Mẹ lo anh tôi sẽ không nhịn được, ngày nào bà ấy cũng kiểm tra khăn trải giường mà chị dâu nằm.
Sáu ngày đầu, mẹ tôi rất vừa lòng, luôn khen anh tôi là chàng trai đứng đắn.
Ai ngờ vào buổi sáng ngày thứ bảy, mẹ tôi bỗng phát hiện ra điều bất thường.
Chị dâu thẹn thùng nói ban đêm anh tôi không nhịn được, đã động phòng với chị ấy rồi.
Mẹ tôi oán trách chị dâu vì sao lại quyến rũ anh tôi, bây giờ thì tiêu cả nhà rồi!
Chị dâu vừa xấu hổ vừa ấm ức:
"Sao con ngăn anh ấy được? Muốn trách thì mẹ trách Bân Tử nữa kìa, đừng đổ hết lên đầu của con!"
Ba tức giận tát anh tôi một bạt tai.
"Chỉ thiếu một ngày nữa thôi mà không nhịn được sao? Bây giờ thì hay rồi! Cả nhà đều bị con hại c/h/ế/t cả rồi!"
Anh trai tôi uất ức gào lên:
"Đã nhịn sáu ngày rồi, con cũng đâu dễ dàng gì? Nếu đổi lại là ba thì sao? Nói giống như ba cũng có thể nhịn được vậy!"
Khuôn mặt già nua của ba tôi lập tức đỏ lên, cầm cái xẻng định đập c/h/ế/t anh trai của tôi.
Cuối cùng ông ấy bị mẹ ôm chặt ngăn lại.
"Bân Tử, Bân Tử à, mau nhận lỗi với ba con đi!"
Trong phòng đang nháo nhào đến độ gà bay chó sủa, bà nội của tôi đập gậy vào cửa.
"Tất cả dừng tay lại! Đều sợ ch/ết không đủ nhanh à?"
Ba tôi thấy bà nội tức giận thì bình tĩnh lại, chiếc xẻng rơi "leng keng" xuống mặt đất.
Mẹ ngồi xuống dưới đất, vỗ chân khóc.
"Ác q/u/ỷ sắp vào nhà rồi, ông trời ơi! Phải làm sao bây giờ đây?"
Mặt của bà nội trầm xuống:
"Vợ Quý Cường à, con đừng có hở chút là khóc nữa, chín chắn chút được không? Không sợ bọn nhỏ chê cười sao?"
"Hơn nữa, việc này không phải là hoàn toàn không có cách giải quyết."
Mẹ tôi nghe vậy lập tức ngừng khóc.
2.
Tôi vội dọn ghế đỡ bà nội ngồi xuống.
"Các con đi hỏi thăm xem, ngày mà Bân Tử kết hôn, là nhà nào đã đưa tang. Nếu là người già sống thọ và c/h/ế/t tại nhà thì dễ dàng thôi, chỉ cần đến mộ đốt cho người ta vài xấp tiền vàng là được."
"Chỉ sợ người kia là người còn trẻ mà đột nhiên c/h/ế/t, họ không cam lòng, không muốn thấy người khác suôn sẻ. Vậy thì không phải là chuyện đốt giấy tiền vàng mã là xong đâu."
Mẹ quay đầu lại hỏi anh trai:
"Bân Tử, ngày đó con có thấy được đám tang kia là nhà ai không? Chúng ta có quen biết hay không? Để ba của con khỏi mất công đi hỏi thăm."
Anh trai tôi liếc nhìn chị dâu một cái, mất tự nhiên lẩm bẩm:
“Trông hơi quen mắt, nhưng mà không nhớ ra là đã gặp qua ở đâu nữa.”
“Con tốt nhất là nên nói thật đi!”
Ba tôi cởi giày ra, làm bộ định đánh.
Anh tôi theo phản xạ lấy tay ôm đầu lại, nói:
"Hình như là nhà của Xuân, Xuân Cầm, con cũng không chắc nữa."
Ba tôi nghe vậy, liếc nhìn chị dâu tôi một cái, nghiến răng nghiến lợi gõ đầu anh tôi, sau đó tức giận rời đi.
Tôi có biết chị Xuân Cầm này, chị ấy là người đính hôn với anh trai tôi ngày trước. Sau này anh trai tôi vào thành phố làm việc, gặp được chị dâu hiện tại, đã hủy hôn ước với Xuân Cầm để cưới người chị dâu xinh đẹp này.
3.
Gần đến giữa trưa, ba tôi trở về với vẻ mặt u ám.
Vừa trở về, ông ấy lập tức kéo mẹ tôi vào phòng của bà nội.
Tôi và bà nội ở chung một phòng, tôi mới vừa ăn cơm trưa xong, cởi chiếc áo bị thủng một lỗ ra cho bà nội vá lại.
