Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Đích nữ Khanh Như
  3. Chương 1: Phần 1
Trước /3 Sau

[Zhihu] Đích nữ Khanh Như

Chương 1: Phần 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Lúc ta bị Thôi An làm khó dễ trong yến hội, tay Thái tử Tiêu Biệt Trần đang lặng lẽ đ ốt l ửa dưới bàn.

“Khanh Như, nàng thật sự muốn vi phạm di ngôn của Triệu bá mẫu, ở cùng một chỗ với người này sao?”

Sắc mặt ta bình tĩnh, ngước mắt lên nhìn hắn.

Vĩnh An Hầu thế tử ngày xưa tế nguyệt thanh phong, hôm nay lại thất hồn lạc phách, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía ta đang ngồi cùng với Thái tử Tiêu Biệt Trần.

Thứ muội Triệu Vận Tri muốn giữ hắn lại, lại bị hắn không chút lưu tình xô ngã xuống đất.

Trong mắt hắn phảng phất chỉ có hình bóng ta, giống như một năm trước.

Ta và Thôi An là thanh mai trúc mã, thế tử Vĩnh An Hầu phủ cùng đích nữ Trấn quốc tướng quân, một cặp đôi khiến người người ca ngợi.

Mẫu thân trước khi qua đời đã nắm chặt tay của hai chúng ta, rồi định ra hôn sự này.

Thực tế mà nói, Thôi An cũng được coi như là một vị hôn phu không tồi. Hắn rất tốt bụng, mỗi khi đi đâu cũng mang quà về cho ta.

Vừa không quản gia, cũng không can thiệp chuyện chưa thành thân đã để ta chưởng quản Hầu phủ.

Khuyết điểm duy nhất của hắn là đa tình, ra ngoại ô bơi một vòng quanh hồ cũng có thể tiện tay chuộc thân cho mấy cô mương bán mình chôn cha ở ven đường.

Mẫu thân từng nói qua, tính cách của hắn rất hay đắn đo. Ta đã từng nghĩ rằng chúng ta sẽ cùng nhau chung sống cả đời.

Cho đến khi thứ muội Triệu Vận Tri của ta đột nhiên đến phủ Tướng quân nhận thân. Nàng ta cầm tín vật thiếp thân của cha ta, tuyên bố mình là do cha ta ở biên quan cùng một y nữ sinh ra.

Trong lòng ta vô cùng đau buồn, lại nhận được thư của phụ thân sau đó nhận mệnh đón nàng ta hồi phủ, nuôi tại nhà cũ ở ngoài thành.

Nhưng Thôi An đa tình chưa từng thấy qua nữ tử nào đặc biệt như vậy, Triệu Vận Tri tính cách có phần hoang dã, không xem quy củ kinh thành là gì cả.

Hai người sẽ lén lút lên thành lâu sau lệnh giới nghiêm, giả trang thành nam tử ra vào Sở quán Tần Lâu, sau đó cùng nhau đi khám phá khắp nơi, đốt pháo hoa đầy trời trong khu rừng rậm cất giữ lương thảo.

Thôi An chán ghét đẩy cuốn binh pháp đang xem dở trong tay ta ra.

“Khanh Như, sao ngươi lại nhàm chán như vậy? Ta mới vừa nói ta đã thấy qua cảnh lãng mạn nhất thế gian này.”

Sau đó Thôi An hưng phấn nói với ta cô nương này tốt như thế nào, ta cũng cảm thấy có chút thú vị. Lại không nghĩ tới, người này lại là thứ muội mà ta suýt nữa đã quên mất.

Trong bữa tiệc sinh nhật của ta, hai sợi tóc trên trán nàng tung bay theo gió, một đôi mắt trong trẻo quật cường, ở trong yến hội người đến người đi, bởi vì nha hoàn của ta được phân phó bán hết tài sản ở nhà cũ, nên nàng ta nhìn về phía ta nói năng hùng hồn.

"Đích tỷ, chẳng lẽ bởi vì muội cùng Thôi công tử tính cách hợp nhau, nên tỷ lại khi dễ muội sao?"

Yến tiệc sinh nhật của đích nữ phủ Tướng quân, nàng ta là con ngoài giá thú, bị người người ở kinh thành ghét bỏ, vốn không có tư cách tham dự.

