“Đã sắp đến tháng chạp rồi, ở đây rừng sâu núi thẳm, nếu tuyết rơi thì hơn nửa tháng sau cũng không thể ra khỏi thôn được. Chị không đi ngày mai thì lần sau muốn đi cũng khó.”
Chị dâu mất kiểm soát, quay sang hét lớn vào mặt tôi:
“Đi á? Tại sao tôi phải đi?”
“Tôi là vợ chính thức của anh cô, là chị dâu của cô!”
“Con tiện nhân đó mới phải đi, tôi không đi đâu cả!”
Tôi thở dài, không khuyên chị ấy nữa.
“Vậy thôi.”
Như tôi dự đoán, chỉ vài ngày sau, một trận tuyết lớn 50 năm mới gặp ập xuống thôn.
Tuyết bao trùm khắp nơi, cô lập cả thôn.
Cũng khiến đạo sĩ mà trưởng thôn mời về mắc kẹt bên ngoài, không tới được.
Trong thôn, đám đàn ông đã không nhịn được nữa.
Họ điên cuồng, kết bè kéo nhóm đến từ đường, thiếu điều muốn sống luôn ở đó.
Mấy người phụ nữ trong thôn tức giận nhưng cũng không làm được gì.
Người vui nhất là chị dâu tôi.
Người đến tìm diễm thi “vui vẻ” ngày càng đông, nào đến lượt anh trai tôi.
Chị ấy như một tướng quân toàn thắng, đắc ý nói với anh tôi:
“Nó chỉ là con kỹ nữ bị cả ngàn người cưỡi, vạn người đè, làm sao có thể sánh bằng tôi?”
Anh trai tôi thất thần đáp lại.
Tôi biết, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ đến diễm thi trong từ đường.
Vài ngày trước, trưởng thôn bảo tôi mang cơm đến từ đường cho đám đàn ông.
Khi đứng bên ngoài, tôi nghe thấy không ít lời lẽ bậy bạ.
Trong số đó có cả anh trai tôi.
Anh ấy nói:
“Vợ yêu, em thật đẹp, không giống con lợn mập ở nhà…”
“Con mụ già đó còn đòi quản anh... Không tự nhìn lại mặt mình xem trông thế nào!”
Tôi chỉ lặng im chờ đợi.
Hơn mười phút sau, cánh cửa từ đường mở ra, mấy thôn dân với vẻ mặt thoả mãn bước ra ngoài.
Lợi dụng lúc không ai để ý, tôi lặng lẽ đi vào xem diễm thi kia thế nào.
Đã nửa tháng trôi qua, trông cô ấy còn đẹp hơn.
Gương mặt tái nhợt đã có chút hồng hào, làn da mịn màng, tứ chi mềm mại.
Bộ quần áo ban đầu của cô ấy đã không còn, có lẽ đã bị xé nát.
Cô ấy tr///ần tru///ồng, chỉ khoác một tấm thảm lông bẩn thỉu.
Tôi chạm nhẹ lên vết bầm tím trên tay cô ấy, có chút không đành lòng.
“Có đau không?”
Diễm thi vẫn không trả lời, chỉ ngơ ngác ngước đầu nhìn tôi.
Trông cô ấy chẳng khác gì một con rối xinh đẹp, không có hồn phách.
Biểu cảm đó khiến tôi nhớ người mẹ đã mất từ lâu của mình.
4.
Thôn này, người dân đều rất xấu xa.
Mẹ tôi bị người ta bán đến đây.
Nghe nói, khi mới bị bán tới đây, mẹ giống như một con ngựa hoang, không chịu khuất phục, chỉ cần có cơ hội là lại tìm cách chạy trốn.
Mỗi lần thất bại, mẹ đều bị đưa vào phòng tối, sau đó lần lượt từng đoàn thôn dân đi vào dạy dỗ. Cuối cùng, bà không dám trốn nữa.
Tất cả phụ nữ bị bán đến đây đều phải chịu cảnh như vậy.
Đám đàn ông trong thôn cho rằng, phụ nữ chỉ cần sinh con đẻ cái thì sẽ an phận sống hết đời.
Cả thôn này đều cùng họ, nên cũng chẳng ai quan tâm vợ mình mang bầu con của ai.
Điều duy nhất họ quan tâm là có đẻ được con trai không, dòng dõi có được kế tục không.
…
Mẹ tôi nhất định không chịu khuất phục, sinh con xong vẫn tiếp tục tìm cách trốn, cuối cùng một lần cũng chạy được đến bến xe dưới chân núi.
Lần đó, bà mang theo một người phụ nữ khác cũng bị lừa bán đến thôn.
Người phụ nữ đó đã nhiều lần quỳ lạy, cầu xin mẹ tôi khi nào trốn đi hãy đưa mình đi cùng. Nhưng khi sắp tới được bến xe, người đó lại hối hận.