Bà nội mang kính viễn thị, may lại cái lỗ trên áo cho tôi.
"Mẹ, chuyện này sợ là hơi khó giải quyết."
Ba tôi vừa vào phòng đã nói một câu như vậy, bà nội giật mình, kim đâm vào ngón tay, một giọt m/á/u đỏ tươi chảy ra.
Mẹ của tôi nóng nảy:
"Sao lại khó giải quyết? Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi! Ấp a ấp úng làm tôi lo muốn c/h/ế/t."
"Người c/h/ế/t là cô gái đính hôn với Bân Tử - Xuân Cầm, c/h/ế/t vì uống thuốc độc, con bé c/h/ế/t vào sáng sớm ngày cưới của Bân Tử. Đoàn đưa tang mà Bân Tử gặp phải vào ngày đón dâu chính là đoàn đưa tang Xuân Cầm."
Bà nội tôi vừa nghe xong, vỗ đùi nói:
"Oan nghiệt! Nhất định là con bé này cố ý làm vậy. Ở chỗ chúng ta, đột tử rất linh, sẽ nhanh chóng mang đi chôn cất. Con bé đã tính toán thời gian, cố ý làm khó Bân Tử."
"Hôm nay là ngày thứ bảy, kết cục thế nào thì phải xem số trời."
"Quý Cường, hai vợ chồng các con chuẩn bị thêm một chút hương nến, đồ cúng và tiền giấy, để lát nữa Bân Tử đến mộ con bé. Mang nhiều đồ cúng, đốt nhiều tiền giấy một chút, xem thử con bé có thể buông tha cho nhà chúng ta hay không."
“Mẹ, không phải là không được bước ra khỏi phòng tân hôn trong vòng bảy ngày sao?”
Mẹ của tôi khó hiểu hỏi bà.
Bà tôi thở dài một tiếng:
“Điều kiêng kỵ nhất đã phạm phải rồi, bây giờ việc ra khỏi phòng tân hôn không còn quan trọng. Hơn nữa, con bé Xuân Cầm này rõ ràng đang nhằm vào Bân Tử, muốn giải quyết được phải nhờ vào thằng bé.”
4.
Buổi chiều, ba mẹ tôi kéo anh trai đi đến mộ Xuân Cầm, anh tôi sống c/h/ế/t không chịu đi.
"Con không đi, nếu con đi, chẳng phải đang ngầm thông báo với mọi người, cái c/h/ế/t của cô ấy có liên quan đến con hay sao? Sau này mọi người sẽ nhìn con như thế nào?"
"Cô ấy còn sống con còn không sợ, cô ấy đã c/h/ế/t thì có thể làm gì? Cứ để cô ấy tới đây, con chờ."
"Oan nghiệt!"
Mẹ của tôi tức giận dậm chân.
"Thằng nhãi ranh này! Mày không
muốn cũng phải đi! Tao nói cho mày biết, chuyện này không phải là chuyện của riêng mình mày!"
Ba tôi tát anh trai một cái thật mạnh, sau đó xách anh ấy lên xe.
Lúc chạng vạng, ba mẹ và anh trai tôi mới trở về, vẻ mặt người nào người nấy đều vô cùng buồn bã.
Ba tôi nói với bà nội:
"Vương Lão Tam cản trở, không cho bọn con bái lạy, suýt nữa là đánh nhau tại đó luôn."
Vương Lão Tam là cha của Xuân Cầm, ông chỉ có một đứa con gái duy nhất, vậy nên Vương Lão Tam vô cùng yêu thương cô ấy, nhất định là ông ta rất hận nhà chúng tôi.
Bà nội tôi choáng váng, suýt nữa té xỉu tại chỗ.
Tôi vội vàng đỡ lấy bà nội.
Bà nội xua tay, nói yếu ớt:
"Vậy thì bái lạy ở ven đường đi, hướng về phía mộ, nhanh lên!"
Mẹ vội vàng thực hiện theo yêu cầu của bà nội, bày hương nến đồ cúng ở phía ven đường lớn, bảo anh tôi bái lạy.
Nhưng kỳ lạ thay, rõ ràng là không có gió, nhưng đốt bao nhiêu lần nến vẫn không cháy.
Ba tôi nhận ra gì đó, ấn đầu anh tôi xuống, bắt anh ấy dập đầu về phía mộ của Xuân Cầm mười mấy cái, đến nỗi trán của anh ấy sưng đỏ hết cả lên.
Sau đó mẹ tôi cầm nến lên, anh tôi dùng hai cái bật lửa để đốt, đốt chừng năm phút nến mới cháy.
Bà nội tôi thở dài.
Anh tôi lại bị ba ấn đầu vái lạy thêm vài cái, miễn cưỡng hoàn thành buổi cúng bái này.