Nàng ta lại cải nam trang, đóng giả thành gã sai vặt của Thôi An trà trộn vào đây. Kinh thành xa hoa, nàng ta chưa bao giờ được tham dự qua những yến hội như thế này, nên bị những thứ trước mắt làm kinh ngạc, say mê đánh giá mọi thứ xung quanh.

Ta còn chưa lên tiếng, Thôi An đã khẩn trương, vội vàng tiến lên bảo vệ nàng ta ở phía sau.

“Khanh Như, ngàn sai vạn sai đều là do ta đối xử với ngươi không tốt, ngươi đừng làm tổn thương Vận nhi nữa. Tính cách của nàng bẩm sinh thích tự do, không muốn bị gò bó, không hiểu được đạo lý của người kinh thành các ngươi.”

Ta rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn hắn.

“Ngươi muốn nâng nàng ta làm thiếp?”

Thôi An lắc đầu, trong giọng nói có chút đau lòng khó có thể che giấu: "Vận nhi không giống các ngươi, nàng chưa bao giờ muốn cao môn phú quý, thứ nàng cầu chỉ là mong có người có thể thật lòng đối đãi với nàng, để nàng làm thiếp là đang làm nhục nàng.”

Ta gật đầu, xoay người bước đi. Nhưng ta không nghĩ tới, Thôi An lại to gan mang theo Triệu Vận Tri đến yến hội của Trưởng công chúa.

Chỉ mới có vài chén rượu vào bụng, hai người đã không kìm được mà quấn lấy nhau kịch liệt trong phòng khách của phủ Trưởng công chúa.

Khi bị cung nữ thị vệ bắt tại trận, trên người Triệu Vận Tri ngay cả một món đồ che chắn cũng không có.

Nghe nói Thôi An vì chuyện này mà quỳ ở từ đường Thôi gia bảy ngày bảy đêm, chỉ để cầu được trưởng bối Thôi gia gật đầu, nguyện ý để Triệu Vận Tri vào Hầu phủ cùng làm bình thê với ta.

Ngày ta gặp lại hắn, khuôn mặt Thôi An đã tiều tụy đi nhiều, đầu gối không thể đứng lên được, nhưng trong ánh mắt đều là vui sướng được như nguyện.

"Khanh Như, hai tỷ muội các ngươi cùng hầu chung một chồng, chẳng lẽ không tốt sao?"

Ta nhìn một lúc lâu mới phát hiện, hắn hỏi câu hỏi đó một cách thật lòng. Ta cười khẽ: "Ngươi dựa vào cái gì cho rằng, Triệu Khanh Như ta sẽ muốn một món đồ dơ bẩn đã qua sử dụng?"

Hắn nhíu mày, có chút không thích cách dùng từ của ta.

“Ngươi thật sự độc ác tuyệt tình như thế sao?”

Ta im lặng gật đầu

“....... “

“Đã như thế, ta sẽ nâng Vận Nhi làm chính thê!”

Thấy sắc mặt ta bình tĩnh, hắn nhịn không được hỏi: “Ngươi thật sự không có chút tiếc nuối nào sao?”

Không đợi ta trả lời, hắn lại tự lắc đầu.

“Không quan trọng.”

“Sau đêm đó ta liền biết rằng, thứ ta muốn là tình yêu nóng rực chói mắt của Vận Nhi, muốn trong lòng nàng chỉ có ta.”

Trước khi qua đời mẫu thân từng nói, Thôi An đơn thuần, là một người hay đắn đo. Bây giờ nghĩ lại, quả thật là như vậy.

Ta lệnh cho họa sư đem bức họa hai người ngày đó bị bắt gian đẩy nhanh tốc độ làm việc, suốt đêm dán lên khắp nơi ở kinh thành.

Kỹ thuật vẽ rất tốt, chi tiết chiếc yếm uyên ương màu đỏ mà Triệu Vận Tri đặt trên lưng Thôi An cũng giống như đúc.

Sau đó, ta không chút do dự từ hôn.

2.

Thôi An đến phủ Tướng quân mời, ta nhờ quản gia ra ứng phó qua loa.

Ngày thành hôn của hắn rất phô trương, như là cố ý bù đắp tôn nghiêm cho thứ nữ phủ Tướng quân Triệu Vận Tri, chỉ riêng hỉ phục đã mất hết ba tháng công của hơn mười vị tú nương đứng đầu Giang Nam.

