, vậy bố mẹ không gạt con nữa. Đó là một đêm không trăng không sao, khi bố mẹ đi ngang qua cái thùng rác….]
[Nếu bố không nói rõ con sẽ gọi hỏi bà nội, bà nhất định nói cho con biết!]
Cho dù ngày thường bố mẹ không đáng tin cỡ nào nhưng nhắc tới bà nội, họ nhất định sẽ thành thật.
Hai người họ không nghe tôi, bà nội nghe tôi! Tôi gửi tấm ảnh mì gói còn thừa vào nhóm chat dòng họ, bắt đầu than vãn:
[Bố mẹ đi nghỉ phép, con ở nhà ăn mì gói. Bố mẹ đi du lịch, con ở nhà ăn mì gói….]
Tôi khóc lóc la lối lăn lộn một hồi, bọn họ mới chuyển tôi năm nghìn tệ kêu tôi ở yên một chỗ dùm đi.
Tôi giống đứa có thể bị năm nghìn tệ mua chuộc lắm sao?
Chắc luôn! Lúc trước không hiểu niềm vui của kẻ có tiền, giờ rốt cuộc đã hiểu ha ha ha.
Kết quả vui chưa được hai ngày, tôi bệnh luôn.
Sốt cao bốn mươi độ, tôi mơ màng nhìn thấy bà nội, bà hỏi sao hôm nay tôi không đến sân bóng rổ chọn tủ lạnh.
Giờ tôi không muốn chọn tủ lạnh, tôi muốn chui mịa vào tủ lạnh luôn.
Tô Cách gọi điện cho tôi, tôi bị sốt tới ngu người, tưởng đó là chủ quán ăn.
“Vất vả cho sư phụ rồi, rau thơm sữa đông để bên dưới, thêm nữa có sa tế nhưng không để tỏi.”
“Khẩu vị cậu còn độc đáo như vậy.”
“Taote? Xin lỗi tôi không phải người dùng mới, không quét mã, không lấy trứng gà, cảm ơn.”
*Độc đáo là 独特 nhưng Âm Âm nghe được thành 淘特 (Một app đặt đồ của TQ).
“Hứa Âm Âm, cậu đang ở đâu? Giọng của cậu sao thế? Không bị bệnh chứ?”
“Tôi nói xong rồi, sau đó sẽ có shipper đến lấy, chú cứ như vậy, tôi sẽ đánh giá 1 sao đó! Địa chỉ hả? Số 1203 tầng bảy, Hoa Viên Phiên Đẩu, không phải có ghi trên đơn hàng sao?”
Sau khi cúp điện thoại không hiểu sao tôi lại lẩm bẩm lời kịch của 《 Chân Hoàn Truyện 》, lúc chuông cửa reo lên cũng là lúc lời kịch đạt đến cao trào.