5.
Bà nội nói với ba tôi:
"Quý Cường, con đi dẫn Hoàng Hoàng về đây. Có chó trong nhà, nếu có thứ dơ bẩn gì đó vào nhà, chúng ta có thể biết được."
Nhà tôi có một con chó cỏ lớn tên là Hoàng Hoàng, bởi vì anh trai tôi kết hôn, người trong nhà đều bận rộn không chăm nó được, nên đã đưa nó đến nhà bà cô ở mấy ngày.
Ba tôi gật đầu:
"Con sẽ đi ngay, ngày mai trời chưa sáng là có thể về đến nhà."
Mẹ tôi chuẩn bị cho ba tôi ba cái bánh bao và một bình nước sôi, ba tôi lập tức phóng xe điện chạy đến nhà bà cô.
"Đừng xảy ra chuyện, ông trời phù hộ, đừng xảy ra chuyện gì…"
Bà nội tôi nhỏ giọng thầm thì mãi, lúc bà xoay người lại kéo tôi vào nhà, trông bà như già thêm mười tuổi.
Đáng tiếc thay, thần phật trên trời không nghe được lời cầu nguyện của bà nội tôi, đêm hôm đó, nhà chúng tôi vẫn xảy ra chuyện.
6.
Mẹ của tôi c/h/ế/t rồi.
Nửa đêm, bà nội gọi tôi dậy, nhỏ giọng thì thầm bên tai tôi:
"Tiểu Thạch Đầu, bé ngoan, mau mặc quần áo vào, ác quỷ tới rồi, đã bắt đầu ăn người."
Tôi mở mắt ra, nhìn khoảng không đen nhánh, suýt khóc toáng lên.
"Đừng khóc, khóc sẽ không đi được, chúng ta phải lén lút."
Bà nội tôi nói nhỏ.
Tôi dụi dụi mắt.
"Bà nội, không bật đèn con không nhìn thấy quần áo ở đâu hết."
"Không thể bật đèn, bật đèn ác quỷ sẽ nhìn thấy, đến đây, bà nội mặc đồ cho con."
Bà nội mặc quần áo và mang giày cho tôi, nhét chiếc đèn lồng nhỏ mà ba làm vào tay tôi.
"Đây, cầm lấy, khi nào ra khỏi cửa thì dùng nó để chiếu sáng."
"Bà nội, mẹ con đâu rồi? Còn anh trai và chị dâu nữa, chúng ta cùng nhau đi đi."
Bà nội thở dài, lấy một chiếc áo bông quấn quanh người tôi, nhỏ giọng:
"Tiểu Thạch Đầu, mẹ con c/h/ế/t rồi, đã bị ác quỷ ăn mất rồi. Ác quỷ bám vào một trong hai người anh trai và chị dâu của con, chúng ta không phân biệt được."
Bà nội tôi cẩn thận mở cửa ra, gió lạnh lùa vào, mùi m/á/u tươi nồng nặc ập vào mặt hai bà cháu.
Cửa phòng ba mẹ tôi ở mở rộng ra, bên trong đen thui chẳng thấy gì.
Tôi đỡ bà nội, từng bước từng bước đi về phía cổng, không biết trên mặt đất có gì mà vừa trơn vừa dính.
Đến cổng lớn, bà nội nhẹ nhàng mở then cửa, cánh cửa hé mở. Cửa gỗ cũ kỹ kêu "cót két", làm chúng tôi giật cả mình, vội quay đầu lại nhìn bốn phía, nhưng xung quanh vẫn là không gian tối đen như trước.
Không hiểu sao tôi lại thấy sau gáy ớn lạnh, giống như có người thổi hơi lạnh ở đằng sau. Tôi có cảm giác, trong bóng tối có thứ gì đó đang đứng ở góc tường nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Bà kéo tôi lách qua khe cửa, chúng tôi đóng cửa lại và đi ra đường chính, nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy người dân trong thôn khiến lòng tôi vững vàng hơn một chút.
Nhưng lạ lùng làm sao, rõ ràng là con đường bằng phẳng, bây giờ lại có đất đá lởm chởm, giống như đang đi trên đường núi vậy.
Càng kỳ quái hơn là, đi tới đi lui, chúng tôi lần nữa đi đến trước một cánh cửa gỗ, cánh cửa này giống hệt như cổng lớn nhà tôi vậy.
"Bà nội, không phải là vừa rồi chúng ta đã ra ngoài rồi sao? Sao ở đây còn một cánh cửa nữa vậy?"
Tôi vươn tay định sờ cửa thì bị bà nội ngăn lại.
Bà nội tôi "phì" một tiếng:
"Để đề phòng chúng ta chạy trốn, trước đó nó đã tạo ra quỷ chướng. Quỷ chướng có thể vào không thể ra, nó muốn ăn hết cả nhà chúng ta đây mà!"