Nghe nói Triệu Vận Tri hôm nay ở nhà cũ vênh váo tự đắc, đã tự cho mình là Hầu phủ phu nhân. Nàng ta mượn cơ hội đến bái biệt huynh trưởng, ở trước mặt ta giống như một con khổng tước cao ngạo.

“Nếu không có hôn sự tốt này, nữ nhi Triệu gia không thành thân với vương hầu sẽ trở thành cái dạng gì?”

“Nếu không tỷ tỷ bưng chậu nước rửa chân cho ta, ta sẽ cầu xin Thôi Lang giúp ngươi xem xét một chút các lão thần văn quan, đừng thấy bọn họ lớn tuổi, sẽ rất đau lòng.”

Không bao lâu, Thôi An cũng cố ý tới tìm ta, hy vọng ta có thể tham gia tiệc cưới của bọn họ.

“Khanh Như, ngươi đừng làm khó Vận Nhi, nàng chỉ muốn được ngươi chúc phúc để xoa dịu nỗi ấm ức của mình mà thôi.”

“Nàng ta thì ấm ức cái gì? Lúc trước không phải nàng ta tự mình bò lên giường Vĩnh An Hầu sao? Không phải nàng ta còn chưa vào phòng đã chịu không nổi mà điên loan đảo phượng ở ngay hành lang à?”

“Làm ơn rõ ràng một chút, người bị toàn bộ người ở kinh thành cười nhạo chính là tiểu thư nhà ta.”

Lục Trúc lườm Thôi An một cái, giọng điệu căm phẫn. Hắn không được tự nhiên cúi đầu: "Khanh Như, ta...... Ta không biết bọn họ lại nghị luận ngươi như vậy.”

Ta cười khẽ, hắn đương nhiên không biết. Vĩnh An Hầu phủ tuy là có công đi theo Thái Tổ gia tranh giành giang sơn, nhưng mấy đời Hoàng đế trải qua đã dần suy yếu, hiện giờ chỉ có thể dựa vào tước vị được cho mà trở thành một kẻ phú quý nhàn nhã.

Đến thế hệ Thôi An, cũng chỉ còn lại có thúc bá ốm yếu và mẫu thân góa phụ.

Khi mẫu thân định ra môn hôn sự này cho ta, bà đã nghĩ rằng gia tộc này ổn định và dễ kiểm soát, ta sẽ không dẫm vào vết xe đổ của tỷ tỷ nữa.

Bởi vậy mấy năm nay, đều là ta ngoài sáng trong tối giúp đỡ Thôi gia xử lý nội vụ, ứng phó tới lui với các thế gia, ta mặc hắn cả ngày không màng tới thế sự, tuỳ hứng làm việc.

Nhưng hôm nay, hắn sẽ cùng Triệu Vận Tri không hề có kiến thức chấp chưởng cả một Hầu phủ to như vậy.

Ta cười nhìn Lục Trúc đuổi hắn ra cửa, trong lòng nghĩ, đoạn tình này so với chuyện tình yêu của Kim Kiên có thể kiên trì được mấy tháng đây.

Sau khi Thôi An kết hôn, bệnh của hắn lại phát tác.

Liên tiếp ba tháng, ta một tấc cũng không rời canh giữ ở trước giường bệnh, cuối cùng cũng đợi được hắn nhặt về một cái mạng.

Trong kinh lại bởi vì ta ba tháng này đóng cửa không ra ngoài, lời đồn cứ liên tiếp nổ ra.

Trong yến tiệc ngắm hoa của Trưởng công chúa, ta cùng Triệu Vận Tri gặp mặt.

Hôm nay nàng ta mặc cẩm phục sang trọng, đầu đầy châu thúy, như là muốn đem toàn bộ quần áo trang sức ra khoe khoang.

“Đích tỷ đã khỏi bệnh rồi sao? Nghe nói ngươi vì phu quân ta mà thương tâm quá độ, triền miên trên giường bệnh suốt mấy tháng. Ta còn tưởng rằng, trong kinh thành sẽ không còn vị quý nữ đứng đầu này nữa chứ.”

Ta cũng không muốn để ý đến nàng ta, sai người rời đi.