Bởi vì người đó nhớ đến đứa con trai vừa tròn một tuổi đang chờ ở nhà.
Sau đó nhân lúc đi vệ sinh, bà ta đã mượn điện thoại của người qua đường, lén gọi cho trưởng thôn.
“Vợ Bưu Tử cứ đòi đưa tôi theo, tôi bị lừa đến bến xe dưới chân núi. Tôi không muốn đi, con trai tôi còn đang ở nhà chờ tôi! Trưởng thôn, cứu tôi với!”
Chỉ trong vòng hai mươi phút, một chiếc máy kéo chắn ngang cửa bến xe.
Mẹ tôi bị túm tóc kéo trở về. Sau đó, đám thôn dân bắt đầu trút giận lên mẹ tôi.
Mẹ tôi bị đánh đến tinh thần thất thường, cuối cùng bị nhốt trong nhà.
Bà mất khi tôi mới sáu tuổi.
Ký ức của tôi về bà ấy cũng không nhiều lắm. Chỉ là những lúc tôi mang cơm vào, đút cho bà ăn.
Mẹ rất ít khi nói chuyện. Phần lớn thời gian, tôi là người nói.
Tôi thường nói với mẹ rằng mẹ đừng sợ, bao giờ lớn, tôi sẽ đưa bà ấy đi. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi thật xa, không ai có thể đuổi theo được.
Nhưng bà ấy chỉ ngơ ngác ngước đầu nhìn tôi, nghe lời mà há miệng, máy móc nuốt thức ăn.
Có lẽ, linh hồn của bà đã sớm ch*t rồi, chỉ còn lại thân thể kéo dài hơi tàn trên thế gian này.
5.
Có lẽ là vì trên người diễm thi có quá nhiều vết bầm tím, nhìn phát sợ.
Cũng có thể cô ấy gợi tôi nhớ đến mẹ.
Giờ phút đó, tôi quyết định đưa diễm thi bỏ trốn.
Tôi biết có một lối đi bí mật, đủ để ẩn náu, và khi cần thiết, có thể giúp tôi chạy thoát.
Trong ngôi làng này, lũ đàn ông đều là súc sinh. Đàn bà từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều bị chúng giày xéo đến tận cùng. Ngay cả thi thể cũng không được yên.
Tôi lặng lẽ vươn tay, giúp diễm thi quấn chặt thêm chiếc thảm trên người.
……
Trong làng bắt đầu xảy ra những sự kiện lạ lùng.
Đầu tiên là vợ của Cẩu Đản sinh ra một cái thai ch*t lưu.
Sau đó, kho lương trong làng bị cháy, toàn bộ lương thực dùng cho mùa đông đều bị thiêu rụi.
Chưa hết, phần mộ tổ tiên ở phía sau núi bị sét đánh, quan tài tổ tiên cũng bị nứt toác.
Thôn dân ngày càng hoang mang, sợ hãi.
Tôi kể lại từng chuyện một cho diễm thi nghe.
“Có lẽ ông trời cũng không chịu nổi nữa.”
“Chờ thêm chút, đợi khi tuyết ngừng…”
Diễm thi chỉ ngơ ngác, bọc chặt trong thảm, hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Ngay sau đó, có người từ bên ngoài cạy cửa sổ của từ đường.
Một bóng đen lặng lẽ, không một tiếng động, lách mình vào trong.
Tôi vội vàng đứng dậy, núp sau bài vị của tổ tiên.
Trong ánh trăng mờ mờ, tôi nhìn rõ khuôn mặt đó. Trong khoảnh khắc, hơi thở của tôi như ngừng lại.
Tôi không thể tin vào mắt mình, mở to mắt nhìn.
Đó là… mẹ?
Mẹ ngồi quỳ trước thi thể diễm thi, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.
“Vất vả rồi, bé ngoan.”
Cứ thế, một lúc lâu trôi qua.
Mẹ lấy từ trong ngực ra thứ gì đó, nhẹ nhàng lau lên giữa mày của diễm thi.
Xong việc, bà chậm rãi tiến tới bên cửa sổ trước mặt.
Có lẽ là ảo giác của tôi, trước khi rời đi, mẹ còn liếc nhẹ về hướng tôi đang ẩn nấp sau bài vị.
Tôi chờ thêm vài phút, chắc chắn mẹ sẽ không quay lại nữa mới vội vàng chạy ra chỗ diễm thi.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô ấy càng hiện rõ nét đẹp kỳ dị. Giữa trán diễm thi có một dấu ấn chu sa mờ mờ.
Một con sâu nhỏ màu hồng ngọ ngọ nguậy nguậy, rồi từ từ chui vào giữa trán diễm thi. Thoáng cái, con sâu đã không còn dấu vết.