7.
Mặt bà nội sầm xuống, hai tay run rẩy, bật lửa thắp sáng chiếc đèn lồng nhỏ, ánh nến mờ nhạt chiếu xuống then cửa cũ kỹ, trông rất rõ ràng.
Nhưng bà ấy vẫn không cho tôi mở cửa ra.
"Tiểu Thạch Đầu, đây không phải là cửa thật."
Bà nội tôi cắn rách đầu lưỡi, nhổ một ngụm nước bọt vào cửa lớn, cánh cửa dập dờn như sóng biển, lắc lư hai cái, biến mất.
Dưới ánh đèn, đập vào mắt là t/h/i t/h/ể của mẹ tôi.
Bà ấy bị thứ gì đó ăn hết nội tạng, cơ thể nằm trên mặt đất với một tư thế hết sức quái dị, đôi mắt trợn to, đỏ như m/á/u.
Tôi định hét lên, nhưng bà nội đã che miệng tôi lại, ôm tôi vào trong lòng.
Nước mắt không kìm được trào ra ngoài, mặt tôi ướt đẫm.
Bà nội tôi run giọng:
"Đây là lời cảnh cáo của ác quỷ dành cho chúng ta, xem ra chúng ta không thể ra khỏi đây vào ban đêm được."
Bà ấy lấy tay áo lau nước mắt cho tôi, sau đó mới nói:
"Tiểu Thạch Đầu, chúng ta phải tìm ra ác quỷ ăn người kia, chờ ba con trở về, chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt thứ quỷ quái đó!"
Tôi lau nước mắt:
“Nội à, mau trốn đi, ác quỷ không tìm thấy, sẽ không ăn chúng ta.”
Bà nội tôi cười khổ, nói:
"Vô dụng thôi Tiểu Thạch Đầu à, nó đã ăn mẹ của con, đã nhớ kỹ mùi vị của người nhà chúng ta. Trong căn nhà này, cho dù chúng ta trốn ở đâu, nó đều có thể tìm thấy."
Hình như bà nội nhớ ra gì đó, bà đột nhiên đứng dậy, kéo tôi vào căn phòng của hai bà cháu. Bà lục lọi nửa ngày trong tủ, tìm thấy một cành gỗ đào nho nhỏ, buộc vào người tôi.
"Tiểu Thạch Đầu, ác quỷ sợ gỗ đào. Con mang theo nó, ai hỏi mượn cũng không được cho. Từ giờ trở đi, nó là vật bất ly thân của con, nhớ chưa?"
Nói xong, bà nội lau nước mắt, hỏi tôi có buồn ngủ hay không, bảo tôi ngủ thêm một lát.
Đầu óc tôi trống rỗng, muốn khóc nhưng không khóc được, gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Đứa nhỏ này, sợ đến ngốc luôn rồi."
Bà nội ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, tôi mới miễn cưỡng ngủ được một lúc. Tôi giật mình tỉnh dậy rất nhiều lần, cảm giác có người nào đó đi lại ngoài sân, còn gọi tên mình.
Bà nội nhỏ giọng an ủi tôi:
"Tiểu Thạch Đầu đừng sợ, chờ đến sáng, chúng ta sẽ chặt cây đào trong sân, tìm ra ác quỷ, dùng cành đào đâm c/h/ế/t nó."
8.
Lúc trời sắp sáng, bà nội tôi ra ngoài sân chặt cây đào, nhưng cây đào đã biến mất.
Bà nội tôi thở dài:
"Ác quỷ này thật là thông minh, biết chúng ta định lấy cành đào đối phó với nó, nó đã dùng thuật che mắt giấu cây đào đi, làm chúng ta tìm không thấy."
"Không biết lúc về, ba con có biết bẻ một ít cành đào mang về không nữa."
Bà nội yên lặng suy nghĩ một lúc, sau đó đi xuống phòng bếp làm cơm sáng. Chỉ chốc lát sau, mùi đồ ăn đã bay khắp nhà.
"Tiểu Thạch Đầu, đi gọi anh trai và chị dâu con xuống ăn cơm đi."
Bà ấy cao giọng hô một tiếng, sau đó kéo tôi đến gần, nhỏ giọng dặn dò tôi:
"Nhớ kỹ, đứng ở cửa mà kêu, đừng có đi vào. Ai không đói bụng thì chính là ác quỷ, tránh xa người kia ra một chút."
Tôi khịt mũi hỏi vì sao.
Bà nội tôi thở dài, nói:
"Bé ngốc, nó ăn no rồi."
Tôi hiểu rồi, là bởi vì ác quỷ kia đã ăn mẹ tôi, cho nên mới không đói bụng nữa.