"Triệu Khanh Như, thứ kỹ nữ đê tiện nhà ngươi, mẹ ngươi chet sớm nên không dạy ngươi không được nhớ thương phu quân của người khác sao?"

Ồ? Cuối cùng cũng không giả bộ nữa à. Lục Trúc giật lấy chậu nước của thị nữ, hắt nước bẩn đầy bùn lên người Triệu Vận Tri. Sau đó ngoan ngoãn quỳ xuống.

“Ai da, nô tỳ đáng chet, nô tỳ nhất thời trượt tay...”

Triệu Vận Tri tức giận, giơ tay muốn tát Lục Trúc.

“Tiện tỳ, ngươi dám làm càn!”

Ta chặn nàng ta lại, hất nàng ta lui về phía sau vài bước, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.

Ta đỡ Lục Trúc dậy, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi là cái thá gì? Dám ở trước mặt ta bày ra vẻ kiêu ngạo của Thế tử phi à.”

Ánh mắt thoáng nhìn thấy góc áo màu đen, Triệu Vận Tri không chút do dự ngã xuống đất, lấy tay che mặt, nước mắt lã chã.

“Đích tỷ, Vận Nhi tự biết thân phận mình thấp kém, nhưng ta và phu quân là thật lòng yêu nhau, chẳng lẽ như vậy là đáng bị tỷ xúc phạm sao?”

Thôi An chạy tới nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Lập tức liền ngừng tâm tư chiến tranh lạnh với nàng ta, thất vọng nhìn ta.

"Khanh Như, ta vốn tưởng rằng ngươi là người thấu tình đạt lý nhất, lại không nghĩ tới ngươi lại ác độc như thế!"

“Thôi lang, không trách đích tỷ, đều là lỗi của Vận nhi.”

Nàng ta lau nước mắt tựa vào trong lòng Thôi An, nhu nhược đến mức tựa như giây tiếp theo sẽ vỡ vụn ra.

Ta hứng thú nhìn, ngược lại có chút không nhớ nổi dáng vẻ cao ngạo của nàng ta trước khi được thành hôn như ý nguyện.

Thôi An càng hăng hái hơn: "Triệu Khanh Như, xin lỗi Vận Nhi.”

Ta khoanh tay nghiêng đầu, dùng ánh mắt nói cho hắn biết là không thể nào.

Thôi An nhìn chằm chằm ta, trán nổi gân xanh: "Triệu Khanh Như, ngươi vẫn luôn cay nghiệt như vậy, trách không được tỷ tỷ và mẫu thân ngươi chet thảm, huynh trưởng cũng thành phế nhân, không đứng dậy nổi..."

Một tiếng “chát” khiến câu nói còn đang dang dở của hắn dừng lại.

3.

Tay ta run rẩy, hai mắt ta đỏ như máu nhìn hắn.

“Thôi An, sao ngươi dám.”

Sao ngươi dám biến vết thương đau đớn nhất của ta thành một thanh k iếm s ắc b én đ âm vào ta.

Có lẽ là bị hận ý trong mắt ta làm cho kinh ngạc, hắn có chút ảo não cúi đầu: "Ta... ta là bởi vì ngươi quá mức á c đ ộc mới..."

LThôi lang!” Triệu Vận Tri sốt ruột che mặt hắn, đau lòng rơi lệ: “Ngươi dám đánh chàng!”

Ta bình ổn lại cảm xúc, lạnh giọng mở miệng: "Mẫu thân ta và a tỷ trước kia đối xử với ngươi không tệ, huynh trưởng cũng đã từng cứu mạng ngươi trên chiến trường, một cái tát này, ngươi chịu không oan."

“Từ nay về sau, Triệu gia ta cùng Vĩnh An Hầu phủ không còn nửa phần tình nghĩa.”

Thôi An sững sờ tại chỗ. Triệu Vận Tri túm lấy quần áo của ta, lôi lôi kéo kéo không chịu để ta rời đi.

Một tia sáng của k iếm lóe lên, thân kiếm lạnh như băng đặt ngang trên cổ nàng ta.

“Cẩn thận nha, k iếm này rất s ắc b én, trên chiến trường đã chém xuống không ít thủ cấp của quân địch đâu.”

Ta xoay người thì thấy một nam nhân thân hình cao lớn đi đến, giọng điệu có chút cợt nhả nhưng trên khuôn mặt thanh tuấn lại không có một chút ý cười nào, uy nghiêm lại thêm phần lạnh lùng.

Thái tử, Tiêu Biệt Trần. Triệu Vận Tri sợ tới mức run rẩy, tê liệt ngã xuống đất. Tiêu Biệt Trần thu kiếm, cười cười rồi cho người bình thân.

Hắn đưa tay nắm lấy tay áo của ta.

“Bổn Thái tử mới vừa hồi kinh, Thế tử đã vội diễn một vở kịch hay như vậy rồi à?”

Thôi An có chút sợ hãi, thân thể đã phản ứng trước một bước, nhanh nhẹn quỳ xuống nhưng bị Tiêu Biệt Trần giơ k iếm ngăn lại.

“Chỉ đùa chút thôi, Hoàng tỷ còn đang chờ ta, không cùng các vị hàn huyên nữa.”

Ta cúi người cúi đầu, cung kính tiễn hắn rời đi. Sau khi hắn đi, mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.

Vị Thái tử điện hạ mới được thăng chức này, đã từng bước đi đến được vị trí như ngày hôm nay là nhờ vào chiến công trên chiến trường, đương nhiên cũng không thể thiếu những cuộc tranh đấu đổ m áu trong ngoài triều đình.

Nói cách khác, đây là một con đường thanh vân được trải bằng m áu tươi.

Mẹ đẻ của hắn thấp hèn, không được bệ hạ yêu thích, hắn chỉ là một hoàng tử ở trong lãnh cung không chỗ nương tựa.

Cho đến khi tan tiệc, ta vẫn luôn nghĩ đến vị Thái tử điện hạ này. Nhưng không nghĩ tới, vừa trở lại phủ đệ, ta liền nhận được lời mời của Tiêu Biệt Trần.

Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày ta đều cùng Trưởng công chúa dạo vườn ngắm hoa ở trong cung. Từ đầu đến cuối chưa từng thấy bóng dáng Tiêu Biệt Trần.

Nhưng điều này cũng đủ để tuyên cáo, địa vị của ta ở kinh thành thế gia.

Trong chuyến săn mùa xuân, ta ngồi bên cạnh Trưởng công chúa. Rất nhiều nữ tử thế gia nói với ta chuyện nhà Thôi An.

“Khanh Như tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, mã phu nhà ta nói ngày đó bắt gặp gã sai vặt Thôi phủ vụng trộm cầm một giỏ vàng bạc trang sức đi đến tiệm cầm đồ, nghe nói là Hầu phủ không xoay được tiền.”

Cái này cũng không ngạc nhiên, Hầu phủ vốn là một con nợ thối nát, trước kia là nhờ có ta hỗ trợ, bây giờ có thể chống đỡ được mấy tháng cũng được xem là kỳ tích.

“Khanh Như, thứ muội của ngươi quả thực làm cho người ta cười đến rụng răng. Mấy ngày trước sinh nhật Thái phó, nàng ta đại diện cho phủ Vĩnh An Hầu tặng một bộ chữ "Thọ" do chính mình viết.”

“Xiêu xiêu vẹo vẹo như chó liếm, còn nguỵ biện nói gì mà thư pháp gia truyền, cùng lắm cũng chỉ vì những người đó có địa vị cao lại chet từ đời nào rồi, làm sao so được với chân tâm thật ý của nàng ta, nói Thái phó như vậy chính là vỗ mông ngựa mà thôi.”

“Thái phó kia là người nho nhã thủ lễ, lại bị nàng ta làm cho tức giận đến mức lật bàn phất tay áo bỏ đi.”

Chẳng trách mấy ngày nay Thôi An cả ngày chỉ quanh quẩn ở các quán xá, nói gì cũng không chịu về nhà ngủ.

Ta cười nghe các nàng nói, cũng không đáp lại lời nào. Cho đến cuối cùng, Thôi An vội vàng chạy tới. Hắn thấy ta đang ngồi trên đài cao, bước chân dừng một lát.

Sau đó bị Triệu Vận Tri lôi đi, sau khi ngồi vào bàn tiệc Thôi An nhíu mày rút ống tay áo của mình ra, cũng không nhìn nàng ta một cái.

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Thần Vô Địch

Copyright © 2022 - MTruyện.net